Chân Diệu ôm tiểu hoàng tôn trong ngực, đang có chút mờ mịt nhìn chung quanh.
Tuy nàng đứng ở trong góc nhỏ, đúng lúc bên cạnh có một ngọn đèn cầy hình ngũ thải lưu ly, ánh sáng lấp lánh đem nàng một thân váy lụa màu yên hà (sương khói) sắc xanh thêu hoa mai, ánh sáng chiếu vào tựa hồ như trong suốt, mỹ nhân dưới ánh đèn, da thịt như ngọc, trơn bóng rực rỡ, Lục hoàng tử vậy mà có thể nhìn thấy đôi lông mi dày đặc của nàng bởi vì lo âu mà run rẩy tạo thành một cây quạt nhỏ, bên dưới ánh mắt bóng ảnh tỏa ra đẹp đẽ, quấy nhiễu làm lòng người nổi lên ngứa ngấy.
Chân Diệu phản ứng lại theo bản năng hướng lên đài cao nhìn một cái, cùng Lục hoàng tử tầm mắt giao nhau, lập tức ánh mắt nàng liến sáng lên, hướng hắn cười cười, ôm đứa trẻ chạy vội tới.
Chân Diệu vừa đi qua tới, vừa vặn phá vỡ bầu không khí bị ngưng trệ bởi lời nói kia của Trương ngự y.
“Cảnh ca nhi ——” một người đàn ông bước dài vọt tới, đưa tay phải tiếp lấy tiểu Hoàng Tôn trong ngực Chân Diệu, nhưng phát hiện tiểu Hoàng Tôn nắm gắt gao tay của Chân Diệu.
Lúc này mấy vị ngự y khác đang làm nhiệm vụ cũng chạy tới, Chiêu Phong Đế liền nói với Hình thái y chuyên khoa Nhi : “Hình thái y, nhanh đi xem tiểu Hoàng Tôn một chút, Vương thái y, ngươi đi xem Tam Hoàng tử phi thử xem có còn cứu được không, mấy người còn lại các ngươi phối hợp với Trương ngự y, xem làm sao giải độc trong người Nhị hoàng tử!”
Hình thái y vội vả đi tới, dò xét một phen nói: “Tiểu Hoàng tôn chỉ kinh hãi quá độ, cũng không đáng ngại, vi thần kê thang thuốc an thần, chờ khi nào tiểu Hoàng Tôn tỉnh lại thì đút hắn uống thang an thần là được. Nhưng nơi này nồng mùi máu tanh, trẻ nhỏ không thích hợp ở đây lâu.”
Một bên Tam hoàng tử thần sắc chậm chậm, chần chờ nói: ” Huyện Chủ Giai Minh, Cảnh ca nhi nắm cứng tay muội không buông, vậy có thể mời muội đi theo thái y qua đó, ta sẽ tới sau.”
Chân Diệu còn có thể nói được gì. Chỉ đành phải gật đầu một cái, lúc theo Hình thái y đến nội thất (phòng trong) nàng không nhịn được quay đầu nhìn, liền thấy Tam hoàng tử đi tới bên cạnh thi thể của Tam Hoàng tử phi. Cùng Vương thái y nói câu gì, Vương thái y lắc đầu một cái.
Tam Hoàng tử phất phất tay, thì có người đi lên mang thi thể Tam hoàng tử phi xuống, hắn thì xoay người đi về phía Chân Diệu.
Chân Diệu theo bản năng rùng mình một cái, trong lòng không hiểu sao có chút bi ai.
Nàng rất không ưa Tam hoàng tử loại nam tử như vậy.
Nếu nói nam nhi không dễ dàng rơi lệ, nhưng đối mặt với việc vợ bỗng nhiên qua đời, phản ứng này không khỏi quá tàn nhẫn.
Hoặc là ví như nam tử ở thời đại này, người vợ ở trong lòng bọn họ vốn chỉ chiếm một góc nhỏ bé. Góc nhỏ đó, khiến cho nàng thân là một nử tữ cảm thấy đồng cảm mà trong tâm nguội lạnh.
Tam Hoàng tử đi đến mấy bước, bỗng nhiên bước chân lảo đảo một cái, tiếp theo khóe miệng liền tràn ra giọt máu té ngã xuống.
Bốn phía lại là một mảnh hỗn loạn.
Lục hoàng tử trong mắt lóe lên tia khinh miệt, sải bước đi tới đỡ Tam Hoàng tử dậy. Nói với Chiêu Phong Đế: “Phụ hoàng, nhi thần đỡ Tam ca đi vào trong nghỉ ngơi, Vương thái y, mời theo ta đi vào xem một chút cho Tam hoàng huynh.”
Sắc mặt Chiêu Phong Đế chán nản, nặng nề gật đầu một cái, cuối cùng không có khí lực mở miệng nữa, chỉ phất tay một cái để cho bọn họ đi xuống.
Bởi vì Tam Hoàng tử cùng tiểu Hoàng tôn là cha con, nội thị dẫn đường phải dẫn hai người cùng đi tới, lúc đi vào nội thất (phòng trong), Lục hoàng tử mở miệng nói: “Hay là chia ra làm hai gian nội thất cho thuận tiện.” Vừa nói nhìn Chân Diệu một cái.
Nội thị lúc này mới bừng tỉnh. Thầm nói Lục hoàng tử tâm thật thận trọng, liền mở cửa hai căn phòng lân cận (gần nhau).
Chân Diệu ôm tiểu Hoàng tôn đi vào, chờ Hình thái y đem thang thuốc phân phó cung nữ đi nấu thuốc. Còn nàng thì không phân thân ra được, chỉ đành phải chờ, trong lòng mong đợi tiểu Hoàng tôn mau mau tỉnh lại, thuận tiện để nàng trở về phủ.
Hoàng cung đích thực quá đáng sợ, nàng không muốn nghĩ lại tới đây lần nữa!
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
“Lục hoàng tử ——” Chân Diệu theo bản năng đứng lên, cổ tay bị kéo một cái. Lúc này mới nghĩ tới tiểu Hoàng tôn còn đang nắm cứng tay nàng đây, chỉ đành phải ngồi bất động.
Lục hoàng tử cau mày một cái: “Giai Minh. Muội lại quên nên xưng hô như thế nào với ta sao?”
Chân Diệu ngẩn người, không biết sao cảm thấy lúc này cùng Lục hoàng tử tranh luận sẽ không có kết quả tốt, đành miễn cưỡng cười một tiếng, hô: “Lục hoàng huynh.”
Lục Hoàng tử lúc này mới cong cong khóe miệng.
“Đúng rồi, Tam hoàng huynh như thế nào?”
Lục hoàng tử nhướng mày một cái, hừ lạnh nói: “Hắn cũng không có ở nơi này, muội gọi Tam hoàng huynh kêu cho ai nghe?”
Chân Diệu nháy mắt mấy cái, dường như cảm thấy không hiểu được gì.
Quả nhiên người sống trong hoàng cung, không phải là sống trong trầm mặc kiềm chế mà biến thái, chính là trong trầm mặc kiềm chế càng biến thái hơn, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, Lục hoàng tử lại làm cái bộ dạng gây sự nào đây?
Không phải hắn chỉ trích mình mới vừa rồi kêu không đúng sao?
Nhận thấy ánh mắt Chân Diệu tố cáo cùng ủy khuất, Lục hoàng tử cũng cảm thấy có chút lúng túng, lấy tay che miệng ho khan một tiếng nói: “Hai người các muội lại không quen biết gì!”
Hai ta cũng không quen gì ah!
Lời này của chân Diệu cũng không dám nói ra,nhưng đại ý cũng thông qua ánh mắt bộc lộ ra ngoài rồi.
Lục hoàng tử xụ mặt, dường như nghiêm túc nói: “Giai Minh, Chân Thái phi đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, muội lại là chắt tôn nữ của Thái phi, hơn nữa với thân phận hiện nay, chúng ta là gần giống với thân huynh muội (anh em ruột) rồi, nhưng muội lại đem loại xưng hô này đi gọi người khác, cẩn thận người ta cười nhạo muội.”
Chân Diệu âm thầm liếc mắt, buồn bực nói: “Muội đã biết. Vậy Tam hoàng tử thế nào?”
Nàng mới vừa rồi hiểu lầm người ta lãnh tình (tình cảm lạnh lùng, vô tình), kết quả người ta bởi vì cái chết của Tam Hoàng tử phi cũng hộc máu té xỉu bất tỉnh, Là nữ nhân mà, đều có tâm đồng tình uyên ương khổ mệnh, Chân Diệu cũng không ngoại lệ, tự nhiên liền không nhịn được hỏi.
Lời này lại đổi lấy một phen cười nhạt của Lục hoàng tử, thầm nghĩ Giai Minh ngu ngốc này, cũng không biết có phải thật là xuất thân tôn thất (Hoàng tộc) hay không, với những người này không cần giao thiệp quá mức, nếu không bị đem đi bán còn giúp người ta đếm tiền đây.
Nếu Tam hoàng huynh quả thật là thương tâmmuốn chết, còn có thể trước tiên nhìn xem con trai, sau mới hỏi thăm thái y, liền đi lên hai bước đã hộc máu?
Ha ha !! Phàm là người tập võ, muốn vận khí bức ra một búng máu vẫn là quá dễ dàng.
Nhị hoàng huynh vì thay Phụ hoàng ngăn cản một đao mà thân trúng kỳ độc, hắn dầu gì đạp thích khách xuống cũng coi là có công cứu giá, Tam hoàng huynh chỉ có thể lánh ích hề kính(tìm lối đi khác), mượn cái chết của Tam hoàng tử phi lấy được sự đồng tình thương tiếc của Phụ hoàng.
Chẳng qua là người này ngay cả cái chết của vợ cũng có thể tính toán!
Lục hoàng tử thấy Chân Diệu mơ mơ hồ hồ, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng vì ngại thân phận cùng hoàn cảnh lúc này, lại không nói gì được, chỉ đành phải hỏi: “Giai Minh, khi đó, tại sao muội dùng đùi gà đánh thích khách kia?”
Chân Diệu trầm mặc một chút, nói: “Muội bị trượt tay …”
Dĩ nhiên nàng không phải bị trượt tay rồi, chẳng qua là thiên phú dị thường, khứu giác bén nhạy hơn người thường nhiều.
Chỗ ngồi của nàng vốn là chỗ ở mép bên ngoài, lại cách đài cao hơi gần, lúc nữ tử áo đỏ bay tới đã ngửi thấy một cổ mùi hương dị thường như có như không, mà mùi dị hương kia lại khiến cho người ta tâm thần không thoải mái, còn có một loại cảm giác chán ghét.
Bởi vì trước đó, La Thiên Trình có lời dặn dò không thể hiểu được, Chân Diệu đã có dự cảm gia yến hôm nay e rằng sẽ xảy ra chuyện, khi đó mùi hương dị thường nhất thời kích thích thần kinh luôn căng thẳng của nàng, hầu như là không kịp cân nhắc, đùi gà đang chuẩn bị ăn trong tay liền đi đến trước mặt của nữ tử áo đỏ mà chào hỏi.
Trong nháy mắt đùi gà bay ra ngoài, nàng mới bắt đầu hối hận.
Nữ tử kia nếu không phải là thích khách, chỉ bay qua chỗ Hoàng thượng dâng lên một đóa hoa hoặc một cái mị nhãn gì đó, hành động ném đùi gà này của nàng thật là mất mặt.
Đến lúc phát hiện nữ tử kia quả nhiên là thích khách, Chân Diệu càng hối hận.
Cả đại điện, không ai phát hiện cô gái này có chỗ nào không đúng, chỉ có nàng là kích phát trước tiên đem đùi gà làm phi tiêu ném ra chào hỏi thích khách, cái này cũng không dễ giải thích ah!
Nhưng khi biết Nhị hoàng tử trúng kỳ độc mà Lục hoàng tử may mắn tránh khỏi, Chân Diệu cũng không cảm thấy hối hận.
Nhân tâm (lòng người) đều là thiên vị, nàng cùng Nhị hoàng tử lại không có giao tình gì, đối với Lục hoàng tử, tuy có chút không hòa hợp, nhưng hắn đối với Thái phi rất tốt, suy nghĩ một chút Thái phi ở lâu trong thâm cung lai có một hậu bối luôn luôn đi thăm, cũng là điều khó được.
“Giai Minh?” Lục hoàng tử híp mắt lại, hiển nhiên là bất mãn câu trả lời của nàng.
Chân Diệu thì càng không vui, hừ nhẹ nói: “Lục hoàng huynh, muội vừa cứu mạng huynh đây, huynh dùng tra hỏi ép cung lại báo đáp muội?”
Lục hoàng tử có chút nóng nảy, nắm lấy cổ tay Chân Diệu nói: “Đồ ngốc, ý của ta chính là, muốn biết muội rốt cuộc làm thế nào trước một bước đã phát hiện được thích khách, lẽ nào muội nghĩ rằng dùng một lý do hoang đường trượt tay, có thể qua loa lấy lệ với Phụ Hoàng sao? Huynh nghĩ, Phụ hoàng đang tức khí trong người cũng sẽ mặc kệ thân phận muội, nhất định sẽ cực kỳ giận dữ (giận tím mặt).”
Chân Diệu ánh mắt trợn tròn, chăm chú nhìn vào cánh tay Lục hoàng tử đang bắt lấy tay nàng, kinh ngạc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ nàng dĩ nhiên sẽ không ngu xuẩn nói với Chiêu Phong Đế lời như vậy, nhưng là —— chuyện này liên quan gì hắn ah!
Lại còn nói nàng ngốc nghếch! Nàng phải mách cho Thế tử biết!
Lục hoàng tử tay như lửa đốt tựa buông tay Chân Diệu ra, mặt khó chịu vứt tay sang một bên.
Lúc này tiểu Hoàng Tôn tỉnh lại, âm thanh bén nhọn kêu khóc một tiếng, sau đó liền ôm Chân Diệu không chịu buông tay.
Một vị nội thị vội vã đi tới, hành lễ: “Lục hoàng tử, Huyện Chủ Giai Minh, Hoàng thượng có lời muốn hỏi hai vị mời ngài đi qua.”
Chân Diệu nghe vậy đứng lên, tiểu Hoàng tôn mặt đầy kinh hoảng, liều mạng nắm lấy tay nàng không buông.
“Cảnh ca nhi, ta phải đi gặp Hoàng Tổ Phụ của cháu một chút, đợi lúc quay lại ta đến thăm cháu có được không?”
Cảnh ca nhi tựa hồ nghe không hiểu Chân Diệu nói gì, ôm lấy tay nàng càng chặt hơn.
Tay Chân Diệu có chút đau nhíu mày một cái.
Đừng xem chỉ là tiểu hài tử (con nít), lấy khí lực bú sữa mẹ mà nắm lấy, cổ tay nàng phỏng chừng muốn tím xanh rồi.
( khí lực bú sữa mẹ, ý nói sức lực yếu ớt )
Bất đắc dĩ đành nhìn Lục Hoàng tử một cái, Lục Joàng tử thở dài nói: “Mang hắn cùng đi đi.”
Lúc Chiêu Phong Đế thấy Chân Diệu ôm Cảnh ca nhi cùng tới, có chút bất ngờ, Chân Diệu cáo lỗi nói: “Tiểu Hoàng Tôn có thể quá mức sợ hãi, một khi để bé buông lỏng tay một cái, bé liền khóc nháo.”
Sau khi Cảnh ca nhi bị kinh sợ cực độ liền rơi vào một vòng ôm ấm áp trong ngực, trước khi lâm vào hôn mê đem dáng vẻ Chân Diệu ghi nhớ kỹ, đến bây giờ thần trí vẫn còn chưa trấn tĩnh, liền chỉ biết gắt gao nắm lấy cọng rơm rạ cứu mạng, nếu là ai thì cũng có thể hiểu được điều này.
Chiêu Phong Đế cảm thấy trong lòng đau xót, đưa tay che kín ngực, thầm hít một hơi mới nói: “Giai Minh, làm sao cháu phát hiện nữ tử áo đỏ kia có chỗ không đúng?”
Lục hoàng tử lo lắng nhìn Chân Diệu một cái, trong lòng nghĩ nếu nha đầu ngốc này còn nói lý do trượt tay, hắn phải nói như thế nào để cho Phụ hoàng hết giận mới được.
Chân Diệu lại không nhìn Lục hoàng tử, đem Cảnh ca nhi quấn chặt trên người không buông kia đang muốn kéo rớt váy nàng mà bi phẫn nâng bé lên, nói: ” Lúc nữ tử áo đỏ kia bay tới, thần nữ ngửi thấy trên người nàng ta có một cổ “mùi vị” như ẩn như hiện, mà “mùi vị” đó trong làn hương lại mang theo mùi thúi, làm người ta ngửi vào cảm thấy muốn ói.”
Thấy Chiêu Phong Đế và Lục hoàng tử vẻ mặt đều là đầy vẻ không tin, Chân Diệu nhắc nhở: “Ngài còn nhớ chuyện ám sát tại Vĩnh Vương trang chứ, nhóm thích khách kia, lúc ấy mùi vị trên thân thể bọn họ khác với trăm họ Đại Chu, cũng do thần nữ đã ngửi ra, thần nữ trời sinh khứu giác nhạy bén hơn người thường.”
(Thần Nữ : là Bề tôi phái nữ, cách gọi của thần với quân, dành cho phu nhân được phong tước hiệu)
Vừa nghe lời Chân Diệu nói, Chiêu Phong Đế cũng nhớ tới chuyện cũ, trong tâm nghĩ làm thế nào lại nghĩ ko ra chuyện này, trên mặt ngược lại lộ ra vẻ hòa ái: “Giai Minh, nếu Cảnh Ca nhi không thể rời bỏ cháu, vậy mấy ngày này cháu hãy tạm thời nghỉ ở trong cung đi.”