Thẩm Diên Tri đi rồi.
Tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào tivi mất một lúc.
Sau đó nâng cốc thủy tinh mà anh ta vừa mới uống lên, nặng nề ném thẳng vào màn hình.
Chiếc tivi chỉ bị chấn động nhẹ một chút, nhưng cốc thủy tinh thì lại vỡ tan tành ở trên mặt đất.
Tiếng động lớn khiến người giúp việc cũng phải kêu lên.
Còn tôi thì ôm lấy đầu gối, ngồi ở đó mà khóc.
Thẩm Diên Tri từng là cơn ác mộng của tôi.
Hồi cấp ba, người bắt nạt tôi nhiều nhất trong nhóm những người bắt nạt, chính là anh ta.
Anh ta đứng ở trên lầu cao, ném toàn bộ sách vở có trong cặp sách của tôi xuống.
Cũng lập nhóm các bạn cùng lớp cô lập tôi, có sự xúi giục của anh ta, cả đám nữ sinh lôi tôi vào nhà vệ sinh rồi tát.
Chỉ cần có anh ta dẫn đầu ức hiếp tôi, thì sẽ chẳng có ai dám giúp đỡ tôi.
Bởi vì Thẩm Diên Tri là con trai của ông chủ một tập đoàn lớn.
Trong trường chúng tôi có một tòa nhà, chính là do nhà anh ta quyên tặng.
Anh ta tuỳ ý cười nhạo tôi, thời điểm đó, ngay cả việc ức hiếp tôi cũng trở thành trào lưu của lớp học.
Nghe nói gương mặt của anh ta là niềm mong ước của không biết bao nhiêu cô gái.
Nhưng đối với tôi mà nói, anh ta lại chính là con quỷ hành hạ giày vò tôi cả đêm khiến tôi chẳng thể nào yên giấc.
Một kẻ như thế.
Bảy năm sau khi tốt nghiệp.
Lại nói muốn cưới tôi.
Tôi chẳng thể nào thay đổi được thói quen run rẩy mỗi khi nhìn thấy Thẩm Diên Tri.
Cho dù, tôi đã ngủ cùng giường với anh ta được ba tuần lễ.
Không một ai giúp tôi, mẹ tôi biết người có thân phận như Thẩm Diên Tri muốn cưới tôi, bà thắp hương khấn trời cao còn chẳng kịp.
Thẩm Diên Tri hình như đã đổi một chiếc xe khác, không gian ở ghế đằng sau của chiếc xe này rất lớn.
Nhưng tôi lại không thích những chiếc xe có nhiều chỗ ở hàng ghế đằng sau.
Khi vách chắn ở giữa được nâng lên, sẽ chẳng có ai biết tôi và anh ta ở đằng sau làm những chuyện gì.
Nhưng có điều Thẩm Diên Tri của ngày hôm nay, yên tĩnh hơn bình thường.
Đại khái là do tôi vẫn luôn run rẩy, nhiệt độ ở trong xe đã tăng lên khá cao rồi, nhưng tôi vẫn còn đang run.
Anh ta chẳng thèm quan tâm tới phản ứng của tôi, âu yếm ôm tôi vào trong lòng.
“Khang Khang, em sợ đến vậy sao?”
Người đàn ông thì thầm nói vào tai tôi, mặc dù anh ta biết rõ tôi như thế này là vì ai.
“Lát nữa dẫn em đi chọn váy cưới, có được không?”
Tôi cố gắng kiềm chế sự run rẩy của bản thân, nhưng vẫn châm biếm mà cười ra thành tiếng.
Ai mà ngờ được, người đã từng từng bước đẩy tôi xuống vực sâu.
Lúc này lại nhẹ nhàng nhỏ giọng nói muốn dẫn tôi đi xem váy cưới?
(Còn tiếp)