Trời Sinh Một Đôi

chương 418: áo bông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn là có người đề nghị làm đủ bộ áo da quần da bán cho tướng sĩ từ đội phó trở lên, dù sao mấy loại vật tư như áo bông này sẽ nhanh chóng được chuyển đến đây, nhưng La Thiên Trình vẫn kiên trì chỉ làm áo lót lông thú, nói như vậy, càng nhiều áo, binh lính bình thường cũng có thể cầm quân lương mua một cái mà mặc vào.

Hắn đã tính đến trường hợp tệ nhất, áo bông tới trễ một ngày, nhiều hơn một vị tướng sĩ mặc áo lót lông thú, sau là chết rét ít đi một người.

“Diêu tướng quân, sao ngươi lại tới đây?” Chân Diệu thả lông thú đang đặt trên đùi sang một bên, đứng lên.

Nàng khứu giác nhạy cảm, cả ngày ngâm mình trong một đống lông thú, mùi vị kia đã hun đến mức nàng ngột ngạt khó thở, mơ hồ muốn nôn mửa.

Diêu Dạ Quy nhìn sắc mặt khó coi của nàng, trong lòng khẽ nhúc nhích. Bình thường không phải nói, những người đầu lĩnh, không phải chỉ làm mẫu một lần là đủ rồi sao?

Cũng chính vì vậy, ánh mắt Diêu Dạ Quy nhìn Chân Diệu ấm áp hơn chút ít, đưa tay lôi nàng đi ra ngoài: “Đã nói, gọi ta Dạ Quy là được rồi. Ta thật không nghĩ tới, ngươi còn liều mạng như vậy.”

“Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, các ngươi ở tiền phương đánh giặc chảy máu, chúng ta nhiều lắm là ra chút mồ hôi thôi.” Chân Diệu lơ đễnh nói, không khí trong lành lạnh thấu xương, làm tinh thần nàng phấn chấn hơn.

“Dạ Quy, ngươi tới đây là có chuyện gì?” Nàng còn nhớ rõ, ban đầu khi muốn lôi kéo Diêu Dạ Quy tới hỗ trợ, làm tấm gương tốt cho phụ nhân trong thành, không nghĩ tới khiến Diêu Dạ Quy bị dọa sợ chạy trối chết, nói thẳng muốn nàng cầm kim may, không bằng lấy mạng nàng còn hơn.

Hình như Diêu Dạ Quy có chút ngượng ngùng, nhìn chung quanh, thấy không có ai chú ý, mới móc từ trong tay áo ra một kiện đồ vật.

Vật kia vật tròn trịa phồng phồng, dùng một mảnh khăn vải bông màu lam nhạt bọc lại kín kín mít mít, nhìn không ra là vật gì.

“Đây là cái gì?” Chân Diệu hỏi.

Diêu Dạ Quy lộ ra nụ cười trong sáng: “Ngươi mở ra nhìn xem đi chứ.”

Chân Diệu nhận lấy. cảm giác trên tay lạnh lẽo, trong lòng lại càng tò mò, vừa mở ra nhìn, trong mắt hiện lên mê hoặc: “Đen nhánh lại cứng rắn chẳng lẽ là ——”

Trên mặt nàng chợt hiện lên vẻ vui mừng, giọng nói mang theo mấy phần chần chờ: “Chẳng lẽ là quả lê?”

Diêu Dạ Quy tựu cười: “Đúng nha, đây là lê đông lạnh, ngươi chưa từng thấy quá sao?”

“Quả thật chưa từng thấy qua.” Chân Diệu đánh giá quả lê đen nhánh kia, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Tĩnh Bắc vốn chính là vùng đất giá lạnh, nước trái cây rau dưa thưa thớt. Hai mùa hạ thu còn tốt, thời điểm khác đều là vật hi hữu, kể từ sau khi phát sinh chiến loạn, thì càng là có tiền cũng khó mua.

Đã cả tháng nay nàng không được ăn hoa quả.

“Từ đâu tới?”

“Tình cờ được mấy quả, cho ngươi nếm thử.”

Thấy Chân Diệu đang cầm lê đông lạnh chuẩn bị gặm, vội vàng ngăn lại: “Đừng vội. Muốn chậm rãi, chờ nó tan ra hẵng ăn. Ngươi cầm lấy đi, ta còn có việc, đi trước.”

“Ai, đa tạ ngươi nha, Dạ Quy.”

“Tạ ơn cái gì? Mấy ngày này vẫn đang đình chiến. Ngược lại ngươi còn cực khổ hơn ta.”

Nhìn bóng lưng Diêu Dạ Quy ly khai, Chân Diệu không nhịn được cười. Bọc quả lê đông lạnh trân quý thêm một tầng khăn, nhét vào trong tay áo.

“Huyện chủ, La tướng quân tới, đang ở bên ngoài chờ người.”

Sau khi Chân Diệu trở về phòng, mới ngồi một lát, lại có người đi vào báo tin.

Nàng đặt châm tuyến xuống đi ra ngoài, thấy La Thiên Trình dựa ở cửa. Không khỏi cười nói: “Làm sao chàng cũng tới?”

Đây là chỗ cố ý vây lại cho nhóm phụ nhân ra ngoài để may gấp áo lót lông thú, hiếm có nam tử tới đây.

Đừng hiểu lầm. Nhiều tướng sĩ tuổi trẻ huyết khí phương cương như vậy, sợ rằng thấy ruồi mẹ cũng cảm thấy thân cận, càng đừng nói phụ nhân, lúc mới đầu quả thật có mấy người gan lớn lởn vởn ở bên ngoài, sau lại, bị Diêu Dạ Quy đến tìm Chân Diệu nhấc chân đạp hôn mê mấy người, mới thấy không có người quay lại.

Cho nên Chân Diệu trêu ghẹo nói: “Không sợ Dạ Quy đánh chàng hả?”

“Dạ Quy? Từ khi nào nàng lại gọi tên nàng ấy?” Sắc mặt La Thiên Trình tối sầm.

“Được rồi, rốt cuộc chuyện gì nha? Chàng đứng ở cửa như vậy, thật sự không được ổn lắm.”

“Còn không phải là mang đồ tới cho nàng.” La Thiên Trình cẩn thận móc ra một vật từ trong lồng ngực.

Khăn tay trắng muốt ở góc dưới bên phải thêu một bụi trúc xanh mượt, bọc một vật thoạt nhìn phồng phồng.

Chân Diệu không khỏi cảm thấy có chút quen mắt.

“Đây là ——” nàng đưa tay mở ra, nhìn thấy lê đông lạnh đen nhánh kia, không khỏi ngẩn ra.

La Thiên Trình cười nói: “Kiểu Kiểu, nàng đoán xem là vật gì?”

“Lê đông lạnh.”

“Hở?” La Thiên Trình sửng sốt, không khỏi hỏi, “Làm sao nàng biết đến cái này?”

Lần đầu tiên hắn thấy, cũng phải nhìn một lúc lâu mới nhận ra.

“Vừa rồi Dạ Quy đưa tới cho ta một quả nha.” Chân Diệu móc ra quả lê đông lạnh kia, cười híp mắt cho La Thiên Trình nhìn.

La Thiên Trình cả người cảm thấy không tốt, một lúc lâu, cắn răng hỏi: “Nàng ấy còn nói cái gì?”

“À, nàng ấy nói muốn chờ tan ra rồi mới ăn nữa, nếu không sợ dạ dày ta chịu không được.”

Gương mặt La Thiên Trình thoắt cái đen sì, đứng yên không nói lời nào.

“Thế tử, sao lại không nói gì?”

La Thiên Trình bóp bóp nắm tay.

Lời nói đều bị người ta thọc gậy bánh xe nói trước mất, hắn còn nói cái gì?

Ngày hôm đó của hắn, thật sự là không có cách nào qua!

Đảo mắt hơn mười ngày trôi qua, áo lót lông thú được gấp gáp may ra đã lục tục phân xuống, vẫn còn non nửa chỗ da không dùng được đến, những loại vật tư áo bông này cuối cùng đã được chuyển đến trong mong chờ.

Trong thành một mảnh vui mừng, dù có bán chỗ áo lót lông thú kia, những tướng sĩ sẽ không phải mua nữa.

Dù sao đã có áo bông mặc miễn phí chuyển tới, cần gì phải lấy bạc của mình đi mua áo lót. Dĩ nhiên, thêm một món đồ lót vậy sẽ ấm áp vô cùng, nhưng bọn họ da dày thịt béo, năm ngoái chỉ mặc áo bông cũng sống sót được, nào cần được chiều chuộng như vậy, còn không bằng tiết kiệm được tiền để lại cho bà nương hài tử trong nhà.

“Không cần làm tiếp sao?”

“Ừ, những viên lính kia trong tình huống này dù áo cũ hay không, cũng sẽ không bỏ tiền ra đâu. Nàng cũng phải chịu vất vả, đừng làm nữa, mấy thứ da lông này cứ thu lại là được rồi.” La Thiên Trình nói.

“Khó có khi kêu gọi được những phụ nhân này, ta nghĩ trước hết cứ làm hết rồi giữ lại, như vậy mùa đông sang năm có tình huống như thế nữa cũng không bị rối loạn tay chân.”

La Thiên Trình có chút đau lòng: “Ta thấy nàng mỗi ngày trở về đều ăn ít đi một chén.”

Chân Diệu cười nói: “Còn không phải do lông thú mùi quá hăng, hun ta ngạt thở, nhưng gần đây lỗ mũi ta đối cổ mùi này đã chết lặng, dứt khoát nhất cổ tác khí làm xong, năm sau đỡ phải chịu tội thêm một lần nữa.”

La Thiên Trình bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy đành phải nghe theo nàng. Có điều đừng quá cực khổ.”

Lúc mới bắt đầu, hắn có phản đối Chân Diệu thân lực thân vi (tự mình làm việc), chẳng qua vì Chân Diệu nói, đã tới Tĩnh Bắc, chiến hỏa lan tràn, nàng không muốn làm chim trong lồng vàng, có thể vì các tướng sĩ ra một phần lực, cho dù ít ỏi, cũng là tốt.

Sau khi hắn nghe xong, tự suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không ngăn cản nữa.

Cứ như vậy, vẫn làm ra một nhóm áo lót lông thú còn dư lại, mà quân Đại Chu đã bắt đầu một cuộc giao chiến cùng quân Tĩnh Bắc.

Ngày đó, quân Đại Chu giao chiến cùng quân Tĩnh Bắc ở Băng Long Sơn ngoài Hắc Mộc Thành trăm dặm, trận tuyết đầu mùa đông rơi tới tấp. Quân Đại Chu bị đông lạnh đến tay chân tê cứng, thực lực đại giảm, rất nhiều người chết dưới đao quân địch, La Thiên Trình suất lĩnh quân Đại Chu chật vật mà về.

Gương mặt La Thiên Trình đóng một tầng sương, lạnh như băng không một tia nhân khí, cầm thanh đao còn đang tí tách nhỏ máu đứng đến hơn nửa đêm mới bị Chân Diệu mạnh mẽ kéo về phòng.

Ngay sau đó, quân Tĩnh Bắc thừa thắng xông lên. Diêu Dạ Quy suất binh nghênh chiến, trọng thương quay về, cho đến khi Long Hổ tướng quân Tưởng Đại Dũng phái phó tướng Lý Ngọc và Tiêu Hổ xuất chiến, mới miễn cưỡng được coi là thế trận ổn định mà kết thúc.

Người bị thương đột nhiên tăng nhiều, không khí âm u căng thẳng chưa từng có bao trùm cả tòa thành.

Chân Diệu không bận tâm thân phận, lĩnh Bạch Thược, Thanh Đại, cùng các y công khác, tự mình băng bó hoán dược cho các tướng sĩ bị thương.

Trong thư phòng La Thiên Trình có một cái bàn cát, hắn triệu tập quân sư tướng sĩ, đã ngây người hơn nửa ngày.

“Ba lần giao phong, ta đã một lần lại một lần nghĩ qua, không thể nghĩ lý do để lần thứ ba ra quân có thể xuất chúng hơn hai lần trước, nhưng là hết lần này tới lần khác sự thật ngược lại, lần đầu tiên ta suất binh, thương vong nặng nhất, Diêu tướng quân thứ hai, đám người Lý tướng quân còn lại chỉ là tài nghệ bình thường.” La Thiên Trình chậm rãi nói.

“Tướng quân, hôm đó ngài xuất chiến gặp bão tuyết, có lẽ duyên cớ là do tướng sĩ chúng ta bên này không chịu nổi nhiệt độ đột nhiên lạnh xuống, mới ảnh hưởng tới chiến lực. Thuộc hạ đã hỏi rồi, rất nhiều binh sĩ may mắn còn sống sót đều nói, lúc ấy lạnh đến cả người tê rần, suýt nữa ngay cả đao cũng không cầm được, càng đừng nói đến việc tác chiến.”

“Không đúng, trong chuyện này nhất định có cổ quái.”

Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa: “La tướng quân, Huyện chủ Giai Minh cầu kiến.”

La Thiên Trình ngẩn ra.

Chúng tướng sĩ đều nhìn về hắn, thầm nghĩ, thời điểm này, Giai Minh huyện chủ là một phụ nhân, tới đây có chuyện gì?

Cũng may hành động của Chân Diệu mấy ngày liên tiếp chiếm được không ít tôn trọng từ các tướng sĩ, cũng không bởi vì hành động lần này mà sinh lòng ghét bỏ.

“Để Huyện chủ đi vào.”

Rất nhanh, Chân Diệu mang theo Bạch Thược, Thanh Đại hai người đi vào.

“Giai Minh, có việc gì thế?” La Thiên Trình nghênh đón.

Mọi người cho nhau một cái liếc mắt, tấm tắc lấy làm kì lạ, thầm nghĩ gương mặt La tướng quân biến hóa quá nhanh đi, mới vừa rồi trời còn u ám, giờ đã trở thành trời quang.

Sắc mặt Chân Diệu tái nhợt, ngay cả tay cũng run rẩy, hít một ngụm khí thật dài, mới run giọng hô một tiếng “Thế tử”.

“Sao vậy, nàng đừng vội, có việc từ từ nói.”

Chân Diệu không trả lời, quay đầu liếc Bạch Thược một cái.

Bạch Thược mang theo một cái bọc tầm thường tiến lên trước, không lo lắng mọi người đánh giá, đặt cái bọc lên địa đồ đang ở trên bàn.

“Bạch Thược cô nương ——” có tướng sĩ cau mày, bất mãn hô.

Bạch Thược vẫn không để ý tới, đưa tay mở bọc ra, lộ ra một cái áo bông.

“Đây là ——” mọi người càng thêm khốn hoặc.

Chân Diệu cuối cùng cũng khôi phục một chút bình tĩnh, mở miệng nói: “Thế tử, ta vốn mang theo Bạch Thược hai người băng bó vết thương cho tướng sĩ, thấy có vài binh lính áo bông bị rách thảm hại, mới dặn Thanh Đại dẫn người trở về lấy mấy cái áo lót lông thú còn dư lại đưa cho bọn hắn chống lạnh, cũng thu thập lại những cái áo kia, triệu tập phụ nhân cùng nhau vá lại. Ai ngờ ——”

Nàng nói tới đây, sắc mặt đóng băng, giọng nói không che dấu được tức giận: “Ai ngờ ở trong áo, phát hiện cái này!”

Mọi người lại gần quan sát kiện áo bông kia.

“Không nhìn ra có cái gì bất đồng a.” Có người thầm nói.

Có người quan sát kĩ càng đã thay đổi sắc mặt, vươn tay từ chỗ áo rách nhặt ra một vật, run run giọng nói: “Đây là —— hoa lau?”

Cái áo này, nhìn qua thì dày, hẳn là do may từ hỗn hợp sợi bông cùng hoa lau. Hoa lau ở tận cùng bên trong, sợi bông ở phía ngoài cùng, nếu không phải xé nát áo ra như vậy, cho dù là những vết rách bình thường khiến sợi bông lộ ra ngoài, sợ là rất khó phát hiện!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio