Trời Không Tác Hợp

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Chúng ta tách ra đi

Cuối tháng Tư, sau đêm mưa trời còn phả ra hơi lạnh, Thịnh Cẩn Thư tiễn Dư Tinh Sai về rồi quay lại, đêm đã về khuya, Mạnh Vãn Tế vẫn chưa về phòng.

Mạnh Vãn Tế khoác chiếc khăn tắm, đứng trên ban công nhìn sắc đêm bên ngoài tòa nhà, giống như đang ngây người, ánh trăng chiếu lên thân hình khiến Mạnh Vãn Tế càng thêm phần lẻ loi.

Thịnh Cẩn Thư vô duyên vô cớ cảm thấy đau lòng.

Cô ấy không cố tình nhẹ chân nhẹ tay, bước tới ôm lấy Mạnh Vãn Tế từ sau lưng, thân mật cọ khẽ: "Sao lại ở đây ngẩn người?"

Trên người Thịnh Cẩn Thư vẫn còn mang theo hơi lạnh từ mưa gió bên ngoài, nhưng cái ôm cùng ngữ điệu lại ấm áp không thôi. Mạnh Vãn Tế ngã vào trong cái ôm của Thịnh Cẩn Thư, giống như chìm vào trong dòng nước ấm áp, muốn chìm đắm, nhưng sợ ngạt thở.

Cô đưa tay ra sờ khuỷu tay đang ôm lấy mình của Thịnh Cẩn Thư, tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của cô ấy, đáp lời: "Không có gì."

Thịnh Cẩn Thư nghe xong cười lên: "Hình như không thành thật nhỉ."

Vành tai Mạnh Vãn Tế ngứa ngáy, nhưng cổ họng càng thêm khô khốc. Cô khẽ cử động hai tay, quay người trong cái ôm của Thịnh Cẩn Thư, đè lên lan can ban công nhìn về phía Thịnh Cẩn Thư.

Thịnh Cẩn Thư nghi hoặc lại kiên nhẫn nhìn cô. Mắt hoa đào mang theo vẻ duyên dáng tự nhiên, ngũ quan tinh tế, cười hay không cười đều khiến người ta rung động, là dáng vẻ khiến Mạnh Vãn Tế năm mười bảy tuổi rung động chỉ bằng một ánh mắt, cũng là người cho dù bao nhiêu năm tháng qua đi, chỉ nhìn thêm một ánh mắt vẫn khiến bản thân muốn có được.

Cô nhìn cô ấy, giống như lần cuối cùng tạo ra một giấc mộng đẹp cho bản thân, ngửa cằm hôn lên khóe môi của Thịnh Cẩn Thư, an ủi cô ấy: "Đi tắm đi."

Ngữ điệu dịu dàng, thậm chí còn toát lên ý cười, dường như sự cô đơn ban nãy chỉ là ảo giác của Thịnh Cẩn Thư. Thịnh Cẩn Thư là người không thích ép buộc, thấy Mạnh Vãn Tế thật sự không có ý muốn nói, liền không tiếp tục gạn hỏi.

Thịnh Cẩn Thư đáp: "Ừ." Rồi trêu đùa: "Em có muốn đi cùng chị không?"

Mạnh Vãn Tế khẽ cười: "Em tắm rồi."

"Đứng ở đây hứng gió lạnh lâu như thế, tắm thêm lần nữa cho ấm người."

Mạnh Vãn Tế lườm Thịnh Cẩn Thư một cái, nhưng chỉ cười không lên tiếng.

Thịnh Cẩn Thư không thật sự chờ đợi Mạnh Vãn Tế sẽ đồng ý, chỉ muốn trêu đùa cô, di chuyển lực chú ý của Mạnh Vãn Tế, khiến cô vui vẻ hơn mà thôi. Nhưng không ngờ, Thịnh Cẩn Thư đùa thêm đôi câu nữa, Mạnh Vãn Tế thực sự vào nhà tắm, tắm thêm lần nữa cùng cô ấy.

Áp lực chồng chất trong hai tuần qua, đã gần nửa tháng hai người chưa làm. Dường như muốn giải phóng áp lực cùng không vui những ngày qua, hai người vừa phóng túng vừa sảng khoái, Mạnh Vãn Tế liền chủ động một cách hiếm thấy, mặt mày dạt dào cảm xúc, có cầu có được, đòi hỏi hết lần này tới lần khác.

Tới cuối cùng, Mạnh Vãn Tế có thể cảm nhận được Thịnh Cẩn Thư càng ngày càng cẩn thận, càng ngày càng dịu dàng, chỉ sợ làm cô bị thương.

Trong lòng cô có một loại cảm giác, không biết là thỏa mãn hay đau khổ, rõ ràng đã được lấp đầy, nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng. Cô không khống chế được nữa, không còn sức lực, vô lực dựa lên vai Thịnh Cẩn Thư, khó lòng khống chế bản thân, thổ lộ tiếng lòng: "Em yêu chị..."

Âm thanh run run, khẽ khàng cất lên, nhưng ngữ điệu rất chân thật.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Mạnh Vãn Tế nói yêu.

Vứt bỏ tất cả tự tôn, xấu hổ, nhát gan, đem toàn bộ con người, toàn bộ trái tim bày ra, không hề giữ lại dâng hiến cho Thịnh Cẩn Thư.

Nhưng Thịnh Cẩn Thư không trả lời cô.

Dường như hô hấp của cô ấy nặng nề hơn, sau đó chỉ ôm lấy Mạnh Vãn Tế càng thêm chặt, càng thêm dịu dàng hôn cô, an ủi cô.

Ngay cả một câu "Chị cũng thế" cũng không có.

Mạnh Vãn Tế tuyệt vọng trong sự im lặng của Thịnh Cẩn Thư.

Ngày hôm sau là thứ bảy, khi Thịnh Cẩn Thư bị đồng hồ báo thức gọi dậy, Mạnh Vãn Tế đã thức giấc. Cô ngồi bên cạnh Thịnh Cẩn Thư, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô ấy, quần áo chỉnh tề, dường như đã thức dậy từ rất lâu.

"Chào buổi sáng." Thịnh Cẩn Thư cong môi lên, lật người giơ tay đè lên đùi Mạnh Vãn Tế làm nũng: "Em em luôn dậy sớm hơn chị thế?"

Mạnh Vãn Tế khẽ cười: "Có lẽ không vất vả bằng chị chăng?"

Thịnh Cẩn Thư nhỏ tiếng cười lên, biểu thị hài lòng đối với đáp án này.

Mạnh Vãn Tế vén những sợi tóc trước trán của Thịnh Cẩn Thư lên, lưu luyến vuốt ve, sau đó xuống giường kéo rèm mở cửa sổ, bảo Thịnh Cẩn Thư đánh răng rửa mặt xong rồi tập yoga.

Một buổi sáng bình thường lại ấm áp giống như bao buổi sáng khác từ sau khi hai người yêu nhau.

Cả hai cùng nhau tập yoga rồi ăn sáng, ăn sáng xong sẽ rửa bát, sau đó ra phòng khách ngồi chơi.

Mặt trời ngoài ban công đã ló rạng, ánh sáng rực rỡ, mang theo hơi nóng. Thịnh Cẩn Thư tiện miệng cảm khái: "Có phải mùa hè của Ninh Thành sắp bắt đầu rồi không?"

Mạnh Vãn Tế không lập tức trả lời.

Thịnh Cẩn Thư thu tầm mắt về, nhìn cô, Mạnh Vãn Tế cũng đang nhìn cô ấy. Sắc mặt Mạnh Vãn Tế còn nhạt hơn đám mây ngoài cửa sổ.

"Sao thế?" Ý cười của Thịnh Cẩn Thư cũng vô thức nhạt đi.

Mạnh Vãn Tế mở lời: "Cẩn Thư, chúng ta tách ra một thời gian đi."

Vô cùng đột ngột, như tiếng sấm giữa ngày trời quang.

Những mấy giây Thịnh Cẩn Thư không phản ứng được Mạnh Vãn Tế đang nói gì. Cô ấy tưởng rằng bản thân đã sớm có chuẩn bị với ngày này, thậm chí đã chuẩn bị xong ngay từ ngày đầu tiên yêu nhau. Nhưng khi ngày ấy thật sự tới, Thịnh Cẩn Thư phát hiện thật ra bản thân không hề chuẩn bị, hoảng hốt trước giờ chưa từng có.

"Sao thế? Sao lại đột ngột vậy?" Thịnh Cẩn Thư không muốn khiến bản thân trở nên quá chật vật, nhưng vẫn không khống chế được, cũng không muốn treo lên chiếc mặt nạ bình tĩnh như mấy lần trước.

Rõ ràng tối qua tất cả đều vẫn còn tốt đẹp.

"Xảy ra chuyện gì rồi à?" Thịnh Cẩn Thư nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Mạnh Vãn Tế, ánh mắt quan tâm, âm thanh như thể nặn ra từ trong cổ họng.

Mạnh Vãn Tế lắc đầu, đồng tử đen láy giống như viên ngọc trai đen sáng rõ, lại giống như hồ nước động tĩnh mịch.

Cô rút tay ra, nói: "Chúng ta không hợp, em không muốn lãng phí thời gian nữa."

Lại là những lời này.

"Không hợp chỗ nào?" Ấn đường Thịnh Cẩn Thư nhăn càng chặt, trong ngữ điệu mang theo vẻ sốt ruột có chút không khống chế được.

Mạnh Vãn Tế nói: "Sau khi ở bên chị, trước giờ em chưa từng phòng bị chị, cho nên hôm nay, có lẽ sẽ là lần cuối cùng, chị cũng có thể không cần phòng bị em, thành thật trả lời mấy vấn đề của em, được không?"

Thịnh Cẩn Thư đáp: "Trước giờ chị chưa từng không thành thật, chưa từng lừa dối em."

Mạnh Vãn Tế gật đầu. Cũng đúng, quả thật Thịnh Cẩn Thư chưa từng lừa dối cô, ngay cả lừa dối cô, dỗ dành cô, Thịnh Cẩn Thư cũng đều không bằng lòng.

Mạnh Vãn Tế chăm chú nhìn Thịnh Cẩn Thư, hỏi: "Có phải trước giờ chị chưa từng muốn đi cùng em lâu dài đúng không?"

Sắc mặt Thịnh Cẩn Thư nhanh chóng tái nhợt, cả người như bị điểm huyệt câm, câm nín trong câu hỏi của Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế bật cười, trong nụ cười có mấy phần u ám cùng trào phúng.

Xem ra câu hỏi "Chị có yêu em không", cuối cùng, không nhất thiết phải hỏi ra để tự sỉ nhục bản thân.

Thịnh Cẩn Thư nhìn ra thất vọng cùng đau lòng bên dưới vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Vãn Tế, lồng ngực dâng trào những cơn đau nhói. Cô ấy há miệng muốn giải thích "Không phải như thế, cho dù là lúc mới là vậy, nhưng sau này không phải vậy...", cô ấy từng nghĩ, từng nghĩ rất nhiều lần, gần đây liên tục nghĩ về điều ấy.

Nhưng Thịnh Cẩn Thư không cất nổi âm thanh.

Giống như câu nói "Em yêu chị", Thịnh Cẩn Thư từng nghĩ rằng bản thân không ôm ấp chờ mong với những từ ngữ này, thậm chí không coi đó là chuyện to tát. Nhưng tối qua, khi Thịnh Cẩn Thư nghe được Mạnh Vãn Tế cất lên câu nói ấy, mới biết rằng thì ra bản thân sớm đã không chỉ là thích Mạnh Vãn Tế, thì ra khi nghe người mình yêu nói ra câu ấy, là cảm giác như vậy – giống như kì tích của vận mệnh, viên mãn của cuộc sống, hoàn chỉnh của linh hồn. Thịnh Cẩn Thư lại nghĩ tới từ "mãi mãi".

Cô ấy vẫn không tin tưởng tình yêu, không tin tưởng mãi mãi như thế, nhưng dường như cô ấy muốn tin Mạnh Vãn Tế.

Thịnh Cẩn Thư muốn trả lời Mạnh Vãn Tế rằng "Chị cũng yêu em", nhưng bản thân lại không dám.

Hổ thẹn làm nghẹn âm thanh của Thịnh Cẩn Thư.

Cô ấy không biết bản thân còn có tư cách hứa hẹn như thế nữa hay không. Đã một lần không màng tới trách miệng, hay là không màng tới trách nhiệm thêm lần nữa?

Thịnh Cẩn Thư co ngón tay lại, âm thanh chua xót xin lỗi: "Chị xin lỗi..."

Ánh mắt Mạnh Vãn Tế triệt để tối đi, thử cử động đôi môi, nhưng rốt cuộc vẫn không cất được lên câu "Không sao."

Cô động đậy môi, còn chưa phát ra âm thanh, hốc mắt đã ửng đỏ, nhưng vẫn sĩ diện, bình tĩnh đi hết quá trình: "Em biết, dù cho có muốn mãi ở bên nhau cũng chưa chắc có thể mãi ở bên nhau, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ có lẽ sớm muộn gì hai ta cũng sẽ chia tay. Em thừa nhận em thích chị, thậm chí... em rất yêu chị."

"Nhưng em không thích cảm giác không yên tâm, không thích một bản thân lo được lo mất, cũng không muốn chìm đắm trong một mối tình biết rõ sẽ không có kết quả. Cho nên dừng ở đây đi, ít nhất thì như chị nói, rất nhiều năm sau nhớ lại, cũng có thể coi là một kí ức đẹp đẽ."

Mạnh Vãn Tế lí trí cắt đứt quan hệ.

Thịnh Cẩn Thư không có mặt mũi hỏi liệu Mạnh Vãn Tế có thể cho cô ấy thêm chút thời gian.

Cô ấy nắm hai tay thành quyền nhìn Mạnh Vãn Tế, cổ họng nghẹn ngào tới đau đớn, lại nói thêm một câu: "Chị xin lỗi."

Mạnh Vãn Tế không chống đỡ được nữa. Rõ ràng Thịnh Cẩn Thư biết thứ cô cần trước giờ không phải lời xin lỗi của cô ấy.

Cô đứng dậy, đi được hai bước, quay lưng nói với Thịnh Cẩn Thư: "Em có thể để lại phòng ngủ cho chị."

Thịnh Cẩn Thư nói: "Không cần, chị chuyển lại về phòng mình."

Mạnh Vãn Tế gật đầu: "Cũng được, sẽ không quá lâu." Cô hứa hẹn: "Dạy hết học kì này em sẽ nghỉ việc, tới lúc đó sẽ chỉ có mình chị ở lại căn nhà này."

Thịnh Cẩn Thư không có lời nào đáp lại.

Mạnh Vãn Tế không dừng lại lâu, đi thẳng tới cửa, cầm túi thay giày ra ngoài, tất cả đều liền mạch lưu loát.

Thịnh Cẩn Thư ngẩn ra nhìn cánh cửa chống trộm đóng lại, cả trái tim giống như bị rạch rỗng cùng với việc rời đi của Mạnh Vãn Tế.

Giống như một giấc mơ, hai người yêu nhau trong một ngày rất bình thường, sau đó lại chia tay trong một ngày rất bình thường khác.

Giống như một chuyện không thể bình thường hơn trong cuộc đời.

Thịnh Cẩn Thư sớm đã quen với những sự ly biệt lặng lẽ như thế.

Nhưng giờ phút này, cô ấy vẫn chưa hoàn hồn.

Cô ấy nhìn về phía vị trí ban nãy Mạnh Vãn Tế đã ngồi. Ngày đầu tiên vào ở, Mạnh Vãn Tế đã ngồi ở đó lập ra ba điều kiện với bản thân, lúc đó Thịnh Cẩn Thư cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp cũng rất kiêu ngạo, nào nghĩ được sau này người phụ nữ ấy sẽ ngay ngắn ngồi đó, mặc cho bản thân gối lên đùi rồi cùng nhau xem phim.

Tất cả mọi thứ trước mặt, căn nhà này, phòng khách này, khắp nơi đều có kí ức của cô ấy và Mạnh Vãn Tế.

Cảm giác chân thực vô thức ập tới, cơn đau ngày càng hung hăng tác oai tác quái trong tim, trong thần kinh của Thịnh Cẩn Thư. Cô ấy cố gắng trấn tĩnh quay về phòng làm một chuyện đúng đắn, làm một chuyện nên làm – thu dọn đồ đạc.

Nhưng trong phòng ngủ, trên ga đệm, khắp nơi đều là hình bóng của Mạnh Vãn Tế, một nụ cười một cử chỉ của Mạnh Vãn Tế, sự lạnh lùng của cô, sự kiêu ngạo của cô, nũng nịu cùng dịu dàng mà Mạnh Vãn Tế chỉ dành cho mình cô ấy.

Thịnh Cẩn Thư ngồi ở vị trí mà buổi sáng Mạnh Vãn Tế đã ngồi, nhìn một bản thân không tồn tại, vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ mơ, tưởng tượng khi đó trong lòng Mạnh Vãn Tế sẽ nghĩ gì, ánh mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.

Cô ấy đưa tay ra gạt đi, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng đau lòng, không nỡ, hổ thẹn đánh bại chính mình, Thịnh Cẩn Thư ngửa đầu lên, che mặt lặng lẽ khóc, khóc ra cả những đau khổ cùng mờ mịt đã ra sức kìm nén sau khi mẹ và cô giáo qua đời.

Cô ấy không còn cảm thấy cuộc đời này có ý nghĩa nữa, dù ngắn dù dài cũng đều không quan trọng.

Thịnh Cẩn Thư hít một hơi, ôm lấy gối của Mạnh Vãn Tế, nhắn tin cho Thẩm Đình Hoa:

"Đàn chị, chị có đề cử bác sĩ khoa ngoại lồng ngực nào giỏi về phẫu thuật u phổi không? Có thể cố gắng giữ lại nhiều diện tích phổi nhất, hơn nữa có thể cắt bỏ sạch khối u."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio