Trời Sinh Một Đôi

chương 380: hoa mầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chờ nha hoàn đi xa, Chân Diệu có chút ngây người.

La Thiên Trình thầm than một tiếng, nắm lấy tay nàng “Kiểu Kiểu”

Chân Diệu hoàn hồn, giọng nói hơi phức tạp “Tam đệ muội nhanh như vậy đã có hỉ”

Cảm thấy nói như vậy có chút không đúng, nàng vội giải thích “Ta không phải không cao hứng, chỉ là, chỉ là cảm thấy quá nhanh …”

“Là quá nhanh” La Thiên Trình nói theo nàng, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.

Hai người tính ra thành thân đã hơn hai năm, trong mắt người ngoài, con nối dòng là vấn đề sẽ bị nghị luận, đặc biệt là ở tình huống Điền Tuyết mới thành thân hơn nửa năm đã có tin vui. Cũng khó trách người vẫn luôn hoạt bát như Kiểu Kiểu lại cảm thấy hụt hẫng.

“Trở lại Thanh Phong đường thôi, Tam đệ muội có thai, chúng ta cũng nên có quà chúc mừng” Chân Diệu rất nhanh hồi phục tâm tư, kéo tay La Thiên Trình nói.

Dù thế nào nàng cũng không phải người không nhìn được người khác sống tốt.

La Thiên Trình nhíu mi, nghiêng mặt nhìn nàng “Kiểu Kiểu …”

Hắn còn muốn nói không gấp, hai người còn trẻ, nhưng cảm thấy lời này có chút gượng ép, ngược lại sẽ thêm áp lực cho nàng, cho nên không biết nói gì cho tốt.

Chân Diệu cười nhẹ nhàng “Đi thôi, tổ mẫu rất nhanh sẽ có chắt trai, là chuyện tốt, tâm tình lão nhân gia người tốt, thân thể sẽ khỏe mạnh hơn”

Trở lại Thanh Phong đường, Chân Diệu phân phó Bạch Thược “Gói hai cân tổ yến thượng hạng”

Chờ Bạch Thược chuẩn bị thỏa đáng, hướng La Thiên Trình nói “Chàng hôm nay ăn hơi nhiều, cũng đừng đi luyện võ, không bằng đi thư phòng nghỉ ngơi, đọc sách giết thời gian”

La Thiên Trình cười nói “Ta đi thư phòng chờ nàng”

Chân Diệu cười không thành thật, liếc mắt quay người rời đi.

Vợ chồng Tam lang ở bên cạnh Hinh Viên, trong viện có một ao nhỏ, bên trong trồng đầy hoa sen, tên là Hạm Đạm cư, là một chỗ ở thanh nhã.

Gặp lúc cuối xuân, trong hồ phủ từng mảng lá sen xanh lục tươi mới, nhưng không thấy hoa sen, loàng thoáng thấy mấy nụ hoa dưới lá, tựa như không muốn lộ ra, có một nét đẹp thú vị.

Chân Diệu mang theo Bạch Thược tới đây, thấy Điền Tuyết và Điền thị đứng cạnh hồ sen nói chuyện.

“Tuyết nhi, thân thể con không tốt, làm sao lại tới cạnh ao sen?” giọng nói Điền thị có chút bén nhọn, mang theo ý trách cứ rõ ràng.

Điền Tuyết cúi thấp đầu “Trong phòng lâu con cảm thấy khó chịu, muốn nôn”

“Cho nên nói người trẻ tuổi không hiểu chuyện. Giờ đang là đầu tháng ba, bây giờ là thời điểm quan trọng, tốt nhất là ở trên giường tĩnh dưỡng, bình thường không nên ra khỏi phòng, vùng quanh ao lại trơn trượt, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”

“Con dâu đã biết”

Điền thị nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, dư quang khóe mắt đảo qua, thấy rõ là Chân Diệu. Không khỏi vểnh khóe môi, giọng nói vừa chuyển “Con đó, nha đầu cũng biết phấn đấu, mới vào cửa nửa năm đã mang bầu, thật khiến ta yên tâm”

“Mẹ …” Điền Tuyết có chút không được tự nhiên.

Điền thị bật cười “Nha đầu ngốc, có cái gì phải xấu hổ, chuyện nối dõi tông đường, là chuyện lớn, con nhanh như vậy đã có, đó chính là chi thứ hai chúng ta có phúc khí. Nếu là mảnh đất hoang, làm sao có thể trồng ra hoa mầu. Đến khi đó lại sốt ruột”

Cước bộ Chân Diệu dừng lại.

Điền Tuyết nhìn thấy Chân Diệu, bước lên trước một bước “Đại tẩu, tẩu đã tới”

Chân Diệu đáp lại, trước thi lễ với Điền thị sau đó cười nói “Nghe nói đệ muội có tin vui, tặng muội hai bao tổ yến, tam đệ muội đừng ghét bỏ”

Tổ yến thượng hạng, ngay cả khi Điền gia chưa xuống dốc với thân phận Điền Tuyết cũng khó có thể có được, không nói tới hiện tại, nàng vội nói “Đại tẩu quá khách khí, đồ quý giá như vậy …”

Chân Diệu cắt đứt lời nàng “Quý giá hơn nữa, cũng không quý giá bằng bụng của muội. Nhị thẩm, Tam đệ muội, mọi người nói chuyện, trong viện ta có chút chuyện, trở về trước”

Chờ Chân Diệu đi xa, Điền thị nhéo Điền Tuyết một cái “Hai bao tổ yến đã quý giá? Xem con có tiền đồ thế đó”

Điền Tuyết có chút khó nói, nhấp miệng “Tuyết nhi cảm thấy, tâm ý của Đại tẩu quý giá hơn”

Điền thị cười lạnh “Tâm ý cái gì? Ta cho con biết, hai bao tổ yến này con không thể dùng, ai biết nàng có tâm tư gì, vạn nhất bên trong bỏ thêm cái gì, thiệt thòi là con. Muốn ăn, ta sẽ cho con, mà con đang có thai, theo lệ mỗi ngày cũng sẽ có canh tổ yến”

Điền Tuyết nghe có chút không thoải mái, lại không tiện phản bác, chỉ đành mím môi không nói.

Điền thị thấy nàng như vậy giận đến trợn mắt, Điền Tuyết vội vỗ bụng nói “Không biết sao, bụng con có chút khó chịu”

Vừa nghe nàng nói vậy, Điền thị cũng không kịp để ý cái khác, vội sai hạ nhân đỡ nàng trở lại phòng.

Sau đó Điền thị mới mơ hồ phản ứng lại, thầm nghĩ nha đầu chết tiệt kia sẽ không phải giả bộ chứ? Hết lần này tới lần khác lại không thể kiểm chứng, chỉ đành nuốt cục tức vào trong bụng, nghĩ thầm chờ tới khi Điền Tuyết sinh xong sẽ lập quy củ với nàng.

Chân Diệu trở lại Thanh Phong đường, nhấc chân đi tới thư phòng.

La Thiên Trình đang đứng tựa vào bình phong, tay cầm một quyển sách lật xem rất tùy ý, thấy Chân Diệu đi tới, ngẩng đầu liếc nàng một cái, hỏi “Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”

Chân Diệu đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, xoắn khăn nói “Bị nói là mảnh đất hoang không trồng ra hoa màu, còn mặt dày ở lại?”

“Ai nói?” La Thiên Trình trầm mặt.

“Còn có thể là ai ngoài Nhị thẩm?”

La Thiên Trình âm tình bất định, sau một hồi bỗng nhiên cười một tiếng “Đừng giận, nàng nghĩ xem, tạm thời không có hoa màu so sánh với trồng sai hoa màu, tới khi thu hoạch phát hiện ra, vậy cũng là vấn đề lớn rồi”

Chân Diệu ngây ngốc, sau đó kịp phản ứng lại, không khỏi duỗi tay bấm hắn một cái “Thế tử, lời này của chàng thật đúng là …”

Nàng muốn nói có chút độc, lại suy nghĩ một chút không nhịn được bật cười.

Lời này thật sâu sắc, nhưng nàng cũng bắt đầu có suy nghĩ không hiền hậu liên tưởng vẻ mặt Nhị thúc nhị thẩm khi phát hiện cái việc sai hoa màu này.

Thấy nàng lộ ra nụ cười, La Thiên Trình cũng cười “Vừa nghĩ thế, có phải cảm giác tốt hơn không?”

Chân Diệu liếc xéo hắn, muốn phản bác lại không thể làm trái lương tâm, cho nên gật đầu.

La Thiên Trình cười lớn một tiếng, ôm ngang Chân Diệu, gạt hết những thứ trên bàn xuống rồi đặt nàng lên đó, sau đó theo lên.

“Thế tử, đừng làm rộn, mau để ta xuống” Chân Diệu giãy dụa, thở hổn hển “Nào có việc làm loạn trên bàn sách”

“Không có chuyện gì, Ta cũng không có tham gia thi cử” La Thiên Trình dùng ngón tay để trên môi nàng, giọng nói đè thấp “Đừng nói chuyện, ta phải cày ruộng rồi, tranh thủ sớm chút trồng ra hoa màu”

Ngưng mắt nhìn ánh sáng rực rỡ trong mắt hắn, bên trong chỉ có tình ý, Chân Diệu không khỏi ngưng giãy dụa. Hai cánh tay lặng lẽ ôm lấy hắn.

Cả phòng kiều diễm, cảnh xuân vô hạn, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Ngày hôm sau, vừa vặn là ngày phủ Âu Dương tướng quân cử hành thưởng hoa yến. Đỗ lão thái quân hỏi lão phu nhân Trấn Quốc công “Sao không thấy tiểu tôn tức kia của bà? Ta nghe nói tiểu tôn tức kia là người có phúc khí, khi vừa vào cửa bà đã bình phục”

Lão phu nhân Trấn Quốc Công cười nói “Là một đứa bé tốt”

Mặc dù bà không tin xung hỉ, nhưng sau khi Điền Tuyết vào cửa, thân thể bà ngày một tốt hơn, Điền Tuyết cả ngày ở trước mặt bà tẫn hiếu, tấm lòng như thế làm sao có thể không thấy.

Điền thị liếc Chân Diệu một cái, khóe miệng giương lên nụ cười đắc ý. Cười nói “Nha đầu kia hiện tại không thể ra cửa rồi, mong lão thái quân chớ trách”

Nghe nàng nói vậy, Đỗ lão thái quân hiểu ra, cười nói “Nhanh như vậy đã có?”

Lão phu nhân Trấn Quốc công gật đầu, nụ cười trên mặt càng tươi hơn “Cũng là đúng dịp, tôn tức Giang thị của ta cũng vừa chẩn ra hỉ mạch, nói không chừng hai đứa là cùng ngày đó”

“Chả trách không thấy nha đầu kia đâu” Trấn Quốc Công lão phu nhân cười nói.

Điền Thị lập tức liếc nhìn Chân Diệu một cái.

Giang thị và Chân Diệu có quan hệ tốt, hai người cũng là một trước một sau gả đi, hôm nay Giang thị đã có tin vui, Chân thị chắc không thể ngồi yên nữa rồi.

Ngoài ý muốn của Điền thị, Chân Diệu chỉ híp mắt cười ngồi nghe, trên mặt cũng không có gì khác thường.

Cùng đến dự tiệc, Ôn thị lại không ngồi yên được, chờ tới khi gần tàn tiệc, lặng lẽ lôi Chân Diệu nói chuyện “Diệu nhi, con còn không có tin tức sao?”

Chân Diệu lắc đầu.

Ôn thị than thở “Rõ ràng thân thể đã điều dưỡng tốt, làm sao lại không có tin tức gì?”

Chân Diệu ngược lại khuyên nàng “Mẹ, chuyện hài tử cũng cần duyên phận, không gấp được”

“Nha đầu ngốc, mẹ biết, trong lòng con cũng khó khăn, nhìn gầy đi rồi”

“Mẹ, con gầy đi?” Chân Diệu có chút buồn bực. Áo mùa xuân của năm ngoái nàng mặc còn có chút chật đây.

Ôn thị cầm khăn lau khóe mắt, đau lòng nói “Làm sao có thể không gầy, mẹ biết, con sợ mẹ lo lắng, nhưng con cũng không cần cậy mạnh, có gì ủy khuất phải nói với mẹ”

Khóe miệng Chân Diệu co quắp.

Không ngờ nàng vậy mà không sầu khổ, cũng không có gầy đi, thật là xin lỗi mọi người.

Ôn thị sợ Chân Diệu thương tâm quá độ, lên tiếng chuyển đề tài “Hôn sự của Ngũ muội con đã định ra rồi”

Ánh mắt Chân Diệu sáng lên “Định nhà ai?”

“Là Thanh Dương, công tử Khương gia”

“Khương gia Thanh Dương?”

Biết nữ nhi đối với cái này không biết nhiều, Ôn thị giải thích “Khương lão thái gia từng là đế sư, hiện tại mặc dù đã ở ẩn, danh vọng vẫn còn. Tổ mẫu con nói, đây là cửa hôn sự vô cùng tốt, là Nhị bá con tự chọn. Khương gia trăm năm thi thư, Thanh Dương lại cách kinh thành không xa, là mối hôn sự không thể tốt hơn”

Chân Diệu gật đầu lia lịa “Đúng vậy”

Ôn thị giảm tiếng nói xuống “Thật ra thì, nếu không phải Nhị bá nương cả ngày lo thu xếp hôn sự cho Băng nhi thì Nhị bá con cũng không định ra hôn sự nhanh như vậy. Thanh Dương Khương gia mặc dù danh tiếng tốt, nghe nói vị công tử kia Nhị bá con đã gặp qua một lần, nhưng hôn sự có chút gấp gáp”

Các gia đình tại kinh thành có cô nương cùng độ tuổi này, bởi vì thường mở các loại yến tiệc lui tới nên cũng có dự định của mình.

Chân Diệu hiểu rất rõ bất đắc dĩ của Nhị bá, cười nói “Ánh mắt Nhị bá đích thực không tệ”

Chờ trở về phủ, ban đêm vợ chồng nhàn thoại, Chân Diệu đem chuyện này thuận miệng nói ra “Hôn dự của Ngũ muội cuối cùng cũng định ra, trái tim ta cũng buông xuống, chàng biết không, lúc biết Nhị bá nương cố ý hứa gả Ngũ muội cho Nhị lang, cả người ta đều cảm thấy không tốt”

La Thiên Trình cười nói “Nàng lo loạn cái gì, có ta ở đây, còn có thể để Nhị lang cưới Ngũ muội vào cửa sao?”

“Thanh Dương Khương gia …” Nụ cười của hắn bỗng nhiên thu lại, nghiêm nghị hỏi “Định ra với vị công tử Khương gia kia?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio