Mọi thứ trước mắt Cảnh Thù như nhòe đi, đôi tay yếu ớt bám vào cổ Kỉ Ngôn Thanh, mãi đến khi Cảnh Thù thở dốc, anh mới chịu buông cô ra.
Để đầu Cảnh Thù dựa sát vào người mình, Kỉ Ngôn Thânh lặng lẽ ôm cô một lúc, ánh mắt anh dần dịu lại.
Cảnh Thù hít lấy hít để không khí, bực bội hỏi: "Sao..
sao anh lại hôn em!"
Kỉ Ngôn Thanh cười lớn, đáp lời cô: "Phần thưởng cho em đấy."
Hả? "Cảnh Thù ngơ người, phần thưởng gì cơ?
Kỉ Ngôn Thanh tiện tay nới lỏng cà vạt, sau khi đợi Cảnh Thù chỉnh trang lại váy áo, anh kéo cô ra ngoài.
Bấy giờ Cảnh Thù mới nhận ra lời vừa nãy của anh có ý gì nên đỏ ửng mặt.
Tên lưu manh này rõ ràng chỉ lấy lí do để hôn cô thôi, phần thưởng cái khỉ gì chứ, rõ ràng anh ta tự thắt cơ mà.
Lâm Vịnh Tuyết đã đứng chờ họ bên ngoài khách sạn, trông thấy hai người tới cô ấy liền giơ tay chào, lọt vào mắt cô là gương mặt vẫn còn hơi phớt hồng của Cảnh Thù.
Lâm Vịnh Tuyết hơi sững lại, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý với Kỉ Ngôn Thanh.
Kỉ Ngôn Thanh chỉ cau mày sau đó đưa Cảnh Thù lên xe.
Trên đường đi Lâm Vịnh Tuyết và Kỉ Ngôn Thanh chỉ bàn về chuyện công việc, Cảnh Thù không có cơ hội để chen lời nhưng cô cũng rất thoải mái với sự nhàn rỗi của bản thân.
Sau khi công việc khảo sát hoàn thành, thời gian cũng không còn sớm, Lâm Vịnh Tuyết gợi ý:" Bữa tối nay hai người đừng đi ăn riêng nữa, tôi muốn mời giám đốc Kỉ một bữa cơm từ lâu lắm rồi, không biết lần này có vinh dự được anh nhận lời không? "
Lâm Vịnh Tuyết đã nói đến mức này, nếu tiếp tục từ chối cũng không hay, nhưng nhớ tới những lời ban trưa Kỉ Ngôn Thanh nói với mình, Cảnh Thù phải kéo kéo tay áo anh, ý bảo anh nể mặt Lâm Vịnh Tuyết đi, chuyện hẹn hò của họ có thể để sau cũng được.
Kỉ Ngôn Thanh nhìn cô, quyết định không thốt ra lời từ chối đã treo sẵn nơi đầu lưỡi nữa, anh gật đầu đồng ý.
Lâm Vịnh Tuyết dẫn hai người đến một nhà hàng phục vụ riêng.
Cô ấy đã cho người đi tìm hiểu, lúc ở Bắc Kinh, Kỉ Ngôn Thanh thường xuyên lui tới một nhà hàng phục vụ riêng nên có lẽ hương vị của đồ ăn ở chỗ hôm nay sẽ vừa ý anh ấy.
Đồ ăn được mang lên, Kỉ Ngôn Thanh gật đầu với Lâm Vịnh Tuyết, kế đó liền quay ra chuyên tâm gắp thức ăn cho Cảnh Thù.
Cảnh Thù đã quen với điều này suốt mười năm trời nên dù có người ngoài ở bàn ăn cô cũng không cảm thấy có gì vướng bận.
Hai người đối diện họ là Lâm Vịnh Tuyết và thư kí của cô ấy đều đơ ra nhìn.
Lâm Vịnh Tuyết còn đỡ hơn một chút, cô ấy chỉ ngạc nhiên một tẹo rồi nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
Có điều mặc dù ngoài mặt thì cười vui vẻ, móng tay dưới cổ tay áo lại bấu chặt vào da thịt.
Thư kí của Lâm Vịnh Tuyết há hốc mồm, ánh mắt không nén nổi sự kinh ngạc, không dám tin giám đốc Kỉ vốn là một người lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ nay lại chăm bẵm cho một cô gái đến từng miếng ăn.
Bữa tiệc kết thúc, Kỉ Ngôn Thanh và Lâm Vịnh Tuyết tiếp tục bàn bạc một chút về chi tiết hợp tác, về cơ bản mọi thứ đã thỏa hiệp xong, sau khi trở về có thể kí hợp đồng.
Thấy hai người họ nói chuyện cũng gần xong, Cảnh Thù khe khẽ đứng dậy nhưng ngay lập tức bị Kỉ Ngôn Thanh giữ tay lại.
" Em vào nhà vệ sinh một lát, anh đừng gây chuyện.
"Cảnh Thù biết tính cách anh nên nhỏ giọng giải thích.
Kỉ Ngôn Thanh thả tay cô ra.
Tuy Cảnh Thù nỏi nhỏ nhưng căn phòng cũng chẳng to lớn gì, Lâm Vịnh Tuyết hoàn toàn có thể nghe thấy cô, bèn đứng dậy nói:" Để tôi đi với cô Cảnh cho, tôi khá quen với chỗ này.
"
Lâm Vịnh Tuyết dẫn Cảnh Thù tới nhà vệ sinh.
Cô ấy đứng trước gương trang điểm lại, đôi môi đỏ mím lại, khí chất nho nhã thanh lịch vô cùng.
Cảnh Thù cúi đầu rửa tay, tiếng nói cười nhẹ nhàng của Lâm Vịnh Tuyết truyền tới cùng lúc với tiếng nước chảy róc rách.
" Thư kí Cảnh, Ngôn Thanh mỗi lần làm việc đều tập trung không ngừng nghỉ, chúng tôi hợp tác với nhau mấy năm, mỗi lần thấy anh ấy làm việc đến quên ăn, tôi đều tìm cách để mời anh ấy ăn cùng mình.
"
Lâm Vịnh Tuyết ngắm nhìn người trong gương, chậm rãi nói tiếp:" Có điều tôi cũng là giám đốc của Lâm thị, không phải lúc nào cũng có thể ở bên anh ấy.
Bây giờ may quá, anh ấy có thư kí Cảnh kế bên, mong cô hãy nhắc nhở Ngôn Thanh rằng dù công việc quan trọng cũng phải trăm sóc tốt cho cơ thể.".