Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm khuya thanh vắng.

"Hoàng. . . . . ."

“Hư!” Cừu Dực Từ sợ kinh động, liền lên tiếng trước bọn cung nữ, một bước phất tay kêu họ lui ra.

Tức thời các cung nữ nối đuôi nhau rời khỏi, Noãn Hương Các thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Hắn chậm rãi đi về phía nội thất, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của nữ nhân yêu kiều đang nằm ở trên giường ngủ say giấc.

Cuối cùng đã quay trở lại.

Chăm chú nhìn nàng chẳng chút kiêng kỵ, mái tóc dài mềm mại được trút lên trên bờ gối, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nàng, trơn bóng và mềm mại mang cho hắn một khát vọng không thể dừng được.

Nửa năm không gặp, nhìn nàng càng thêm chói mắt, hình như lông mày nàng có chút thay đổi, vốn là ông mày hình Liễu Nguyệt (ánh trắng khuyết) vừa hẹp vừa dài nhưng hôm nay lại tăng thêm chút khí khái anh hùng…. Lông mày Đồng Phi không hề giống…..

Giai nhân nhẹ nhàng chuyển mình một chút, hắn không chút động đậy chỉ chờ nàng tỉnh lại, nhưng nàng lại không hề mở mắt, tiếp tục đóng chặt con ngươi….. Xem như còn đang ngủ đi.

Nha đầu này! Biết rõ hắn đang dựa vào bên giường, còn đối xử với hắn như vậy? Trợn mắt nhìn nàng một lúc, hắn bị nhấn chìm trong nụ cười đau khổ.

Yên lặng làm bạn ở bên cạnh nàng, hắn không đủ sức uy hiếp nàng mở mắt, mặc cho bóng đêm thời gian cứ trôi qua từng chút từng chút một.

“Công chúa, Ninh Thái Phi hỏi thăm, hậu điện của Thái Phi đã lâu không được tu sửa, công chúa có thể cho một chút ngân lượng để tu sửa không?” Tra tổng quản khom người hỏi.

“Miễn đi, mới năm trước điện Thái Phi đã được xây rộng hơn, lần này không tu sửa thì sẽ biến thành phế cung hả? Không nên lãng phí ngân khố, bác bỏ thông báo của bà ta đi.” Hương Ẩn sai bọn gia nhân bóc vỏ hạt mật hương quả tử ăn.

“Dạ, còn có Liên Phi, hi vọng năm nay khi đưa các loại gấm vóc thượng hạng vào cung thì có thể để cho nàng chọn trước, bởi nàng muốn vì hoàng thượng mà may trước một bộ đồ mới, để cho hoàng thượng nhìn được vui vẻ.” Tra tổng quản lại báo cáo tiếp.

Mỗi khi công chúa trở về hoàng cung, mọi chuyện lớn nhỏ trong hậu cung đều phải nhất nhất tìm nàng xin phép để tiến hành, nói trắng ra là vị công chúa này mới chính là người chủ trì hậu cung, mọi người phải xem sắc mặt nàng mà sống qua ngày, so với chánh cung nương nương thì quyền lực càng cao hơn.

“Hiểu rồi.” Lông mày Hương Ẩn chau lại.

Liên phi này vẫn còn si tâm vọng tưởng! Sáng sớm phải xử lý những chuyện vặt vãnh, làm cho nàng có chút phiền não. “ Còn có việc gì nữa không?”

Thấy nàng không còn kiên nhẫn, hắn vội vàng nói. “Bẩm công chúa, còn có một công văn, năm nay cung nữ nhập cung tổng cộng là tên, không biết công chúa sẽ an bài cho các cung nữ này thế nào________”

Tra tổng quản đang xin phép, thì Đồng Phi đã nổi giận đùng đùng xông thẳng vào Noãn Hương Các. “Hương Ẩn, nha đầu này thật to gan, dám khấu trừ ngân sách của bổn cung?”

“Đồng phi nương nương, ngài___”Tra tổng quản thấy nàng xông vào, hết sức giật mình, Đồng Phi này đã bị đài vào lãnh cung đã không đủ thảm sao, mà còn tự mình tìm khổ nữa chứ?

“Không sao Tra tổng quản, cứ để nàng nói.” Hương Ẩn thầm cười, trong mắt ánh lên một tia sáng rực rỡ. Rốt cuộc cũng có chuyện lý thú để vui đùa một chút rồi.

Lúc này Tra tổng quản mới lùi sang một bên____ chờ xem náo nhiệt.

“Nương nương, ngài tìm ta vì ngân sách tháng này phải không?” Hương Ẩn cười hì hì hỏi, hướng nhìn bộ dạng tức giận của Đồng Phi.

“Hừ, Hương Ẩn, ta đường đường là một Quý phi, thân phận của ngươi vẫn còn ở dưới bổn cung, tại sao ngươi dám khấu trừ ngân sách của ta!” Đồng phi cực kỳ bất mãn liền tới tính sổ.

Sáng nay nàng được thông báo tháng này bị khấu trừ ngân sách, nàng giận dữ liền tìm tới Thái hậu lý luận, muốn nàng phải nhịn ăn nhịn mặc qua ngày sao, ai ngờ Thái hậu lại nói không tiện xen vào việc này giúp nàng. Đều là do nha đầu Hương Ẩn này quyết định, nàng kinh ngạc ra mặt, cực kỳ tức giận liền tìm tới tận cửa. Dám dối gạt ở trên đầu nàng, nha đầu này không còn muốn sống mà!

“Ngươi ở trong cung đã quá lãng phí, hàng đêm ca hát. Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, mỗi tháng ngươi chi tiêu ngân sách đến mấy ngàn. Bất quá nhân cơ hội này chỉ muốn ngươi tiết kiệm một chút, tạm thời không cần phải tiêu xài!”.

“Những thứ bổn cung chi tiêu đều là những yến hội cho các tỷ muội cung viện luôn xem trọng ta, hơn nữa tất cả các vương công nữ quyến đều thích kết giao với bổn cung, nếu mọi người đến, bổn cung có thể không tiếp sao? Ngươi cắt trừ ngân sách của bổn cung, vậy mặt mũi của bổn cung phải để ở đâu đây?

“Xin hỏi nương nương, mấy ngày hôm nay vẫn còn Vương công nữ quyến lui tới vấn an ngài sao?” Hương Ẩn cười hỏi.

“Này…” Kể từ ngày nữ ma sát này hồi cung, hoàng thượng không đến tẩm cung của nàng. Gió chiều nào liền che theo chiều ấy, các nữ quyến liền lập tức cách xa nàng ra, thường ngày khách quý đều đến chật kín chỗ ở của nàng, chỉ mấy ngày ngắn ngủi liền thay đổi hoàn toàn, nhà cửa trở nên vô cùng vắng vẻ, tiêu điều lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như lãnh cung.

Nàng không muốn thừa nhận bản thân mình đã thất sủng!

Mọi chuyện xảy ra đủ làm nàng thất kinh rồi, lại còn nghe nói ngân sách tháng này cũng không giữ được, nàng càng thêm kinh não!

Thời gian hoàng thượng chuyên sủng nàng, cuộc sống xa hoa làm sao. Chỉ sau một đêm nữ ma sát này hồi cung toàn bộ đều trở thành bọt nước, thật giống như nàng chưa từng hề nhận được hoàng ân, giống như trong cung này chưa từng là thiên hạ của nàng vậy?

Nàng căm phẫn khó nhịn: “Ngươi! Hoàng thượng, Thái hậu cũng không dám lên tiếng, tại sao ngươi lại quản việc chi tiêu của bổn cung?” Đồng phi phô trương thân thế giận dữ hỏi.

“Tại sao? Tra tổng quản, ngươi hãy nói cho nàng ta biết tại sao đi.” Hương Ẩn thưởng thức trà, cội nguồn của mọi việc căn bản đều không phải do nàng vậy.

Đồng Phi trông thấy, không nén được cơn giận dữ, khá lắm nha đầu này phách lối thật!

“Nương nương, lúc ngài nhập cung cũng vừa lúc công chúa xuất cung, cho nên phép tắc trong cung cấm ngài cũng không am tường, công chúa được lệnh của hoàng đế, từ mười ba tuổi đã bắt đầu trông coi tất cả các phép tắc luật lệ hậu cung, nên tất cả tam cung lục viện đều phải nghe theo mệnh lệnh của nàng.” Tra tổng quản nói.

“Cái gì? Tất cả tam cung lục viện đều phải nghe theo mệnh lệnh của nàng? Vậy chẳng khác nào đang nắm giữ quyền lực của hoàng hậu rồi? Vì sao hoàng thượng lại để cho nàng…” Đồng phi không ngớt giật mình, lại có chuyện như vậy sao?!

“Cho nên nương nương, công chúa có quyền thu hồi ngân sách tháng này của ngài.” Cuối cùng Tra tổng quản phải bổ sung thêm.

“Láo xược, ta chính là người được hoàng thượng sủng ái nhất, tương lai có lẽ là hoàng______”

“Tương lai làm hoàng hậu sao?” Ánh mắt Hương Ẩn xoay tròn đầy nghiêm nghị.

Đồng Phi đột nhiên im miệng, nàng bị nha đầu này làm cho phát cáu. Những dã tâm này tất cả các phi tử đều có, nhưng đâu dễ dàng để lộ ra! “ Ách…….. tóm lại, ta không cho phép ngươi leo lên đầu của bổn cung.”

“Vậy ngươi ngăn cản thế nào?” Hương Ẩn liếc nghiêng nhìn nàng bực bội.

“Ta, ta sẽ đến chỗ hoàng thượng để kiện ngươi!” Nàng trợn mắt lên mặt kiêu ngạo.

“Đến chỗ hoàng thượng sao?”

“Không sai, hoàng thượng thương yêu bổn cung, sẽ không để cho bổn cung phải chịu uất ức.”

"Vậy thì đi đi." Hương ẩn khoát tay.

"Đi thì đi!"

"Nương nương, nô tài cả gan khuyên ngài, tốt nhất không cần." Tra tổng quản tiến lên hảo tâm khuyên nhủ.

“To gan! Đám nô tài này dám cả gan ngăn cản bổn cung đi tìm hoàng thượng sao?” Trong lòng Đồng Phi bừng bừng lửa giận liền giận cá chém thớt.

“Nô tài không dám, chẳng qua nô tài chỉ nhắc nhở nương nương, kể từ ngài ở Noãn Hương Các trước mặt hoàng thượng nói công chúa là người ngoài, Hoàng thượng hạ lệnh không được để ngài bước vào Noãn Hương Các dù chỉ nửa bước, nhưng ngài vẫn vi phạm mệnh lệnh của Hoàng thượng xông vào nơi này, nếu chuyện này truyền đến tai của hoàng thượng, chắc hẳn sẽ rất tức giận, nô tài chỉ sợ ngài….” Tra tổng quản liền dừng lại, trông mong nàng có thể dừng lại đúng lúc, nếu không nhất định nàng sẽ tự mình chuốt lấy xui xẻo.

“A!” Sắc mặt nàng trong nháy mắt liền trở thành màu trắng xanh, vẹo người liếc trộm bằng một tia sáng tú lệ, miệng há to chẳng nói ra lời.

Hương Ẩn nhếch môi, khóe mắt trông rất xảo quyệt tinh ranh. “Nương nương, người còn muốn đi tìm hoàng thượng không? Nếu muốn, ta nói với Tra tổng quản đến thông báo trước giúp người một tiếng vậy?” Nàng híp mắt lại , Tra tổng quản xoay người để nhận chỉ thị.

“Đợi chút, chuyện này bổn cung coi như bỏ qua, không cần kinh động đến hoàng thượng.” Đồng phi vội vàng ngăn Tra tổng quản lại, giọng đầy tức giận.

“Đó? Mẫu thân của bản nương đây còn không so đo ngân sách hàng tháng chi ra nữa là?”

Đồng Phi quả thực rất tức hận, sắc mặt càng thay đổi. “Quên đi, bổn cung không quan tâm nhiều về ngân lượng.” Không nghĩ tới việc nha đầu này lại trông coi tất cả tài vật trong cung, khó trách mọi người trong cung lại kiêng kỵ nàng, thì ra muốn sinh tồn trong cung mọi người phải dựa vào nàng để sống qua ngày, thật tức giận! Mình lại đấu thua nha đầu này!

“Nương nương không quan tâm nhiều về ngân lượng, nhưng Hương Ẩn lại quan tâm, vốn quan niệm mỗi người mỗi khác, mọi người đều đã tự mình đến giải quyết, còn Hương Ẩn lại muốn mời người trực tiếp giải quyết khoản ngân lượng.”

“Giải quyết khoản ngân lượng? Giải quyết khoản ngân lượng gì chứ?” Mặt Đồng Phi kinh ngạc.

“Chính vì nửa năm qua người đã chi tiêu vượt quá ngân sách của chính mình. Tra tổng quản, tính xem nương nương còn phải bù thêm ngân lượng vào là bao nhiêu?” Hương Ẩn chuyển sang hướng Tổng quản thái giám.

“Dạ, qua tiến hành tính toán thì nương nương còn phải giao nộp ngân sách bù vào các khoản chi là .” Tra tổng quản lập tức đọc lên làu làu.

“Cái gì! Ngươi muốn bổn cung phải bù thêm ngân lượng, là …….”

“!” Hương Ẩn tốt bụng nhắc cho nàng nhớ rõ.

“Làm càn, sao bổn cung phải nộp ngân lượng vào kho quỹ chứ?” Đồng phi ngạc nhiên.

“Nhớ khi xưa, các việc chi tiêu ngân lượng rất là thoải mái, sao giờ lại phải bù vào chứ?”

“Bổn cung….. hoàng phi cao quý, tiêu ít ngân lượng____”

“Mỗi một viện trong hậu cung, theo từng cấp bậc các cung tần mà chi ra, để đủ dùng cho việc sinh hoạt hàng tháng, nếu người nào cũng giống như người không biết kiềm chế, lãng phí công quỹ thì tài chánh hằng năm của nội cung sẽ bị thiếu hụt, vậy chi tiêu hàng tháng phải đi cầu xin hoàng thượng chi cấp để sống qua ngày rồi.” Sắc mặt Hương Ẩn chuyển sang nghiêm nghị.

Đồng phi á khẩu không nói nên lời trong lòng lại run sợ gấp bội, nha đầu này quả là xảo quyệt, từng câu từng chữ sắc bén dị thường, nào ai có dũng khí để bẻ gãy mũi nhọn này chứ?

Hoàng thượng sẽ không, Thái hậu cũng chưa từng, các nữ nhân nội cung lại càng không dám!

Quả thật so với hoàng thượng thì nha đầu này còn lớn hơn sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio