Tôi cúi đầu, vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên ghế bị cáo, tay bị còng nghe giọng nói trang nghiêm mà lạnh như băng của vị thẩm phán…
Luật sư nổi tiếng nhất thành phố Hàn Thiếu Nghệ đang ngồi trên phần ghế luật sư biện hộ cho bị cáo. Anh ta trở thành luật sư biện hộ cho tôi, thật là một chuyện không ngờ tới.
Càng không ngờ thêm là….
Ngồi dưới khán phòng dự phiên tòa xử án còn có rất nhiều đôi mắt mắt lo âu..…Có đôi mắt đỏ khóc đến sưng múp lên của Đại Đồng, vẻ mặt nghiêm túc của Giang Mạnh Kì, có khuôn mặt lo lắng của Hải Kỳ và Nhược Hàm…Còn có, nhóm bà con họ hàng của Trầm gia…Vì mấu chốt là gia đình người bị hại làm đơn xin bãi nại, Bắc Bắc ở trong nhóm người nhà thân thích đứng lên xin giảm án….
“Vụ án này, tôi nhất định phải thắng.” Hàn Thiếu Nghê từng mỉm cười, tự tin nói. “Bởi vì tôi phải nhận được thứ mà tôi vẫn muốn có.”
Tôi không biết Hàn Thiếu Nghệ muốn được thứ gì nhưng tôi nghe Bắc Bắc nói, anh không tiếc gì cả, vụ án này nhất định phải thắng ….
……
Khi phiên toà mở ngày thứ nhất, vị thẩm phán tuyên bố, nhân chứng thứ nhất đã thay đổi lời khai, nói mình không thấy cái gì hết, tất cả đều nghe sai lầm qua người thứ hai….
Trong khán phòng tiếng xôn xao vang lên một góc….
Tôi đờ đẫn ngồi trên ghế của bị cáo, tình thế thay đổi như vậy, tôi đã sớm đoán biết…. Ánh mắt của tôi dừng lại trên người Y Đằng Diệu đang ngồi trong khán phòng…
Ở trong nhà tạm giam…….
“Cảm ơn anh.”
“Tại sao phải cảm ơn tôi?”
“Cảm ơn anh….”
“Tôi nghĩ em nhầm rồi, tôi muốn có em nên không thể mất đi được, cho nên tại sao tôi phải giúp em
“Cái gì? Vậy….”
“Tôi chỉ thuận miệng nói với người đàn ông của em một tí chuyện, chẳng hạn như có tiền thì có thể mua cả ma quỷ. Bây giờ nói nhân chứng đầu tiên khai con thú thành bà già cũng không thành vấn đề.” Y Đằng Diệu cười đến cố ý.
Bắc Bắc…Bắc Bắc….
Bắc Bắc của tôi lại ngang nhiên mua chuộc nhân chứng, gây trở ngại việc điều tra….
Tôi đau đớn nhắm mặt lại….
Ở trong nhà tạm giam, tôi muốn vui vui vẻ vẻ nhận trách nhiệm, không muốn liên luỵ tới bất kì kẻ nào!
Nhưng mà không được….
“Nếu em nhận tội, anh cũng sẽ đi tự thú.” Bắc Bắc nói quyết tâm.
Mua chuộc nhân chứng, gây trở ngại cho việc điều tra, đồng nghĩa với ngồi tù.
Tôi nhận thua! Tôi nhận thua…. Tôi chỉ hy vọng….
“Bắc Bắc, nếu như, nếu như….em bị phán tội mưu sát….Xin anh, đừng chờ em….” Tôi biết, cho dù bị phán tội mưu sát, Hàn Thiếu Nghệ cũng có cách biến bản án không phải là tử hình.
“Sẽ không có chữ nếu như thế này!” Bắc Bắc nói n
“Chỉ là nếu như…..”
“Kết quả sẽ không như vậy! Cho dù là vậy, không phải chúng ta đã nói sẽ nắm tay đi suốt cả đời này sao? Anh sẽ chờ em, ba mươi năm…năm mươi năm…”
……
Hàn Thiếu Nghệ thật sự rất lợi hại.
Vừa được mời ra thẩm vấn, nhân chứng thứ hai Hàn Băng Lệ đã bị anh ta đặt ra nghi vấn đến á khẩu không trả lời được.
“Cô Hàn, cô xác định mình thấy chính xác được sự việc? Cô xác định bao nhiêu phần trăm?”
Một câu hỏi nghi thức vô cùng sắc bén….
“Cô Hàn, nghe nói cô rất thích chồng chưa cưới của bị cáo, thích đến độ như bị ma nhập! Cô Hàn, cô dám phủ nhận không?”
“Tôi……”
“Theo lời chồng chưa cưới của bị cáo, cô Hàn đây từng không chỉ một lần vô liêm sỉ tuyên bố với bên ngoài mình là bạn gái của anh ta. Đối với vị hôn thê của anh ta cũng có hành động thoá mạ, xiên xỏ! Cô Hàn, xin hỏi có hay không?”
……
“Ngày tháng , khi bị cáo được chồng chưa cưới cầu hôn, có rất nhiều người chính mắt thấy cô Hàn đây dùng ánh mắt giết người cướp lấy túi bánh của bác sĩ TrầmCô Hàn, cô có thừa nhận không?”
“Lúc đó tôi chỉ là……”
“Lúc đó cô chỉ là cái gì? Cô Hàn, lúc đó có phải cô hận muốn giết chết bị cáo hay không?”
Tuy rằng bị vị thẩm phán quan tòa nhắc nhở nhưng trong ánh mắt hồ nghi của mọi người, cảm xúc của Hàn Băng Lệ đã hỏng bét.
Tiếp theo đến phiên Bắc Băc đứng lên trình bày, anh thừa nhận Hàn Băng Lệ theo đuổi anh không dứt, cũng nói rất nhiều lời quá phận…..Chuyện này cũng không giống tính cách của anh. Bắc Bắc của tôi tâm địa thiện lương, cho dù anh lạnh lùng cũng có không có vô tình…Nhưng mà….bây giờ anh đem sự yêu thích của người khác làm một thứ vũ khí công kích, làm đối thủ bị công kích không thể có một chút sức lức để phản kích lại.
Bắc Bắc của tôi, ngay cả ánh mắt cũng trong sáng, tinh thuần nhất nhưng lại vì tôi mà…..….
Thì ra đến cuối cùng, phá huỷ đi điều tốt đẹp của anh, huỷ diệt đi nhân cách trong sáng của anh chính là Đồng Tử Y tôi….
……
Hàn Băng Lệ đã bị nghi ngờ bởi những chứng cứ chính xác. Tôi nhìn thấy nhóm các vi thẩm phám chịu không nổi, khinh thường lắc đầu…..
Trở lại chỗ ngồi trong khán phòng, vẻ mặt của Bắc Bắc bình thản một mảnh.
……
Ngoại trừ tôi ra, tất cả thân bằng quyến thuộc đều thở dài một hơi nhẹ nhõm
Khẩu cung của hai nhân chứng bị bác bỏ. Kết quả hẳn là phải như Hàn Thiếu Nghệ nhận định, tôi được vô tội phóng thích.
Tất cả mọi việc đều là một chuyện ngoài ý muốn…. Nhưng trong lòng tôi hiểu được, chuyện đó không phải là ngoài ý muốn…..
Trong lòng Bắc Bắc cũng hiểu được việc ấy…
Bỗng nhiên một vị thẩm phán đứng lên nói. “Thưa chánh án, một giờ trước khi xử vụ án này đã xuất hiện một nhân chứng mới có chứng cớ chính xác, xin cho phép mời người đó vào thẩm vấn.”
Thật bất ngờ…có người đúng lúc dùng kính viễn vọng nhìn qua cửa sổ nhỏ đã thấy hết mọi việc…
……
Lưới trời tuy thưa mà khó thoát….
“Bị cáo Đồng Tử Y tội danh mưu sát không thành lập, tội danh ngộ sát thành lập. Xét thấy người nhà bị hại làm đơn xin bãi nại, theo pháp luật phán quyết, bị cáo bị bỏ tù sáu năm.”
……..
Ngày đó, tôi ngồi ở trong xe chở tù nhân, nhìn thấy một đứa ngốc mặc bộ quần áo màu trắng luôn đuổi theo phía sau. Một bên chạy theo, một bên hai mắt đã phiếm đỏ…..
Càng lúc càng xa…..Xa chỉ là khoảng cách, mơ hồ là nước mắt che kín….….
Năm , hạnh phúc của Đồng Tử Y và Trầm Dịch Bắc chỉ như thoáng lướt qua nhau.