Hà Tiết Âu nhảy ra khỏi ghế, đám người mặc vest đen kia cũng kích động mà chạy tới phía trước một bước, như vậy đúng là đang theo dõi cô rồi.
Hà Tiết Âu chỉ còn biết cười gượng một cái quay lại chỗ.
Thật ra, thân phận là một học viên xuất sắc của Học viên Điệp vụ an ninh, kỹ năng thoát thân của Hà Tiết Âu tất nhiên không tồi.
Hà Tiết Âu đánh giá tình hình cẩn thận một lần.
Có không dưới mười người đàn ông sẽ đuổi bắt cô nếu cô bỏ chạy, mắt bọn chúng không rời khỏi cô một giây.
Khoảng cách từ vị trí hiện tại đến cửa không quá xa nhưng lại nhiều chướng ngại vật, bàn ghế và con người chen chúc, muốn vượt qua cũng mất không ít thời gian.
Không có cửa sổ.
Chỉ còn lại lối thoát hiểm.
Đoạn đường từ đây chạy đến lối thoát hiểm phải vòng qua quầy pha chế.
Khoảng cách giữa bọn người mặc vest đen đến của thoát hiểm gấp lần Hà Tiết Âu, có quầy pha chế làm tâm, trước khi đến chỗ của cô phải tốn công dẹp những vị khách đang bay lắc sang một bên.
Đây chắc hẳn là con đường thoát thân tốt nhất hiện tại.
Hà Tiết Âu vạch ra tọa độ đường đi trong đầu, con đường đơn giản và ít qua chạm nhất, càng tiết kiệm được thời gian càng tốt.
Sau khi kích hoạt tín hiệu định vị trên điện thoại, một quả bom khói cở nhỏ được lấy từ túi xách ra.
Mấy thứ này chỉ là đồ phòng vệ cơ bản, không có sức sát thương, chỉ là chướng ngại vật cản trở tầm nhìn hoặc đánh lạc hướng.
Hôm nay Hà Tiết Âu dùng tới là có một công dụng khác.
Sau khi đốt cháy ngòi nổ của bom khói, Hà Tiết Âu vứt quả bom vào khu vực pha chế, bản thân cũng đã rời khỏi ghế, chuẩn bị chạy thoát.
Khu vực pha chế là nơi để nhiều loại rượu và sản phẩm dễ cháy, cho nên hệ thống báo cháy và chữa cháy được lắp đặt không ít.
Đúng ba giây sau khi khơi ngòi bom khói, một lượng khói được khuếch tán vào không khí, hệ thống cảm ứng của hệ thống phòng cháy có phản ứng tức thì.
Còi báo cháy vang lên cũng là lúc hệ thống điện của quán Bar bị ngắt, nước từ khắp phía bắn ra nhằm chữa cháy.
Hà Tiết Âu chạy theo phương hướng đã định sẵn trong đầu, chạy vào lối thoát hiểm một cách dễ dàng.
Bên trong quán Bar lúc đó quá hoảng loạn, mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng, đám người áo đen không kịp trở tay, bản thân cũng nháo nhào lên vì sợ chết cháy.
Hà Tiết Âu bên trong lối thoát hiểm, chạy theo tín hiệu của các biển phát quang.
Chạy được một đoạn, ước chừng mới chỉ nửa đường, đầu óc Hà Tiết Âu trở nên quay cuồng, choáng váng, mắt hoa lên không còn nhìn rõ nữa.
Biết tình huống nguy cấp đến rồi, bên trong kia chắc đã nhận ra là cháy giả, bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm ra cô.
Hà Tiết Âu nhắm chặt mắt, bám vào vách tường, lúc chạy được thì chạy, lúc ngã xuống thì lê lếch, bằng mọi cách đều không dừng lại một giây nào, cô phải ra ngoài.
Hà Tiết Âu chạy ra được đường lớn, dùng chút sức lực cuối cùng tìm một góc khuất để ẩn thân, hy vọng Tần Tử Kỳ sẽ tới kịp lúc.
Tần Tử Kỳ cuối cùng cũng tới, còn có cả Diệp Vân.
Họ xuất phát ngay khi xác định được vị trí của Hà Tiết Âu, đồng thời Lục Vỹ Thần cũng nhận tin cứu viện của Tần Tử Kỳ mà xuất phát cùng lúc.
Cơ thể của Hà Tiết Âu nóng lên, vô cùng khó chịu.
Ý thức lúc có lúc không, giống như đang có hai người đang giành giật quyền điều khiển hành động của Hà Tiết Âu vậy.
Nhìn thấy Hà Tiết Âu nằm vật vã trên đất như vậy, Tần Tử Kỳ đành phải bế cô vào trong xe.
Tần Tử Kỳ vào chạm vào người, Hà Tiết Âu như vớ được thuốc giải, hai tay ôm chặt lấy cổ, đầu vùi vào ngực anh ta.
Cảm giác da thịt chạm vào nhau, cọ xát khiến sự ngứa ngáy của Hà Tiết Âu được xoa dịu.
Bởi vì sự kì diệu đó, dù Tần Tử Kỳ có muốn để cô ngồi xuống ghế như thế nào cũng không được, cô ôm chặt lấy người anh ta, anh ta vì gấp rút cũng đành phải để cô nằm trong lòng mình.
Hà Tiết Âu nằm trong lòng của Tần Tử Kỳ, bị mọi thứ của anh ta quyến rũ.
Cơ thể phản ứng kỳ lạ, cứ muốn tiếp xúc da thịt với anh ta, lý trí thì ngược lại hoàn toàn, chỉ có sự điên tiết vì không thể dừng các hành động quái dị đó lại.
- Đây là loại thuốc quái quỷ gì vậy?
Hà Tiết Âu gằn từng tiếng, đôi mắt đỏ lên những tia máu, cô là đang thật sự tức giận, thứ thuốc quái quỷ gì mà lại hành hạ cô đến như vậy.
- Chắc là… thuốc kích dục.
Diệp Vân ngồi ghế phía trước, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hà Tiết Âu qua gương mới ái ngại nói.
Hừm, người ái ngại nhất ở đây là Tần Tử Kỳ mới đúng.
- Rốt cuộc chuyện là thế nào?
- Hà Tiết Âu, cậu nhất định nghe xong phải bình tĩnh.
Sau khi cậu kết hôn, Mặc Thiên và Vương Khả Như cũng bí mật kết hôn.
Vương Khả Như còn mang thai nữa, Mặc Thiên chắc chắn là lừa tình cậu rồi.
Chưa hết, ông trời còn cho tôi biết được, bọn họ muốn bỏ thuốc cậu, hại cậu thân bại danh liệt.
Hà Tiết Âu nghe xong càng xiết lấy Tần Tử Kỳ chặt hơn, sự tức giận và ham muốn chiếm lấy toàn bộ con người cô.
Bàn tay vô thứ sờ soạn, cào, véo khắp người Tần Tử Kỳ.
- Hà Tiết Âu, cô đừng sờ lung tung nữa, tôi không phải là chồng cô đâu.
Tần Tử Kỳ khóc ở trong lòng.
Hà Tiết Âu bị bỏ thuốc, không chỉ ôm, sờ soạn, cào, véo lung tung.
Hà Tiết Âu còn mất kiềm chế cắn vào ngực của anh ta mấy lần, áo sơ mi của anh ta còn tưởng đã bị cô xé mất.
- Tôi bảo chồng tôi đền bù cho anh, anh ôm lấy tôi đi, ôm lấy tôi đi!
Tần Tử Kỳ sợ hãi vô cùng nhưng lực bất tòng tâm, Hà Tiết Âu mất hết lý trí rồi.
Bạn gái Diệp Vân đang nóng cả mặt ở đây, bản thân thì sắp bị vợ của ông chủ ăn thịt đến nơi.
Tần Tử Kỳ dán mắt vào chiếc điện thoại, cầu mong Lục Vỹ Thần gọi tới, đón xe, trả người.
Mười phút nữa mà còn không tới, Hà Tiết Âu chắc sẽ ăn sạch anh ta mất.