Trời Sinh Một Đôi

chương 303: cái gọi là ngoại thất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura

Ám vệ đợi hơn nửa đêm, từ đầu đến cuối không thấy có bất kỳ điều gì khác thường, nên đã vòng ra trước, nhờ ánh sáng yếu ớt, lờ mờ có thể thấy được bốn chữ to mạ vàng “Phủ Mộc Ân Hầu” trên bức hoành. Hắn dừng một chút, nhảy lên xuống mấy cái rồi biến mất trong màn đêm mênh mông.

Chờ khi nghe xong bẩm báo, La Thiên Trình ngồi trước bàn gỗ hoa lê, trầm tư một lấy mới lệnh tâm phúc dùng phương thức đặc thù đã ước định từ trước liên lạc với Lục Hoàng tử, hai người hẹn gặp tại một ngôi nhà dân tầm thường không gây chú ý.

Căn nhà dân kia nằm trong một ngõ nhỏ bình thường, tính thật ra thì chỉ cách căn nhà Nhị lão gia an trí Thục Nương có hai con đường.

Tuy chỉ cách hai con đường, nhưng khu nhà dân này lại có mấy phần thú vị. Phần lớn an trí ngoại thất của quan lại phú thương, gia đình dân chúng bình thường rất ít, ban ngày hầu hết tất cả các nhà đều đóng chặt cửa, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng vó ngựa vang lên, liền có nam tử xuống ngựa, được người giữ cửa trong một ngôi nhà âm thầm đón vào.

Hai người ngồi xuống, một nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần bưng trà lên.

Tóc mai nàng đen như quạ, mặt như sen, bàn tay bưng khay nõn nà như bạch ngọc, thon dài nhỏ nhắn, mặc một bộ váy màu trắng ngà phía trên có hoa lá rải rác, giắt trên váy không phải ngọc bội như thường mà là hai chiếc chuông vàng, đi đường đung đưa âm vang theo bước chân, tiếng chuông kia như có như không, người đã lui xuống mà dường như tiếng chuông còn quanh quẩn bên tai.

Lục Hoàng tử thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, lại nhìn quần áo của La Thiên Trình một cái, bèn cười: “Cẩn Minh, thật khó cho ngươi nghĩ ra được chủ ý này.”

Hóa ra trang phục hai người lại giống nhau.

Vóc dáng hai người vốn không khác mấy, đều là loại hình vai rộng eo nhỏ hai chân thon dài, nếu đội mũ rộng vành trên đầu, thì đừng nói là nhìn bóng lưng, mà ngay cả đi tới từ chính diện cũng chưa chắc phân biệt được.

Hoàng tử kết giao với triều thần vốn là chuyện hết sức kiêng kỵ. Hai người bọn họ đã âm thầm nhất trí với nhau, chỉ dùng thư liên lạc có đôi khi vẫn bất tiện, tất nhiên số lần gặp mặt sẽ nhiều lên, vì vậy việc gặp ở đâu đã thành vấn đề.

Dù sao dù là quán trà quán rượu trên danh nghĩa của mình, gặp nhiều lần cũng khó tránh lộ dấu vết.

Cho nên La Thiên Trình bèn đưa ra biện pháp. Mua một ngôi nhà tại ngõ nhỏ có tiếng này, mỗi lần hai người gặp nhau sẽ thay trang phục giống nhau, đương nhiên nữ tử vừa dâng trà chính là ngoại thất dùng để che mắt người ngoài rồi. Như vậy dù một lần bị người ngoài bắt gặp được, dù thân phận thật sự bị lộ, thì chuyện nuôi ngoại nhất cũng chỉ là chuyện phong lưu mà thôi, chắc chắn an toàn hơn nhiều.

“Ta nói này, Cẩn Minh. Không hải là ngươi từng nuôi ngoại thất nên mới quen việc dễ làm như vậy chứ?” Lục Hoàng tử bưng chén trà nhỏ, cười híp mắt hỏi một câu.

La Thiên Trình rút rút khóe miệng, bật ra được một câu: “Lục Hoàng tử nói đùa, vậy chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy sao?”

“Ngươi trông thấy con heo nào chạy qua?” Lục Hoàng tử nghiêng người về phía trước, ánh mắt trêu chọc.

La Thiên Trình nâng mí mắt, nói: “Thật không đúng lúc, Nhị thúc ta từng sắp xếp một căn nhà cho ngoại thất, chỉ cách nơi này hai con đường.”

Lục Hoàng tử cười lớn lên.

Ban đầu địa vị La Nhị lão gia vốn sắp được thăng lên một cấp, vì mang ngoại thất đi thắp nhang, kết quả gặp phải phu nhân của mình, chuyện hai vợ chồng đánh nhau ngoài đường đã trở thành chuyện cười toàn thành bàn tán. Chức quan của La Nhị lão gia không lên mà xuống, lập tức bị đồng liêu thầm chế giễu rất lâu.

Lục Hoàng tử ngừng cười, nói: “Nói đến thì ta nhớ nhạc phụ ngươi cũng vì an trí kỹ nữ thanh lâu bên ngoài mà cả chức quan cũng mất?”

La Thiên Trình oán hận quét qua hắn một cái.

Thật sự đủ rồi!

Lục Hoàng tử thấy thế thì không nói đùa nữa, uống một ngụm trà hỏi: “Hôm nay Cẩn Minh tìm ta có chuyện gì?”

Lúc này La Thiên Trình mới khôi phục lại vẻ nghiêm nghị: “Theo lý thuyết đây là chuyện riêng nhà vợ ta, chỉ là sau này tra được vài thứ, vì có quan hệ với điện hạ, nên thần nghĩ vẫn phải nói một tiếng với điện hạ.”

“Chuyện riêng nhà vợ? Chẳng lẽ là chuyện biểu cô nương của quý phủ?”

Nói đến thì phủ Kiến An Bá coi như gặp phải năm hạn xui xẻo, hai năm qua luôn gây ra vài chuyện cười cả thành đều biết.

Lần này Ôn Nhã Kỳ gặp riêng nam tử trong Tết Nguyên Tiêu, còn để nam tử cầm tín vật tìm đến tận cửa, sau đó lại tới chuyện tìm chết, đã khiến mọi người đều biết.

Mấy ngày nay lại lưu truyền một cách nói, nói là vị biểu cô nương tự vẫn kia chính là thấy Tam cô nương quý phủ trở thành ái thiếp của Lục Hoàng tử nên mới học theo.

Ban đầu Chân Tịnh không minh không bạch được đưa vào phủ Lục Hoàng tử, dù có che giấu thế nào, thì cũng không thể giấu nổi trong cái vòng lẩn quẩn của các gia đình.

Có điều mọi người chỉ lén bàn tán về cách nói này thôi, vì liên quan đến một vị Hoàng tử nên không ai dám truyền ra bên ngoài.

Danh tiếng của phủ Kiến An Bá bị đả kích không nhỏ, không nói đến Chân Băng vừa có hy vọng trong việc hôn nhân lại thất bại, chỉ sợ trong hai năm này cũng không có gia đình nào muốn đứng ra rước cô nương Bá phủ về nữa.

Lục Hoàng tử lòng dạ biết rõ những lời đồn đãi lén lút kia, hắn cũng chẳng để tâm, nhưng nói đến việc hắn đưa Chân Tịnh có thai trở lại Bá phủ ở, thì chưa hẳn là không có ý nghĩ tự làm bẩn mình.

Vị hôn thê của hắn là cháu gái ruột của Hoàng Hậu, thiếp thất là cô nương của Phủ Kiến An Bá, việc này vốn cũng không là gì, nhưng hết lần này tới lần khác, một vị cô nương khác của Bá phủ lại được gả cho Thế Tử Trấn Quốc Công chạm vào bỏng tay hiện giờ, lại còn là nghĩa nữ của Vĩnh Vương.

Bất luận quan hệ thực tế của Chân Diệu và Chân Tịnh như thế nào, thì trong mắt người ngoài, quan hệ của hắn và La Thế tử không thể nghi ngờ đã tiến thêm một bậc so với những Hoàng tử khác.

Vào thời điểm Thái tử thất sủng, Nhị Hoàng tử thành phế nhân, hắn có hai tầng quan hệ này, trong mắt người khác cũng không phải là Hoàng tử không có chỗ nương tựa kia nữa rồi.

Hắn biết Chân Tịnh có thành kiến với Chân Diệu và cả Bá phủ, hắn gặp nhiều nữ nhân rồi, có đôi khi chỉ một biểu tình, hắn đã rõ ý nghĩ thật sự của các nàng.

Đưa nàng trở về, chính là vì hắn biết rõ với tính cách của Chân Tịnh, chắc chắn sẽ gây ra chuyện tỷ muội bất hòa, đến lúc đó hắn lại thêm dầu vào lửa, khiến cho thế nhân biết tỷ muội Chân thị thủy hỏa bất dung. Vậy mối quan hệ giữa hắn và Thế tử Trấn Quốc Công sẽ không tồn tại nữa.

Dĩ nhiên, hắn không ngờ sức chiến đấu của Chân Tịnh lại vượt ngoài dự tính, lại gây ra chuyện lớn như vậy, à, khiến hắn không thể không có thêm yêu thích nàng.

La Thiên Trình thấy Lục Hoàng tử mỉm cười lắng nghe, trong lòng thở dài.

Làm sao hắn không hiểu ý nghĩ của Lục Hoàng tử được. Hoặc là nói, sợ rằng chỉ có hắn mới hiểu!

Không tiếc thanh danh, bỏ qua thể diện, tâm tư lắt léo linh hoạt, cũng khó trách hắn ta cười được đến cuối cùng.

“Biểu cô nương tự vẫn, nói đến vẫn là ta sai.” Lục Hoàng tử than nhẹ một tiếng.

Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng miệng lại không hề đề cập tới việc khiển trách Chân Tịnh.

La Thiên Trình dĩ nhiên hiểu tâm tư Lục Hoàng tử.

Nếu Lục Hoàng tử thật sự có tình với Chân Tịnh, làm sao lại cho nàng về Bá phủ ở.

Một nữ tử không có danh phận chánh thê, nếu được sủng ái quá mức, đó chính là bùa đòi mạng. Đều là nam nhân, Lục Hoàng tử không thể không hiểu được đạo lý này!

Nếu như là hắn......

Vừa nghĩ như vậy, La Thiên Trình bật cười, hắn làm sao lại có thể ủy khuất Kiểu Kiểu làm thiếp được, đây là chuyện không có “Nếu như”.

La Thiên Trình nhẹ nhàng nhấp một miếng trà, đặt chén trà xuống: “Điện hạ, thần ngược lại tra ra một chuyện, vị biểu cô nương của Bá phủ kia không phải tự vẫn, mà là bị sát hại

“A?” Lần này, cuối cùng Lục Hoàng tử cũng thu hồi vẻ mặt uể oải, trở nên nghiêm túc.

Tuy nói tình hình trước mắt là hắn nhạc kiến kỳ thành (), nhưng người vốn cho rằng tự sát biến thành bị hại, chuyện phát sinh sai khác lớn như vậy thì hắn không thể không coi trọng rồi.

() nhạc kiến kỳ thành: là thành ngữ, ý chỉ hy vọng thấy sự việc tiếp tục phát triển hoặc đạt đến thành công.

“Làm sao Cẩn Minh tra được?” Lục Hoàng tử bất động thanh sắc hỏi.

“Chuyện này, thật ra vẫn là bào huynh của biểu cô nương phát hiện.” La Thiên Trình biết, một cấp trên phát hiện cấp dưới có được lực lượng hắn chưa từng nắm giữ, trong lòng chắc chắn kiêng kỵ, điều nay không liên quan đến sự tin tưởng, chỉ là chuyện thường tình mà thôi.

Hắn bèn nói ra từ cái đêm Ôn Mặc Ngôn dò xét thi thể muội muội ruột, nói đến nhân thủ hắn để lại, một đường truy tung đến một phủ đệ.

“Phủ đệ kia là ——”

“Phủ Mộc Ân Hầu.” La Thiên Trình nhẹ nhả ra bốn chữ.

Bàn tay Lục Hoàng tử cầm chén trà nhỏ nắm chặt lại, nhướn mày nói: “Triệu Phi Thúy?”

Hắn bật cười: “Thì ra chuyện này lại còn liên quan đến vị hôn thê kia của ta.”

Hai năm trước phụ thân Triệu Phi Thúy đã chết ở biệt trang của Vĩnh Vương, Phủ Mộc Ân Hầu vì giữ đạo hiếu nên không tham gia các hội trà yến tiệc, ngược lại dần dần có chiều hướng thoát khỏi tầm mắt mọi người. Nhưng Lục Hoàng tử thì chưa từng lơ là nhà vợ mình.

Hắn đã sắp xếp đưa người vào từ lâu, cũng biết chuyện đưa Chân Tịnh về nhà mẹ đẻ dưỡng thai bị Triệu Phi Thúy biết, lúc này nàng giận dữ đập nát cả đồ trang trí trong phòng.

Đối với việc này, hắn chỉ cười cười cho qua, lại không ngờ người phủ Mộc Ân Hầu lại có lá gan này, muốn mượn chuyện này để hắn chán ghét mà vứt bỏ Chân Tịnh.

Phải biết rằng bởi vì lời nói của Chân Tịnh khiêu khích, mà biểu cô nương Bá phủ ủy thân cho một kẻ mở cửa hàng quan tài, cùng với việc người chết đi, thì tuyệt đối khác nhau.

Trong mắt thế nhân, về tình về lý, hắn cũng không nên sủng ái thiếp thất chọc ra tai nạn chết người kia nữa.

Lục Hoàng tử cười lạnh, vị hôn thê này của hắn, quả nhiên còn ngu xuẩn hơn hắn tưởng tượng!

Hắn muốn tự làm bẩn mình là một chuyện, nhưng không suy xét tình cảnh của hắn, mà chỉ vì chèn ép sủng thiếp, thì đó chính là một chuyện khác rồi.

Không, cũng có lẽ phủ Mộc Ân Hầu, bị người nào đó đầu độc?

Người tâm tư thâm trầm gặp phải chuyện gì vốn cứ thích nghĩ sâu vào, Lục Hoàng tử cũng không ngoại lệ, hắn vừa trầm tư đến loại khả năng này.

La Thiên Trình đã ho nhẹ một tiếng.

Với thân phận của bọn họ, không thể gặp mặt trong thời gian dài được.

Sở dĩ hắn nói cho Lục Hoàng tử biết việc mình tra được, cũng chỉ là vì chuyện này dính dáng đến nhà vợ Lục Hoàng tử, hắn không tiện điều tra sâu hơn nữa.

Chuyện còn lại, giao cho Lục Hoàng tử chắc chắn thích hợp hơn.

Lục Hoàng tử hồi thần: “Đa tạ Cẩn Minh, chuyện này ta đã biết.”

La Thiên Trình đứng lên, ôm quyền: “Vậy thần về trước.”

Trong lòng Lục Hoàng tử nhấp nhô bất định, trên mặt lại mỉm cười như cũ: “Ta cũng muốn đi.”

Hai người bọn họ ăn mặc giống nhau, chính vì muốn để người khác cho rằng là cùng một người, đương nhiên không thể cùng rời đi được.

“Khụ khụ.” La Thiên Trình lấy tay che miệng, ho khan một tiếng, cười khan nói, “Ngày lành cảnh đẹp, mỹ quyến () như hoa, hay là điện hạ ở lại uống thêm một chén trà đi.”

() mỹ quyến: ý chỉ thê thiếp

Lục Hoàng tử nhướn mày cười nói: “Cẩn Minh nói không sai, ngày lành cảnh đẹp mỹ quyến như hoa, Cẩn Minh cũng có thể ở lại uống một chén trà a.”

“Không được, thần còn phải đến phủ Kiến An Bá xem một chút.”

“Cùng nhau đi!” Lục Hoàng tử hăng hái bừng bừng.

La Thiên Trình mắt lạnh nhìn hắn.

Lục Hoàng tử hậm hực ngồi xuống.

La Thiên Trình xoay người muốn đi, bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó, cân nhắc một chút nói: “Điện hạ, thần còn có một yêu cầu quá đáng.”

“Nói đi.” Lục Hoàng tử không vui nói.

La Thiên Trình hắng giọng một cái nói: “Tương lai nhỡ đâu ‘ngoại thất’ này bị người ta phát giác, xin Lục Hoàng tử gánh lấy việc này.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio