Nhìn dòng dung nham chảy phía dưới, hắn lạnh giọng nói:
- Ra ngoài.
- Hả?
- Ngươi ra ngoài.
- Còn ngươi.
Tiểu Dương liếc hắn một cái, mắt lạnh cảnh cáo, ngươi không ra ta ném ngươi xuống.
Suy tính tên nhóc này thật sự sẽ ném hắn xuống dưới, hắn vẫn nên ra khỏi đây thì hơn. Còn nhóc này, hắn tin nhóc này tự có suy tính của mình.
Bước ra ngoài, hắn lắc đầu cười. Không biết tại sao chỉ mới gặp tiểu tử này mà hắn lại cảm thấy như đã quen từ rất lâu rồi. Trong tâm hắn luôn có một giọng nói thúc giục " theo hắn, đi theo hắn", hắn không hiểu, nhưng hắn biết đi theo tiểu tử này hắn có thể bảo vệ được cái mạng này và rời khỏi đây.
Dòng dung nham đỏ rực như muốn thiêu cháy mọi thứ, sức nóng nó bốc lên như thiêu như đốt khiến nàng không biết đang nằm trong lòng tiểu Dương thì còn tưởng mình đang bị thiêu cháy. Nhưng tiểu Dương đến đây làm gì ?
Một tay ôm nàng, một tay cầm đoản kiếm. Hắn hít sâu một hơi, trước khi bước vào cấm địa, hắn chỉ nghĩ mình cần phải mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ được nàng. Nhưng khi trải qua từng chuyện trong này, hắn mới nhận ra, mỗi lần qua một ải, ký ức đã bị vùi sâu của hắn lại trở về, từng việc từng việc một như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng chưa đủ, còn rất nhiều, rất nhiều việc hắn không thể nhớ, hắn phải nhớ lại, bằng bất cứ giá nào, chỉ có như vậy hắn mới bảo vệ được nàng, mới giúp nàng trở lại thành người.
Hơi nóng bốc lên khiến cả mặt hắn đỏ bừng, hắn cất đoản kiếm đi, hai tay ôm lấy nàng.
"Nguyệt nhi, đi cùng ta, chúng ta sẽ không sao, chúng ta sẽ sống mà ra khỏi đây, tin ta".
Lòng hắn nhủ thầm, mắt hắn đầy dịu dàng nhu tình nhìn búp bê trong lòng, sau đó không chút do dự nhảy xuống.
Thấy hắn nhảy xuống, nàng hoảng hốt nhưng rất nhanh bình tỉnh trở lại, im lặng dựa vào lòng hắn. Tiểu Dương quyết định như vậy chắc chắn có nguyên nhân của đệ ấy, nàng sẽ đi cùng đệ ấy cho dù bất cứ nơi đâu hay việc gì.
Càng xuống sâu, sức nóng càng lớn, hơi nóng cứa vào da thịt như thiêu cháy cả cơ thể, hắn nhíu mày càng chặt, cắn chặt răng nhịn xuống cơn đau lao thẳng xuống dưới.
Quanh thân hắn xuất hiện luồng sáng trắng bao bọc lấy hắn giảm bớt sức nóng. Dần dần hắn và nàng không còn cảm giác như bị thiêu cháy nữa, luồng sáng bây giờ bao quanh hắn như một quả cầu. Quả cầu lao thẳng xuống dưới dòng dung nham, dần dần biến mất trong đó.
Bên trong dòng dung nham, một quả cầu sáng đang tiếp tục di chuyển xuống dưới. Từ trong quả cầu nhìn ra có thể thấy được xung quanh là dung nham đỏ rực như nuốt chửng tất cả.
Nàng im lặng nhìn hất thảy, nàng biết có rất nhiều diều nàng không biết về tiểu Dương mặc dù tự nàng nhìn hắn từ lúc sinh ra cho đến bây giờ. Nhưng nàng biết, cho dù có như thế nào, tiểu Dương luôn ở bên nàng, như vậy là được rồi.
Ôm nàng trong ngực, hắn nhìn xuống dưới, càng xuống sâu, dung nham càng đỏ hơn, thấp thoáng dưới đáy hắn thấy một thứ rất dài, cả người đỏ rực, xung quanh như có hoa văn như vảy.
Xuống sâu hơn nữa, mới nhìn thấy đó thật sự là vảy, giờ hắn mới thấy rõ vật phía dưới. Đó là một con rồng, một cong hỏa long đang ngủ, nàng cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ có một ngày nàng thật sự thấy được một con rồng bằng xương bằng thịt.
Như cảm thấy có người đang nhìn, con rồng phía dưới từ từ mở hờ mắt. Đôi mắt đỏ rực sắc bén của nó nhìn thẳng vào nàng và tiểu Dương khiến nàng rùng mình.
- Đừng sợ.
Giọng nói non nớt của tiểu Dương vang lên, không biết tại sao nhưng khi nghe tiểu Dương nói nàng liền yên tâm không sợ hãi nữa.
Tiểu Dương nhìn thẳng vào mắt nó, một người một rồng cứ thế nhìn nhau. Sau một lúc, con rồng như nhận ra điều gì, nó ngẩng đầu lên làm dung nham bị khuấy động.
Đuôi nó cuộn lại, nó ngẩn cao đầu, sau đó cúi xuống cung kính chào, nàng không biết có phải vậy không nhưng nàng nhận ra sự cung kính trong mắt nó. Nó chào ai ? Tiểu Dương ? Hiaz, nàng lắc đầu, có nhiều thứ nàng không biết lắm và điều này thật sự khiến nàng có chút khó chịu.
Con rồng ngẩng đầu lên, sau đó đuôi nó vung lên đập xuống, Dòng dung nham càng bị khuấy động mạnh hơn. Sau đó con rồng lắc mình phi thân bay lên, theo đó dòng dung nham cũng bị nó kéo lên.
Nàng và tiểu Dương vẫn ở trong quả cầu chứng kiến hết thảy, rồi theo sau nó. Khi ra đến ngoài, chưa kịp nhìn xung quanh đã bị tiếng của Tây Hòa làm cho chú ý.
- Bạch Thiên Dương, cứu ta.
Nhìn qua thì thấy Tây Hòa đang đứng lơ lửng ngay giữa miếng đá sắp bị đung nham nhấn chìm.
- Nhảy qua. - Hắn nhàn nhạt nói.
- Nhưng...nhưng... - Hắn như sắp khóc nhìn tiểu Dương.
- Không nhảy thì cứ ở đó.
Nói xong, tiểu Dương mang nàng lên phía trên đỉnh núi, nơi dung nham đang phun trào.
Mắt thấy nhóc kia sẽ không cứu mình, hắn cắn răng, vận hết nội lực nhảy qua. Ngay khi sắp qua được, vừa chạm chân vào phần đất phía dưới, hắn liền trượt chân. "Xoạt", tiểu Dương túm cố áo hắn ném lên, sau đó đi tiếp.
Thấy vậy hắn liền đuổi theo, hắn không muốn ở đây bị nướng chết đâu. Lên cao hơn, đến chỗ dung nham không phun trào, hắn nhìn xuống phía dưới.
Khói bụi mù mịt, lửa cháy lan ra nhanh chóng, nơi đâu dung nham đi qua, nơi đó toàn bộ không còn gì. Xa xa hắn có thể thấy bọn xác sống bị chìm trong biển lửa, tiếng la hét của chúng thật kinh dị.
Bỗng từ trong rừng xuất hiện một luồng khói đỏ rực như máu, luồng khói càng ngày càng lớn, nó bay rất nhanh mỗi lần đi qua nơi nào nơi ấy cũng chẳng còn gì.
Mắt thấy nó đang hướng đến chỗ hắn, hắn quát lớn:
- Đi mau.
Sau đó nhanh chóng chạy xuống, thấy vậy Tây Hòa cũng nhanh chóng theo sau. Phía dưới dung nham chảy như nước, bọn hắn chỉ còn cách chui vào hang đông lúc trước.