Chân trời dần dần rực sáng đón ngày mới. Trong túp lều gần cửa hang, tiểu Dương đang ngồi trên giường dựa lưng vào tường.
Hai tay ôm búp bê trước ngực, nhẹ giọng dỗ dành.
- Nguyệt nhi ngoan, ngủ đi, ta sẽ không rời nàng đi đâu, ngoan, ngủ đi...
Từng thanh âm nhẹ nhàng như mê hoặc người khác, ánh mắt dịu dàng đầy nhu tình. Nhìn vào ai có thể nghĩ đây mới chỉ là một đứa trẻ chứ?
Nhẹ đặt nụ hôn trên trán búp bê, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đặt trước ngực áo, hắn mới thở nhẹ ra một hơi.
Vừa rồi hù chết hắn, đặt tay lên bên mắt màu đen, hắn xoa nhẹ, lòng nhủ thầm "Nguyệt nhi".
Từ từ đứng dậy, hắn vươn vai, sau đó rửa mặt đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đã bắt đầu sáng, có vài người đã thức đi lại xung quanh nhóm lửa nấu ăn. Hắn nhìn xung quanh một vòng, thấy cách đó không xa có một hồ nước, hắn bước lại đó.
Cúi người nhìn hình ảnh mình trong hồ, tay hắn chạm nhẹ lên mắt. Mỗi lần nhìn thấy con mắt màu đen này, tâm hắn lại co rút lại đau đớn.
- Đã thức rồi sao?
Một giọng nói vang lên phía sau hắn, không cần quay lại hắn cũng biết là ai.
- Tiểu huynh đệ, không nên đi lung tung một mình.
- Không đến phiên ngươi quản.
Nghe vậy hắn hơi nhướn mày. Bước lại đứng cạnh tiểu Dương.
- Ta quên hỏi, ngươi tên gì, ta gọi Tây Hòa.
- Bạch Thiên Dương.
- Ừ, tiểu Dương.
Đáp lại hắn là ánh mắt đầy sát khí. Hừ, "tiểu Dương" là để nàng gọi không phải hắn hay bất kỳ ai có thể gọi.
- Khụ, không thích thì thôi.
Tên nhóc có cần đáng sợ vậy không, không phải chỉ gọi tên thôi sao làm như muốn giết người ấy.
Bỗng thấy trước ngực hắn là một con búp bê cũ nhìn qua như đống rẻ rách, hắn bỗng tò mò chỉ tay vào búp bê hỏi:
- Con búp bê bày là của ngươi hả?
Mắt hắn bỗng lạnh đi, sát khí như bùng nổ bao quanh hắn. Không chút lưu tình "bốp" đạp thẳng Tây Hòa xuống hồ.
- Dám chỉ nàng, ngươi muốn chết.
Lời hắn phát ra lạnh băng đầy sát khí. Hừ, chán sống dám chỉ tay vào nàng, đúng là muốn chết.
- Khụ khụ, ta xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, thật sự không cố ý.
Hừ, hắn hừ lạnh xoay người đi về lều. Tay chạm lên mắt, hắn vừa động sát ý làm nàng lại bất an ngủ không ngon. Hừ, lần này xem như hắn may mắn.
Thật đáng sợ, không phải chỉ tay thôi sao, với lại cũng đâu phải chỉ hắn, hắn tức giận gì chứ? Nguy hiểm, không biết tại sao nhưng mà vừa rồi nhất định tên nhóc này muốn giết hắn là thật.
Gần tới trưa, bỗng bên ngoài có tiếng la hét sợ hãi.
- Có người bị thương, mau cứu người...
Khi hắn bước ra ngoài thì thấy mọi người đang đứng xung quanh, vẻ mặt ai nấy đầy sợ hãi khủng hoảng. Bước lại gần người bị thương, một lão già đang ngồi dưới đất chữa trị cho một nam nhân.
Cả người nam nhân này đầy máu, tứ chi bị cắt đứt, không là xé nát bê bết máu. Nhìn qua là biết không qua khỏi.
- Khốn khiếp đã xảy ra chuyện gì?
Tây Hòa đứng gần đó quát lên. Lúc này mặt ai nấy đều tái xanh, trong đám người, có một nam nhân thoạt nhìn khoảng tuổi, người dính máu, bước ra đứng trước mặt Tây Hòa, ấp úng trả lời.
- Bẩm thiếu chủ, sáng nay... chúng tôi ra ngoài săn thú thì bất ngờ nghe tiếng hét, khi chạy đến thì chúng tôi đã thấy Mã Kiên nằm đó... cả người đầy máu...sau đó, sau đó chúng tôi vội vàng đưa về đây...
- Có nhìn thấy ai làm hắn bị thương không?
- Không có...lúc chúng tôi tới thì...thì Mã Kiên đã như vậy rồi...
Nói xong người nam nhân như muốn khóc, người huynh đệ cùng lớn lên với hắn sao lại bị như vậy chứ...
Lúc này, lão già đứng lên, nhìn Tây Hòa lắc đầu.
- Mã Kiên đi rồi.
Nghe vậy, phụ nhân đứng gần đó khóc ngất đi, mọi người cũng nghẹn ngào theo.
Thấy vậy, tiểu Dương lẳng lặng trở về lều. Vết thương của người đó như bị cắn xé mà thành. Chẳng lẽ trong rừng còn có quái thú ?