Đây là lần thứ hai anh chảy máu mũi sau khi anh tới nơi này, chẳng lẽ là bởi vì anh không hợp với khí hậu ở đây sao? Hơn nữa anh luôn cảm thấy gần đây tinh lực của mình rất dễ dâng lên, cả người căng đau, chẳng lẽ cơ thể xảy ra vấn đề gì?
Chung Dực nghĩ mãi không ra, cuối cùng quyết định đọc sách để tĩnh tâm, ôm cuốn từ điển Tân Hoa đi vào phòng Tô Hữu Hữu, người trên giường đã được anh dùng chăn bọc thành con nhộng, dù cô có lật ra trời cũng sẽ không lộ ra những gì không nên lộ.
Tô Hữu Hữu say rượu bất tỉnh nhân sự, trong lòng thật là khổ.
Chung Dực tựa ở bên giường mở Wechat ra, nhảy ra status hôm nay Tô Hữu Hữu đăng, làm như mù mắt không thấy những tấm hình kia, bắt đầu nghiên cứu chữ ở trên đó.
Thật ra có vài chữ anh đã biết, nhưng đồng thời kết hợp lại với nhau lại không hiểu có ý gì, anh rất nghiêm túc lật từ điển nghiên cứu mặt chữ, cuối cùng anh phát hiện….. anh vẫn không hiểu.
Đoạn văn này là có ý gì?
Status của Tô Hữu Hữu: Tôi được chụp ảnh chung với nam thần rồi! Các bạn đừng quá hâm mộ! Tuy rằng còn kém xa nguyên bản Lý Bội Tư một chút, thế nhưng đã giống nguyên bản rồi! Trẫm không uổng công chuyến này! Tôi chuẩn bị bán ảnh ký tên, tám trăm một tấm có ai mua không! Muốn mua thì nhanh lên!
Mặc dù không hiểu có ý gì, nhưng từ trong câu chữ có thể nhìn ra sự vui sướng trong hình của Tô Hữu Hữu và Dịch Tiêu Đồng, so sánh với đó, tấm hình chụp chung anh đăng lúc trước cho Dịch Tiêu Đồng xem lại thảm hơn nhiều, không chỉ có Dịch Tiêu Đồng không like, ngay cả Tô Hữu Hữu cũng không, càng khỏi nói đến việc cô sẽ chia sẻ….
Tô Hữu Hữu có lời muốn nói: Người khác chụp anh thành đồ ngốc anh phải like sao! Anh mà like thì tôi phục anh!
Chung Dực quét mới bảng tin, không xong rồi, anh phát hiện Dịch Tiêu Đồng cũng đăng một cái status, trên hình chụp chung, ngón tay Dịch Tiêu Đồng đang chọt lúm đồng tiền của Tô Hữu Hữu, Tô Hữu Hữu còn cười rất vui vẻ, một chút cũng không tức giận, trên đó còn có một đoạn chữ.
Chung Dực nghiêm túc phiên dịch một hồi, như sau: Biểu diễn cho các bạn xem kỹ năng lúm đồng tiền kẹp ngón tay.
Chung Dực buồn bực, anh cảm thấy anh muốn làm một chút gì đó để đáp trả, liền cầm điện thoại bò lên giường, nghiêm túc cẩn thận tìm góc độ, chụp lại Tô Hữu Hữu bị bọc như con nhộng, phía dưới khóe miệng còn chảy nước bọt, kiêu ngạo đăng status.
Lúc Tô Hữu Hữu ngủ anh có chụp được không? Hừ.
Một lát sau, status được phản hồi, đúng như dự đoán, là Dịch Tiêu Đồng: (khuôn mặt tươi cười) dáng vẻ học muội lúc ngủ thật là đáng yêu, nhất định phải lưu hình lại, Tiểu Dực, cậu lập công rồi!
Chờ đến sau khi Chung Dực phiên dịch ra những lời này liền tức giận đến đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, vội vàng xóa status, hóa ra còn có thể lưu lại à! Không phải chỉ một mình anh có thể có!
Nhưng mà, Tô Hữu Hữu đang ngủ không biết gì về những thứ này…..
Chung Dực mới vừa xóa status, Dịch Tiêu Đồng đã gửi Wechat: Tiểu Dực, Hữu Hữu về nhà rồi à, cô ấy vẫn ổn chứ? Anh gửi Wechat cho cô ấy nhưng cô ấy đều không trả lời.
Phiên dịch một đoạn lớn như thế đã không dễ dàng rồi, Chung Dực một chút cũng không muốn trả lời anh, thế nhưng không trả lời lại có vẻ quá bụng dạ hẹp hòi, liền trả lời một chữ: Hao. (Được.)
Ngay cả dấu chấm câu đơn giản cũng không có.
Dịch Tiêu Đồng rất nhanh đã trả lời lại, lại là một đoạn lớn: Tiểu Dực, cậu thật là cá tính! Không chỉ có dùng ghép vần trên status mà ngay cả trả lời cũng dùng ghép vần, cậu thích ghép vần sao? Hay là bàn phím nhập có vấn đề?
Chung Dực lật từ điển Tân Hoa cảm thấy rất là mệt, anh không muốn trả lời Dịch Tiêu Đồng nữa.
Cho dù anh không trả lời, lát sau Dịch Tiêu Đồng lại gửi một đoạn dài, đầu Chung Dực cũng sắp lớn rồi: Tiểu Dực, Hữu Hữu dậy liền phiền cậu nói với cô ấy một tiếng, ngày mai anh muốn đến nhà hai người tìm cô ấy, nếu như cô ấy có thời gian thì gọi điện cho anh, nếu như cô ấy có việc bận anh sẽ không tới, cảm ơn nha ~”
Nhà hai người.
Cái từ này Chung Dực thích, thế nhưng tại sao anh ta lại đến? Còn chưa xong sao? Cuối cùng Chung Dực quyết định làm bộ như không nhìn thấy, xóa tin nhắn này của Dịch Tiêu Đồng.
Nửa đêm Tô Hữu Hữu bị nóng nên tỉnh, sau khi cô tỉnh lại phát hiện mình bị cuộn thành sushi, đang ra sức giãy giụa khỏi cái chăn đang cuộn chặt, bên cạnh truyền đến tiếng của Chung Dực: “Cô tỉnh rồi?”
Tô Hữu Hữu lờ mờ nháy mắt một cái, cô nhớ mang máng tình tiết mình ở trong lòng Chung Dực xin được ôm ôm.
Xấu hổ! Cô lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên cầu xin người ngoài ôm ngoại trừ mẹ, cô sao lại không biết mình uống say liền thích làm nũng vậy? Cô còn làm chuyện gì khác không?
Đúng rồi! Cô hình như còn hôn Chung Dực một cái!
Đang lúc nhớ lại, Chung Dực mở đèn giường lên, ánh sáng trở lại, khuôn mặt hai người được chiếu sáng, Chung Dực ngủ tựa bên giường cô, tóc dài rối tung, ánh mắt có hơi mơ màng, quần áo còn xiêu vẹo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Gương mặt Tô Hữu Hữu đỏ lên.
Mẹ nó! Cô giở trò lưu manh rồi! Làm sao bây giờ!
Chung Dực đã thấy hai gò má cô đỏ bừng, học theo dáng vẻ trước kia của cô, sờ sờ trán cô: “Mặt đỏ như thế, sốt rồi sao? Hình như có hơi nóng.”
Bàn tay dày rộng chạm vào trán, mặt Tô Hữu Hữu càng nóng hơn, lúc trước khi cô sờ trán Chung Dực tại sao lại không cảm thấy xấu hổ như vậy…..
“Tôi….. Tôi không phải sốt, chính là bị quấn….” Lặng lẽ né tránh tay anh, Tô Hữu Hữu cẩn thận nói: “Sau khi tôi uống say, có phải là làm chuyện gì quá đáng không?”
Chung Dực nghe vậy thì sắc mặt cũng thay đổi, hai gò má nổi lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, gật gật đầu.
