Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng gần như cùng lúc nói ba chữ này, sau khi nói xong, cô nhướng mày, anh cũng nhìn cô với ý sâu xa.
Ánh lửa bắn ra bốn phía, Trịnh Đình, Trịnh Ẩm và Phong Trác Luân ở đây đều như có cảm giác nghẹn lời tại cổ họng, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp của Phong Trác Luân quả thực giống như là diễn kịch.
“Cái gì? Cái gì lắc không thành?” Lúc này Dell cầm ly rượu đi ra khỏi khoang thuyền, nghi hoặc dùng tiếng Trung trúc trắc hỏi.
Phong Trác Luân thấp giọng ho khan, vỗ vai Dell nói, “Người Mỹ các anh không hiểu đâu, tôi dùng ví dụ khác, là muốn gắn ốc vít vào nhưng tua vít bị hỏng vì yếu tố bên ngoài, cho nên chưa kịp gắn vào…”
“Vì sao muốn gắn ốc?” Dell hiển nhiên không đuổi kịp đoạn này, nghi ngờ mà sờ ót.
Trịnh Ẩm trợn mắt há hốc mồm vì lời giải thích hèn hạ không có giới hạn của Phong Trác Luân, cô nắm lòng bàn tay ướt đẫm đứng tại chỗ.
Vẻ mặt Doãn Bích Giới cũng như nuốt phải ruồi bọ, lại có chút nhịn không được mà nổi gân xanh.
“Da lại ngứa à?” Lúc này Kha Khinh Đằng trả khăn mặt cho Trịnh Đình, lạnh như băng nhìn Phong Trác Luân.
Phong Trác Luân xua tay liên tục, “Kha lão đại, đừng như vậy, cậu phải nhớ chúng ta là bạn tốt nhiều năm…”
“Nói thêm một chữ nữa.” Trong nháy mắt Kha Khinh Đằng đi tới bên cạnh anh ta, trong lời nói không có chút ấm áp nào, “Tôi liền ném cậu vào Địa Trung Hải cho cá ăn.”
“Cá sao nỡ ăn người đẹp như hoa là tôi?” Phong Trác Luân trả lời chầm chậm.
…..
Tất cả mọi người trầm mặc không nói mà quay vào trong du thuyền.
Chỉ có Dell ở lại vì nghe không hiểu câu thành ngữ kia, hắn ta cười tủm tỉm vỗ vai Phong Trác Luân, “Tuy rằng tôi nghe không hiểu, nhưng tôi cảm thấy hình như cậu bị khinh thường…”
…..
Trong du thuyền có hai gian phòng tắm, Doãn Bích Giới và Trịnh Ẩm lần lượt tắm trong một gian, Kha Khinh Đằng thì một mình ở gian kia.
Đợi sau khi Doãn Bích Giới tắm xong, cô không lập tức ra ngoài, mà chờ lúc Trịnh Ẩm vào rồi đóng cửa lại.
“Tiểu Ẩm, từ giờ trở đi, chị hỏi em trả lời.” Đôi mắt cô có chút hơi nước vì vừa tắm xong trông vẻ đặc biệt có thần, nhưng cũng có chút sắc bén.
Trịnh Ẩm hoảng sợ, nhưng như là sớm biết trước nên nghe lời gật đầu.
“Thực ra ngay từ đầu Kha Khinh Đằng không hề tín nhiệm Carlos, đúng không?”
“Vâng, lúc đầu em và anh em còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng cuối cùng chứng minh suy đoán của Kha tiên sinh là đúng.”
“Nếu không tín nhiệm, vì sao còn muốn đến sòng bạc hoàng gia tìm bảo hộ.”
“Kỳ thật ngay cả em và anh em cũng không rõ ràng về khâu này, lấy người chia bài kia ra mà nói, chính là do Kha tiên sinh trực tiếp sắp đặt, sau đó em mới cảm thấy có thể là vì Kha tiên sinh biết chị nhất định muốn rời đi, lại cũng biết Carlos biết thời biết thế mà thay đổi nên dùng ông ta để cảnh cáo với liên bang.”
“Trước khi chị rời khỏi, anh ta đã biết bọn người Robinson sẽ ở sân bay chặn chị, đúng không?”
“Phải.”
