*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành lang bệnh viện vẫn sáng đèn.
Người phụ nữ mặc áo choàng dài đút hai tay vào túi quần, mải nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại nói: "Trình đại giáo sư, khoan thai đến muộn thế."
Trình Khuynh hiếm khi cười: "Làm sao tôi bận được như Sầm tổng. Cậu bay về ngay trong đêm là có việc gì gấp muốn gặp tôi à?"
Sầm Âm thu ý cười: "Đình Thu cô ấy..."
Trình Khuynh bừng tỉnh lắc đầu: "Ý cậu là cô ấy thông báo sắp kết hôn ấy hả? Đó là giả thôi. Nhưng mấy năm qua cô ấy đổi bạn gái xoành xoạch, thì là thật."
Sầm Âm cúi đầu cười tự giễu: "Tôi biết chứ, cô ấy sẽ không ngồi yên chờ tôi đâu."
Họ đã chia tay được 6 năm.
Nhưng khi nhìn thấy bài đăng rõ mười mươi chỉ là vui đùa, cô lại mua vé máy bay quay về ngay trong đêm, nửa đêm gọi cho Trình Khuynh, không nghe được từ ‘giả’ này, cô không thể an lòng.
Trình Khuynh không muốn hỏi về chuyện tình cảm của bạn mình, chuyển chủ đề: "Lần này cậu trở về chỉ vì chuyện này thôi sao? Cậu có dự định gì về công việc không, định về bao lâu?"
Sầm Âm mỉm cười, vẻ mặt cô đơn: "Lần này tôi về không tính đi vội. Cận hương tình khiếp*, nhiều năm như vậy cũng không dám về. Hôm nay nhất thời xúc động nên mới trở về, chắc sẽ ở lâu một chút. Không nói chuyện này nữa, sao muộn thế này rồi mà cậu còn ở bệnh viện? Tôi nhớ chú đâu có ở Vĩnh Châu đúng không?"
*Thành ngữ dùng để chỉ một người xa quê đã nhiều năm, một khi về, càng gần quê hương, càng cảm thấy bất an, sợ gặp điều gì không may. Dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của một kẻ tha hương khi trở về nhà.
"Không phải ba tôi," Trình Khuynh suy nghĩ một chút rồi nói: "Có một cô bé bị bệnh, đang nằm trong bệnh viện."
Sầm Âm kinh ngạc nhướng mày: "Bạn gái cậu à?"
Trình Khuynh lắc đầu: "Không phải... Quan hệ giữa người lớn với nhau thôi. Là Đình Thu giới thiệu cho tôi, mà không, là bạn của Đình Thu giới thiệu cho tôi."
"Ra là vậy," cô nói hàm súc, nhưng Sầm Âm nghe hiểu, Sầm Âm trêu ghẹo, "Tôi thấy cậu không phải tìm vui mà tìm tổ tông mới đúng, giờ này rồi mà còn ở bệnh viện, ngày mai cậu không đi làm sao?"
Trình Khuynh cũng cười, có chút bất đắc dĩ: "Đúng là không đi làm thật, tôi không thể để em ấy đổ bệnh ở nhà tôi được... Em ấy còn nhỏ."
Sầm Âm trầm tư nhìn cô, cảm thấy rất tò mò.
Cô quen Trình Khuynh từ lúc học đại học, cô biết cô ấy là một người có mục đích rõ ràng, sáng suốt lý trí, một lòng cầu tiến, không ngờ là bây giờ cũng có lúc đi chậm lại.
Trình Khuynh nhìn đồng hồ: "Cũng muộn rồi, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi cũng phải về."
Sầm Âm không quên trêu chọc cô: "Được rồi, tôi về đây, để cậu còn đi hầu hạ tiểu tổ tông nhà cậu chứ."
Trình Khuynh không để ý lời nói đùa của cô, cũng không thèm tranh cãi quá nhiều về loại chuyện này, xoay người đi vào thang máy.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, Dư Trừ lập tức quay người lại, hai mắt chợt sáng lên, ngây ngô rồi lại tràn đầy hy vọng: "Chị về rồi."
Giọng nói của cô không hề che giấu kinh hỉ, như thể không phải nửa giờ mà là nhiều ngày đã trôi qua. Trình Khuynh cười nói: "Ừ, tôi trở lại rồi đây."
Dư Trừ hai tay nắm lấy góc chăn, cô muốn kéo chăn qua đầu, nhưng Trình Khuynh ngăn cản: "Đừng trùm kín chăn ngủ, không tốt cho sức khỏe."
"À, dạ. Chị không định nghỉ ngơi ạ?"
"Lát nữa đã."
Dư Trừ nhìn cô, mím môi, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt chờ đợi và lo lắng của cô đã là một câu hỏi thầm lặng.
Trình Khuynh liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngồi xuống cạnh giường bệnh: "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Dư Trừ nhắm mắt lại, chỉ mới hai giây lại mở ra, mặc dù đang buồn ngủ nhưng phải xác định cô không rời đi mới hài lòng nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, cô sắp chìm vào giấc ngủ sâu nhưng trong lòng cứ nghĩ đến điều đó, cô muốn ép mình mở mắt ra, lông mi cô run lên liên tục, cố gắng hết sức chống cự lại cơn buồn ngủ.
Cho đến khi bên tai vang lên thanh âm khe khẽ, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào: "Ngủ đi, chị ở đây."
Như cơn gió từ xa thổi vào thung lũng trong đêm xuân, xào xạc dịu dàng.
Làm người yên tâm.
Ý thức căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, Dư Trừ chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, Trình Khuynh nhìn đồng hồ. Mới 12 giờ rưỡi.
Có vài tin nhắn chưa đọc và một cuộc gọi nhỡ từ Dư Đình Thu.
Trình Khuynh nhẹ nhàng bước đi, ra hành lang gọi điện thoại.
Cửa sổ hé mở, gió đêm xuân ùa vào làm tung bay mái tóc cô.
Xa xa trên bầu trời mơ hồ có tiếng sấm, gọi là lôi kinh trập thủy, Trình Khuynh chợt nhớ mấy ngày hôm trước là kinh trập.
"Đình Thu, có chuyện gì thế?"
"Cậu có nhìn thấy đường link tôi vừa gửi cho cậu không? Bọn tôi định đấu thầu dự án đó, đã có ý tưởng sơ bộ. Cậu có muốn làm chung không?"
"Tạm thời tôi sẽ không cân nhắc, học kỳ này tôi phải dạy hai môn, không đủ thời gian."
"À rồi, vậy có gì cậu check qua rồi cho tôi xin chút ý kiến nhé."
"Được thôi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
"Sao cậu vội thế? Còn chưa tới giờ nghỉ ngơi đâu," Dư Đình Thu bất mãn phàn nàn, "Đều là cú đêm như nhau cả, đừng tưởng là tôi không biết lịch của cậu. Chẳng lẽ cậu đang ở cùng bạn gái nhỏ của cậu?"
Từ "bạn gái nhỏ" được sử dụng rất tinh tế, vừa có thể hiểu là bạn (bè) gái mà cũng có thể hiểu là bạn gái.
Trình Khuynh dừng lại vài giây: "Đúng là tôi đang ở cùng em ấy, nhưng..."
Cô chỉ nói được tới đó đã bị một tràng cười cắt ngang: "Hahahahahahaha, Trình đại giáo sư cậu cũng có ngày hôm nay."
Trình Khuynh bình tĩnh nói: "Em ấy bị bệnh phải nằm viện. Dư Đình Thu, cậu đừng có nghĩ nhiều."
Nhưng người bên kia điện thoại lại không nhịn được muốn xem náo nhiệt: "Thôi, thôi, khỏi giải thích. Nói cho tôi biết đó là bệnh viện nào, ngày mai tôi đến xem thử rốt cuộc Ninh tỷ đã giới thiệu mỹ nhân nào mà khiến giáo sư Trình của chúng ta say mê như điếu đổ."
Trình Khuynh không đồng ý: "Xem gì mà xem, ngộ nghĩnh."
Dư Đình Thu không chịu bỏ cuộc: "Cậu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút đi mà, yên tâm, tôi không đến tay không đâu. Tôi sẽ mang hoa đến tặng bạn gái nhỏ của cậu. Nói mau, đó là bệnh viện nào thế?"
Trình Khuynh biết Dư Đình Thu là người không đạt được mục đích thề không bỏ qua, vì vậy cô không buồn nói thêm: "Bệnh viện liên kết với Minh Đại, khi nào đến thì gọi cho tôi."
Dư Đình Thu rất hưng phấn: "Được được được, quyết định thế nhé, mai gặp lại."
Trình Khuynh lạnh lùng trả lời: "Thật không hiểu sao cậu lại kích động tới vậy."
Đư Đình Thu cười nói: "Làm sao mà cậu hiểu được. Tôi mong chờ dữ lắm đó."
°° vote đi bé °°
Dư Đình Thu dặn cháu gái cưng: "Yêu đương cẩn thận, đừng để bị lừa."
Trình Khuynh: