- Nói đúng lắm…
Lục Vỹ Thần dùng tay vuốt ve khuôn mặt diễm lệ của Hà Tiết Âu, đôi môi thường ngày nói lời tàn độc của hắn mỉm cười hài lòng.
Hà Tiết Âu giữ chặt lấy cổ áo của hắn, đôi mắt khao khát không ngừng nhìn vào mắt hắn.
Hà Tiết Âu đây là muốn hắn nhìn thấy tâm tư trong sạch của bản thân.
Đúng là cô không yêu hắn, cũng từng không muốn ở cùng với hắn, không muốn an phận làm Lục phu nhân.
Nhưng Hà Tiết Âu đã bị tình yêu đầu đời của mình phản bội, bị dắt mũi, bị lợi dụng, đó thật sự là một tổn thương lớn.
Cô tỉnh mộng rồi, sáng mắt rồi, không tin vào người đàn ông nào được nữa.
- Tôi gả cho anh rồi, chỉ có mình anh là người nhà.
Tôi thật sự không chịu nỗi sự dày vò chết tiệt này, anh đừng giận nữa…
Dưới con mắt của Lục Vỹ Thần, sự cấp bách của Hà Tiết Âu giống như một con cá bị bắt lên cạn, nằm trên thớt, giẫy lên đành đành muốn xuống nước nước.
Hắn bế Hà Tiết Âu vứt lại trên giường, mạnh bạo nằm lên trên, kiềm kẹp cô bên dưới thân hình to lớn của mình.
- Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, tôi cho phép…
Lục Vỹ Thần đang nói bỗng nhiên im lặng.
Hắn muốn cho Hà Tiết Âu một cơ hội cuối để suy nghĩ lại, vậy mà nhìn xem cô ta đã làm ra chuyện gì…
Hà Tiết Âu hoàn toàn không để lời hắn vào trong tai, tay nhanh thoăn thoắt tháo cúc quần của hắn, nắm chặt người anh em của hắn trong tay, di chuyển lên xuống, không ngừng kích thích.
- Hà Tiết Âu, hôm nay em có gan lắm.
Sau này nếu có hối hận cũng muộn rồi.
Cả đời này em cũng không có cách nào rời bỏ tôi được.
Lục Vỹ Thần cắn lấy bờ môi đỏ của Hà Tiết Âu, hôn đến điên cuồng.
Hà Tiết Âu bị cường bạo mới chịu thả người anh em của hắn ra, hai tay ôm lấy thân người hắn.
Môi bị hôn đến chảy máu, vị máu tanh hòa quyện với vị mật ngọt, chúng như chất xúc tác, không ngừng cuốn họ vào cơn mị tình.
Hà Tiết Âu thiếu khí đến đỏ mặt, Lục Vỹ Thần mới ngừng hôn.
Thấy hắn ngồi dậy cô liền không chấp nhận, đẩy hắn ngã ra giường rồi trèo lên người hắn.
Hà Tiết Âu càng vội vã, càng chủ động, Lục Vỹ Thần càng thích thú.
Hắn không nói gì, nằm ngửa hưởng thụ, để con cáo của hắn muốn làm gì thì làm, l-iếm láp khắp người.
Hà Tiết Âu cứ liên tục cọ ngực mình vào ngực hắn, cô đâu biết tư thế của mình gợi cảm đến thế nào, chỉ biết rằng làm như vậy cô mới thấy dễ chịu hơn.
Cọ sát nhiều khiến da nóng rát, Hà Tiết Âu dừng lại, thì thầm vào tai Lục Vỹ Thần.
- Anh hành sự khiến những người đàn bà khác sung sướng thế nào, tôi cũng muốn biết cảm giác đó, anh làm cho tôi đi…
Lục Vỹ Thần lật Hà Tiết Âu nằm lại xuống dưới, tay vuốt ve hai nụ hoa đã cứng trên núi đôi, trầm giọng.
- Người phụ nữ của tôi, sao có thể đối xử tầm thường như nhừng người khác được..
Hắn vừa nói, ngón tay của hắn vừa chen mình vào hang động riêng tư của cô.
Hà Tiết Âu cảm thấy khó chịu liền cong người lên, ưỡn ẹo.
Lục Vỹ Thần điễm tĩnh, cử động ngón tay bên trong thật nhẹ nhàng, môi hôn nụ hoa trên gò bồng đào của cô.
Ngon tay của Lục Vỹ Thần cũng ngang ngược chẳng khác gì hắn, đi vào cấm đại của cô không ngừng quậy phá.
Cả người Hà Tiết Âu lúc đó như bị chích điện, da thịt co giật, kích thích ở khắp nơi không tài nào kiểm soát được.
Cô có cắn môi, bịt miệng vẫn không ngăn nổi bản thân phát ra những tiếng rên rĩ xấu hổ.
- Muốn la lên thì la đi, tôi không sẽ không cười vợ mình đâu.
Hà Tiết Âu nghe vậy mới thả tay đang bịt miệng của mình ra, nước mắt đã ướt bờ mi.
- Không muốn anh dùng tay…
- Em tham ăn thật đấy.
Ăn vội không sợ mắc nghẹn hay sao?
Hắn bật cười, không nghĩ được Hà Tiết Âu lại có hành động đáng yêu như vậy.
Cô đã mở lời như thế rồi, người anh em của hắn phải lâm trận thôi.
Sở dĩ Lục Vỹ Thần tốn công như vậy là vì Hà Tiết Âu chưa từng có quan hệ xác thịt, người em gái nhỏ bé của cô chắc chắn không nuốt nổi người anh em to lớn của hắn.
Nếu không dùng tay trước để cơ thể thích ứng dần dần, không đủ thả lỏng, không đủ ướt để bôi trơn, cả hai lại sẽ đau đớn như lần trước đó.
Lục Vỹ Thần rút ngón tay đã dính đầy thứ dịch ẩm ướt của mình ra, không ngại ngần hôn lên vùng tuyệt mật đó.
Hà Tiết Âu ngại ngùng khép hai chân lại, tay cũng che kín hạ thân của mình.
- Ngại ngùng gì chứ, em đến đây!
Lục Vỹ Thần ngồi tựa lưng vào thành giường, người anh em của hắn dựng dậy vô cùng nhiệt huyết.
Hắn ra hiệu cho Hà Tiết Âu ngồi lên chỗ đó.
Hà Tiết Âu lúc này chính là kiểu con gái nghiện nhưng còn ngại, bản thân muốn ăn thịt nhưng còn ngại lần đầu, chậm chạp bò đến chỗ Lục Vỹ Thần, quỳ trên người hắn.
Người em gái của cô đã đủ trơn ướt, tìm được đỉnh đầu khất thì liền nuốt chửng.
Hà Tiết Âu kêu lớn một tiếng, Lục Vỹ Thần phải ôm lấy vỗ về.
Cảm giác cơ thể bị lấp đầy thật giống ăn vội bị nghẹn.
Hạ thể của Hà Tiết Âu đau đớn, bốn bên tường thịt ôm chặt lấy phân thân của hắn, sức nóng đáng kinh ngạc, tê dại.
Lục Vỹ Thần giữ lấy hông cô, nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng.
Cảm giác đau đớn dần phôi phai.
Hà Tiết Âu cảm nhận được rất rõ, mỗi khi mông mình hạ xuống, người anh em của hắn bị vây hãm, một kẽ hở cũng không có.
Người cô bị dồn nén như sắp bức ra, đỉnh đầu của vật nam tính kia dường như đã chạm tới nơi sâu nhất.
Sự cọ sát ướt át khiến thân mình nóng lên, cô không nhịn được hơi nâng ngực, mông theo bản năng cũng đong đưa theo nhịp độ của Lục Vỹ Thần.
Nhịp độ càng nhanh, hưng phấn càng lớn, Hà Tiết Âu càng rên la nhiều hơn, tay bấu vào da thịt của Lục Vỹ Thần đến trầy xước.
Mật dịch của Hà Tiết Âu dồi dào đến nổi làm ướt cả hạ thân của hắn, còn chảy được xuống giường.
Hà Tiết Âu tê dại một thì Lục Vỹ Thần phải kiềm nén mười.
Nếu không phải kiềm nén thì sự nuốt chửng diễn ra trong nơi chật hẹp kia đã khiến người anh em của hắn phải phất cờ trắng.
- Tôi… tôi… không chịu nỗi nữa rồi, mau dừng lại!
Nhận biết Hà Tiết Âu đã sắp đạt đến giới hạn của mình, Lục Vỹ Thần cũng không cố chấp nữa.
Khi thời khắc then chốt tới, Lục Vỹ Thần để Hà Tiết Âu nằm xuống giường, hai thân ảnh vẫn dính lấy nhau không rời.
Vật to lớn kia cắm vào trong người Hà Tiết Âu dồn dập đến không thở nỗi, lên đến đỉnh điểm, hắn giải phóng vào người cô một dòng dịch nóng.
Hà Tiết Âu cả người mệt nhoài, cuối cùng cũng không còn khó chịu nữa.
Dùng mắt nhìn ngắm gương mặt sắc lạnh của Lục Vỹ Thần.
Cô không cam tâm là vợ của hắn, lại tình nguyện đem sự trong trắng quý giá của bản thân tặng cho hắn, là tặng nhưng còn phải mặt dày van xin hắn nhận lấy.
Nhục nhã nhưng cũng không nhục nhã.
Cùng lắm thì cô chấp nhận xem hắn là chồng mình, không bày mưu tính kế với hắn nữa.
Đến khi hắn muốn vứt bỏ cô, cô cũng ăn được của hắn không ít của cải, chẳng bị thiệt điều gì.
Lục Vỹ Thần phủ tấm chăn ngang người, vòng tay ôm lấy Hà Tiết Âu vào trong lòng.
Hà Tiết Âu lọm thỏm trong vòng tay của hắn, được bờ ngực rắn chắc của hắn ủ ấm, che chở.
- Em vất vã rồi, ngoan ngoãn ngủ đi.