“Vậy vì sao anh ta không ngăn cản?”
“Bởi vì anh ấy biết không có cách ngăn cản, cho nên đã sớm lập kế hoạch giúp chị thoát khỏi vòng vây.” Trịnh Ẩm nói tới đây, cũng không chịu đựng mà thở dài một hơi, “Từ đường bay của sân bay đến chiếc đĩa bom, rồi rơi xuống vách núi, bơi trong biển, lên du thuyền, tất cả đều được lập kế hoạch xong xuôi từ trước, thật đáng sợ có phải không? Chính xác đến từng chi tiết sẽ xảy ra trong tương lai.”
“Thậm chí, dù cho chị do dự lần nữa, hay là sẽ mạo hiểm, từ nay về sau cũng gánh vác dấu vết truy nã của liên bang mà đi theo tụi em, anh ấy cũng tính toán được.”
Cô nghe mà không nói được lời nào.
“Chị Bích Giới.” Lúc này Trịnh Ẩm nhìn cô, “Cả đời này người em kính nể nhất là Kha tiên sinh, cho dù anh ấy làm công việc không phù hợp với nhận thức về quan niệm luân lý của người đời, nhưng em biết, anh ấy đối với em và anh em, còn có chị, luôn thật lòng tín nhiệm.”
Cô nhắm mắt, thản nhiên nói, “Nhưng hai năm trước chị đã phản bội anh ta.”
“Kha tiên sinh biết chị bất đắc dĩ.”
Trịnh Ẩm lắc đầu, giọng nói trở nên nghiêm túc mà trước nay chưa từng có, “Lúc chị mang theo mục đích đến bên cạnh anh ấy, chị vốn không biết anh ấy, đương nhiên chị cũng sẽ không ngờ đến có một ngày, người như anh ấy sẽ nảy sinh tình cảm với chị.”
Câu cuối cùng khiến cô đột nhiên mở mắt.
“Chị Bích Giới, thực ra những lời này không nên để em nói với chị.” Trịnh Ẩm giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào vai cô, “Hai năm trước, giữa chị và Kha tiên sinh có một khúc mắc, nhưng tuyệt đối không phải là một sai lầm.”
“Kha tiên sinh cũng sẽ không phạm sai lầm, nhưng anh ấy đối với một mình chị là điểm mấu chốt không thể kiềm chế.”
Cho dù quá khứ của cô, hiện tại của cô, tương lai của cô, sự rời khỏi của cô, sự do dự của cô, sự sợ hãi của cô.
Anh nhìn thấy cô, hơn nữa dung túng cho sự tuỳ ý của cô, bao dung tất cả của cô.
Đôi môi Doãn Bích Giới hơi giật, trong vài ngày rối ren hỗn loạn tại đây, lần đầu tiên cô á khẩu không trả lời được.
Bởi vì trong lời nói của Trịnh Ẩm, không có một chữ là giả.
Cho dù cô không muốn tin tưởng đi chăng nữa.
Ban đêm vô biên, du thuyền chạy êm xuôi.
Mọi người, cho dù sôi động như Phong Trác Luân lúc này cũng đã đi vào giấc ngủ.
Cho dù trải qua bắn nhau và chạy trốn kịch liệt như vậy, một mình Doãn Bích Giới lúc này lại không có chút buồn ngủ.
Lại nằm ở trên giường một hồi, cô mặc thêm áo khoác rồi chậm rãi đi xuống giường.
Đi thẳng ra khỏi phòng ngủ của mình, cô đi dọc theo hướng ra ngoài, muốn đi đến boong tàu, nhưng dọc đường đi qua phòng của Kha Khinh Đằng, cô lại dừng bước chân.
Cửa phòng anh khép chặt.
Nhưng một lát sau, cô lại ma xui quỷ khiến mà giơ tay cầm nắm cửa mở ra.
“Răng rắc” một tiếng, cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng là một mảnh tối đen, cô nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ vì bức màn không kéo lại, mà nhìn thấy trên giường không có người.
Bước chân đứng tại chỗ, cô liếc sang bên cạnh, mới phát hiện anh ngồi trên sofa trong góc.
“Không ngủ được?”
Anh đã sớm phát hiện sự xâm nhập của cô, cho đến lúc nhìn thấy cô mới thong thả hỏi.
