Chỉ thấy hai bên cửa chính Tương Tư các, bảy tám cung nữ đứng xếp thành một hàng dài thẳng tắp, nhìn trận thế này, Mộc Ly không cần đoán cũng biết người tới là ai rồi.
Không để ý đến những ánh mắt có thể ăn thịt người của đám cung nữ thị vệ, Mộc Ly bình thản ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước vào trong tầm mắt của mọi người.
Người ngồi đoan trang trên ghế chủ vị ở bên trong chính là Thái hậu, nét mặt uy nghiêm nhưng không mất phần cao quý, không hề có bất kỳ biểu lộ gì. Đôi lúc Mộc Ly nghĩ thầm, chẳng lẽ người trong hoàng gia đều có chung một bệnh sao?
Nếu không phải vậy, tại sao từ trên xuống dưới, từ lớn tới nhỏ, mỗi người đều mang một ‘mặt than’? Ngay cả cung nữ thị vệ dưới quyền cũng như thế.
"Ơ, hiếm thấy Hoàng thái hậu tới làm khách, vô sự bất đăng tam bảo điện, e rằng để người đợi lâu rồi?" Giọng điệu cợt nhã hhông hề có chút lễ phép, Mộc Ly vừa vào cửa đã bắt đầu phá vỡ bầu không khí đang căng như dây đàn ở trong phòng. Hơn nữa sự thẳng thắng của nàng còn thành công khiến cho sắc mặt Hoàng thái hậu khẽ thay đổi.
() Không có việc gì không lên Tam Bảo điện, ý nói càng lắm tội càng vội lên chùa.
"Các ngươi lui ra." Mặt không đổi sắc liếc nhìn bọn nô tài một cái, cuối cùng Hoàng thái hậu mới dời ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mộc Ly.
Ra lệnh một tiếng, chúng nô tài trật tự lui ra, tiếp theo tất cả các cửa cũng đều được đóng lại, không thể không than một tiếng, xã hội nô lệ cổ đại thực không có nhân quyền, hại người không ít mà!
"Hoàng thái hậu nương nương, ngài làm vậy là sao? Chẳng lẽ có chuyện gì mà phải lén lút mới nói được ư?" Mỉa mai cười một tiếng, Mộc Ly duỗi thẳng lưng ngồi lên giường quý phi, hai mắt cười lạnh nhìn nét mặt vẫn không thay đổi của Thái hậu đang ngồi ở trên ghế. Thật ra, bà ta tới nơi này để làm gì sao Mộc Ly có thể không rõ chứ? Chỉ là không muốn nhiều lời thôi.
Lão Thái hậu dường như cũng bị lời nói Mộc Ly kích thích, bà ta vỗ bàn một cái, trên cao nhìn xuống liếc nhìn dáng vẻ thong dong của nàng, một đôi mắt phượng càng thêm ác độc bắn về phía nàng: "Nhan Khuynh Thành, hôm nay ai gia đến chính là muốn nhắc nhở ngươi đừng quên chuyện ngươi đã đồng ý với ai gia. Nếu không, đừng trách ai gia lòng dạ ác độc!"
"Vậy Nhan Khuynh Thành ta cũng nói cho bà biết." Mộc Ly vẫn lười biếng nằm ở trên giường quý phi, một đôi mắt như lưu ly cũng nguy hiểm nheo lại, ánh sáng tà tứ thoáng hiện nhìn về phía Hoàng Thái hậu: "Nhan Khuynh Thành ta nói một là một, đừng để cho ta biết bà lén lút giờ trò, nếu không. . . Đừng trách ta lỡ miệng, công bố cho thiên hạ biết chuyện xấu xa của các người vào mấy năm trước!"