Lời vừa dứt Chân Diệu đã cảm thấy toàn thân phát lạnh, cả tóc gáy cũng sắp dựng đứng lên.
“Chàng sao vậy?” Nàng vô thức ôm lấy cánh tay hắn, dịu dàng hỏi.
Ngữ điệu yểu điệu dịu dàng, mang theo sự tin tưởng hoàn toàn. La Thiên Trình bỗng nhiên tỉnh táo lại từ trong cơn giận, tay đè lại góc bàn, sắc mặt bình thản, bình tĩnh nói: “Không sao cả.”
Chân Diệu chợt nghe thấy rắc một tiếng, cúi đầu nhìn lại, góc bàn đã bị bẻ gãy.
“Thế tử…”
Ngài thật không sao chứ? Có bệnh phải trị chứ!
“Cái bàn này… dùng lâu quá rồi, gỗ cũng đã mục.” La Thiên Trình lặng lẽ đá góc bàn bị bẻ gãy xuống dưới mặt bàn.
Chân Diệu nhìn mảnh gỗ tám phần bị chịu tội kia không lên tiếng.
Nàng bỗng cảm thấy mấy chiếc bàn đá trong Lê viên của Trưởng công chúa rất tốt.
“Thế tử, có phải chàng lại phát ghen rồi không?” Nàng thoáng ngẫm lại, dường như đã bắt được trọng điểm. Nàng ôm lấy cánh tay hắn, cười hì hì hỏi.
“Ta ghen cái gì?” La Thiên Trình nheo mắt, ngang ngạnh nói: “Ta chỉ là… càm thấy trời nóng quá thôi.”
Trời nóng quá, vẫn là nên giết chết tên Quân Hạo này đi.
“Không ăn dấm chua là tốt rồi. Thần vương còn nói, nếu chàng biết được sẽ nổi bão đấy. Ta đã nói Thế tử sẽ không để ý nhiều như vậy đâu mà.”
La Thiên Trình…
Hắn đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn muốn cẩn thận không để cô vợ của mình biết được, làm sao bây giờ?
La thế tử buồn mi khổ kiểm mở miệng một cái nhét ngay miếng bánh uyên ương nãi quyển vào ăn, sau đó chú tâm nhét vào miệng không muốn nói chuyện.
Hồi lâu sau mới nói một câu: “Ta nhớ nàng hát còn không thành tiếng, đến đánh đàn còn không được tốt bằng ta.”
Chân Diệu giật mình: “Chàng cảm thấy, để chàng hợp tấu với Quân tiên sinh sẽ tốt hơn sao?”
“Hợp tấu?” giọng La Thiên Trình đột nhiên rất cao: “Các người hợp tấu đấy hả?”
Ánh mắt hắn ngùn ngụt lửa giận, cầm lấy tay Chân Diệu, môi mỏng mím lại thành một đường.
Nhất định nàng đã nói một chuyện gì đó rất nghiêm trọng!
Chân Diệu yên lặng nghĩ.
“Kiểu Kiểu…”
“Là thế này, lúc ấy Quân tiên sinh dùng lá cây thổi, An Quận vương cảm thấy đơn điệu, nên bảo ta dùng đàn hợp tấu một khúc.”
La Thiên Trình nhắm mắt lại, không nhìn ra biểu tình, trong lòng tức muốn chết.
Kiếp trước thế nhân đều biết Cầm tiên Quân Hạo rất yêu quý chiếc Phượng Vĩ cầm của mình, giống như tròng mắt của mình, vậy mà lần này lại tùy người chạm đến.
Lẽ nào đây là duyên phận của hắn và Kiểu Kiểu, thật là trời định, cho nên vừa gặp đã thương?
Hay là nói, Quân Hạo cũng như hắn, mang theo kí ức của kiếp trước quay lại.
La Thiên Trình lắc đầu.
Không, nếu như hắn còn nhớ, lần đầu tiên gặp La Thiên Trình hắn cũng sẽ không có dáng vẻ kia.
Lại nói tiếp, với năng lực hiện tại của La Thiên Trình, muốn người không biết quỷ không hay đoạt mạng Quân Hạo không khó. Thế nhưng, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn hiểu được có rất nhiều chuyện trên đời này có thể biến chuyện sống chết thành mây khói, nhưng tình cảm thì không thể.
Hắn không cam lòng, cho dù phải chịu đựng muôn vàn dày vò, hắn cũng muốn chờ xem một lần. Chờ đến khi Kiểu Kiểu nhìn lại hắn.
“Kiểu Kiểu.” Giọng hắn bình tĩnh trở lại, phảng phất như cảm xúc kịch liệt một khắc trước không hề tồn tại. Hắn giống như một thiếu niên mềm yếu, vùi đầu vào hõm vai Chân Diệu.
“Ta nghĩ, ta vẫn thấy hơi ghen. Sau này, nàng muốn hợp tấu, cũng chỉ có thể hợp tấu với một mình ta mà thôi. Dù sao tài đánh đàn của nàng cũng không cao, không cần phải tiếc nuối một lần với kỳ tài.”
“Thế tử” Chân Diệu cắn răng: “Ta thấy nều chàng không nói câu sau cùng, ta sẽ thống khoái hứa với chàng.”
La Thiên Trình nhẹ giọng cười rộ lên: “Ta sẽ thu hồi, dù sao trong lòng hai ta đều biết là được.”
“Thôi nha!” Chân Diệu giận liếc: “Chàng nghĩ ta muốn bêu xấu sao? Còn không phải vì nể mặt An Quận vương, hắn làm việc không theo lẽ thường. Lúc ấy ta không làm theo, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Nhắc tới An Quận vương, ánh mắt La Thiên Trình tối sầm lại.
An Quận vương là bằng hữu với Quân Hạo, không thể nào không biết thói quen của Quân Hạo, lại chủ động đưa ra ý muốn Kiểu Kiểu hợp tấu, là theo cảm tính mà làm, hay … có nguyên nhân khác?
An Quận vương, người nên chết ba năm trước này, dường như còn rất nhiều chuyện khó lường.
Hắn dường như, phải cẩn thận kiểm tra một lần rồi.
“Kiểu Kiểu”
“Ừm?”
“Mấy ngày nữa có khi ta phải ra ngoài một chuyến.”
“Muốn đi đâu, đi bao lâu?” Chân Diệu nghe xong lời này, tâm tình bỗng nhiên chùng xuống.
Nàng cảm thấy cảm xúc đột nhiên xuất hiện này, có lẽ gọi là không nở.
Nàng đã thành thói quen hai người ôm nhau ngủ, mỗi bữa tối đều có người ăn nhiều hơn nàng, còn có người rất thơm ngọt.
Đi công tác gì đấy, thật sự quá đáng ghét.
“Còn chưa định, cũng có lẽ không cần đi, đến lúc đó mới biết.”
Hai ngày sau, trên bàn Chiêu Phong đế hiện ra một chiếc diều hình hồ điệp.
Con diều này do tiểu tướng quân Âu Dương Trạch xuất kinh làm việc mang về đấy.
Âu Dương Trạch là trưởng tôn của Âu Dương phủ tướng quân, vốn đến binh doanh rèn luyện. Đến đầu xuân phương bắc trộm cướp nổi dậy, bất chấp vừa biết Giang thị có thai đã phái hắn đi diệt trừ.
Ra ngoài hai tháng, chuyện tình đã hoàn thành gọn ghẽ liền hồi kinh phục mệnh. Tên tuổi tiểu tướng quân đã sơm lan truyền, chỉ là người bên ngoài còn không biết hắn sẽ mang về một món đồ kinh người như vậy.
Chiếc diều kia đã gãy mất một cánh, có chút rách rưới, bên trên viết một hàng chữ: “Thập Lý trang vỡ đê không phải thiên tai, thật…chết oan do công trình trị thủy, trông mong lưới trời tuy thưa.”
Phía dưới cùng nhất là một chữ viết cực nhỏ: “Linh Chi”
“Đây là chuyện gì?” Chiêu Phong đế chỉ vào con diều kia, sắc mặt khó coi.
La Thiên Trình đưa Âu Dương Trạch vào cung diện thánh, nhìn hắn một cái.
Âu Dương Trạch quỳ một chân trên mặt đất: “Thần đi ngang qua phụ cận Kinh Châu, vô tình nhặt được con diều này. Sau đó phái người đi tìm hiểu, mới phát hiện Kinh Châu đặt một cửa khẩu trên đường đến kinh thành. Phàm là người đi về hướng kinh thành đều phải qua đó cẩn thận bị tra hỏi. Thần cảm thấy sự tình khác thường nên không dám đánh rắn động cỏ, vào kinh tìm La đại nhân trước.”
“Kinh Châu, Thập Lý trang…” Chiêu Phong đế chắp tay sau lưng thong thả bước hai bước, cảm thấy hơi mệt mới ngồi xuống lần nữa: “Chẳng lẽ nói, chuyện Thập Lý trang mưa to ba ngày bị vỡ đê, chỉ bị thương vong nhỏ còn có nội tình khác?”
Hắn liếc nhìn con diều, biểu tình khó lường.
Âu Dương Trạch quỳ một gối, cảm thấy đầu gối đã hơi đau, mới nghe Chiêu Phong đế lên tiếng: “La khanh, ngươi mang vài người đi với Âu Dương lặng lẽ đến Kinh Châu xem đi. Trẫm muốn xem, lời viết trên con diều này, rốt cuộc là có chuyện gì?”
La Thiên Trình biến mất bảy tám ngày sau Lục hoàng tử thành hôn.
Điền thị mê man trên giường bệnh, Thích thị còn chưa khỏe hẳn, chỉ còn lại Chân Diệu và Tống thị tham dự.
Chân Diệu và Tống thị giao tình khác nhau, hai người vừa vào trong đã tách ra ngồi hai chỗ khác nhau.
Tuy là hôn lễ của Vương gia, nhưng cũng không khác mấy với hôn lễ của dân chúng bình thường. Sắc trời vừa tối, trong tiếng pháo trúc huyên náo, Triệu Phi Thúy đầu đội khăn cô dâu thêu sen tịnh đế đỏ thẫm. Lụa đỏ đối mặt với Lục hoàng tử cúi đầu, hoàn thành nghi lễ giao bái, sau đó đưa vào động phòng.
Tú vương phi mời Chân Diệu: “Chúng ta đi nhìn tân nương đi.”
Đại Chú có phong tục như thế, sau khi tân nương được đưa vào động phòng, tân lang sẽ ra ngoài cùng mọi người chúc rượu, thân thích nữ quyến nhà trai sẽ đến tân phòng với tân nương, ý khuấy động không khí, cũng là sớm đến xem mắt tân nương.
Đương nhiên, Triệu Phi Thúy là chất nữ của Hoàng Hậu, miễn cưỡng lọt vào vòng tròn của đám quý nữ công chúa, quận chúa… đều đã sớm quen biết nhau.
Chân Diệu lắc đầu: “Vương phi đi đi, ta ngồi đây một chút đã.”
Tú vương phi mím mối, vương tay kéo nàng: “Đi thôi, mấy người ngồi bàn chúng ta đều đi cả rồi, để lại ngươi ngồi một mình, không giống ai cả.”
Thấy có người nhìn qua, Chân Diệu không từ chối nữa, đứng lên đi theo.
Trong phòng tân hôn đã có không ít người, dưới sự thúc giục của chúng nữ Lục hoàng tử nâng khăn cô dâu lên, vang lên ồ ạt tiếng khen ngợi.
Chân Diệu không khỏi nhìn kỹ.
Từ lúc Triệu Phi Thúy giữ đạo hiếu, hai người rất ít khi gặp nhau, hôm nay mới phát hiện thì ra nàng cũng đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
“Ta ra ngoài tiếp khách, lát nữa nàng nên ăn chút gì đó nhé.” Lục hoàng tử nói. Giữa tiếng trêu ghẹo của chúng nữ, hắn thần thái thong dong rời đi, một chút cũng không có vẻ ngượng ngùng của tân lang.
Chờ hắn đi rồi, hào khí càng sôi sục lên.
Lúc này Triệu Phi Thúy mới ngẩng đầu lên, thoải mái quét nhìn một phòng tân hôn. Lúc ánh mắt chạm đến Chân Diệu không khỏi dừng lại một khắc.
Đối với Chân Diệu, tâm tình nàng vẫn còn chút phức tạp.
Chân Tứ từng cứu tính mạng nàng. Có thể vẫn luôn vì chuyện đó mà nàng và Sơ Hà quận chúa có chút xa cách, còn trưng ra bộ mặt không chịu nổi trước hai người, đây là chuyện Triệu Phi Thúy không muốn nhắc lại chút nào.
Hơn nữa Chân Tịnh trở thành ái thiếp của Lục hoàng tử, lúc này nàng mới càng chắc chắn, rốt cuộc tức giận chiếm thế thượng phong, khẽ thầm trừng Chân Diệu.
Chân Diệu cũng không tiến đến, ẩn trong đám người nhìn người ta trêu chọc một hồi, mới theo họ ra ngoài.
“Ra ngoài xem xem Vương gia sao rồi, có phải uống nhiều lắm không.” Triệu Phi Thúy sai bảo nha hoàn thiếp thân. Nàng thầm nghĩ, nếu hắn uống nhiều vừa hay đêm nay tránh được một kiếp ứng phó.
Không bao lâu nha hoàn trở về, mặt đầy giận dữ.
“Sao vậy?”
“Vốn Vương gia đã định tới, Yểm Thúy các bên kia lại sai người đến nói tiểu quận chúa bị bệnh, Vương gia bảo phải đi xem trước.”
Triệu Phi Thúy giận dữ, vươn tay kéo mũ phượng xuống ném lên giường, thoát khỏi y phục rườm rà, thay đi chiếc áo đỏ thẫm tay áo rộng thùng thình, trầm giọng nói: “Đi, gọi mấy ma ma đến đây, theo ta đến Yểm Thúy các!”
“Cô nương!” Nha hoàn lại càng hoảng sợ.
Triệu Phi Thúy quen được nuông chiều từ nhỏ, nói một không hai, chỉ cần liếc nhìn, nha hoàn kia đã im bặt không dám hó hé, nhắm mắt theo đuôi đằng sau.
“Ngươi, đưa ta đến Yểm Thúy các.” Sau khi Triệu Phi Thúy bước ra liền tiện tay chỉ một nha hoàn của vương phủ.
Một đám người nối đuôi kéo đến Yểm Thúy các, trông thấy đèn đuốc sáng trưng, bóng người lui tới, Triệu Phi Thúy liền nhấc chân đá văng cửa.
Lục hoàng tử đang xem tình huống Trân Trân, nghe tiếng thì quay đầu lại, liền nổi lên mấy phần kinh ngạc.
Triệu Phi Thúy không thèm liếc nhìn hắn, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Chân Tịnh đang sững sờ, vung tay một cái vang lên tiếng tát tai vang dội.
Tay nàng khép lại, lại lấy lại sức tiếp tục vung thêm một tát, Chân Tịnh dính vào mặt giường.
Bà vú bồng Trân Trân run hết cả người, thiếu chút nữa đánh rơi đứa bé.
Lục hoàng tử vội tiếp lấy con gái, sắc mặt không vui nhìn Triệu Phi Thúy.
Triệu Phi Thúy cười lạnh: “Tiện phụ, nếu ngươi nghĩ ta sẽ hiền lương thục đức, nhẫn nhịn chịu đựng, vậy thì ngươi lầm rồi. Ta không được nữ nhân nuôi dưỡng nên sẽ không học được mấy thứ nén giận ấy đâu!