Cô không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh anh, từ trên cao nhìn xuống mà thản nhiên mở miệng, “Lưng của anh sao thế?”
Anh ngồi lưng rất thẳng, có thể là vì thương tích ở lưng nên không thể nằm xuống.
“Không sao, bệnh cũ.” Anh trả lời như thế.
Trong lúc anh nói chuyện, cô đã mở ngọn đèn nhỏ, thuận tiện cầm lấy thuốc mỡ đặt trên ngăn tủ.
“Đưa lưng về phía tôi.” Cô cúi đầu, như là ra lệnh.
Lúc này đáy mắt anh hiện ra một tia sáng rất nhạt, anh chậm rãi xoay người, đưa lưng đối mặt cô.
Cô nín thở rồi hô hấp lại, lúc này xoay người, dùng tay nhẹ nhàng cuộn áo của anh lên.
Dưới ngọn đèn, có thể nhìn thấy lưng anh rõ ràng, cô không hề biết có đủ vết sẹo, sâu có nông có đan xen nhau, có một số đã đóng mài thật lâu, cũng có vết thương cũ tái phát, thoạt nhìn thấy ghê người.
Cho dù địa vị của anh như vậy, nhưng phải ở trong nguy hiểm trước kia mới đi tới ngày hôm nay.
Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng tại sân bay, nhìn thấy những vết sẹo này, cô dùng ngón tay cẩn thận mà chầm chậm bôi thuốc trên lưng anh.
Chạm đến những vết lồi trên làn da, đáy lòng cô lại không có cảm giác sợ hãi, ngược lại có chút khó chịu không thể giải thích.
Những vết sẹo này hẳn là có vài vết bởi vì cô mà tăng thêm.
Cô hỏi chính mình nhiều lần, cảm giác này trong đáy lòng rốt cuộc là cái gì?
Trong phòng yên lặng đến mức ngay cả tí xíu tiếng động cũng không có, sau khi bôi xong, cô vừa mới đứng dậy đặt thuốc lại trên tủ thì bị anh ôm lấy từ phía sau.
“Cám ơn.”
Bởi vì chiều cao, cánh tay anh vòng qua eo cô, thanh âm mát lạnh giống như sáng sớm của mùa đông.
“Cám ơn cái gì? Bôi thuốc mỡ sao?” Lông mi của cô hơi run, nhưng cố gắng khiến cho thanh âm của mình lạnh lùng như thường ngày.
Trong cổ họng anh phát ra giọng trầm rất nhỏ, như là cười lại như là ho khan, “Phải.”
Được thúc đẩy bởi trái tim, linh hồn được dẫn về.
Anh chỉ muốn cảm ơn em đã trở về bên cạnh anh một lần nữa.
Cô vốn tưởng rằng vào lúc không người, anh sẽ tiếp tục chuyện trên xe vẫn chưa làm xong khi vượt qua tốc độ .
Nhưng không ngờ anh chỉ lẳng lặng ôm cô như thế, từng lúc hôn lên vành tai và cổ cô, nhưng động tác không có tiến thêm bước nữa.
Đây là một sự dịu dàng khác thuộc về anh.
Cô đưa lưng về phía anh, cảm nhận trong lòng mình hơi phát run.
Đến cuối cùng cô buồn ngủ, cảm giác dường như anh ôm mình ngồi trên sofa, đầu cô tựa vào trên vai anh.
“Sau khi xuống thuyền, anh định đi đâu thế?” Trong lúc buồn ngủ mãnh liệt, cô không quên hỏi anh.
“Vatican.” Anh đáp, “Ngủ đi.”
Trong đầu cô vẫn nghi ngờ vì sao anh muốn đi Vatican, nhưng âm cuối cùng muốn thốt ra thì cô đã nhắm mắt lại.
…..
Ánh nắng sáng sớm dao động trên mặt biển, chiếu vào phòng ngủ trong khoang thuyền.
Cô từ từ tỉnh dậy, mới phát hiện mình đang nằm trên sofa, trên người còn khoác một tấm chăn.
Trên chăn dường như còn lưu lại hơi thở của anh, trong đầu cô suy nghĩ một hồi, đặt tấm chăn sang bên cạnh rồi đi ra phòng ngủ.
Đi thẳng đến phòng khách của khoang thuyền, nhưng phát hiện không có một bóng người, cô giương mắt hướng đến boong tàu, cũng không thấy ai cả.
Cô hơi nhíu mày, bước đến chỗ lên bờ.
Du thuyền đã cập bến tại bờ biển, Dell và Phong Trác Luân đang đứng đối diện nhau hút thuốc, anh em họ Trịnh và Kha Khinh Đằng không có ở đây.
“Cô tỉnh rồi?” Bởi vì băn khoăn đến Dell nên Phong Trác Luân cố ý dùng tiếng Anh, giọng nói có vẻ biếng nhác lại êm tai, “Ngủ thẳng một giấc đến Ý, cô thật là có thể ngủ ha.”
Cô liếc nhìn anh ta, “…Bọn họ đâu?”
“Đi Vatican.” Phong Trác Luân chỉ ra phía sau, “Bọn họ để xe lại cho cô, cô theo máy chỉ đường mà chạy, không xa đâu.”
Cô gật đầu.
“Tôi và Dell không đi, anh ta quê mùa không có hứng thú với tranh vẽ của toà thành này, tôi muốn để dành Venice sau này đi cùng phu nhân của tôi.” Ánh mắt xinh đẹp của anh ta híp lại.
“Phu nhân?” Dell hiển nhiên không tin lắm, “Cậu sẽ kết hôn ư? Hoa bướm như cậu không phải theo chủ nghĩa độc thân sao?”
“Thế sự khó liệu.” Anh ta cười hút thuốc, nhún vai, “Ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Mấy câu kia, người nói vô tình, nhưng nghe ở trong tai Doãn Bích Giới, mãi cho đến khi đi trên đường tới Vatican vẫn còn lặp lại trong đầu cô.
Dựa vào máy chỉ đường, cô nhanh chóng lái xe tới Vatican.
Vatican, đây là quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, cũng ít dân cư nhất, nhưng trên quốc gia này chính là vật báu vĩ đại nhất, bảo tàng và tác phẩm tôn giáo quý báu không kể xiết.
Cũng là một quốc gia tín ngưỡng.
Quan trọng hơn là, đây là nhà thờ Thánh Phêrô, trung tâm giáo đường của Cơ Đốc Giáo ở Rome, cô từng cùng anh tới một lần.
Đậu xe xong, cô dọc theo quảng trường Thánh Phêrô chậm rãi đi vào nhà thờ.
Trên thế giới vì sao lại có nhiều người như vậy, lựa chọn tín ngưỡng của mình mà không chùn bước?
Có, có thể là truyền thừa của gia tộc; có, có thể là bị tông chỉ của tôn giáo này hấp dẫn; cũng có người phá vỡ thuần khiết mà muốn mù quáng tiến vào cửa lớn của thánh điện trên thiên đường.
Cô ngẩng đầu, ngắm tranh vẽ trên tường vừa lớn lại tinh xảo trên trần nhà của giáo đường, trong lòng rung động khó có thể dùng lời nói rõ.
Từ buổi đầu sáng tạo, Chúa Giê-su có rất nhiều bí mật đáng để suy nghĩ.
“Chị Bích Giới.”
Bỗng nhiên cô nghe được một tiếng nói rất khẽ.
Đi dạo qua một vòng, cô mới nhìn thấy Trịnh Ẩm cách đó không xa đang đi khập khiễng vẫy tay với cô.
Chỗ Trịnh Ẩm đứng dường như là một phòng thánh trống trải, từ trong khe hở nhìn vào có thể mơ hồ trông thấy có tín đồ mặc giáo phục đang làm lễ.
“Kha tiên sinh ở bên trong.” Trịnh Ẩm chỉ cánh cửa với cô, “Anh em ở bên cạnh anh ấy, Kha tiên sinh nói, chỉ cần chị đến thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào.”
Sau khi nghe xong, cô liền đến trước cửa.
Mở cửa ra, bên trong có tiếng nói trầm thấp của tín đồ, cô đứng tại chỗ nhìn xung quanh không thấy anh, nhưng lại thấy Trịnh Đình đứng ở trước một chiếc đèn tường.
“Kha tiên sinh và Đức Giám Mục đang ở trong phòng nói chuyện.” Trịnh Đình khẽ mỉm cười nói với cô, “Cô ở cạnh cửa chờ một lát, có thể Kha tiên sinh sẽ nhanh chóng đi ra.”
Cô gật đầu, đi tới trước gian phòng rồi đứng lại.
Cửa phòng không khép lại, bên trong cũng im lặng như là không có ai.
Nín lặng đợi thật lâu, cô mới nghe được giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của anh vang lên, “Đức Giám Mục, con muốn sám hối.”
“Sám hối cái gì?” Người kia có thanh âm khàn khàn của ông lão.
“Sám hối bất trung với tín điều.”
Anh gằn từng tiếng, tốc độ nói thật chậm, như là muốn cho ông lão nghe rõ, “Con làm trái với luật hôn nhân của Cơ Đốc Giáo, trước khi kết hôn lại làm ra hành vi chỉ thích hợp cho sau khi kết hôn, hơn nữa, vẫn là hai năm sau mới đến đây.”
“Nhưng ở trong lòng của con, con lại không hề hối hận đối với hành vi này.”
Cô nghe thấy, sắc mặt hơi trắng bệch, cắn chặt môi.
Những lời này từ anh nói ra lại có cảm giác khác biệt cùng với bất cứ ai khác.
Cô vẫn cho rằng anh gần như không có gì là không làm được, tựa như thần linh, không có cảm tình, không phạm sai lầm, công chính, lạnh như băng.
“Ý loạn tình mê?” Lúc này Đức Giám Mục lại thấp giọng nở một nụ cười, “Kha, tha thứ cho cha, nhưng mà rất hiếm thấy nghe con nói như vậy.”
Qua thật lâu, anh mới mở miệng, “Số mệnh.”
Số mệnh ăn vụng trái cấm.
Tựa như thần Giê-hô-va tạo nên Adam và Eve, thiện ác, cám dỗ, nguyên tắc, tự do.
Cô lắng nghe, thân thể hơi phát run, gót chân suýt nữa đứng không vững, nhưng cô cố gắng bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Cho đến giờ phút này, buổi tối hôm đó ở New York vào hai năm trước, lại dùng tốc độ dời núi lấp biển trào dâng trong đầu cô.
Cô còn nhớ rõ ràng, ở trên giường trong phòng ngủ của anh, bởi vì cô lầm tưởng mình đã nắm được bí mật, nên đem thân thể của mình trao đổi toàn vẹn cho anh.
Quấn quýt, dung nhập, đau đớn, kích thích, khoái cảm, cô vẫn không có cách nào quên.
Phải, anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Cũng là anh lấy đi vật trân quý nhất trên người cô.
Bởi vì cơ thế không thể khống chế sự run rẩy, ngón tay cô không cẩn thận đụng phải cánh cửa, cửa bằng gỗ vốn không khép lại, lúc này bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, lập tức phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
Kha Khinh Đằng ngồi ở băng ghế dài và Đức Giám Mục đứng trước người anh, họ đều quay đầu nhìn về phía cô.
“Là cô ấy sao?” Trong ánh mắt của Đức Giám Mục có vẻ sâu xa lại cụp xuống, dần dần hiện lên ánh sáng nhạt, “Người cám dỗ con hướng đến nguyên tội.”
Anh chăm chú nhìn cô đang cực lực cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, thật lâu sau anh từ trên ghế đứng lên.
“Không.”
Đi vài bước dài, anh đến trước mặt cô, trong tia nắng mặt trời chiếu rọi toà thánh quốc trung chi quốc này, anh nhẹ nhàng giơ tay xoa lông mày của cô.
“Cô ấy là cốt trung chi cốt của con.”
() giải thích một chút về câu cuối của anh Đằng và tựa của chương này, Vatican là một quốc gia có chủ quyền với lãnh thổ bao gồm một vùng đất được xây tường bao kín, nằm trong lòng thành phố Rôma, Ý, cho nên tác giả đã đặt tên chương là “Quốc trung chi quốc”, ý chỉ một quốc gia nằm trong một quốc gia khác. Tương tự như câu cuối anh Đằng nói “cốt trung chi cốt” có nghĩa là xương cốt của chị nằm trong xương cốt của anh.