Trời Sinh Một Đôi

chương 248: có bệnh phải trị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến ngày gia yến đương nhiên đã không ăn lẩu.

Chân Diệu mạnh mẽ nâng cao tinh thần đến dự trên bàn của nữ quyến. Lão phu nhân ân cần hỏi vài câu.

Điền thị kéo tay Chân Diệu, hướng về lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, không phải tại con dâu muốn nói, nhưng đứa nhỏ Đại lang kia dù có bận rộn cũng nên về dự gia yến, vợ nó lại còn đang bệnh đây, nên về xem thế nào chứ. Hay để con phái quản sự đi gọi một chuyến?”

Chân Diệu mượn động tác vuốt tóc mai rút tay ra, nhàn nhạt cười: “Đa tạ Nhị thẩm thương yêu, nhưng mà Đại lang vừa mới thăng chức, vẫn nên lấy công sự làm trọng. Vả lại cháu cũng chỉ là có chút không thoải mái, không quan trọng.”

Điền thị bị lời này làm cho nghẹn một hơi trong ngực.

La Nhị lão gia là một tiểu quan Hồng Lư Tự, không như Đại lang là cận thần của thiên tử, cũng không như Tứ thúc trông coi binh doanh ở ngoại ô, bận rộn cái rắm!

Lời này cho thấy rõ ràng là ý bẩn thỉu, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại mang vẻ mặt vô tội, vẫn không khá hơn.

Quả nhiên lão phu nhân nhíu mày: “Mấy ngày này Đại lang bận rộn cũng là chuyện thường, sao lão nhị cũng bận không về ăn cơm? Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?”

Điền thị mở rồi lại khép miệng, sau đó mới hơi khó chịu nói: “Cũng gần đến cuối năm nên có không ít người ở các thuộc địa lục tục vào kinh, chuyện bên ngoài con dâu cũng không tiện hỏi nhiều.”

Lão phu nhân nhíu mày, cũng không hỏi nữa.

Điền thị cảm thấy hơi mất mặt, con ngươi khẽ động, nhìn vào cổ áo cao cao của Chân Diệu, ý vị sâu xa cười cười nói: “Cháu dâu lớn bận kiểu áo này thật đặc biệt, màu sắc này cũng tôn dáng, cháu làm ở đâu thế, ta cũng muốn may cho Nguyên Nương một bộ.”

Hôm nay Chân Diệu bận một chiếc áo hồng nhạt cổ cao.

Nữ quyến những nhà phú quý ở kinh thành vào đông thỉnh thoảng cũng bận áo cao cổ, nếu ra ngoài sẽ đeo thêm một vòng khăn đeo cổ tuyết hồ bản lớn, khi vào nhà có chậu than sẽ tháo khăn cổ xuống, cũng không sợ bức bối.

Chỉ là Chân Diệu còn trẻ, lại còn đang khỏe mạnh, mặc dù không phải kiểu dáng thịnh hành nhưng khuy áo hoa mai kia tinh xảo đính trên cổ áo, chiếc cổ trắng ngần một chút cũng không lộ ra lại mang một loại phong tình khác.

Điền thị nói lời này, tuy người ngoài không nghe ra ý tứ gì nhưng Chân Diệu nghe xong ánh mắt lại có chút lóe lên.

Nếu là trước đây nàng sẽ không để ý nhưng hôm nay bận chiếc áo cao cổ để trong rương này ra gặp người là vì muốn che đi những vết bầm, nhớ đến vị đại phu xem mạch bình an của quý phủ kia cũng chưa từng đề cập với nàng chuyện bệnh cung hàn, cho dù có là kẻ ngu cũng biết Điền thị không phải là kẻ ngây thơ đến vậy, nói như vậy đương nhiên là muốn làm nàng khó chịu rồi.

Chân Diệu có một ưu điểm đó là không hay mang thù. Bởi vì có cừu oán nàng đều sẽ tự mình báo.

Nếu Điền thị đã lấy con gái của mình ra nói thì nàng cũng không khách khí, nàng mím môi cười nói: “Là trước khi đi lấy chồng, mẹ đã đưa cháu đến Tú Lệ phường đặt may đấy. Đại muội nên đến đó đặt may đi.”

Một lời nói ra làm Điền thị biến sắc. La Tri Nhã càng thêm cứng đờ toàn thân, thiếu chút nữa bóp nát chén trà trong tay.

Chân Diệu trực tiếp làm ngơ ánh mắt oán độc của La Tri Nhã, nâng chung trà lên uống, rũ mi mắt hớp một ngụm, hàng mi dày rậm như cánh quạt che khuất con ngươi đột nhiên ngấn nước.

Tên khốn kia có biết đã để lại cho ta bao nhiêu khó khăn không hả?

Đám nha hoàn mặc áo nhủ đỏ bạc xinh đẹp nối đuôi nhau đi vào, lần lượt dọn chén đũa lên.

Lão phu nhân quét nhìn mọi người rồi nói: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Chính thức bắt đầu dùng gia yến, phải chú ý quy củ ăn không nói ngủ không ngáy, nhất thời chỉ nghe được tiếng bát đũa va chạm rất khẽ.

Bỗng rèm cửa phòng ăn được vén lên mang theo từng làn hơi lạnh, La Thiên Trình đã về.

Trước tiên hắn nhìn sắc mặt Chân Diệu, nhưng chỉ rất nhanh, vừa chạm đến liền dời đi, vội xin thứ lỗi: “Tổ mẫu, tôn nhi đã về trễ.”

Lão phu nhân tinh tế dò xét cháu trai lớn một lượt, thấy ánh mắt hắn hằn đầy tơ máu, quần áo còn có chút nhăn nhúm, thậm chí râu ria trên cằm còn không được cạo, mới ngắn ngủi hai ngày không gặp đã thấy cháu trai gầy đi nhiều, bà không khỏi đau lòng, trách móc: “Công vụ đã bề bộn còn vội về làm chi?”

La Thiên Trình không khỏi lại liếc nhìn Chân Diệu, rồi mới đáp: “Dù có bận cũng phải về ăn cơm với tổ mẫu chứ ạ!”

Trong lòng lão phu nhân cực kì vui vẻ, không khỏi trêu chọc: “Tiểu tử thúi này, lớn đầu thế kia còn biết nịnh. Ta thấy là cháu nhớ cháu dâu không phải sao?”

La Thiên Trình nhìn cũng không nhìn Chân Diệu, cười nói: “Không có ạ. Đợi ăn cơm xong tôn nhi sẽ trở về nha thự ngay.”

Lão phu nhân liếc nhìn Chân Diệu đang ngồi thẳng lưng, cau mày nói: “Đều đã về rồi thì ở nhà một đêm đi, chuyện gì cũng sẽ xong thôi mà.”

La Thiên Trình dường như rất khó xử khẽ thở dài một hơi, hồi lâu mới gật đầu đi đến bàn ăn.

Chân Diệu cầm chặt đũa, thầm nghĩ trong chén cơm là đồ vô lại, nàng hung hăng chọc xuống lùa vào một miệng đầy, đầy hờn dỗi nuốt vào bụng, bất tri bất giác đã ăn hết một chén cơm.

Đợi đến khi chén thấy đáy mới phát hiện chỉ lo phát giận mà không cẩn thận ăn quá nhanh.

Ngẩng đầu liếc nhìn, trong chén người khác vẫn còn đầy mới có chút ngốc trệ.

La Thiên Trình vẫn luôn lặng lẽ quan sát nàng, thấy thế liền nhịn không được nhếch miệng cười, sau đó ngực lại bắt đầu khó chịu.

Hắn nhất định đã gặp ma chướng rồi, rõ ràng nhất cử nhất động của nàng đều làm hắn thấy rất thoải mái, nhưng thoải mái rồi hắn lại sinh ra cảm giác vô cùng khủng hoảng và phẫn hận, phảng phất như đang đối diện với mộng cảnh cực kì xinh đẹp, nhưng nếu chìm đắm vào có lẽ sẽ còn không thể chịu nổi bằng kiếp trước.

Ăn xong một bữa cơm không mùi không vị, tất cả mọi người đều lui về phòng.

Vào đông trời tối sớm, Chân Diệu cầm đèn lồng cùng La Thiên Trình sóng vai đi về.

Ngọn đèn lờ mờ chỉ chiếu được một khoảng phía trước, biểu cảm trên nét mặt lại không thấy rõ.

Trong sự lúng túng khó nói thành lời con đường này trở nên vừa dài dằng dặc vừa gian nan.

Mắt thấy đã đến Thanh Phong Đường, La Thiên Trình vẫn nhịn không được phải mở lời: “A Tứ, còn đau không?”

Chân Diệu bước thêm một bước, mím chặt môi không nói.

“A Tứ… đêm đó, ta thật xin lỗi…”

Chân Diệu vẫn trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi La Thiên Trình cho rằng nàng sẽ không để ý tới hắn nữa, bỗng nhiên nàng tiến lên một bước, hỏi chỉ một câu: “Vì cớ gì?”

La Thiên Trình vô thức lui về phía sau một bước, tim bỗng điên cuồng loạn nhịp.

Chân Diệu ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn hắn, đôi mắt còn sáng hơn cả sao trên trời, cũng trong trẻo như ánh sao kia nhưng vô cùng lạnh lẽo: “Cẩn Minh, hãy nói cho ta biết vì sao?”

Lúc này đến lượt La Thiên Trình mím môi không nói.

Chân Diệu xoay người đi, tiếng nói như vọng lại từ nơi xa: “Cẩn Minh, chuyện đêm đó làm ta rất hận ngươi, đã nghĩ cả đời này đều sẽ không để ý đến ngươi nữa. Nhưng hai ngày này ta rất đau lòng, ngược lại đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, ta cảm thấy có khi nào ngươi bị bệnh rồi không.”

“Bị bệnh?” La Thiên Trình chợt cảm thấy hơi buồn cười, cũng có chút đau lòng.

Nàng luôn nghĩ những chuyện linh tinh đó sao?

Lúc này Chân Diệu mới quay người lại, vẻ mặt thành thật: “Là bị bệnh! Không biết ngươi đã nghe nói qua chưa, người không chỉ sinh bệnh ở thân thể, mà tinh thần cũng có thể mắc bệnh.”

“Bệnh tâm thần?” La Thiên Trình nhíu mày.

Chân Diệu ra vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, cố gắng dùng ngôn ngữ hắn hiểu được giải thích: “Hoặc là nói tâm của chúng ta. Nếu trong lòng có khó khăn, chướng ngại, cũng là một loại bệnh.”

Thần sắc La Thiên Trình dần nghiêm túc, giọng khô khốc: “Nói tiếp đi.”

“Loại chướng ngại tâm lý này sẽ làm người ta không thể khống chế được tâm tình của mình, làm ra rất nhiều chuyện bất thường.”

Tâm trí La Thiên Trình như có một đạo thiểm điện bổ xuống, lập tức hiểu rõ.

Chướng ngại tâm lý, chướng ngại tâm lý !

A Tứ nói đúng ! Chuyện trong lòng kia có lẽ không phải là chướng ngại tâm lý!

Hắn kích động như thể không kiềm chế được phải ôm lấy Chân Diệu.

Hắn thật không nghĩ tới, trong tình huống không nói thẳng nàng vẫn hiểu hắn như vậy. Loại lý giải này nháy mắt như thể đã xóa tan sự lo lắng, không cách nào không làm người cảm động.

Chân Diệu lại kiên định đẩy La Thiên Trình ra, lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, chậm rãi nói: “Có bệnh phải trị!”

“Trị?” Thần sắc kích động trên gương mặt tuấn tú nhanh chóng biến mất: “Trị thế nào?”

“Ngươi nói cho ta biết, chuyện gúc mắc trong lòng ngươi làm sao mà có?”

La Thiên Trình lại trầm mặc.

Nụ cười nơi khóe miệng Chân Diệu dường như bất kì lúc nào cũng có thể biến mất : “Cẩn Minh, hiện tại ngươi có thể không cần nói cho ta biết. Nhưng vì cớ gì thái độ của ngươi với ta lại lúc lạnh lúc nóng ?”

Đợi hồi lâu, nụ cười kia dường như đã hòa tan với đêm đen.

La Thiên Trình khó khăn cất lời : “Nếu như ta không có bệnh thì sao ?”

Chân Diệu nghiêng đầu cười : “Nếu bản tính của ngươi là như thế, còn làm được chuyện như vậy, phí cho ta một phen gây khó dễ trong lòng mình. Chúng ta coi như xong…”

Thẳng thắng mà nói nàng còn chưa yêu hắn, vì quan hệ giữa hai người nên nàng cũng đã rất cố gắng. Nếu như thật sự không thành nàng sẽ lui về vị trí của hai người xa lạ, tất cả để quên lãng theo thời gian.

Những lời này như mũi tên nhọn đâm vào lòng La Thiên Trình, sau đó mạnh mẽ rút ra mang theo huyết nhục.

Hắn lảo đảo như thể đứng không vững, hồi lâu mới thừa nhận : “Kiểu Kiểu, quả thật ta đã bị bệnh.”

“Nhưng mà…” Hắn khó khăn mở rồi lại khép môi: “Nếu như ta không nói được nguyên nhân thì sao?”

Nói hắn đã trọng sinh sao ? Có khi nào nàng sẽ xem hắn như ma quỷ không ?

Chân Diệu dõi theo hắn, nét mặt dường như không biểu lộ gì : “Không phải tất cả nữ nhân trên đời đều có thể kiên nhẫn chờ nghe nguyên nhân.”

Nói xong dường như nàng không còn gì lưu luyến, cầm đèn lồng đi vào.

La Thiên Trình lảo đảo tựa vào một gốc mai già bênh cạnh, không màng đến tuyết đọng trên áo choàng bất giác đã ướt đẫm, ánh mắt nhìn chăm chăm vào ánh đèn phòng khách của hai người.

Trong lòng hắn rất rõ ràng nàng vẫn đang chờ hắn, mà khi ngọn đèn kia tắt đi chỉ e sự kiên nhẫn của nàng đã không còn nữa.

Đêm dần khuya, đến cả ông trăng cũng trốn biệt vào tầng mây, trong nội viện càng thêm tối tăm, ngọn đèn kia như thể càng thêm sáng bật lên, như thể đang dẫn đường cho người đang lạc lối trong màn đêm cô tịch thê hàn.

Ánh nến bỗng nhiên lắc lư vài cái, hắt vào song cửa sổ làm cho lúc sáng lúc tối, như thể đang nói ngọn nến kia đã cháy đến cuối cùng.

Thật sự đến giờ khắc này sự lựa chọn khó khăn thoáng cái như không còn tồn tại nữa, La Thiên Trình như tên đã rời cung, thuần thục nhảy vọt qua khung cửa sổ.

Chân Diệu bỗng quay người lại.

La Thiên Trình lao tới, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, ngữ điệu bình tĩnh đễn nỗi ngay cả hắn cũng kinh ngạc : “A Tứ, ta đã từng có một giấc mộng…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio