Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
rubybaozi
- -------------
Đàm Khinh liên tục tăng ca một tuần, trực tiếp ăn ngủ ở phòng làm việc.
Cấp dưới nói cậu vất vả, cậu lại cảm thấy tự tại.
Nay là tất niên, Đàm Khinh cho công nhân tổ kỹ thuật đã tăng ca một tuần lễ nghỉ phép nửa ngày, để cho bọn họ về nhà cùng vợ con.
Đàm Khinh ngồi ở trên thềm cửa sổ (), một ngụm cà phê liền một điếu thuốc, quả thật phải giống kẻ nghiện bao nhiêu thì giống kẻ nghiện bấy nhiêu.
() là như vầy nè
"Ông chủ." Trợ lý tiến vào, xoa xoa tay, "Dưới lầu có người tặng đồ lại đây."
Đàm Khinh nhận lấy, là cái bình giữ ấm, tầng thứ nhất là đầy ắp sủi cảo, tầng thứ hai là thịt bò kho tương tự làm.
"Ông chủ, là ai tặng vậy a?" Trợ lý cười hì hì trêu ghẹo, "Cho tôi cũng ăn miếng đi."
"Đi qua bên kia."
Đàm Khinh ngồi trở lại ghế sô pha, thuốc lá giữa môi rất ngắn, đã sắp cháy đến phần cuối. Hắn đưa tay chặn lại ấn xuống trong gạt tàn thuốc đặt trên khay trà, liền lấy điện thoại di động ra, mở ra danh bạ, lại không tìm ra bất cứ người nào.
Hắn dùng đũa đâm mở bánh sủi cảo, tiên hương nhiệt khí trào ra, nước thịt ào ạt, là nhân bánh thịt lợn nấm hương.
Hắn ngồi buồn xo một hồi, vẫn là nhấc đũa ăn hết bánh sủi cảo cùng thịt bò kho tương.
Khu công nghệ đèn đuốc sáng rực, trong phòng làm việc lại chỉ mở một chiếc đèn tường, trên bàn ba máy vi tính còn đang chạy dữ liệu. Đàm Khinh cảm thấy này sủi cảo có chút nhạt, thế nhưng mà thịt bò kho tương xác thực vừa ăn.
Tin nhắn chúc tết trong điện thoại di động vẫn luôn xuất hiện, rung đến mức điện thoại di động leng keng leng keng vang lên.
Đàm Khinh rốt cục cầm điện thoại di động lên, từng cái từng cái mở ra, giống như chứng cưỡng bách muốn xóa sạch sẽ tin nhắn chưa đọc.
Ngón tay ngừng một lát, nhấn tại trước cửa sổ đối thoại của Trình Tư Độ. Trình Tư Độ chỉ nói một câu, tất niên vui vẻ, về nhà sớm.
Trình Tư Độ đương nhiên biết nhà Đàm Khinh cùng hắn không có quan hệ.
Đàm Khinh đáp lại vài chữ, Cám ơn, em cũng vậy.
Cảm ơn chúc phúc tất niên của em, cũng tạ ơn sủi cảo cùng thịt bò nóng hổi đêm tất niên của em.
Trình Tư Độ còn ở nhà rửa chén, nghe được điện thoại di động rung rung, tay ở trên tạp dề chà xát hai lần liền đi mò kiếm điện thoại di động, nhìn thấy Đàm Khinh trả lời, rất nhạt mà nở nụ cười, liền đặt điện thoại di động trở về.
Tư Doanh đang nằm trên ghế sofa cùng bạn trai nấu cháo điện thoại. Ngoài cửa sổ tiểu khu có đứa nhỏ lén lút thả pháo hoa loại nhỏ, là loại gậy ma thuật kia sao? Tinh tế dài dài, sau khi nhen lửa sẽ bắn ánh lửa tung toé giống như giọt nước mưa, như đèn neon nho nhỏ, nóng tới ngón tay cũng sẽ không đau đến khiến người rít gào.
Tư Độ cười nghĩ, Đàm Khinh cũng buông tha cho mình a.
Phố sau trường học mười đồng một cái, Đàm Khinh mua cho cậu, cầm lấy thuốc lá trong miệng đi nhen lửa từng cây từng cây pháo hoa, sau đó nhìn cậu rất ngu ngốc mà cầm này thanh pháo hoa xoay quanh vòng.
Bây giờ ngẫm lại, khá giống ảo giác mà cậu bé bán diêm vì lạnh giá mới xuất hiện.
Đàm Khinh ngày hôm nay đột nhiên rất muốn về nhà, lái xe về đến nhà sau đó đã một giờ rưỡi sáng. Tắm rửa sạch sẽ uống chút rượu vang đỏ nhẹ nhàng, nằm ở trong chăn lông ngỗng nghe ASMR ngày mưa chuẩn bị ngủ.
() ASMR là từ viết tắt của Autonomous Sensory Meridian Response (tạm dịch Phản ứng cực khoái độc lập). Cụm từ này chỉ cảm giác rùng mình ở đầu hay cổ sau khi tiếp nhận một số kích thích như những âm thanh êm ái hay những đụng chạm lặp đi lặp lại.
Hắn không ngủ. Lăn qua lộn lại nghĩ đến chút chuyện cũ năm xưa.
Hắn dựa vào đầu giường lấy điện thoại di động ra, mở ra danh bạ, từng cái từng cái quét qua, cuối cùng rơi vào trên ảnh chân dung màu xám của Trình Tư Độ.
"Hiện tại có thể qua đây không?"
Mấy phút sau, Trình Tư Độ đáp lại một tin "Được".
Đàm Khinh giúp cậu gọi xe xong, trông thấy xe taxi mang Trình Tư Độ từ nhà Trình Tư Độ lén lút qua đến nhà trọ hắn.
Hắn đứng ở cửa chờ đợi mở cửa, thang máy đến tầng trệt, ngoài cửa tiếng bước chân có chút gấp gáp, tiếng gõ cửa thứ nhất chưa gõ xuống, Đàm Khinh đã mở cửa.
Trình Tư Độ sững sờ ở trong khung cửa, trên cổ khăn lông cừu kẻ sọc tuỳ tiện quấn quanh mà buông xuống trước ngực của cậu, tóc đen có chút loạn, đôi mắt còn có chút nheo lại, mặt bị gió lạnh thổi đến gần như tái nhợt, trên xương gò má có một lớp nứt nẻ nhàn nhạt bởi lạnh đến đỏ lên.
Trình Tư Độ phong trần mệt mỏi, vừa cười, em nói bới mẹ em có một bệnh nhân tình huống chuyển biến xấu, em phải đi xem thử.
Đàm Khinh hoài nghi cậu một lời hai ý nghĩa, mà vẫn đưa tay ôm lấy cậu.
Nự cười trên mặt Trình Tư Độ cứng lại, "Không đi vào sao? Lạnh quá."
Đàm Khinh nâng mông của cậu, ôm lấy Tư Độ bọc lại như viên bánh chưng, vọt tay ra đóng cửa lại trực tiếp ôm cậu đi vào trong phòng ngủ.
Lột ra áo lông của Trình Tư Độ, bên trong là một bộ áo ngủ bằng bông màu xanh lam. Đàm Khinh đưa tay, từng nút một mở ra nút buộc trước ngực cậu, ngón tay băng lãnh lướt qua ngực bụng ấm áp của cậu, cóng đến mức cậu phát run.
Trình Tư Độ rất yêu kiều mà tại trong gối cọ một chút, vừa giống như sợ ngứa, rụt lại bả vai cười một tiếng.
Trình Tư Độ nhỏ giọng nói: "Tối hôm nay làm sao gấp như vậy?"
"Không biết." Đàm Khinh cởi quần của cậu.
Trình Tư Độ bị kẹp chặt dễ như trở bàn tay, dùng tư thế ngồi xổm bị đụng chạm.
Giữa rung động va chạm thân thể kịch liệt, đầu Trình Tư Độ mềm mại dựa vào ngực Đàm Khinh, trong hỗn loạn nghiêng đầu đi, đôi môi đỏ thắm cọ qua một mảng da nhỏ trên ngực Đàm Khinh.
Sau khi kết thúc, Trình Tư Độ sắc mặt ửng hồng bám vào gối nói, quá muộn, em muốn ngủ ở đây, không thể đưa em về nhà hoặc là ném tới phòng khác.
Đàm Khinh cúi người nhìn cậu: "Trình Tư Độ, em cũng biết muộn lắm rồi, em còn ra đây?"
Trình Tư Độ nhắm mắt lại, mất hứng cau mày xoay người, tựa hồ chán ghét bị quấy rầy giấc ngủ.
Đàm Khinh nằm ở bên cạnh cậu, nhắm mắt lại nói: "Tất niên vui vẻ."
Trình Tư Độ không lên tiếng, chỉ là lặng lẽ duỗi tay nắm lấy tay hắn ở bên người, nắm lấy ngón út lắc lắc, lại sợ bị mắng, rất nhanh buông lỏng ra.
Đàm Khinh vào đúng lúc này rất không thực tế mà nghĩ, quay đầu lại là bờ sao?
Trình Tư Độ rúc vào một bên giường, Đàm Khinh hô hấp dần dần đều đặn. Cậu bò lên, sờ sờ Đàm Khinh ngủ say, liền rất cẩn thận mà hôn một ở trán, cằm cùng đôi môi của hắn.
Trình Tư Độ hôn môi như ăn kẹo.
Đàm Khinh là viên kẹo hoàng liên phi thường hỏng bét.
Trình Tư Độ không thể làm gì khác hơn là bị đắng đến lén lút rơi nước mắt.
Sáng ngày thứ hai, Trình Tư Độ khoác lên áo lông cùng quần dài của Đàm Khinh ở phòng vệ sinh đánh răng, ngậm lấy bọt xà phòng đầy miệng khẽ ngâm nga, Đàm Khinh còn buồn ngủ mà tiến vào tại bên cạnh thả nước, chờ giải quyết xong mới phát giác Trình Tư Độ đang đánh răng.
Trình Tư Độ nhìn không chớp mắt, nghiêm túc đánh sạch hàm răng trắng đẹp của cậu, dư quang liếc về Đàm Khinh muốn đi, lại hỏi: " Dao cạo râu của anh đâu? Em muốn dùng một chút."
Đàm Khinh lấy dao cạo râu từ trên giá rửa mặt xuống, "Ấn cái nút này mở. Nước cạo râu là chai này." Hắn liếc mắt nhìn quanh môi Tư Độ, "Không phải là không có ria mép sao?"
"Có một chút." Trình Tư Độ bới lông tìm vết.
Điểm tâm là mua ở cửa hàng bữa sáng dưới lầu, không có thời gian chỉ mua bánh bao, bánh đường các loại. Trình Tư Độ muốn để lại uống chén mì vằn thắn, thế nhưng thời gian tựa hồ không đủ.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Trình Tư Độ tương đối yên tĩnh ngoan ngoãn, cầm chiếc bánh đường ăn chậm rì rì, như một tiểu nam hài hướng nội ghét bỏ bữa sáng không hợp khẩu vị.
Nhận ra được tầm mắt Đàm Khinh, Trình Tư Độ nghênh đón, "Ăn bánh mè không?"
Đã đưa tới bên miệng, Đàm Khinh không thể làm gì khác hơn là há mồm cắn một miếng.
"Quá ngọt." Đàm Khinh oán giận.
"Em biết a, cho nên cho anh ăn một miếng." Trình Tư Độ chớp chớp mắt.
Đàm Khinh sâu sắc nhìn cậu, có lẽ là muốn nhìn được một chút khổ sở mượn cớ che đậy, làm nũng một cách khoa trương, hoặc là lời ngọt ngào nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đàm Khinh đưa Trình Tư Độ đến cửa bệnh viện, lúc quay đầu nhìn thấy Trình Tư Độ kéo căng cổ áo vọt vào cửa trong. Cậu mặc quần dài của Đàm Khinh, ống quần quá dài, cậu cuốn ống lên, lấy khúc kim băng móc lại.
Đàm Khinh trên đường từ bệnh viện đến công ty, nhớ tới Trình Tư Độ rất nhiều.
Thanh niên công trường cùng ông chủ nhỏ yêu đương, sinh viên đại học cùng nhân viên chuyển phát nhanh chung sống, còn có hiện tại một bác sĩ khoa xương bởi vì một ông chủ công ty IT mà dễ dàng rơi nước mắt.