Lục Vỹ Thần trong lòng là núi lửa, ngoài mặt là than đen, nhìn người vợ trên danh nghĩa ở cùng người đàn ông khác.
- Quân phục của em đâu?
Lục Vỹ Thần nghiến răng.
Hà Tiết Âu dưới mặc quần của quân nhân, trên mặc áo thun của nam giới, bên trong còn có chút lỏng lẻo.
Cái bộ dạng xộc xệch, không chút ngay thẳng đó làm sao có thể khiến người chồng nghiêm khắc kia có thể xem nhẹ.
Còn người đàn ông hôm nay ân ái, đường mật cùng cô, bây giờ đang đứng phía sau cô, không chút xấu hổ, một mảnh vải cũng không thèm che bớt thân trên cường trán, nóng bỏng.
Mặc Thiên đối diện với Lục Vỹ Thần không có một chút sợ hãi.
- Tiểu Âu bị thương, áo đã rách nát, không thể dùng được nữa.
- Tôi hỏi vợ mình, không cần anh giải thích.
- Ồ, tôi thì thấy người chồng như anh thật tệ, cô ấy bị thương không quan tâm chút nào sao?
Chưa có khẩu súng nào được dương lên nhưng mùi thuốc súng ở đâu lại nồng nặc.
Lục Vỹ Thần liếc mắt sang Hà Tiết Âu dữ tợn, trên mặt còn viết lớn ba chữ “mau giải thích”.
Khốn kiếp, Hà Tiết Âu lại không biết điều chút nào.
- Anh nghĩ sao thì là như vậy, tôi không có gì để giải thích hết.
Hà Tiết Âu ăn gan trời, chơi lớn một phen.
Được ăn cả, ngã về không.
Nếu Lục Vỹ Thần nghĩ cô gian díu, dơ bẩn, không cần một người vợ như vậy, một tay ném thẳng ra đường cho Mặc Thiên nhặt về thì cũng tốt.
Còn vẫn có thể chấp nhận thì cũng thật tốt, Hà Tiết Âu cũng không mất thứ gì, lại tiếp tục vụng trộm với mối tình này thôi.
- Em thật sự biết tôi nghĩ gì sao? Nói xem, tôi đang nghĩ gì?
Lục Vỹ Thần ghé sát mặt Hà Tiết Âu, hai mắt nhìn thẳng vào nhau, tưởng chừng như tâm can đều được phơi bày.
Con ngươi của Hà Tiết Âu rúng động, thật sự không thể chịu được cảm giác soi mói này.
Mạnh dạng đẩy Lục Vỹ Thần cách xa.
- Đừng có đùa giỡn nữa!
- Chà, lực tay không tồi nhỉ, xem ra chút vết thương kia chẳng ảnh hưởng gì.
Tôi còn lo cơ thể em không tốt, xấu xí, không thỏa mãn được ai kia.
Sau này sẽ bị ai kia ruồng bỏ.
Thái độ bây giờ của Lục Vỹ Thần có giống đi đánh ghen không chứ? Ghen tuông đâu rồi, lại giở trò giữ thể diện gia đình, lo lắng cho vợ gì nữa vậy.
Mặc Thiên bị đá đểu cũng không nói lại lời nào, cười mỉa mai sự ghen tuông của Lục Vỹ Thần.
Loại kịch bản này cũng có chút mới lạ đấy nhưng còn cần phải thêm nhiều gia vị để mặn mà hơn.
Đây chưa phải là lúc để đối đầu với Lục Vỹ Thần, Hà Tiết Âu bây giờ cũng chưa xứng để anh ta mạo hiểm.
Lục Vỹ Thần cởi áo, phô diễn da thịt và cơ bắp.
Lại chơi trò gì nữa đây a.
Không khoe thì mọi người ở đây cũng không ai dám bình phẩm gì, ai có ý định chê bai Lục tổng thua kém đâu chứ.
- Em rách áo, không có tôi thì mượn tạm của hắn, giờ có tôi rồi thì nên dùng của tôi.
Lục Vỹ Thần đưa áo cho Hà Tiết Âu.
Hà Tiết Âu nhìn, không có vẻ gì là sẽ nhận lấy, còn ngoảnh lại nhìn sắc mặt của Mặc Thiên.
Cô chính là có chút hy vọng người đàn ông cô chọn sẽ ra tay tranh giành.
- Thay áo hay là muốn chết!
Bị làm lơ, Lục Vỹ Thần mất hết cả bình tĩnh, điên tiết hét lên.
Quân nhân đi theo hộ tống đều dương súng, xếp thành đội hình bao vây.
Nhìn sơ qua cũng không dưới đầu đạn đã được lên sẵn.
Hà Tiết Âu chưa nghĩ đến
tình huống này, bị chút đường mật của Mặc Thiên làm cho ngu ngốc, quên mất Lục Vỹ Thần là ai.
Giờ thì hay rồi, kháng cự một cái chết chắc.
Hắn có thể không để cô và Mặc Thiên chết cùng nhau nhưng cô chắc chắn sẽ chết với hắn.
Không còn lựa chọn nào khác, Hà Tiết Âu thay áo, định trả lại chiếc áo kia cho Mặc Thiên thì liền bị Lục Vỹ Thần giật lấy.
- Áo này dính máu của vợ tôi rồi, cậu về mua áo khác đi.
Dứt câu là chiếc áo đó bị vứt xuống đất, bị bàn chân của Lục Vỹ Thần không ngừng chà đạp.
Không ngờ Lục đại tổng tài chiếm hữu đến mức máu của vợ cũng không để người đàn ông khác chạm vào.
Trực thăng đã cất cánh, phim truyền hình đã hết giờ phát sóng rồi.
Hà Tiết Âu phen này bị đưa về lành ít dữ nhiều, không sợ bị giết, chỉ sợ Lục Vỹ Thần biến thái, giở trò hành hạ.