Trời Sinh Một Đôi

chương 282: gai trong tim

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tưởng biểu ca…….” Chân Diệu xách váy đi tới chào hỏi.

Tưởng Thần quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên gương mặt phù dung ngày nhớ đêm mong, tựa như không dời đi được.

Hắn cơ hồ tham lam nhìn người trước mắt, dường như muốn khắc nàng vào tim, lồng ngực kích động không ngừng đánh thẳng vào tứ chi bách hài, khiến người hắn như mềm nhũn, mở miệng không thốt được một chữ.

“Tưởng biểu ca, huynh gầy đi, nghe mẫu thân nói trước đó vài ngày huynh bị bệnh, đã khỏe hơn chưa? Có phải vì ăn uống không tốt không?”

Tưởng Thần quả thực gầy đi nhiều, mặc áo bông màu trắng ngà, còn thể hiện sự xuất trần.

Nghe giọng nói mềm mại này, Tưởng Thần mới tìm về lý trí, khẽ mỉm cười trả lời: “Không thể nào, chỉ là lạnh một chút. Nhìn huynh gầy đi vì huynh cao hơn.”

Chân Diệu lúc này mới kinh ngạc, trong ấn tượng vị thiếu niên ôn nhuận xinh đẹp, nho nhã thỉnh thoảng có chút ngốc kia đã trưởng thành, thành một nam tử như thanh trúc, phải ngẩng đầu mới thấy được biểu tình trên mặt hắn.

“Biểu muội gần đây có khỏe không, nghe nói chuyện hôm mùng một, huynh, chúng ta đều rất lo lắng.”

Chân Diệu thản nhiên cười: “Tốt vô cùng. Lúc đó chuyện này phát sinh quá đột ngột, còn chưa kịp sợ đã phải rời đi, cũng không có tâm tình mà sợ, Thế tử nói muội là kẻ ngốc có ngốc phúc.”

Tim Tưởng Thần như bị một cây châm đâm mạnh vào, vừa đau vừa buốt, chợt tim đập nhanh khiến hắn biến sắc, vội cắn đầu lưỡi, lộ ra vẻ tươi cười: “Là huynh lo nghĩ nhiều quá, năng lực của Thế tử xuất chúng, chắc chắn bảo vệ muội chu toàn.”

Trước khi Chân Diệu xuất giá, mơ hồ phát hiện ra tâm tư của Tưởng Thần, nhưng nàng nghĩ thiện cảm mông lung của thuở thiếu thời theo nàng xuất giá sẽ hóa thành làn khói bay theo gió, thấy sắc mặt Tưởng Thần khác thường, chỉ nghĩ thân thể không khỏe, liền vội nói: “Tưởng biểu ca, có phải không thoải mái không, ở đây gió lớn, lạnh lẽo, nên về sớm một chút đi.”

Chạm vào ánh mắt ân cần của Chân Diệu, Tưởng Thần khổ sở, khuôn mặt tuấn tú gầy gò vẫn mang theo nét cười như cũ: “Về liền đây. Chỉ muốn ra ngoài đổi gió một chút.”

Nói đến đây cổ họng có chút ngứa. Muốn ho vài tiếng nhưng ngại ở trước mặt Chân Diệu, sợ thất lễ. Cố sống cố chết chịu đựng.

“Biểu muội muốn đi đâu, cũng nên về rồi?”

“Vốn muốn về Trầm Hương Uyển thăm biểu muội đây, kết quả muội ấy không ở đó liền ra ngoài tìm. Chờ gặp biểu muội nói mấy câu rồi về. Đáng tiếc Mặc Ngôn biểu ca không ở đây, muội còn đáp ứng huynh ấy trời lạnh chúng ta cùng nhau ăn lẩu đấy.”

Ánh mắt Tưởng Thần nhìn Chân Diệu càng ngày càng ôn nhu, như ánh trăng nhiễm khói lửa nhân gian, lại càng sáng, càng dịu dàng: “Ôn huynh quả thực có nhắc tới vài lần.”

Chân Diệu liền nở nụ cười: “Vậy chờ huynh ấy về, muội và Thế tử mời mọi người uống rượu.”

“Được.” Tưởng Thần khẽ mỉm cười, nhưng lòng lại thở dài.

Ước định như vậy từ lúc biểu muội vừa mới lấy chồng, cũng thành một giấc mộng khó thành mà thôi.

Tâm tư không thể cho mọi người nhận ra còn chưa tan, hắn làm sao dám mặt dày thực sự đi ăn uống như vậy?

Trên đời này sao lại có loại phiền lòng như vậy, cảm giác không kiềm hãm được, Tưởng Thần theo bản năng vuốt ngực một cái, đáy lòng khó chịu.

Chân Diệu thấy Tưởng Thần đáp ứng, rất vui. Việc ăn lẩu càng nhiều người mới càng náo nhiệt, liền cười dịu dàng với hắn, túm váy nói: “Tưởng biểu ca, muội đi trước một bước, huynh cũng về phòng đi.”

“Biểu muội đi thong thả.” Tưởng Thần khẽ nhấc chân, muốn tiễn, nhưng đột nhiên dừng bước.

Hết lần này đến lần khác hắn khẽ động rồi dừng lại, vừa vặn đạp phải một cành khô trên mặt đất, làm kinh hãi chim sẻ đang sôi nổi kiếm mồi trong rừng trúc.

Mấy con chim sẻ bay loạn lên, đụng phải cảnh trúc, tuyết đọng và nước mưa trên cành trúc tí tách rơi, Tưởng Thần cơ hồ không chút nghĩ ngợi đẩy Chân Diệu, thay nàng hứng trọn một thân tuyết nước.

Đột nhiên bị lạnh giá như vậy kích thích, hắn cũng không nhịn được nữa kịch liệt ho khan.

Chân Diệu nhìn nam tử vốn đạm nhiên như trích tiên lại bị một thân chật vật, ho khan kịch liệt, có chút bối rối, vội rút khăn đưa qua, quay đầu phân phó: “Thanh Cáp, nhanh đi lấy áo choàng cho biểu ca, không, không, vẫn là ngươi nhanh đưa Tưởng biểu ca về nhanh đi.”

“Vâng.” Thanh Cáp chạy vội tới.

Chân Diệu có chút bận tâm thân thể Tưởng Thần không chịu nổi, hắn gầy như vậy vừa nhìn liền biết bệnh mới khỏi, lại chịu lạnh như vậy, vạn nhất nghiêm trọng hơn thì nguy rồi, không khỏi sẵng giọng: “Tưởng biểu ca, huynh đẩy muội làm gì, thân thể muội khỏe hơn huynh, bị ướt cũng không sao.”

Khụ khụ, biểu muội, muội lại trời tuyết lại thêm sương (bỏ đá xuống giếng) thực tốt sao?

Tưởng Thần vì vậy họ khan kịch liệt hơn.

“Đại nãi nãi……..” Mặt Bách Linh trắng bệch vội hô một tiếng.

Chân Diệu không để ý, vội giục Thanh Cáp: “Nhanh một chút đi, chờ đưa Tưởng biểu ca về thì phải đi Hòa Phong uyển chờ ta.”

“Đại nãi nãi….” Bách Linh gấp đến độ nhấc chân.

Chân Diệu nhíu mày: “Bách Linh, ngươi không khỏe bằng Thanh Cáp, đỡ Tưởng biểu ca về sẽ rất mệt, cũng không cần xung phong nhận việc như vậy.”

Bách Linh vuốt trán, không đành lòng nhìn chủ tử nhà mình.

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Bán Hạ, đưa Tưởng công tử về.”

Chân Diệu đột nhiên quay đầu, mới phát hiện La Thiên Trình đã đứng bên rừng trúc từ lúc nào, bình tĩnh nhìn, vẻ mặt gã sai vặt Bán Hạ khó coi như bị thua bạc đến quần cộc cũng mất.

Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo đen, có chút khác, thân hình cao ngất như tùng, càng lộ ra gương mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc, chỉ là nét mặt kia tầng tiếu ý mỏng mà đạm, ánh mắt như ngâm tuyết, như rét lạnh buổi sớm.

“Bán Hạ…….” La Thiên Trình nhìn thẳng Tưởng Thần, mở miệng.

“Dạ, dạ.” Bán Hạ vội chạy tới, khom người: “Tưởng công tử, mời.”

Tưởng Thần điều hòa hơi thở, chắp tay với La Thiên Trình: “Làm phiền La thế tử.”

La Thiên Trình mím chặt môi, mỉm cười: “Tưởng công tử khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi, ngày nào đó tại hạ sẽ mời công tử uống rượu.”

Tưởng Thần quay đầu, cố tỏ ra tự nhiên gật đầu với Chân Diệu, ẩn sâu trong đáy mắt là lo âu và áy náy, lúc này mới theo Bán Hạ rời đi.

Chờ Tưởng Thần đi xa, La Thiên Trình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chân Diệu, vẻ mặt tiếu tự phi tiếu.

Chân Diệu cảm thấy trong nháy mắt cảm thấy xung quanh như lạnh hơn, không tự chủ kéo sát quần áo vào người.

“Tới đây……..” La Thiên Trình tức giận nói.

Nữ nhân này không chỉ chọc tức hắn còn luôn biết nói như thế nào để khiến hắn mềm lòng.

Chân Diệu căn bản không biết bình dấm của người nào đó đã đổ, khẽ bước đến.

Vừa mới đến trước mặt, đã được La Thiên Trình ôm vào người, cởi áo khoác trên người xuống khoác lên cho nàng.

Áo choàng còn mang theo hơi ấm của đối phương khoác lên người, nhất thời xua đi hàn khí, Chân Diệu vội nói: “Đừng như vậy, đưa áo choàng cho ta, bản thân chàng bị lạnh thì làm sao bây giờ?”

“Không sao, thân thể ta khỏe mạnh. Lạnh một chút cũng không sao.” La Thiên Trình tự tiếu phi tiếu nói.

Thực không nhìn ra ma ốm đó có gì tốt. Lại khiến vợ hắn đau lòng, hừ, lẽ nào hắn không bị sao?

“Cẩn Minh. có phải người luyện võ có thể chịu đựng nóng lạnh tốt hơn người thường không, nghe nói nội công thâm hậu có thể nóng lạnh bất xâm.”

La Thiên Trình tức muốn ngã ngửa.

Ma ốm thay Kiểu Kiểu cản tuyết nước, Kiểu Kiểu liền đau lòng hận không thể dùng thân thay thế. Hắn cởi áo choàng, bắp chân còn run đây. Khụ khụ, đương nhiên cái này có hơi khoa trương một chút, nhưng, Kiểu Kiểu cư nhiên cho là hắn nóng lạnh bất xâm, cái này, cuộc sống này thật không có cách nào trôi qua!

Người nào đó mặt đen nay lại đen hơn, Thanh Cáp còn có chút ngây thơ. Bách Linh lại thấy hết.

Thế tử gia lại bị Đại nãi nãi chọc tức rồi, có thể khó chịu thành vậy, cũng thực sự đủ rồi.

Hết lần này đến lần khác Chân Diệu còn nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Cẩn Minh, sao chàng lại ở đây, không phải đang cùng mấy người Đại bá phụ uống trà sao?”

La Thiên Trình nghe vậy khí huyết cuồn cuộn, cắn răng nói: “Nếu không như vậy làm sao có thể có cơ hội để Bán Hạ đưa Tưởng công tử về đây.”

Chân Diệu lúc này mới phát giác sắc mặt ai đó có chút không đúng, hỏi: “Cẩn Minh, chàng sao vậy?”