Thật sự là quá mức rồi, bọn họ đều đã phát triển đến bước thứ ba rồi.
Tô Hữu Hữu vừa nhìn thấy anh gật đầu, xong rồi, anh quả nhiên rất để ý chuyện như vậy, sẽ không bởi vì một cái hôn mà muốn kết hôn với cô gì đó chứ?
Không được! Nhất định phải nói cho anh biết hôn nhân trong xã hội mới cần cơ sở tình cảm, không thể bởi vì trách nhiệm mà kết hôn! Muốn cầu hôn nhất định phải tràn ngập thành tâm thực lòng cô mới chịu đồng ý!
Tô Hữu Hữu hiện tại có hơi sợ, cũng không biết phải tổ chức ngôn ngữ thế nào, nói ra liền trở thành thế này: “Cái này…. Khụ khụ, anh cũng có thể hiểu, chuyện sau khi say rượu không thể coi là thật, anh làm đàn ông lòng dạ phải khoáng đạt một chút, quên nó đi, yên tâm, tôi sẽ không để ý, hy vọng anh cũng đừng để ý. Hiểu không?”
Hiểu không?
Chung Dực nghe vậy sắc mặt lại thay đổi, trở nên rất khó coi, cho nên cô là muốn anh quên đi những gì cô nói, còn có nụ hôn trên má, những cái kia kia?
Tuy rằng anh bây giờ có thể lý giải hành vi không chịu trách nhiệm của con gái nơi này, nhưng anh lại không có cách nào tiếp thu được. Không để ý? Anh không làm được.
Lúc trước Tô Hữu Hữu đối với anh rõ ràng đã có đổi mới rất lớn, còn gọi anh là bạn trai cô, vì sao bây giờ lại trở mặt không nhận nữa? Cô cảm thấy anh rất dễ dàng trêu chọc vậy sao? Chung Dực có chút tức giận, nhặt điện thoại và từ điển dưới đất lên, không nói tiếng nào đứng dậy đi về phòng của mình.
Tô Hữu Hữu còn chưa tỉnh rượu hẳn, có chút không làm rõ được tình hình, anh không nói lời nào, rốt cuộc là hiểu hay là không hiểu?
Tiếp theo là hai ngày nghỉ, thế nhưng Tô Hữu Hữu muốn đến công ty thực tập làm việc, dậy thật sớm, cô mở cửa, hành lang không có người máy quét dọn, cửa phòng Chung Dực vẫn đóng, anh còn chưa dậy sao?
Cái này có chút kỳ lạ, cô xoa xoa huyệt thái dương căng đau, đi vào phòng ăn, định nướng bánh mì làm bữa sáng, phát hiện trên bàn ăn đã bày điểm tâm, cháo trắng và ruột nướng trứng chiên, thế nhưng chỉ có phần của một người.
Anh ăn trước rồi sao?
Điều này trước nay chưa từng có, trước đây bất luận cô dậy sớm hay muộn, Chung Dực đều sẽ chờ cô cùng ăn, chưa từng có lúc nào anh ăn trước mà không đợi cô, lẽ nào thật sự bởi vì chuyện ngày hôm qua mà giận rồi?
Tô Hữu Hữu dẩu môi, không phải chỉ là một cái hôn thôi sao? Có cần phải hẹp hòi như vậy không….. Chẳng qua cách anh tức giận thật là đáng yêu, còn không quên làm bữa sáng cho cô.
Tô Hữu Hữu tự mình ăn xong bữa sáng, trang điểm thay đồ xong đứng ở cửa thay giày, Chung Dực từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Mỗi lần cô ra ngoài Chung Dực đều sẽ tiễn cô, ngày hôm nay lại không.
Tô Hữu Hữu mở cửa ra, trong phòng Chung Dực vẫn không có tiếng động, cô có chút không cam lòng, gọi một tiếng: “Chung Dực! Tôi đi đây!”
Đứng ở cửa đợi một lúc, Chung Dực vẫn không đáp lại, Tô Hữu Hữu có chút thất vọng, đóng cửa đi mất, có lẽ sau khi cô về nhà anh sẽ tốt lên nhỉ?
Đến công ty, sau khi bận bịu xong, Tô Hữu Hữu lấy điện thoại ra muốn nhìn một chút xem Chung Dực có đăng status hay không, kết quả phát hiện ra Dịch Tiêu Đồng gửi Wechat cho cô, cô liền đi ra ngoài gọi điện cho anh.
Điện thoại vừa được kết nối, Dịch Tiêu Đồng ở bên kia sung sướng nói: “Học muội, ngày hôm nay anh đến nhà em có được không?”
“Hả?” Cái gì, điện thoại vừa kết nối liền muốn đến nhà cô?
Dịch Tiêu Đồng nghe thấy giọng nói Tô Hữu Hữu mờ mịt không biết gì liền nói: “Tiểu Dực không nói với em sao? Hôm nay anh muốn đến nhà em tìm em hỏi một số vấn đề, bảo nó sau khi em dậy thì giúp anh hỏi một chút xem em có thời gian không.”
Trời sáng cô cũng không gặp mặt Chung Dực, Chung Dực làm sao nói thay Dịch Tiêu Đồng được?
“À, ngày hôm nay tôi đi làm, năm giờ tan làm, khoảng sáu giờ rưỡi hoặc bảy giờ anh đến đi.”
Dịch Tiêu Đồng ở bên kia nói: “Được.” Chần chờ một chút anh lại hỏi: “Hôm qua em không sao chứ?”
Nghĩ đến ngày hôm qua Tô Hữu Hữu liền phiền muộn, một lát sau mới nói: “Không sao, chỉ là xảy ra chút chuyện, về nhà tôi liền đi ngủ, cũng không thấy điện thoại.”
Dịch Tiêu Đồng nghe thấy sự không vui trong giọng nói của cô, cũng không hỏi nhiều: “Không có chuyện gì là tốt rồi, vậy anh cúp máy trước, tối gặp.”
“Ừ, tối gặp.”
Cúp điện thoại, Tô Hữu Hữu mở khung chat với Chung Dực ra, một tin nhắn anh cũng không gửi, cái gần đây nhất là tối hôm qua hỏi cô đi đâu, có muốn anh đi tìm cô không, gửi liền mấy tin, có thể thấy anh rất lo lắng.
Cô có nên nói chuyện lại với Chung Dực không? Bình thường Chung Dực rất ít nói, sự hiểu rõ của cô đối với ý nghĩ trong lòng anh thật ra rất ít, dù sao anh cũng là người cổ đại, giữa bọn họ có sự khác nhau mấy trăm năm, cô không thể hy vọng dăm ba câu Chung Dực liền có thể đồng bộ tư tưởng với cô.
Nghĩ thông suốt rồi, Tô Hữu Hữu cũng không buồn phiền nữa, định sau khi tan làm liền nhanh nhanh về nhà nói chuyện với Chung Dực.
Vốn là thứ bảy tăng ca, mọi người làm xong việc trong tay đều tan làm rất sớm, Tô Hữu Hữu còn là một thực tập sinh, việc vốn không nhiều, hơn bốn giờ đã tan ca rồi.
Trên đường về nhà Tô Hữu Hữu mua một hộp gà rán, cô mới phát hiện ra cô đối với Chung Dực hiểu biết quá ít, ngay cả anh thích ăn cái gì cũng không biết, chỉ có thể mua gà rán mà cô thích.
Trước khi vào cửa Tô Hữu Hữu còn có chút thấp thỏm, cũng không biết Chung Dực đã bớt giận hay chưa, có đến cửa đón cô hay không.
Hít sâu một cái, Tô Hữu Hữu mở cửa, không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng cô có chút chờ đợi liền bị sự lạc lõng lấp đầy, quả nhiên là còn chưa nguôi giận
Cô cởi giày, mang theo gà rán, điều chỉnh vẻ mặt, lộ ra nụ cười long lanh nhất đi về phía phòng Chung Dực, cửa phòng Chung Dực mở ra, giường chiếu rất chỉnh tề, người không có ở đó, đi đâu rồi?
Cô tìm một vòng, phát hiện Chung Dực đang ngồi trước máy tính ở phòng sách, sắc mặt rất khó coi, nhìn thấy cô, ánh mắt anh càng lạnh hơn, giống như mùa đông khắc nghiệt.
Nụ cười của Tô Hữu Hữu cứng đờ, nhắm mắt đi tới, để gà rán trước mặt anh, cẩn thận nói: “Chung Dực, xin lỗi, anh đừng giận…..”
Giọng nói tức thì kẹt ở cổ họng, trên màn hình máy tính là gì vậy! Đó đó đó…… không phải là tư liệu cơ thể sống cô thu thập sao…..
Cái gọi là tư liệu cơ thể sống chính là một đống đàn ông cơ bắp lõa lồ, nói thật, Tô Hữu Hữu đúng là bởi vì chuyên ngành yêu cầu mới thu thập những thứ này, thế nhưng cô không phủ nhận cô đối với thể xác những người này xác thực cũng rất thưởng thức….
Chung……. Chung Dực làm sao mở được…..
“Chung….. Chung Dực, anh… anh làm sao…..”
Chung Dực xoay người, con mắt lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô gạt tôi có phải là vì để tôi cũng chụp thứ này?”
Ánh mắt anh lúc này quá mức lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức có chút xa lạ, Tô Hữu Hữu choáng váng: “Cái…. Cái gì?”
Chung Dực thấy cô còn đang giả ngu, đứng lên lạnh lùng chế giễu nói: “Uổng công cô nói gì tôi tin đó, quay đầu lại tất cả đều là cô gạt tôi.”
Tô Hữu Hữu càng thêm không giải thích được: “Tôi lừa anh cái gì?”
Ánh mắt Chung Dực lẫm liệt: “Cô gạt tôi cái gì? Trước đó cô rõ ràng nói tôi là bạn trai cô, cô còn….” Dáng vẻ anh dựa hồ có hơi khó có thể mở miệng, hít sâu một cái mới nói: “Cô còn nắm tay tôi, ôm tôi, tối hôm qua lại…. lại hôn tôi, sau đó cô bảo tôi quên tất cả đi, cũng bởi vì tôi từng nói vết thương tôi lành rồi cô có thể muốn làm gì thì làm, vì vậy cô liền cho rằng tôi là loại đàn ông tùy tiện, có thể tùy ý đùa giỡn sao? Có thể bình thường như những người trong hình sao?” Nói xong anh căm giận chỉ về phía những tấm hình đàn ông bán nude trên màn hình.
Tô Hữu Hữu cảm thấy não của mình có chút không theo kịp Chung Dực: “Anh nói cái gì? Đùa giỡn cái gì? Lúc trước nói anh là bạn trai rõ ràng là để lừa gạt những người kia được chưa! Làm sao lại biến thành lừa anh? Nắm tay, ôm cái gì…..”
Tô Hữu Hữu nói đến đây liền có chút cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây không phải là quy trình bạn trai bạn gái trước đó cô nói với Chung Dực sao? Chung Dực cho là bọn họ đã bắt đầu đi theo quy trình sao?
“Ồ…. Hóa ra là anh hiểu lầm, là tôi không nói rõ ràng với anh, muốn trở thành bạn trai bạn gái trước tiên phải xác lập tình cảm, không phải có những hành vi này liền trở thành bạn trai bạn gái…. À…. Tôi cũng không biết nên giải thích với anh như thế nào…..” Tô Hữu Hữu cảm thấy mình càng nói càng loạn, cảm thấy mình thực sự giống như người bội tình bạc nghĩa….
Thấy dáng vẻ cô không có gì để nói, Chung Dực cảm thấy mình đã đoán đúng, lạnh lùng nói: “Nói tóm lại, cô làm những chuyện này chưa bao giờ nghĩ đến sẽ chịu trách nhiệm gì với tôi, tôi chẳng qua cũng giống như những người đàn ông trên hình này, đồ chơi thôi.”
Chịu trách nhiệm? Đồ chơi? Đây là cái chuyện gì vậy?
“Anh hiểu lầm rồi có được không! Đầu tiên, những tấm hình anh xem kia không phải do tôi chụp, tôi lại càng không quen những người đó, thứ hai, tôi không có đùa giỡn anh, tôi thừa nhận ngày hôm qua tôi có chút quá đáng, thế nhưng cái này hình như cũng không liên quan đến trách nhiệm hay không trách nhiệm, nếu là có trách nhiệm cũng nên là anh có trách nhiệm với tôi chứ?”
Anh có trách nhiệm với cô? Chung Dực có chút khó mà tin nổi.
Thấy dáng vẻ anh không hiểu, Tô Hữu Hữu hít sâu một cái, lại nói: “Ok, coi như là phải chịu trách nhiệm, anh để tay lên ngực anh tự hỏi trước đi, anh có tình cảm gì với tôi không? Anh có thích tôi không? Anh bảo tôi chịu trách nhiệm là bởi vì anh thích tôi, hay là bởi vì anh và tôi kề cận da thịt? Tôi biết ở chỗ anh nam nữ chưa kết hôn có đụng chạm tay chân quá đáng thì phải kết hôn, thế nhưng nơi này không phải như vậy, mặc dù nơi này chúng tôi coi như rất tùy tiện, nhưng điều kiện kết hôn tiên quyết là hai người yêu nhau, đồng ý nắm tay nhau đi qua một đời, anh hỏi bản thân anh một chút xem, bỏ đi những nhân tố bên ngoài như tôi và anh kề cận da thịt gì đó, anh có nguyện ý cùng tôi đi qua một đời không? Anh thật sự thích tôi sao?”
Lần này, Chung Dực bị hỏi đến sửng sốt, anh có thích cô không? Nếu như không phải bởi vì cô từng nhìn thấy cơ thể anh, bị cô nắm tay, ôm lấy, hôn, hoặc là bởi vì thưởng thức tài hoa của cô muốn mang cô về Đại Thuấn, anh thật sự muốn gả cho cô sao? Là bởi vì thích mới muốn cùng cô trải qua một đời sao?
Anh hình như chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này, anh có thích không? Mà thích lại là cảm giác thế nào?
Chung Dực sững sờ hiểu ra nếu anh nói chịu trách nhiệm thì chẳng qua là bởi vì da thịt kề cận, cũng không phải vì thích cô.
Cô liền biết ngay, anh chỉ là người cổ đại cổ hủ, căn bản suy xét loại tình cảm hai bên tình nguyện này, chỉ là cố thủ loại tư tưởng đơn giản cổ hủ “Chỉ cần có kề cận da thịt liền phải kết hôn”, uổng cho cô còn chờ mong anh thật sự thích cô mới có thể tức giận như vậy!
Lần này đổi thành cô lạnh lùng chế giễu: “Không phải chứ? Anh căn bản cũng không phải thích tôi, hơn nữa tôi hôm qua căn bản không gọi là hôn, ở nước ngoài, mọi người hôn mặt nhau là phương thức chào hỏi nhau mà thôi, anh có biết bạn trai bạn gái chân chính là hôn thế nào không?”
Chung Dực vẫn cứ rơi vào vấn đề có thích hay không.
Tô Hữu Hữu nhìn thấy khuôn mặt dế nhũi ngu xuẩn này của anh liền nổi giận, còn dám chất vấn cô? Anh mới là tên cặn bã! Rõ ràng không có tình cảm với cô còn muốn cô chịu trách nhiệm? Chịu cái đầu anh!
Cô đẩy Chung Dực lên tường, cánh tay duỗi dài một cái thành bích đông tiêu chuẩn, cô nhìn thẳng hai mắt anh, cong môi nở nụ cười: “Tôi nói cho anh biết bạn trai bạn gái chân chính hôn môi nhau là thế nào có được không?”
Nói xong, cô không đợi Chung Dực đáp lại, nhón chân lên, ngửa đầu hôn lên môi anh, một nụ hôn thứ thiệt.