Trời Sinh Một Đôi

chương 284: đau lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chờ Ôn Nhã Kỳ nhấc chân đi, Chân Diệu rốt cuộc vẫn cảm thấy không an lòng, nói với Ôn thị: “Mẹ, con nghe nói gần đây biểu muội và tam tỷ qua lại gần gũi. Mẹ cũng biết tam tỷ và con xưa nay có chút hiềm khích, tỷ ấy đột nhiên thân cận biểu muội con cuối cùng sợ tỷ ấy có tâm tư khác. Tam tỷ về dưỡng thai, sẽ ở lâu dài, mẹ nói chuyện với biểu muội một chút, để muội ấy sống yên ổn ở Trầm Hương uyển luyện chữ thêu hoa, nếu buồn bực thì đi tìm Ngũ muội, Lục muội trò chuyện cũng tốt.”

Ôn thị thở dài: “Diệu Nhi, con không phải không biết Băng Nhi và Ngọc Nhi từ trước đến này đều không quá để ý đến Nhã Kỳ. Nhã Kỳ mới mười bốn, mười lăm tuổi, chính là lúc thích náo nhiệt, nhưng với thân phận con bé ngày thường cũng không tiện ra ngoài đi lại, không kết bạn, không chơi với ai, khó tránh khỏi có chút tịch mịch, gặp Chân Tĩnh một người tuổi tác không cách nhau xa, khó tránh khỏi có chút thân cận, mẹ sẽ không nhẫn tâm nói nhiều. Nhưng con nghĩ cũng có đạo lý, trở về mẹ sẽ căn dặn Nhã Kỳ một tiếng.”

Lúc này Chân Diệu mới buông cọc tâm sự này xuống, hai mẹ con lại bắt đầu nói chuyện khác.

Chờ trà đã uống được nửa chén, Ôn thị liền giục nàng: “Trời rất lạnh, không tiện để cô gia chờ bên ngoài, các con đi tạm biệt lão phu nhân rồi về nhà đi.”

Chân Diệu lưu luyến không dời đứng lên.

Nói ra ở phủ Quốc Công trên chỉ có một lão phu nhân, Thế tử bận cả ngày không thấy mặt, Điền thị bên kia lại bệnh, quản gia đã có hai thím giúp đỡ, nàng ngày ngày tự tại, nhưng bình thường cũng không có một ai để nói chuyện, ngược lại một mèo một chim sống cùng nhau càng ngày càng quen thuộc, hết lần này đến lần khác cả hai đều không bớt lo, đều là thứ gặp mặt là gây gổ, khiến người ta đau đầu.

Hiếm khi về nhà mẹ đẻ một chuyến, Ôn thị là người ít suy nghĩ nhưng thật sự thương con gái, lời nói đều thẳng thắn thoải mái, không cần tốn tâm nghĩ mấy chuyện cong cong vẹo vẹo này, Chân Diệu tất nhiên nghĩ mẹ con hai người nói không hết chuyện.

Ôn thị nhìn nữ nhi như hoa như ngọc, nhịn không được căn dặn một câu: “Diệu Nhi, con phải nhớ kỹ lời mẹ, tuổi các con còn trẻ, trên không có mẹ chồng quản, cũng không thể quá phóng túng bản thân. Sẽ tổn thương thân thể. Tương lai sẽ phải nếm đau khổ.”

“Mẹ!” Chân Diệu không nhịn được trợn mắt.

Ôn thị đét một cái đánh lên tay nàng, sẵng giọng nói: “Trợn mắt lung tung cái gì, đâu còn hình tượng cao quý!”

Chân Diệu đến trợn mắt cũng không thể. Bất đắc dĩ đáp ứng sẽ để ý, thầm nghĩ phu quân nàng cũng làm hòa thượng thật lâu, nỗi oan này hơi lớn.

Sau khi rời khỏi đây, lúc nhìn thấy La Thiên Trình, thì thấy hắn đang đứng chắp tay, nhìn từ xa không biết đang nghĩ gì.

Hôm nay hắn mặc cẩm bào màu đen. Trên đầu đeo bạch ngọc quan, nổi bật gương mặt như ngọc, cả người lại đứng đó không nhúc nhích, lạnh lùng nhàn nhạt có cảm giác cao không với tới, phong tư thanh quý.

Chân Diệu lúc này mới kinh giác (kinh ngạc phát hiện), không chỉ biểu ca lâu ngày không gặp gầy đi, Thế tử cũng thế. Cũng gầy đi nhiều.

Nghe được động tĩnh, La Thiên Trình quay đầu.

Có lẽ uống chút rượu, đôi mắt vốn đỏ lên đầy tơ máu, vành mắt thâm đen một mảnh.

Chân Diệu không biết vì sao có chút đau lòng. Vội đi tới, mím môi nói: “Đứng ở đây trúng gió làm gì, thực cho mình làm từ sắt chắc?”

Khóe miệng La Thiên Trình cong cong, ôn hòa nói: “Thân thể ta khỏe mạnh, nóng lạnh bất xâm, không phải làm từ sắt sao?”

Đi sau Bách Linh và Thanh Cáp, Chân Diệu có chút cảm giác không xuống đài được, trừng mắt nhìn, giọng cũng lạnh xuống: “Trời không còn sớm, chúng ta đi từ biệt tổ phụ, tổ mẫu thôi.”

Từ Ninh Thọ đường ra, lên xe ngựa, hai người mỗi người ngồi một góc, ai cũng không để ý tới ai, kẽo kẹt, chỉ nghe tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa, chờ đi tới đường cái, tiếng người ồn ào, vải bông cũng không ngăn được.

La Thiên Trình liếc mắt về bên này.

Xe ngựa đi thêm một đoạn, hắn liền trực tiếp về nha môn, làm sao còn thời gian trở về cùng nàng, vốn thừa dịp về nhà nhạc phụ hai vợ chồng có cơ hội thân cận một chút, ai biết lại bị nàng đâm vào tim, thật đau lòng, cho tới giờ vẫn còn cực kỳ tức giận, nha đầu kia lại như không có chuyện gì.

La Thiên Trình thầm cười khổ.

Kiếp trước hắn không tính là cẩn trọng, không nói mấy nha đầu thông phòng trong viện, ở bên ngoài cũng có không ít chuyện phong nguyệt, nữ tử ngưỡng mộ hắn không phải không có. Một nữ tử thực sự thích nam nhân sẽ có bộ dáng gì hắn một chút cũng không hiểu.

Chí ít hắn biết như Kiểu Kiểu hiện tại, tình cảm dành cho hắn cũng chẳng có bao nhiêu tình yêu nam nữ.

Hôm nay bên rừng trúc, thấy bọn họ cười cười nói nói, ánh mắt quấn quýt, khi nói chuyện mặc dù cách xa nhau nhưng vẫn rất quen thuộc, gió lay rừng trúc động, bóng hai người in xuống đất sớm chồng lên nhau quấn quýt, ngược lại như đang ôm nhau thì thầm.

Trong lúc nhất thời hắn căn bản đã quên nhìn thần sắc hai người mà chỉ nhìn chằm chằm cái bóng kia.

Chẳng lẽ trong lòng Kiểu Kiểu cũng cất giữ hình bóng Tưởng Thần? Nếu không trái tim nàng sao lại không thông suốt với hắn đây?

Nghĩ vậy La Thiên Trình như ngừng thở, lại có cảm giác đau đến tận tim gan, hắn lại là người sĩ diện, tim đau đến nỗi không chịu nổi ngoài mặt vẫn lạnh tanh, kẻ khác nhìn chỉ nghĩ là nhà giàu mới nổi xuất ra bản mặt lạnh lùng đáng ghét.

Chân Diệu lặng lẽ nhìn, thấy cả người hắn tản ra lãnh khí, không khỏi kéo kéo khăn.

Chưa từng thấy ai lúc lạnh lúc nóng như vậy, lúc dỗ người ta lễ vật hết cái này đến cái khác đưa đến, chỉ cần thấy hận không thể ôm nàng không buông, nhưng lúc mạc danh kỳ diệu giận dỗi, liền bày ra bộ dáng cự người ngàn dặm.

Hừ, có cự người ngàn dặm đi nữa thì xe nựa cũng chỉ có bây lớn, ai sợ a, nam nhân là không thể nuông chiều!

Chân Diệu cũng không biết nhìn trường hợp như thế nào, lòng vừa nghĩ, bản thân đã sớm thấy thú vị, không nhịn được nở nụ cười.

Mặt La Thiên Trình lạnh tanh, kỳ thực dư quang khóe mắt vẫn không dời Chân Diệu, thấy nàng cười như vậy, bộ dáng không thèm để đau đớn, chua xót của hắn ở trong lòng, lập tức giận đến thở hổn hển, xương sườn mơ hồ có chút đau, chân mày cau lại.

Vừa vặn lúc xe ngựa dừng lại, Chân Diệu ngồi không vững liền ngã về phía trước.

La Thiên Trình kéo nàng một cái, thân thể ôn hương nhuyễn ngọc liền rơi vào lồng ngực. Vì thở gấp, lại bị va chạm như vậy không khỏi kêu rên một tiếng.

Chân Diệu theo hắn một chuyến ở Bắc Hà, biết hắn là người cứng cỏi, trước đây đùi bị cành cây đam thủng một lỗ cũng chưa từng nhíu mày, hiện tại cư nhiên kêu thành tiếng, chẳng lẽ là hết sức?

Chân Diệu không phải người tính tình nóng nảy, thấy sắc mặt La Thiên Trình không tốt sớm quên chút bất hòa lúc trước, đỡ hắn hỏi: “Cẩn Minh, làm sao vậy, có phải đụng vào chỗ nào không?”

Vừa nói vừa sờ sờ búi tóc, nói thầm: “Không phải là trâm trên Đầu đâm vào chàng chứ?”

La Thiên Trình ôm xương sườn, vốn muốn nói không sao, nhưng nhìn thấy thần sắc khẽ biến của Chân DIệu còn vội vã nắm tóc, lời đến đầu môi lại nuốt xuống, thầm nghĩ quả nhiên đứa trẻ biết khóc thì sẽ có sữa bú, hắn miễn cưỡng không thèm để ý nhưng bây giờ không thể vội thay đổi được.

Nghĩ tới đây thầm hừ lạnh.

Tưởng Thần kia quả nhiên hiểu rõ tâm tư nữ tử, nắm chắc Kiểu Kiểu nhẹ dạ, thể hiện bộ dáng yếu đuối.

Hừ, bày ra cho ai nhìn, chẳng nhẽ hắn không giả bộ được sao!

“Không, không có chuyện gì……” La Thiên Trình ngoài miệng nói vậy nhưng mày nhíu chặt, lặng lẽ vận khí bức lên mặt khiến khí huyết tụt xuống, trở thành trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Chân Diệu vừa nhìn thấy vậy, vốn không chút nghi ngờ, cẩn thận đỡ hắn, sắc mặt vội vã: “Rất đau sao? Ở đâu, để ta xem.”

Nàng vừa nói liền cởi áo ra xem, La Thiên Trình một tay ôm sườn, thấy thế ngoan tâm dùng chút ám kình chờ Chân Diệu vén lên liền thấy một vết bầm ở đó.

Chân Diệu hít một ngụm khí lạnh, muốn xoa cho hắn nhưng lại sợ làm hắn đau, ngơ ngác có chút không biết làm thế nào cho phải, lẩm bẩm nói: “Đây là ta đụng? Chẳng lẽ đầu ta là sắt đá sao?”

La Thiên Trình có chút buồn cười, lại sợ lộ vết tích, chỉ đành cố gắng chịu đựng, thấy nàng đau lòng, lo lắng chút khổ sở chua xót trước kia đã được thay thế bằng ngọt ngào.

Người trong lòng ở trong gang tấc, cúi thấp đầu kiểm tra thương thế cho hắn, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần, một lọn tóc nghịc ngợm rủ xuống bên tai, lộ ra vành tai mượt mà, hương thơm như có như không càng thêm động lòng người tâm viên ý mã.

La Thiên Trình giật mình, vẫn là không nhịn được, ngậm vành tai trắng nõn khéo léo vào miệng.

Cả người Chân Diệu run rẩy như có dòng điện chạy qua, nhất thời có chút bối rối.

Vừa lúc này giọng nói của phu xe truyền vào: “Thế tử gia, ngài không sao chứ, vừa rồi đột nhiên có người xông ra, xe ngựa dừng gấp.”

La Thiên Trình mở miệng, khóe miệng nhếch lên: “Không sao, tiếp tục đi. Chờ đến phía trước liền rẽ trái, trước đưa ta đến nha môn, sau đó chở Đại nãi nãi hồi phủ.”

Xe ngựa liền động, Chân Diệu ngồi thẳng, vén sợi tóc ra sau tai nói: “Chàng như vậy rồi còn đến nha môn làm gì, về nghỉ một chút đi, ta thấy sườn chàng bị đụng rất mạnh, về dùng khăn nóng đáp lên, xoa cho mau khỏi.”

La Thiên Trình cố ý nói: “Thân thể ta khỏe mạnh, không sao, nha môn còn nhiều chuyện phải làm.”

Chân Diệu trừng hắn, cắn môi nói: “La Thiên Trình, ta giờ mới nhìn ra chàng lại nhỏ mọn như vậy, câu nào cũng nhớ rõ.”

“Không phải, ta thực có việc. Cũng không phải giấy đụng cái là rách.” Hắn mặc dù nói vậy nhưng trên trán đều là mồ hôi tinh mịn.

Chân Diệu không biết mồ hôi lạnh là tiểu tử này dùng nội lực ép ra, sẵng giọng nói: “Còn cậy mạnh!”

La Thiên Trình cầm tay Chân Diệu, bộ dạng cố nén đau đớn: “Kiểu Kiểu, nếu nàng đau lòng mà nói thì ta sẽ theo nàng về.”

Nói xong một đôi mắt sáng không động chuyên chú nhìn Chân Diệu.

Chân Diệu bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến không tự nhiên, mím môi không hé răng.

“Ta vẫn nên về nha môn đi. Chút vết thương đó không là gì, trở về tắm nước lạnh, xoa bóp một chút là tốt rồi.”

“Vậy sao được!”

La Thiên Trình ôm nàng, thấp giọng vô lại nói: “Vậy nàng nói đau lòng ta, ta liền về với nàng.”

Chân Diệu sợ hắn thực không thương tiếc cơ thể, đỏ mặt khẽ nói: “Ta đau lòng, được chưa?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio