Chương : Nhịp tim hỗn loạn
Ánh ban mai chiếu rọi mặt đất, Mạnh Vãn Tế choáng váng, vừa chạy thể dục buổi sáng quay về, trong phòng kí túc xá có mùi khói lửa.
Thịnh Cẩn Thư đã về.
Cô ấy đã thay quần áo mặc trên người, buộc tóc xoăn dài lên, mặc chiếc tạp dề hai người đều rất ít khi dùng tới đứng trước bàn bếp. Nghe thấy tiếng mở cửa, Thịnh Cẩn Thư quay người lại, cong môi cười với Mạnh Vãn Tế: "Em về rồi à? Vừa hay, chị cũng chuẩn bị xong bữa sáng rồi."
Đáy mắt Thịnh Cẩn Thư có vẻ mệt mỏi khó phát giác, nhưng ánh mắt rất dịu dàng.
Mạnh Vãn Tế nhìn ra cô ấy có ý muốn đền bù.
Chiếc mũi dường như hít thở càng khó khăn hơn.
Mạnh Vãn Tế đóng cửa lại, nhàn nhạt gật đầu.
Thịnh Cẩn Thư bưng bữa sáng từ trong nhà bếp ra, bữa sáng kiểu tây rất điển hình, bánh mì lát, trứng ốp, thịt lợn xông khói, dăm bông, xà lách, cà phê... được bày biện tinh tế, hương thơm ngào ngạt khắp nhà.
Mạnh Vãn Tế không khách sáo, ngồi xuống phía đối diện Thịnh Cẩn Thư.
"Nếu không uống cà phê, thì có sữa với yến mạch." Thịnh Cẩn Thư ân cần.
Mạnh Vãn Tế không để tâm. Cô chuyển cốc cà phê tới, nói: "Không cần, cà phê là được rồi."
Thịnh Cẩn Thư đánh giá cô đôi cái, nhíu mày hỏi: "Em bị cảm à?"
Ngón tay vân vê quai cốc cà phê của Mạnh Vãn Tế khựng lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Cẩn Thư, trong mắt Thịnh Cẩn Thư là sự quan tâm chân thật. Bức tường cao mà Mạnh Vãn Tế xây dựng cả một đêm lại vô thanh sụp đổ.
Cô thả lỏng, trả lời: "Một chút, đợi lát nữa sẽ uống thuốc."
Thịnh Cẩn Thư tự nhiên đưa cánh tay ra bưng cốc cà phê của Mạnh Vãn Tế đi mất, "Bị cảm thì đừng uống cà phê, chị đi pha sữa cho em."
Cô ấy vào phòng lấy sữa bột, sau đó khom lưng trước máy nước nóng lạnh pha sữa, tất cả mọi việc đều tiện tay cùng tùy ý. Cổ áo cao cổ của chiếc áo len chống đỡ lấy khuôn mặt, khiến Thịnh Cẩn Thư trở nên vô cùng ấm áp.
Mạnh Vãn Tế cuộn đầu ngón tay lại, dùng một chút phi lí trí còn sót lại hỏi Thịnh Cẩn Thư: "Bạn chị vẫn ổn chứ?"
Cô thử thuyết phục bản thân, có lẽ Thịnh Cẩn Thư có thể cho bản thân một lời giải thích đủ hợp lí, đủ để cô tiếp nhận.
Nhưng Thịnh Cẩn Thư đã không.
Rõ ràng cảm xúc của cô ấy xuống thấp, nhưng vẫn chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: "Gặp phải chút vấn đề nghiêm trọng trong công việc, nhưng có lẽ sẽ không sao. Chủ yếu là vấn đề tình cảm và vấn đề công việc cùng lúc ập tới, tâm trạng tương đối tồi tệ."
Mạnh Vãn Tế gạn hỏi: "Vấn đề tình cảm?"
Thịnh Cẩn Thư nhẹ nhàng đặt cốc sữa tới trước mặt Mạnh Vãn Tế, giải thích: "Chị ấy và người yêu mới chia tay, náo loạn tới không vui."
Không nói rõ ràng. Cho dù là gặp phải nguy hiểm phơi nhiễm HIV sản sinh trong quá trình làm việc hay là Mai Như Triêu lựa chọn theo đuổi, yêu đương vì muốn báo thù, đều là vấn đề cá nhân của Thẩm Đình Hoa.
Trái tim Mạnh Vãn Tế triệt để nguội lạnh.
Cho nên đây chính là nguyên nhân khiến tối qua chị ấy không về?
Là vì người yêu cũ đã chia tay?
Đáy mắt Mạnh Vãn Tế hiện lên trào phúng rất nhạt, "Vậy chị phải ở cạnh cô ấy nhiều vào."
Tâm tư Thịnh Cẩn Thư khó khăn trốn tránh lại bị dẫn dắt về những lo lắng cho Thẩm Đình Hoa. Trong nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Đình Hoa vì phản ứng với thuốc ngăn chặn HIV cùng áp lực tâm lí, đã gầy sọp tới mức báo động. Mà hai tuần sau mới có thể làm kiểm tra lần thứ nhất.
Cô ấy bỏ lỡ cảm xúc của Mạnh Vãn Tế, không tập trung đáp: "Ừm."
Mạnh Vãn Tế không muốn nói tiếp nữa.
Cô cúi đầu yên lặng ăn bữa sáng, Thịnh Cẩn Thư mất hồn suốt nửa phút đồng hồ, cuối cùng tìm lại tâm tình, mời Mạnh Vãn Tế: "Tối qua thật ngại quá, tối nay, cho chị một cơ hội để chuộc lỗi được không?"
Mạnh Vãn Tế thong thả dùng dao dĩa cắt một miếng bánh sandwich nhỏ, suy nghĩ giây lát, ngẩng mặt nói: "Tối mai được không? Tôi mời chị."
Thịnh Cẩn Thư thoáng sửng sốt.
Mạnh Vãn Tế nói: "Đưa chị đi nếm thử mùi vị tôi thích. Không phải tôi còn nợ chị một bữa cơm sao?"
Thịnh Cẩn Thư tưởng rằng Mạnh Vãn Tế đang hồi đáp câu nói "Dẫn em đi thử mùi vị tôi từng ăn" hôm qua bản thân đã nói, không nghĩ nhiều, thậm chí tâm trạng còn thư thái hơn đôi chút, cong đôi môi đỏ trêu đùa: "Tốt vậy à? Chị đã chuẩn bị sẵn việc em quỵt rồi đấy."
Mạnh Vãn Tế khẽ gật đầu.
Ý cười của Thịnh Cẩn Thư càng thêm sâu, cò kè mặc cả: "Vậy coi như chị nợ em một bữa trước nhé?"
Mạnh Vãn Tế biết Thịnh Cẩn Thư muốn hai người nợ qua nợ lại, có suy nghĩ muốn dây dưa không dứt, nhưng đã không thể không dứt được nữa. Cô cười cười, không trả lời, tùy cô ấy tự diễn giải.
Buổi chiều hôm đó, Mạnh Vãn Tế đã kiểm tra được giá cả cùng nhãn hiệu của sợi dây chuyền Thịnh Cẩn Thư tặng bản thân ở một cửa hàng chuyên kinh doanh trong Ninh Thành, buổi tối bắt tắc-xi tới đó. Chọn một sợi dây chuyền có kiểu dáng tương tự, giá cả tương ứng với sợi dây chuyền mà Thịnh Cẩn Thư tặng, cô đóng gói kĩ càng rồi mang về kí túc xá.
Tối ngày hôm sau, Mạnh Vãn Tế dẫn Thịnh Cẩn Thư tới một quán ăn gia đình ở trong con ngõ gần Ngoại ngữ Ninh Thành ăn cơm như đã hẹn.
Diện tích của quán ăn gia đình không lớn, trang trí mộc mạc, hoàn cảnh tổng thể sạch sẽ ấm áp, tuy món ăn không tinh xảo được như nhà hàng cao cấp bên ngoài, nhưng hương vị lại khiến người ta bất ngờ - nguyên liệu tươi mới, cách chế biến đúng chuẩn, là những món ăn gia đình Ninh Thành chính thống mà đã rất lâu rồi Thịnh Cẩn Thư chưa được ăn.
Cô ấy đơm một bát cơm, nhìn những bàn đã đầy ắp người xung quanh, cười hỏi Mạnh Vãn Tế: "Rượu ngon không sợ ngõ sâu. Sao em lại phát hiện ra chỗ này thế?"
Thật ra Mạnh Vãn Tế không có khẩu vị, nhưng thấy Thịnh Cẩn Thư thích, nên không dừng đũa, ăn từng miếng nhỏ cùng cô ấy.
Cô đáp: "Có một lần được bạn học dẫn tới."
Thịnh Cẩn Thư tiện miệng hỏi: "Bạn học cấp ba?"
Mạnh Vãn Tế gật đầu.
Thịnh Cẩn Thư nhớ tới duyên phận gặp mặt một lần với Mạnh Vãn Tế hồi cấp ba, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, cũng có chút hiếu kì.
"Không phải thời cấp ba em khép kín lắm à? Sao lại ra ngoài ăn cơm thế?" Thịnh Cẩn Thư nghe ngóng chuyện về thời trung học của Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế đáp: "Thỉnh thoảng cuối tuần không về nhà, sẽ cùng tới hiệu sách với bạn trong kí túc xá, sau đó tiện đường đi ăn."
"Có đi dạo phố không?"
"Thỉnh thoảng có đi."
Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Thường là đi đâu?"
Mạnh Vãn Tế đáp: "Đường Tân Phật bên kia. Sao thế?"
Thịnh Cẩn Thư cong mắt, ý tứ sâu xa trả lời: "Chị đang nghĩ, liệu có phải ở đâu đó, chúng ta từng đi lướt qua nhau."
Nhịp tim Mạnh Vãn Tế không chịu khống chế rung lên một cái, nhưng nhanh chóng lại trấn tĩnh.
Cô tưởng rằng Thịnh Cẩn Thư thật sự không nhớ bản thân.
Giữa hai người, quả thật cũng chỉ có duyên phận đi lướt qua nhau.
Mạnh Vãn Tế nhàn nhạt nói: "Bên Ngoại ngữ Ninh Thành cũng không quá phồn hoa, không có quá nhiều nơi để đi, có từng gặp nhau cũng không phải chuyện gì hiếm thấy."
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày, không tỏ thái độ.
Chuyển sang chủ đề khác, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng coi như là tận hứng.
Cũng tới lúc phải kết thúc, Mạnh Vãn Tế dùng khăn ướt lau sạch tay, đột nhiên lấy ra một chiếc hộp trang sức màu xanh ngọc trong túi xách ra, đẩy tới bên tay Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư chưa phản ứng kịp: "Đây là gì?"
Mạnh Vãn Tế ngắn gọn trả lời: "Dây chuyền, cho chị."
Thịnh Cẩn Thư chớp mắt, ý cười lan tràn trong mắt: "Sao đột nhiên lại tặng quà cho chị?"
Mạnh Vãn Tế giải thích: "Quà đáp lễ cho món quà sinh nhật lúc trước."
Thịnh Cẩn Thư bật cười: "Nhưng sinh nhật chị vẫn chưa tới nữa mà."
Mạnh Vãn Tế bình tĩnh lặp lại: "Là quà đáp lễ."
Thịnh Cẩn Thư nghi hoặc nhìn cô.
Trên mặt Mạnh Vãn Tế không có ý cười, ánh mắt rất bình tĩnh, thậm chí vì quá mức nghiêm túc nên lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Thần kinh của Thịnh Cẩn Thư chầm chậm tiếp nhận được tín hiệu.
Cô ấy phản ứng ra, ý cười trên mặt tản đi, nhíu mày hỏi: "Em có ý gì?"
Mạnh Vãn Tế nói: "Chính là ý như chị nghĩ."
"Chị không nghĩ gì hết." Thịnh Cẩn Thư nói từng chữ từng chữ rất chậm.
Mạnh Vãn Tế chăm chú nhìn cô ấy, rất lâu sau, lên tiếng: "Hai chúng ta sạch sẽ."
Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư trầm xuống.
Cô ấy nhìn Mạnh Vãn Tế thật sâu, giống như khó lòng tin được, lại giống như muốn nhìn thấu cô.
"Đây là đáp án của em?" Âm thanh của Thịnh Cẩn Thư rất khẽ.
Mạnh Vãn Tế cũng đáp lại khẽ khàng y hệt: "Đúng."
Cổ họng Thịnh Cẩn Thư động đậy, đôi môi đỏ mím rất chặt. Mạnh Vãn Tế tưởng rằng Thịnh Cẩn Thư còn muốn nói thêm điều gì đó, hoặc chăng, ít nhất cũng tranh thủ chút gì đó.
Nhưng cuối cùng, Thịnh Cẩn Thư chỉ cười khẽ một tiếng, đôi môi đỏ lại giương cao thêm lần nữa, thái độ thong dong nói: "Được, chị tôn trọng lựa chọn của em."
Mạnh Vãn Tế gật đầu biểu thị cảm ơn.
Quan hệ giữa hai người lại hồi phục vẻ lịch sự mà lạnh lùng. Lần này, thậm chí Thịnh Cẩn Thư rất ít khi về kí túc xá. Mạnh Vãn Tế đoán có lẽ Thịnh Cẩn Thư đã tái hợp với bạn gái cũ.
Trong lòng cô không có bất cứ cảm giác gì. Chỉ là thỉnh thoảng mỗi sáng ra ngoài chạy bộ, buổi trưa tới nhà ăn ăn cơm, buổi tối đóng cửa đi ngủ, trong đầu sẽ đột nhiên hiện lên dáng vẻ Thịnh Cẩn Thư nói cười quyến rũ đi qua đi lại xung quanh bản thân trong những ngày qua.
Có một loại cảm giác như đã nằm mơ.
Chỉ có sợi dây chuyền nằm trong tủ đầu giường nói với Mạnh Vãn Tế, tất cả đều là sự thật đã xảy ra. Giống như người chứng kiến cho một phen ám muội.
Lễ Giáng sinh là thứ năm, tới lượt Mạnh Vãn Tế trông tiết tối. Sau tiết tự học, cô được học sinh quấn lấy tặng quà một lúc, khi về tới kí túc xá đã gần mười giờ. Mười rưỡi, cô tắm rửa xong về phòng, vừa đóng cửa lại, đột nhiên nghe thấy tiếng đóng mở cửa từ ngoài phòng khách truyền tới, sau đó là âm thanh kì quái phát ra từ tiếng đồ đạc rơi xuống sàn, tủ bị đụng phải.
Trái tim Mạnh Vãn Tế co lại, biết rõ khả năng cao là Thịnh Cẩn Thư đã về, nhưng vẫn ấn sẵn số điện thoại của phòng bảo vệ, nắm chặt điện thoại, chân tay khẽ khàng mở cửa.
Cửa vừa mở ra được nửa cánh, thân hình thướt tha uyển chuyển của Thịnh Cẩn Thư đã lọt vào trong mắt cô.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài mỏng manh đẹp đẽ, chân trần đứng ở phòng khách gần với lối vào nhà, đỡ lấy tường giống như đang mò mẫm thứ gì đó.
Áo khoác rơi bên cạnh giày cao gót của bản thân, Thịnh Cẩn Thư cũng không nhìn.
"Công tắc đâu?" Thịnh Cẩn Thư lẩm bẩm.
Mạnh Vãn Tế: "..."
Công tắc ở một bên khác.
Chị ấy uống say rồi à?
Mạnh Vãn Tế nhíu mày, cầm điện thoại yên lặng nhìn Thịnh Cẩn Thư mò mẫm rất lâu tới nỗi từ bỏ, quay người xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng khách.
Thảm trải sàn làm Thịnh Cẩn Thư vấp một cái, suýt chút nữa đã ngã ra.
Mạnh Vãn Tế không nhìn nổi nữa, mở cửa ra, bật đèn ngoài phòng khách lên.
Thịnh Cẩn Thư giơ tay che mắt giống như bị sợ hãi, lảo đảo hai giây mới buông tay xuống nhìn về phía Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế đã đi tới bên cạnh cô ấy.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, ý say nơi đáy mắt Thịnh Cẩn Thư mông lung, gò má đỏ ửng rực rỡ, tôn lên ngũ quan vốn dĩ đã xinh đẹp của cô ấy, khiến chúng càng thêm phong tình quyến rũ.
"Là em à..." Thịnh Cẩn Thư giống như cảm khái, lại giống như thở dài.
Vẻ mặt Mạnh Vãn Tế lạnh lẽo, đưa tay đỡ lấy Thịnh Cẩn Thư, "Chị uống say rồi."
Thịnh Cẩn Thư "ồ" một tiếng, nhưng không giãy giụa, chỉ lẩm bẩm: "Chị không say."
Mạnh Vãn Tế: "..."
Ai khi say rượu cũng đều nói bản thân không say.
Cô vững vàng đỡ lấy Thịnh Cẩn Thư, khẽ nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi."
Dáng vẻ Thịnh Cẩn Thư rất ngoan ngoãn, yếu ớt dựa vào Mạnh Vãn Tế như người không xương, mái tóc xoăn dài rơi trên cổ Mạnh Vãn Tế, khẽ lướt qua như có như không.
Mạnh Vãn Tế đè xuống cảm giác mất tự nhiên, đưa Thịnh Cẩn Thư về phòng, đỡ cô ấy ngồi trên giường.
"Uống trà giải rượu không?" Cô lấy chăn mỏng đắp lên chân Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư không trả lời cô, dựa vào giường, đôi mắt long lanh mê li quấn lấy Mạnh Vãn Tế giống như tham lam lại giống như lưu luyến, ngập tràn vẻ quyến rũ.
Lông mi của Mạnh Vãn Tế rung lên một cái, di chuyển tầm mắt, đứng thẳng người, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Thịnh Cẩn Thư đưa tay ra, ôm lấy cô từ phía sau, dính lên lưng cô, nỉ non: "Đừng đi..."
Giống như đang nũng nịu, lại giống như quyến rũ.
Cơ thể của Mạnh Vãn Tế cứng lại, nhịp tim trở nên hỗn loạn.