Hồ di nương như người trong mộng tỉnh lại, cúi người nhận thư, ánh mắt nhìn bà tử tâm phúc có phần chật vật “Người thấy rồi?”
Tâm bà tử run lên, cố nở một nụ cười “Thái thái, lão nô thì biết được mấy chữ, mắt lại kém. Có muốn cùng không nhìn rõ được, lão nô chỉ thấy, trên thư cũng không nhiều chữ lắm, có phải Nhị thiếu gia lại bận công khóa không? Thái thái, người cũng đừng tức giận …”
Hồ di nương mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng loại cảm giác đau đớn như sóng triều từng đợt từng đợt đánh tới, cơ hồ làm cho nàng không chịu nổi, nàng mệt mỏi khoát tay “Mama, ngươi lui đi, ta muốn một mình yên lặng một chút”
Bà tử tâm phúc muốn nói lại thôi, cuối cùng lặng lẽ thở dài dưới đáy lòng, rón rén đi ra ngoài.
Chờ cửa đóng lại, Hồ di nương thoáng cái như mất đi toàn bộ sức lực, nắm lá thư xụi lơ trên giường.
Giờ khắc này không có người bên cạnh nàng mới toát ra sự mềm yếu, một tay hung hăng nắm cột giường, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi trên gối, rơi xuống tay đang cầm lá thư, thấm ướt một mảng lá thư.
Nước mắt lan ra, nàng cắn răng hé mở lá thư một chút, trên thư chỉ ngắn ngủi bốn chữ nhưng chữ chữ như khoan vào tim “Tỷ phu nơi nào?”
Bút tích mặc dù có chút ngây ngô, cũng đã có mấy phần cốt cách, so với các bạn đồng lứa thì tốt hơn mấy phần. Đây vốn là niềm kiêu ngạo của Hồ di nương, nhưng lúc này, lại càng thêm châm chọc.
Kỳ đệ đây là đang hỏi, tỷ tỷ người là thiếp, vậy hắn tại sao lại có tỷ phu?
“Khó trách, khó trách......”
Trong lòng Hồ di nương không ngăn được đau đớn, nhưng rốt cục chợt hiểu ra. Vì sao nhiều lần phái người đón Kỳ đệ nhưng đệ đệ vần không đến. Thì ra đệ đệ từng kính yêu không muốn rời xa nàng lại quyết không tới, thì ra một khắc khi nàng quyết định theo lão gia tới kinh thành, hắn đã ghét bỏ nàng.
Đệ đệ. Đệ đệ tại sao có thể!
Hồ di nương hung hăng đập cột giường,vừa không cam lòng, lại tức giận. Trong đầu lướt qua kỷ niệm từng sống cùng đệ đệ.
Kỳ đệ nói “Trưởng tỷ, đệ sẽ dụng công học tập, tương lại có công danh sẽ khiến tỷ trở thành cáo mệnh phu nhân”
“Đứa ngốc, Trưởng tỷ không phải cô nương quan gia, cáo mệnh là cho mẫu thân và thê tử, nơi nào lại là cho tỷ tỷ?”
Kỳ đệ nghiêm trang trả lời nàng “Không phải nói, trưởng tỷ như mẫu sao, thật sự không được đệ sẽ nói thê tử tương lại, đem cáo mệnh tặng cho trưởng tỷ là được rồi”
“Đệ không sợ thê tử sẽ tức giận?”
“Sẽ không, trưởng tỷ nuôi lớn Kỳ đệ, đệ sẽ cố nói với nàng. Sau này đệ đệ có nhi tử sẽ khiến hắn cố gắng học hành, như vậy mọi người đều là cáo mệnh rồi”
Đồng ngôn vô kỵ, nghĩ lại thật là ấm áp, thực tế lại đau lòng như vậy.
“Kỳ đệ, trưởng tỷ thành thiếp, khiến cho đệ không vừa mắt tới thế sao? Làm sao đệ lại không hiểu nỗi khổ tâm của tỷ” Hồ di nương vừa khóc vừa cười. Cuối cùng có chút điên cuồng, bang bang đụng trán vào cột nhà.
Bà tử tâm phúc canh giữ cửa không yên lòng, nghe được động tĩnh vội vàng đi vào, bước một bước dài ôm lấy Hồ di nương, lo lắng không yên “Thái thái, người tội tình gì phải thế này!”
Hồ di nương tâm tình xuống thấp, ôm lấy bà tử khóc thất thanh.
Ánh mắt bà tử liếc nhìn giấy viết thư rơi trên mặt đất, trong lòng thở dài, Nhị thiếu gia thuở nhỏ đọc sách thánh hiền, những thứ loạn thất bát táo luôn được thái thái chắn giữ bên ngoài, tâm tính quá thuần khiết, không thể gặp chút chuyện gì, chẳng phải là làm khó mọi người xung quanh sao.
Bất quá, nếu nói lời thật lòng nàng …, thái thái tới kinh thành, thật sự là sai lầm rồi.
“Ma ma, ngươi nói, chẳng lẽ ta thật sự sai lầm rồi sao?”
Bà tử có chút chần chờ, nói “Thái thái, không bằng chúng ta trở về huyện Bảo Lăng …”
“Trở về?” âm thanh Hồ di nương có chút bén nhọn “Đã đi tới bước này, ngươi nói trở về? Ma ma, ngươi nói xem, chờ Thích thị chết đi, lão gia không phải ngó chừng quy củ thê thiếp nữa, chúng ta ở lại không phải ngày càng tốt hơn sao. Vì Chương ca nhi, ta càng không thể trở về”
Nàng cắn răng, tựa hồ đã quyết định “Về phần Kỳ đệ, hiện tại hắn vẫn nhỏ tuổi, nhất thời không hiểu ta cũng là có thể. Sau này, hắn sẽ hiểu …”
Nói tới đây, Hồ di nương có chút dao động nhưng rất nhanh dẹp bỏ sự dao động này, gióng nói trầm thấp xuống “Nếu ông trời muốn thu Thích thị, chúng ta cần làm chính là đợi. Hiện tại nếu ta buông tay không phải là điên rồi mà chính là u mê không tỉnh ngộ”
Bà tử tâm phúc không dám nói gì, khúm núm đáp lời, trong lòng thở dài.
“Thái thái, Trương bà tử cầu kiến” A Hạnh vén rèm bẩm báo.
Hồ di nương sờ sờ gương mặt, vừa khóc xong, trên mặt vẫn ướt, thấy sắc trời lại trễ mở miệng nói “Đi đường mệt nhọc, ngươi nói Trương bà tử trực tiếp đi nghỉ, sáng mai lại tới gặp ta”
“Dạ”
Hôm sau, Hồ di nương thu thập thỏa đáng, mặc dù bởi vì thư của Kỳ đệ mà ngủ không ngon giấc, nhưng bởi vì đã hạ quyết tâm nên tinh thần cũng không tệ lắm, còn cố ý lấy hoa trâm trong hộp trang sức ra dùng, nghe nha hoàn bẩm báo liền cho Trương bà tử tiến vào.
“Lão nô thỉnh an thái thái” một lão phụ nhân mặc áo bông chàm run rẩy quỳ xuống.
Nàng toàn thân không có trang sức, trên đầu chỉ cắm một cây ngân châm, đầu tóc được chải tỉ mỉ, trang phục sạch sẽ bằng phẳng, vừa nhìn chính là người nhanh nhẹn, chẳng qua đi đứng có chút bất tiện, lộ ra mấy phần tuổi cao.
Hồ di nương vội đỡ lại “Trương mụ mụ, mau đứng dậy”
Nàng cất giọng “A Hạnh, đem ghế con ra”
Chờ Trương bà tử ngồi vào chỗ của mình, chủ tớ hai người hàn huyên mấy câu, Hồ di nương hỏi “Trương mụ mụ Nhìn khí sắc ta thấy thế nào? Gần đây ta vẫn theo Phương Tử điều dưỡng chứ, cũng cảm thấy trên người nhẹ nhàng rất nhiều, nhưng vẫn không có động tĩnh …”
Từ khi tới phủ Quốc Công, mặc dù cũng có thái y định kỳ tới chẩn mạch bình an, nhưng trong lòng Hồ di nương vẫn tin lão phụ trước mặt hơn.
Không phải lão phụ này so với thái y cao minh hơn mà là trong lòng nàng không yên. Phủ Quốc Công lớn như vậy, nàng lại mới đến, chỉ đành khắp nơi cẩn thận, nếu không vạn nhất bị Thích thị lặng lẽ ám hại, sợ rằng cũng không biết được.
Đối với nữ nhân mà nói, còn gì trọng yếu có thể so sánh với sinh dưỡng thân thể.
Trương bà tử mở to ánh mắt, cẩn thận nhìn Hồ di nương, lộ ra nụ cười “Sắc mặt thái thái hồng nhuận, khí sắc tốt hơn trước kia, lão gia đối với thái thái rất tốt rồi?”
Lời nói mặc dù hàm súc. Hồ di nương lại hiểu rõ ý tứ Trương bà tử.
Hơn nửa năm này, số lần lão gia nghỉ ở phòng nàng không phải ít, tự nhiên không thể thiếu chuyện vợ chồng.
Tuy ngày người nàng lanh lẹ, lúc này cũng đỏ bừng mặt. Ngập ngừng nói “Lão gia từ trước tới giờ đều tốt …”
Nàng theo bản năng vỗ túi thơm tinh xảo bên hông, trên mặt càng hồng hơn.
Trương bà tử mắt nhỏ hạ xuống, dừng lại ở túi thơm, bỗng nhiên ngẩn người.
Thấy sắc mặt Trương bà tử khác thương, Hồ di nương hỏi “Trương mụ mụ, Sao vậy?”
“Thái thái, túi thơm kia, có thể cho lão nô xem một chút?”
Yêu cầu này hơi đột ngột, Hồ di nương nhất thời phản ứng không kịp, sững sờ một chút mới gỡ túi thơm đưa tới, không hiểu nói “Sao vậy?”
Trương bà tử cũng không trả lời mà đem túi thơm đặt dưới mũi, ngửi một hơi. Sắc mặt trầm xuống, sau đó mở túi thơm đổ ra tay.
“Trương mama!” Hồ di nương vừa vội vừa giận la lên.
Hương này là tự tay lão gia mua cho nàng, là địa vị của nàng trong lòng hắn, ngày thường cực kỳ xem trọng, trong nháy mắt này không khống chế được lửa giận.
Nhưng rất nhanh, Hồ di nương đã bị thần sắc ngưng trọng của Trương bà tử trấn trụ, gắt gao ngó chừng động tác của nàng.
Trương bà tử đem khối hương kia dùng móng tay cạo xuống, đặt ở đầu ngón tay xem xét, sau đó cho lên mũi ngửi hồi lâu, lại nếm bằng lưỡi.
“Trương mama?”
Tâm Hồ di nương dần trầm xuống “Hương này …. Có vấn đề?”
Hỏi xong những lời này, tâm nàng đã treo lên, thật giống như đứng trước vách đá vạn trượng, chỉ chờ một đáp án, có thể ngã tan xương nát thịt.
Trương bà tử nhìn Hồ di nương một cái thật sâu nói “Thái thái, hương này là tới từ đâu? Sau này tốt nhất là không nên dùng. Lão nô nhận thấy, bên trong dường như có chứa vật tránh thai”
Choang một tiếng, Hồ di nương xoay tay, không cẩn thận quét rơi chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống vỡ nát, động tĩnh kinh người, ngược lại càng làm nổi bật không khí ngưng trọng lúc này.
Hồ di nương trợn tròn hai mắt, chất lỏng ấm áp không bị khống chế rơi xuống, nàng gắt gao cắn môi dươi để ngăn dòng nước mắ, nhẫn đến cả người phát run, rốt cuộc tìm lại được thanh âm “Hương này … là từ công quỹ phân phát xuống …”
Giọng nói nàng nâng cao lên “A Hạnh, trước đưa Trương mụ mụ xuống nghỉ ngơi”
Đám người lui ra ngoài, chỉ còn lại bà tử tâm phúc, Hồ di nương không nhịn được nữa, níu vạt áo của mình khóc thất thanh.
“Thái thái, thái thái, sao người phải khổ như vậy?” Bà tử vỗ nhẹ phía sau lưng Hồ di nương.
“Ma ma, ta không tin, không tin lão gia có thể đối với ta như vậy” Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch như quỷ, cũng không còn bộ dáng xin đẹp như trước nữa “Nhất định Trương mama nhầm lẫn rồi, đúng không?”
Nhìn vẻ mặt bà tử tâm phúc, nàng không ngừng lắc đầu “Là Thích thị, nhất định là Thích thị động tay chân lên túi hương lão gia tặng ta”
“Thái thái, người tỉnh táo lại đi” Bà tử tâm phúc đau lòng không dứt, nhưng cũng là lần đầu thấy được điểm mấu chốt kiên trì của lão gia.
Đối với di nương có yêu thương hơn nữa, cuối cùng thê vẫn là thê, thiếp vẫn là thiếp, một khắc Thái thái quyết định lên kinh, đã thua hoàn toàn.
“Ma ma, ngươi cũng ra ngoài đi” Hồ di nương vẻ mặt đờ đẫn, phất phất tay.
“Thái thái ——”
“ Yên tâm, ta có sóng to gió lớn gì chưa trải qua, sẽ không bị đánh bại, ngươi giúp ta coi chừng Chương ca nhi là được, ta hiện tại muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ một chút”
Bà tử tâm phúc lui ra ngoài, Hồ di nương ngồi trước bàn trang điểm, ngồi suốt một đêm, tận mắt thấy dung nhân cô nương trong kính dẫn tiều tụy, cơ hồ trong một đêm đã già đi mấy tuổi, rốt cục thở dài tự giễu nói “Ta cho là ván bài này cơ hội nửa thắng nửa thua, lại không nghĩ rằng một khắc quyết định kia đã thua rồi. Kết cục là thua một chút hay là thua càng thảm bại hơn mà thôi …”