- Được! Đuổi thì tôi đi.
Tần Tử Kỳ nhún vai rời khỏi.
Anh ta biết Lục Vỹ Thần sắp không chịu được nữa rồi, hắn là tổng giám đốc chứ không phải đại minh tinh phim điện ảnh, có giỏi diễn thế nào cũng không diễn mãi được.
Cố Vi là nỗi đau của Lục Vỹ Thần, nếu không phải ngày đó Cố Vi bỏ hắn mà đi thì hắn sẽ không thành bộ dạng ác bá như bây giờ.
Lục Vỹ Thần chờ cho Tần Tử Kỳ khuất bóng mới thở dài.
Kiềm nén cảm xúc thật là mệt mỏi, không còn yêu nữa nhưng kí ức vẫn còn, nỗi đau vẫn còn, chúng như sự ám ảnh bám lấy hắn không chịu buông bỏ.
Nhớ đến ngày tháng sống dở chết dở đó hắn sợ đến phát run.
Hình ảnh thuần khiết của Cố Vi khiến Lục Vỹ Thần bị mẫn cảm, không thể chịu đựng được.
Đó cũng là lý do tại sao hắn để hôn thê chết mà không hề tiếc thương, thậm chí còn cảm thấy họ đáng chết.
Chỉ cần là mẫu con gái yếu mềm, trong sáng, dịu dàng, ủy mị, hắn căm ghét đến không muốn cho lọt vào tầm mắt.
Hắn chỉ thích Hà Tiết Âu.
Hà Tiết Âu chán chường nằm trên giường nghịch điện thoại.
Chẳng muốn dậy một chút nào, định bụng chờ đến giờ cơm rồi mới rời khỏi giường.
Mạng xã hội bị lướt đến không thể làm mới bản tin nữa, đang định vứt điện thoại sang một bên thì Lục Vỹ Thần gọi đến.
Hà Tiết Âu liền ngồi bật dậy, do dự không biết nên hành xử thế nào ở tình huống này, đây là lần đầu tiên Lục Vỹ Thần gọi điện thoại cho cô.
Cuối cùng cô quyết định bắt máy nhưng sẽ im lặng chờ người bên kia mở lời trước.
Ai ngờ, cô không nói, Lục Vỹ Thần cũng không nói.
Cuộc gọi đã sắp được một phút rồi mà chẳng có động tĩnh gì, Hà Tiết Âu đành phải mở lời.
- Anh bị cấn máy à?
Gượng gạo thật đấy, cô chẳng thể nào có cảm giác bình thường với người đàn ông này.
Nói chuyện bình thường ở một hoàn cảnh bình thường mà như đang làm một việc gì đó rất phi thường.
“Tiểu Âu, em đang làm gì?”
Điện thoại phát ra âm thanh khàn khàn nam tính của Lục Vỹ Thần.
Âm thanh cứ đều đều không cảm xúc gì, không hiểu được mục đích của hắn khiến cô cảm thấy bối rối, trả lời hắn thế nào đây.
- Đang nằm trên giường…
Âm cuối của cô còn chưa dứt, bên kia đã kết thúc cuộc gọi.
Hừ, đúng là hai người sẽ không bao giờ nói chuyện một cách bình thường với nhau được mà.
Hà Tiết Âu tức tối quăng chiếc điện thoại sang một bên, mặt lại ngệch ra một lúc.
Cô trả lời là “đang nằm trên giường” thì có nhạy cảm quá hay không, đầu óc của hắn đen tối như vậy sẽ không nghĩ đến chuyện đen tối khác đấy chứ.
Nói đến là sợ sởn cả da gà, da vịt.
Cô chịu hắn đủ rồi, người chị em của cô cũng chịu người anh em của hắn đủ rồi.
Hà Tiết Âu cảm thấy có điềm không lành, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại bản thân.
Hà Tiết Âu vệ sinh cơ thể, thay một bộ quần áo gọn gàng, chuẩn mực cũng ngốn gần một giờ đồng hồ.
Bây giờ đã muộn hơn phút so với giờ ăn trưa bình thường vậy mà vẫn chưa có ai ư hử gì cô.
Hà Tiết Âu bèn xuống nhà xem thử.
- Hôm nay các người bị sao vậy? Đã trễ vậy rồi mà vẫn chưa dọn cơm lên.
Người làm trong nhà đều nghe thấy nhưng lại cười gượng gạo rồi tìm cách trốn tránh.
Ngay cả Phùng quản gia cũng không để tâm đến lời nói của cô.
Hà Tiết Âu lần đầu tiên cảm thấy bản thân vô hình như không khí, bao lâu nay bọn họ chăm sóc cô như chăm sóc em bé, hôm nay phớt lờ như vậy là cô sắp bị đá ra ngoài đường hay sao.
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang vọng trong ngôi nhà lớn, âm thanh gần hơn, rõ hơn.
Hà Tiết Âu đưa mắt nhìn ra.
Thân hình to lớn của Lục Vỹ Thần chắn một phần ánh sáng ngoài cửa sổ, chân sải từng bước dài tiến tới chỗ cô.
Lục Vỹ Thần kéo Hà Tiết Âu vào trong lòng ôm ấp.
Đôi tay của hắn siết chặt lấy thân hình mảnh mai của cô, cô thật muốn ngợp thở.
Tay hắn chuyển động, tay phải ôm lấy đầu cô, ngón tay đan vào tóc cô, tay trái vòng xuống eo cô âu yếm.
Hà Tiết Âu nghe được tiếng trái tim của hắn vang lên những tiếng thình thịch nặng nề.
Lục Vỹ Thần cứ ôm cô như thế mà chẳng nói lời nào.
Lục Vỹ Thần đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu của Hà Tiết Âu.
Hà Tiết Âu chẳng biết gì, chỉ cảm nhận được hắn đang ở trên đầu cô hít lấy mùi tóc thoảng hương thơm mà thèm thuồng.
Bàn tay thô của hắn mấy lúc còn vướng vào tóc khiến cô có chút đau.
- Không phải đã đi làm rồi sao, giờ xuất hiện ở đây là thế nào?
Kì lạ thật đấy, Hà Tiết Âu càng không ngọt ngào với hắn, hắn lại càng thích.
Lục Vỹ Thần buôn cô ra, nhàn nhã ngồi vào bàn ăn cơm.
- Dọn cơm lên đi!
Hà Tiết Âu lại bị thêm một người nữa phớt lờ.
Người làm trong nhà nghe lệnh của Lục Vỹ Thần liền dọn cơm lên bàn trong vòng ba giây.
Hoàn cảnh thế này, không đen mặt thì cô không còn là Hà Tiết Âu nữa.
- Anh rốt cuộc là có ý gì?
Hà Tiết Âu kéo ghế ngồi đối diện hắn, mặt nghiêm nghị.
Lục Vỹ Thần nhìn gương mặt đó của cô liền bật cười.
Hắn thật sự ghê gớm đến mức khiến cô phải luôn luôn đề phòng như vậy hay sao.
Không sao, người biết đề phòng, hắn rất thích.
Lục Vỹ Thần tựa lưng vào trong ghế, nhàn nhã đáp lại cô.
- Chỉ là muốn về nhà cùng em ăn cơm thôi.
Tôi sợ em sẽ cảm thấy cô đơn trong ngôi nhà của chúng ta.