Tiễn đưa một nhà Ôn tam cữu đi, cuộc sống tựa hồ khôi phục lại bình thường.
Trời càng lạnh, mỗi ngày sáng sớm trên cửa sổ đã bắt đầu kết một tầng sương trắng, hà một hơi có thể thấy từng đường nước lăn xuống.
Chân Diệu nghe quản gia hồi báo có chút kinh ngạc “Nhị phu nhân hôm nay xuất phủ?”
“Dạ phải, nghe nói là muốn đi Đại phúc tự dâng hương” Quản gia một mực cung kính trả lời.
Những người này lúc đầu còn có chút rục rịch nhưng hiện tại thân thể Điền thị càng ngày càng không xong, lại lo lắng việc cưới nàng dâu làm sao còn tâm tư đi quản gia, những thứ loạn thất bát táo liền lắng xuống.
Chân Diệu trầm ngâm một phen nói “Ngươi đi gọi Vương quản sự quản lý thư tín tới đây”
Trước đó vài ngày La Nhị lang biểu hiện có chút âm dương quái khí khiến người ta cảm thấy chuyện này không đơn giản, nói không chứng chi thứ hai lại đang bày trò gì đó.
Không lâu sau Vương quản sự chậm chạp đi tới, lại thở hổn hển nói “Đại nãi nãi, người truyền tiểu nhân có gì phân phó?”
“Vương quản sự, ngồi đi” Chân Diệu ý phân phó Bạch Thược đưa một ghế con tới.
Vương quản sự liếc nhìn Bạch Thược một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng ngồi trên ghế con, thân thể nghiêng về phía trước.
“Thời gian gần đây, chi thứ hai có qua lại thư thu tín gì?”
“Chi thứ hai?” Vương quản sự trong lòng giật mình, Đại nãi nãi đang làm gì vậy? Mặc dù quản gia, nhưng thư tín của các phòng cũng hỏi tới, hình như hơi quá.
Nhưng hắn cũng không dám do dự quá lâu liền nói “Bẩm Đại nãi nãi, thời gian này thư tín từ Hinh viên có hai lần, một lần là tới nhà mẹ đẻ Tam nãi nãi, còn một phong thư …. là tới phủ Kiến An bá”
Hắn cũng cảm thấy kỳ lạ. Đưa tin tới phủ Kiến An bá không phải Đại nãi nãi mà lại là Nhị phu nhân.
Chân Diệu vừa nghe đưa tới phủ Kiến An bá trong lòng lập tức trầm xuống.
Nàng phản ứng có chậm chạp đi nữa cũng biết việc Lý thị mang theo Ngũ muội, Lục muội tới đây làm gì. Nói như vậy, Điền thị và Lý thị đã đạt thành hiệp nghị rồi?
“Được rồi. Vương quản sự, ngươi lui xuống trước đi. Bạch Thược, thay ta tiễn Vương quản sự”
“Đại nãi nãi khách khí quá, không dám làm phiền Bạch Thược cô nương” Vương quản sự đứng lên, lời tuy nói vậy nhưng lại không nhịn được nhìn Bạch Thược một cái.
Mặt Bạch Thược căng cứng, thản thiên nói “Vương quản sự, mời”
Chờ Vương quản sự đi rồi, Chân Diệu gọi A Loan và Thanh Đại, suy nghĩ một chút lại gọi Thanh Cáp “Đi, theo ta đi Đại Phúc tự dâng hương”
Đại Phúc tự ngụ tại sau núi Thanh Sơn của Hoàng thành, Chân Diệu ngồi xe ngựa chưa tới một canh giờ đã tới. Muốn vào chùa, xe ngựa chỉ có thể dừng một bên, đi bộ dọc theo bậc thang mà vào. Cũng may đoạn đường này với người chăm chỉ rèn luyện như Chân Diệu mà nói cũng không tính là gì, những nha hoàn khác trừ A Loan có chút thở gấp thì Thanh Đại và Thanh Cáp cũng bước đi như bay.
Thấy tăng nhân đón khách, Chân Diệu báo thân phận. Sau đó nói “Ta và thẩm thẩm có hẹn cùng đi dâng hương, nhưng trên đường xe ngựa bị hư, làm trễ nải thời gian, không biết thẩm thẩm của ta đang dâng hương ở trong điện nào?”
Tăng nhân tiếp khách cũng không nghi ngờ gì, chắp tay hành lễ nói “Nhị phu nhân quý phủ đang ở tại sương phòng bên phải Thiên Vương điện, Minh Ngộ đưa nữ thí chủ đi qua đó”
Một tiểu sa di đi tới, âm thanh giòn dã nói “Nữ thí chủ, mời theo tiểu tăng”
Đoàn người từ đại điện xuyên qua, mơ hồ nghe được tiếng cười trong phòng truyền tới.
“Nữ thí chủ, tới”
Tiểu sa di tiến lên gõ cửa sau đó cửa mở ra, Điền thị thấy rõ người tới, không khỏi ngẩn ngơ.
Chân Diệu lộ ra nụ cười “Nhị thẩm, xe ngựa của ta cuối cùng cũng sửa được, không để người chờ lâu chứ”
Không đợi Điền thị mở miệng, nàng hướng tiểu sa di nói cám ơn, dẫn ba người A Loan tiến vào.
Sương phòng Đại Phúc tự cũng không lớn, nhưng được quét dọn sạch sẽ và vô cùng an tĩnh, bên trong nội thất cũng không thô lậu, trên bệ cửa sổ bày một chậu trà mai, vừa nhìn là biết đây là chỗ chuẩn bị cho nữ quyến nghỉ ngơi”
Cũng bởi vì trong phòng không lớn, Chân Diệu vừa quét mắt một vòng đã đem tình hình bên trong nhìn rõ ràng.
Lý thị vẫn ngồi dựa vào tường trên giường gạch, bên cạnh là bàn trà phía trên có bày biện trà cụ, Chân Băng và Chân Ngọc ngồi bên cạnh Lý thị.
Thấy Chân Diệu nhìn sang, sắc mặt Chân Băng đỏ bừng, có chút không chịu nổi, sắc mặt Chân Ngọc lại khó coi, tựa hồ đang cố nhẫn nại.
Chân Diệu tức giận tới tâm can đều đau.
Lý thị thật giỏi, cho dù có muốn cùng Điền thị kết thân cũng không cần thiết đem cả Ngũ muội tới cho người ta nhìn, nhất là cái loại háo sắc như La Nhị lang, hắn chính là kẻ tới cô nương mặt rỗ đầu đường cũng chà đạp được.
“Nhị thẩm và Nhị bá nương, là vô tình gặp nhau sao?”
Điền thị miễn cưỡng cười cười “Đúng vậy, không ngờ đúng lúc gặp Nhị bá nương của cháu, còn gặp hai đường muội này, không phải Nhị thẩm từng nói sao, hai đường muội của cháu là những cô nương tốt”
Chân Diệu mím môi cười một tiếng “Muội muội nhà ta, đúng là tốt”
Điền Thị âm thầm liếc mắt, thầm nghĩ khen ngươi mập, ngươi còn thở gấp lên, nếu không phải Nhị lang nói một phen, ta còn không thèm nhìn tới đây.
Chân Diệu không chút khách khí ngồi lên giường gạch, giọng nói vừa chuyển “Nhưng Nhị thẩm cũng là khiêm nhường rồi, Tam đệ muội cũng vô cùng tốt”
Nàng hướng Lý thị nháy mắt mấy cái “Nhị bá nương, tam đệ muội là cháu gái nhà mẹ đẻ của nhị thẩm, biết điều hiểu chuyện, cùng Nhị bá mẫu thân như mẹ con, ta đây trên không có bà bà, nhìn tới đều thấy hâm mộ”
Nụ cười trên mặt Lý thị cứng đờ.
Bà lúc trước cũng nghe ngóng, đối với cửa hôn sự này cũng không ưng ý nhất điểm này.
Đừng xem Điền gia đã lụi bại, nhưng tiểu nhi tức kia là cháu ruột của Điền thị, cho dù con dâu khác có khá hơn nữa, ở trước mặt bà bà cũng không qua được cháu ruột này, cho dù Điền thị không thể hiện ngoài mặt nhưng trong lòng cũng nghiêng về bên kia.
Nếu như vậy, Băng nhi không chừng sẽ bị thiệt thòi.
Điền thị vừa nghe Chân Diệu nói như vậy nhất thời nóng nảy, vội nói “Nha đầu kia cũng chỉ bình thường, còn xa xa không bằng hai đường muội thanh tú của cháu đấy”
Chết tiệt, cửa hôn sự này nàng có muốn hay không là một việc, nếu bị Chân thị can thiệp vào lại là một chuyện khác.
Chân Diệu vẻ mặt kinh ngạc “Nhị thẩm, cháu nghe nói, mấy vị cô nương Điền gia, Tam đệ muội là xinh đẹp nhất đấy”
Ý tứ trong lời nói thì Điền Tuyết là cô nương xuất chúng nhất bên nhà mẹ đẻ ngài, lại xa xa không bằng hai đường muội của ta, vậy nhà mẹ đẻ của ngài cũng không tốt a.
Điền thị nghẹn một ngụm khẩu khí, nhìn chằm chằm Chân Diệu, đôi môi mấp máy.
Chân Diệu cho nàng một bậc thang để xuống “Nhị thẩm, cháu dâu hiểu, ngài nhất định là khiêm nhường nha”
Nói nhảm, ta đương nhiên là khiêm nhường. Điền thị thiếu chút nữa trợn trắng mắt.
Chỉ thấy Chân Diệu thản nhiên cười “Đã Tam đệ muội tốt như vậy, ngài còn cảm thấy không như ý, yêu cầu không khỏi có chút cao nha”
Lý thị vừa nghe cảm thấy không được bình thường, cháu ruột của mình còn bắt bẻ, vậy đối với khuê nữ của nàng có thể tốt?
Chân Diệu từ lúc vào phòng đều là cười nói nhẹ nhàng nhưng liên tiếp đào hố cho Điền thị nhảy vào.
Điền thị ngồi xổm trong hầm không ra được, khóc không ra nước mắt, giận đến hai mắt mơ hồ biến thành đen.
“Nhị thẩm lần này tới Đại phúc tự dâng hương, là thay Nhị lang cầu phúc sao?”
Điền thị cầm lấy chiếc khăn tay trắng như tuyết, căng thẳng đè khóe miệng nói “đúng vậy, ta đã sớm muốn vì Nhị lang tới đây một chuyến rồi mà vẫn chưa có cơ hội đi, không nghĩ tới hôm nay đi lại vô tình gặp được Lý phu nhân, này thật là có duyên”
Nhị lang đầu mùa xuân sẽ phải tham gia thi hội, nàng là mẫu thân, thay nhi tử đi cầu phúc, chẳng phải bình thường sao?
Chân Diệu lo lắng khuyên nhủ “Nhị thẩm, thẩm cũng đừng quá lo lắng, thân thể Nhị lang mặc dù đơn bạc, sắc mặt tái nhợt cũng do ngày ngày khổ học quá dụng công thôi, do đó thân thể mới có chút không chịu được. Nếu là cháu thì mỗi ngày nên đi lại vận động rèn luyện thể cốt một chút. Nói không chừng lại tốt lên nhiều nha”
“Cái gì?” Lý thị ánh mắt như đao, quét tới Điền thị.
Bà muốn gả nữ nhi tới phủ Quốc Công, chính là nhìn trúng Nhị lang có thể là tiến sĩ trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, thật không nghĩ sẽ để nữ nhi thủ tiết a!
Ánh mắt Lý thị thiển cận, cũng có chỗ tốt của sự thiển cận, nghe Chân Diệu nói gần nói xa ám hiệu thân thể Nhị lang không tốt, trong lòng mơ hồ muốn rút khỏi mối quan hệ này.
Điền thị tức khí rồi, không còn để ý đám người Lý thị còn ở trong sương phòng rồi, tức giận nói “Chân thị, ngươi chính là quá quan tâm rồi, thân thể Nhị lang rất tốt, tẩu tẩu như ngươi, lúc nào lại nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt?”
Lời này là nói cho Lý thị nghe, Chân thị là tẩu tẩu, thường ngày để tránh điều tiếng tránh nhau còn không kịp, lấy đâu ra cơ hội để nhìn thấy Nhị lang, nói thân thể Nhị lang không tốt chính là nói bậy.
Chân Diệu kéo khóe môi, cho một kích cuối cùng “Có mấy lần Thế tử không có trong phủ, Nhị lang tới Thanh Phong đường, ta thấy sắc mặt hắn không được tốt, cũng khuyên nhủ vài câu”
Lý thị vừa nghe đã cảm thấy không được bình thường.
Thế tử không có trong phủ, La nhị lang tới Thanh Phong đường làm cái gì? Chú em này, chẳng lẽ có tâm tư gì đó với tẩu tẩu?
Bà âm thầm giương mắt, cẩn thận nhìn Chân Diệu một cái, thấy nàng môi đỏ như son, mắt như chứa nước, đôi gò má hồng hồng với lúm đồng tiền làm cho người ta say mê, vừa nhìn trong lòng liền trầm xuống.
Bà là nữ nhân, lại là thứ nữ của đại tộc, không giống những quý phu nhân khác, bà quá hiểu lực sát thương của sắc đẹp đối với nam nhân.
Với nam nhân mà nói, đôi khi những thứ cấm kỵ cũng có thể ném qua một bên. Lý gia đời trước cũng có một cô nương treo cổ tự vẫn, là do nàng tuổi nhỏ ham chơi, cùng bọn tỷ muội trốn dưới giường nghe tổ mẫu và đại bá nghị luận.
Thì ra cô nương đã chết kia trong người đã có thai hai tháng, hài tử lại là của đường huynh không cùng chi.
Nàng lúc ấy mơ mơ màng màng, nghe không hiểu lắm, nhưng biết đây không phải chuyện thường, gắt gao chôn trong lòng, sau đó ngày một lớn lên mới hiểu ra, nhìn vẻ đạo mạo của người nọ cảm thấy hết sức buồn cười.
Trong mắt bà, những thứ đó chỉ là hư không, chỉ có nắm giữ trong tay mình mới là thật.
La Nhị lang kia dù có tài hoa hơn nữa, gia thế có cao hơn nữa nhưng thân thể không tốt thì phúc khí của nhi nữ cùng không dài, hắn còn đối với Diệu nhi động tâm tư, chẳng phải nữ nhi càng không có phúc khí.
Lý thị đứng lên, bởi vì ngồi xếp bằng lâu, chân có chút tê, thân thể nghiêng đi, Chân Băng vội vàng đỡ lại.
Bà cười khan một tiếng “Điền phu nhân, trong nhà ta còn chút chuyện phải xử lý, xin phép đi trước, không làm trễ nải thời gian dâng hương của các người nữa”
Điền thị giận đến choáng váng đầu óc, vịn trán, nhìn chằm chằm Chân Diệu “Chân thị, ngươi nói Nhị lang tới Thanh Phong đường, là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu tiện nhân này, lại giội nước bẩn lên người Nhị lang, thật làm cho người ta không thể nào nhịn được, cho dù ở trước mặt người ngoài náo loạn, nàng cũng không quan tâm nữa.
Chân Diệu duỗi tay, vững vàng đỡ lấy cánh tay Điền thị “Nhị thẩm, ngài làm sao vậy, mau bớt giận, khó đi ra ngoài một chuyến. Cháu dâu không có nói gì nha, chính là Nhị lang mấy lần đi Thanh Phong đường tìm Thế tử, đáng tiếc Thế tử không có trong phủ, huynh đệ bọn họ cũng không có nói chuyện được”
Thế tử không ở trong phủ, Nhị lang tới.
Nhị lang đến tìm Thế tử, thế tử không có trong phủ.
Sự kỳ diệu của lời nói chính là ở chỗ đó, lời nói là giống nhau, chỉ đảo thứ tự một chút, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Ánh mắt Chân Băng và Chân Ngọc sáng quắc nhìn Chân Diệu, tràn đầy sùng bái.
Tứ tỷ của các nàng, lúc nào thì trở nên mạnh như thế rồi?
Điền thị bị Chân Diệu làm cho nghẹn lời, lại không thể chọn cách nói minh bạch nào, giội nước bẩn lên người nhi tử, mắt thấy Lý thị muốn mang theo hai nữ nhi rời đi, vừa tức vừa giận, mắt đảo trắng, ngã trên giường gạch.
Bởi vì sương phòng không rộng, nha hoàn Lý thị và Điền thị mang theo đều ở gian sau, trong phòng là một đám cô nương chưa từng trải qua sóng gió.
Vừa thấy Điền thị bỗng nhiên té xỉu, Lý thị giật mình, há mồm muốn la lên.
Chân Diệu kịp thời ngăn cản, vô cùng bình tĩnh nói “Nhị bá mẫu, đừng hoảng hốt, thân thể Nhị thẩm gần đây không tốt, thường xuyên bất tỉnh, chuyện này ta có kinh nghiệm xử lý”
Lý thị kinh ngạc trừng lớn mắt “Tứ cô nãi nãi, ngươi còn có thể xử lý chuyện này?”
Ánh mắt Chân Ngọc và Chân Băng nhìn Chân Diệu càng thêm sùng bái, tứ tỷ còn có thể xem bệnh.
Chân Diệu duỗi tay, hướng huyệt nhân trung của Điền Thị nhấn xuống, Điền thị bị đau, kêu một tiếng thảm thiết ngồi dậy.
Chân Diệu cười híp mắt, nói với Lý thị “Nhị bá nương, đây là biện pháp ta học được từ một vị lão thái y, chuyên trị cho những người bị hôn mê”
Nàng lôi lão thái y ra làm bình phong, Điền thị có muốn mắng cũng phải nuốt xuống, tay bưng vết móng tay bấm dưới mũi, giận đến cứng người.
Chân Băng và Chân Ngọc liếc mắt nhìn nhau, che miệng mà cười.
Chân Diệu cũng không có thời gian dỗ dành Điền thị, nếu cửa hôn sự này đã không thành mục đích của nàng cũng đã đạt được, chẳng lẽ còn phải hộ tống Điền thị trở về?
“Nhị bá nương, cháu trước tiễn người”
“Được, được” Lý thị từ trong ngu ngơ thức tỉnh lại, gật đầu đồng ý.
Bỏ Điền thị trơ trọi lại, Chân Diệu phụng bồi Lý thị ra ngoài.
“Nhị bá nương, nếu đã tới, hay người đi thắp một nén nhang, cháu cùng hai muội muội đã lâu không gặp, muốn mang các nàng đi dạo xung quanh một chút”
Lý thị chần chờ một chút, gật đầu.
Mặc dù bà không thích Chân Diệu, nhưng thân phận Chân Diệu hiện nay đã khác trước kia, nếu nhi nữ của bà có thể cùng Chân Diệu thân cận, cũng là chuyện tốt.
Chân Diệu mang theo tỷ muội Chân Băng không nhanh không chậm đi về phía trước, cuối cùng dừng bên cạnh ao phóng sinh.
“Tứ tỷ.” Chân Ngọc mở miệng trước, “Đa tạ tỷ đã giúp đỡ.”
Chẳng biết từ lúc nào, ngăn cách giữa các tỷ muội đã theo chuyện Chân Diệu lập gia đình biến mất, ngược lại mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy thân cận hơn.
Chân Diệu phủi lá cây rụng trên ghế đá, trải khăn ngồi xuống, lúc này mới nói “Ngũ muội, Lục muội, Nhị bá nương và Nhị thẩm ta có tính toán gì, các muội trong lòng cũng biết, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, sẽ thành chuyện khó nghe”