“Không sao.” La Thiên Trình chậm rãi thở ra một hơi: “Sao nàng lại tới chỗ này?”

“Ta về Trầm Hương Uyển tìm Tứ biểu muội, muội ấy không ở đó, nói đi Tạ Yên các, liền tiện đường qua một chút.”

“Tạ Yên các?”

“À, Tạ Yên các là viện tử của Tam tỷ trước khi xuất giá.”

La Thiên Trình vẫn lạnh lùng nhìn Bách Linh, thản nhiên nói: “Trời lạnh thế này nàng muốn gặp biểu muội, để Bách Linh mời đến Hòa Phong uyển là được rồi, tự mình chạy loạn làm gì, cảm lạnh thì làm sao?”

“Các ngươi đi tìm biểu cô nương, ta bồi Đại nãi nãi về Hòa Phong uyển.”

La Thiên Trình kéo Chân Diệu đi, trên đường vẫn không hé răng, tự mình hờn dỗi.

Chân Diệu cố muốn làm dịu bầu không khí, nhưng thực sự không biết vì sao hắn lại giận, nghĩ có lẽ bệnh căn trước kia còn chưa hết, thỉnh thoảng sẽ phát tác một chút, liền nghĩ chờ trên đường hồi phủ rồi dụ hắn quên đi.

Thấy Chân Diệu làm như không có chuyện gì, người nào đó lại càng tức hơn.

Trong Tạ Yên các có mấy chậu than, ấm áp như xuân.

“Tịnh tỷ tỷ, châm này thêu như thế nào?” Ôn Nhã Kỳ tươi cười hỏi.

Nàng vẫn cho rằng Tam tỷ Ôn Nhã Hàm tú công xuất chúng, không ngờ thì ra vị Tam cô nương bá phủ được tiến vào phủ hoàng tử này tú công cũng là nhất đẳng.

Trong lòng tiểu cô nương, Lục hoàng tử là nhân vật lợi hại hơn, tôn quý hơn Thế tử Trấn Quốc công rất nhiều, thành người của hắn, dù là thiếp cũng cực uy phong, càng miễn bàn vị Tam cô nương này còn mang thai tiểu hoàng tôn, nói chỉ cần sinh ra sẽ thỉnh phong trắc phi.

Chân Tịnh lặng lẽ tiến đến gần, khẽ gật đầu, liếc mắt với nha hoàn, khóe miệng cong lên, giọng nói cũng ôn nhu: “Là như vậy, Nhã Kỳ biểu muội cũng rất có thiên phú.”

Rốt cuộc là tiểu nha đầu thiếu kiến thức, chỉ gọi nàng ta tới vài lần, trong lúc lơ đãng nói vài câu, liền lung lạc rồi.

Lại một lát sau, một nha hoàn tiến vào: “Chủ tử, tỷ tỷ bên Tứ cô nãi nãi tới, nói mời biểu cô nương về Hòa Phong uyển nói chuyện.”

Vừa nghe Chân Diệu gọi nàng, Ôn Nhã Kỳ vui vẻ.

Chân Tịnh cười khách khí nói: “Mau đi đi.”

Chờ Ôn Nhã Kỳ ra ngoài, lập tức thu lại nụ cười, hỏi nha hòa vừa tiến vào: “Thế nào?”

Nha hoàn kia thấp giọng nói: “Tứ cô nãi nãi và Tưởng công tử nói chuyện trong rừng trúc, trùng hợp bị La thế tử thấy được.”

“Không ai phát hiện ra ngươi?”

“Không đâu ạ, nô tỳ núp ở đằng xa, vừa thấy Thế tử từ hướng kia xuất hiện liền lập tức trở về.”

Mặt Chân Tịnh giãn ra.

Càng là phu thê trẻ tuổi ân ái, lại càng không nhịn được cái gai trong tim như vậy, sợ ngờ vực vô căn cứ kia ngày một nảy mầm, sẽ rất thú vị đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio