Trời Sinh Một Đôi

chương 422: gặp cố nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bên ngoài ra sao rồi?”

Thanh Đại xuất thân ám vệ, một khi đã nhận định chủ tử, vậy tất nhiên sẽ không có chút nào giấu diếm chủ tử, dù sao nàng được giáo dục, là làm mắt của chủ nhân, mà không phải đầu óc.

“Đại nãi nãi, trong thành đã tràn vào rất nhiều nạn dân, nô tỳ hỏi thăm một chút, nói là thành Hắc Mộc bị Tĩnh Bắc quân vây khốn đã có mấy ngày, dân chúng xung quanh lo lắng bị chiến tranh lan đến, cho nên đã rối rít chạy nạn.”

“Đã nguy cấp rồi?” Chân Diệu nắm chặt nắm tay.

“Dân chúng chạy nạn nói như vậy.”

“Quả nhiên, một nhà biểu tỷ đều giấu ta.” Chân Diệu khoát khoát tay, “Thanh Đại, ngươi lui xuống đi, để một mình ta yên lặng một chút.”

Thanh Đại đóng cửa lại lui ra ngoài, Chân Diệu đi tới trước cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra.

Bắc Lệ vào tháng chạp không phải là lạnh bình thường, gió gào thét cuốn vào, xen lẫn băng nhọn, nhất thời quét hết sạch hơi nóng trong phòng, bên ngoài chân tường có một cây mai, dưới giá lạnh như vậy, tự dưng xào xạc, một đóa hoa cũng không nở.

Thời tiết như vậy, những binh sĩ mặc áo bông hoa lau kia, còn có thể gánh vác được sao? Khó trách quân Tĩnh Bắc vây mà không tấn công, chủ định đánh kiểu không đánh mà thắng.

Có điều tính toán của chàng rốt cuộc là cái gì đây?

Hay thật ra chàng chỉ muốn lừa nàng rời đi, rồi sống mái đến cùng?

Nghĩ tới loại khả năng này, sắc mặt Chân Diệu dần dần tái nhợt.

“Biểu muội, muội thoạt nhìn tinh thần không tốt, có phải em bé lại quấy muội hay không?” Lúc ăn cơm tối, Ôn Nhã Hàm ân cần hỏi.

Chân Diệu để đũa xuống, nhẹ giọng nói: “Biểu tỷ, muội biết hết tình huống bên ngoài,.”

Tay Ôn Nhã Hàm đang nắm đũa run lên, sau đó cũng để đũa sang một bên, gượng gạo cười nói: ” Sợ muội lo lắng, cho nên không nói. Mấy ngày này, biểu tỷ phu muội vẫn bận rộn thu xếp chuyện nạn dân. Bên thành Hắc Mộc, tình hình không được tốt, nghe nói còn xảy ra chuyện binh lính cướp bóc quần áo chống rét của dân chúng.”

Trong lòng Chân Diệu cả kinh: “Cướp bóc dân chúng? Thế sau đó như thế nào?”

Ôn Nhã Hàm có chút chần chờ.

“Biểu tỷ, tỷ không nói, làm cho muội chẳng hay biết gì, muội sẽ càng không yên lòng hơn đấy.”

Lúc này Ôn Nhã Hàm mới thở dài nói: “Đám binh sĩ gây chuyện đó bị bắt lại chém đầu, rồi treo lên tường thành, nghe nói trước mắt đã lắng lại rồi.”

“Lắng lại như vậy. Cũng đâu có phải bình tĩnh thực sự. Sợ rằng cuộc sống của Thế tử càng khó qua hơn rồi.” Chân Diệu cắn môi, “Thì ra chàng ấy lừa muội.”

Ôn Nhã Hàm vỗ vỗ mu bàn tay Chân Diệu: “Biểu muội, muội hãy thoải mái, buông lỏng tinh thần đi. Dù sao còn đang có bầu đấy, vô luận như thế nào, muội cũng phải bảo vệ con mình.”

Nói tới đây, tâm tình nàng nặng trĩu.

Một khi thành Hắc Mộc bị công phá thì thành Bắc Băng thất thủ, như vậy Bắc Lệ sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào chiến hỏa. Hàn Chí Viễn thân là Huyện lệnh Bắc Lệ, chỉ sợ sẽ là người đầu tiên lấy ra khai đao.

“Trí Viễn nói với ta, mấy ngày nay muốn ta liên lạc với các bà chủ nhà, mở lều cháo. Nhị biểu muội nếu muội ở trong nhà phiền muộn, không bằng tới hỗ trợ.”

Chân Diệu không có suy nghĩ nhiều, đồng ý luôn.

Có chuyện làm, quả thật tốt hơn cả ngày suy nghĩ lung tung nhiều.

Từng cái từng cái lều cháo như măng mọc sau mưa. Mỗi một chỗ đều xếp đội ngũ thật dài, đặc biệt chỗ mở ở bên cạnh huyện nha người nhiều nhất.

“Đi mau, lều cháo bên cạnh nha môn lại có thể lĩnh cơm.” Ở điểm tạm trú, mấy người nhanh chóng bò dậy.

Có người mới tới không lâu buồn bực nói: “Nơi này cách huyện nha còn có vài con phố, cần gì đi xa như vậy, gần đây không phải là có một lều cháo sao? Ta mới lĩnh rồi.”

Mấy người lúc trước không có thời gian trả lời, vội vã chạy ra ngoài, có một người hảo tâm giải thích: “Ngươi mới tới không hiểu được, chỗ bên cạnh huyện nha kia, là quan huyện thái thái dẫn người bố trí, thành tâm hơn cả, mỗi người trừ có thể lĩnh một cái bánh bao, còn có thể lĩnh một bát canh miến chua cay. Một bát đỏ mỡ màng như vậy, vừa thơm vừa ngon, lại có bánh bao ăn, chẹp chẹp, còn ngon hơn mùi vị thức ăn trong nhà trước kia, ăn xong trong bụng nóng hừng hực, cũng không sợ lạnh nữa. Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, đi trước một bước.” Hắn nói xong vội vã đi ra ngoài, không cẩn thận đụng phải một người.

Người tới lập tức bị đụng ngã xuống đất, cúi đầu kêu một tiếng.

“Không có mắt à!” Người nọ cúi đầu vừa nhìn là nữ tử, trên người bám đầy bụi, trên đầu đang đội khăn đội đầu không phân rõ màu sắc, thấy không rõ mặt mũi, vì thế không nhiều lời nữa, rất nhanh đã biến mất ở cửa.

Nữ tử tựa hồ hết sức lực, nhất thời không đứng lên nổi, vươn tay về phía người bên cạnh, sợ hãi nói: “Biểu ca, đỡ ta một cái.”

Nam tử bên cạnh cũng một thân chật vật như vậy, sắc mặt bẩn thỉu không nhìn ra diện mạo, nghe vậy duỗi tay kéo nữ tử lên, không nhịn được mà nói: “Muội thật phiền toái, cũng không phải là giấy, người khác đụng một cái là ngã!”

Nữ tử được kéo lên, cúi thấp đầu không nói lời nào.

“Được rồi, không nghe người khác nói à, lều cháo bên cạnh huyện nha có bánh bao ăn, đi nhanh lên.”

“Biểu ca, ta thật sự không đi nổi nữa, có thể chờ huynh ở đây hay không?”

“Chờ ở đây? Một mình ta có thể lĩnh hai phần sao? Hay lấy về muội không ăn?”

“Vậy đi thôi.” Nữ tử đã từng nếm trải tư vị bị đói, nghe vậy lập tức không dám nhiều lời, theo nam tử đi về phía huyện nha.

Nhìn đội ngũ thật dài, Ôn Nhã Hàm nghiêng mặt cười nói với Chân Diệu: “Biểu muội, làm khó muội nghĩ ra được biện pháp như vậy. Bắc Lệ gạo đắt mì rẻ, một cái bánh bao, một bát canh cay này, không tốn nhiều bằng một bát cháo, nhưng đám dân chạy nạn này lại có thể lấp nửa bụng rồi. Nhất là canh cay kia, chẳng những có thể xua lạnh, ăn vào vị không tồi, ngay cả ta cũng đã uống nửa bát đấy.”

“Chỉ tốn chút tâm tư ở phương diện này thôi, đáng thương đám dân chúng trôi dạt khắp nơi này, lại là loại thời tiết này, thật là chịu tội.” Chân Diệu nhìn hàng dài xếp thành trước mắt, nhưng cũng biết mình có thể làm chỉ thế thôi, nghĩ tới La Thiên Trình an nguy khó dò, trên mặt không hề có ý cười.

Ôn Nhã Hàm thở dài một tiếng, khuyên nhủ: “Biểu muội, muội đi ra ngoài được một lúc rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Lôi kéo nàng mỗi ngày đi ra ngoài thông khí một chút, sợ nàng ấy cả ngày buồn bực ở trong phòng suy nghĩ lung tung, nhưng cũng không dám để cho nàng ở bên ngoài quá lâu.

“Vâng.” Chân Diệu gật đầu, được Bạch Thược, Thanh Đại che chở đi qua một bên.

Chợt nghe một âm thanh vang lên, quay đầu nhìn lại, một nữ tử không phân biệt ra rõ bộ dáng trợn mắt hốc mồm nhìn nàng chằm chằm, bên chân một cái bát sứ thô ráp đã mẻ một chỗ không ngừng quay tròn, nước canh vãi đầy mặt đất, bởi vì quần áo bẩn, trái lại không nhìn ra có bị bắn ướt hay không.

Nam tử bên cạnh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trở tay đánh luôn nữ tử một cái tát: “Lãng phí đồ ăn như vậy, ngươi muốn chết à?”

Không nghĩ tới nữ tử sớm đã thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng lại bỗng nhiên như bộc phát, hung hăng đẩy nam tử ra, đột nhiên chạy về phía Chân Diệu.

Thanh Đại chắn ở phía trước Chân Diệu, nhìn chằm chằm nữ tử đang chạy tới lòng tràn đầy đề phòng.

Nữ tử này bước chân phù phiếm, vừa nhìn đã biết suy yếu không chịu nổi, Chân Diệu không để cho Thanh Đại lập tức hoạt động, mà lui về phía sau mấy bước nhìn chằm chằm vào mặt nữ tử, có một loại cảm giác quen thuộc.

“Đại tẩu, ngươi là đại tẩu có đúng không?” Nữ tử chạy vội tới trước mắt, lảo đảo một cái té ngã xuống đất, nhưng không thèm để ý đau đớn, mà nhọc nhằn ngửa đầu nhìn về phía Chân Diệu.

Chân Diệu mang mũ che gió, nghe thấy lời này, đầu tiên là có chút nghi hoặc, nhưng nhìn khuôn mặt trái xoan gầy thành mũi cày kia, còn có giọng nói quen thuộc kia, linh quang hiện ra, đột nhiên nghĩ ra được nữ tử này là người phương nào rồi.

Sắc mặt nàng khẽ biến, quyết định thật nhanh nói với Thanh Đại: “Mang nàng ta về!”

Tựa hồ nghe được lời này, dây cung đang kéo căng trong lòng nữ tử đột nhiên buông lỏng, cũng không chịu nổi nữa ngất đi.

Trước mắt Thanh Đại đang kéo nữ tử rời đi, nam tử kia vội đuổi theo: “Ta là phu quân của nàng, các ngươi là người nào, vì sao mang biểu muội ta đi?”

“Mang hắn ta theo cùng.” Chân Diệu cũng không quay đầu lại, dặn dò sai dịch giữ trật tự.

Lần náo nhiệt này làm cho đám người trong đội ngũ xếp hàng bàn luận xôn xao, nhưng đối với những nạn dân ăn bữa hôm lo bữa mai này mà nói, một bánh bao hoa màu, một bát canh chua cay nóng hôi hổi, hiển nhiên có lực hấp dẫn hơn cả bất kỳ bát quái nào, khi đám nha dịch mặt lạnh lớn tiếng quát lớn, cũng chẳng ai dám nói nữa, lĩnh đồ ăn rồi đứng vào một xó, ăn ngốn nga ngốn nghiến.

Chỉ một lúc, một nhóm người này tản đi, đội ngũ vẫn dài như vậy, nhưng không có ai còn nhớ được chuyện vừa mới xảy ra rồi.

Môi Chân Diệu tái nhợt, nàng cầm sữa bò nóng Bạch Thược đưa tới lên nhấp hai ngụm, đặt lên bàn cao khắc hoa ở một bên, cơn sóng lớn kinh hồn trong lòng mới dần dần bình phục lại.

Ngồi ở một bên, Ôn Nhã Hàm muốn nói lại thôi.

“Lại thêm phiền toái cho biểu tỷ rồi.”

“Nói gì vậy, nếu không có biểu muội, ta cũng nào có hôm nay. Mà trong nhà kham khổ, ngược lại là biểu muội tới, chúng ta còn hưởng ké không nhỏ đấy. Chỉ là không biết, vị cô nương kia là ——”

Chân Diệu biết chuyện này không dấu diếm được, thấy trong phòng chỉ có hai người Bạch Thược và Thanh Đại, thở dài nói: “Nàng ta là Đại cô nương phủ Trấn Quốc Công, tiểu cô của ta.”

“Làm sao có thể?” Ôn Nhã Hàm giật mình mở to hai mắt nhìn.

Quý nữ cao môn, lại trở thành ăn xin, chuyện này thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy mà, muội cũng không nghĩ tới người chết sống lại, còn thành cái bộ dáng này.”

Chân Diệu nói ngắn gọn, kể lại một lần chuyện của La Tri Nhã, Ôn Nhã Hàm nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc lâu mới nói: “Vị La đại cô nương này, cũng thật sự là tự tìm đau khổ rồi.”

Nói đến đây, nàng lắc đầu: “Bắc Lệ nằm ở biên quan, thỉnh thoảng sẽ có dị tộc lui tới, ta còn từng nghe nói, hai vị vương tử Man Vĩ cùng quý nữ Đại Chu vợ chồng hòa hợp đấy.”

Lúc này vang lên một trận tiếng bước chân, một tiểu tỳ áo xanh nói: “Vị cô nương kia tỉnh rồi.”

Chân Diệu đứng lên: “Biểu tỷ, ta đi vào trước nhìn một chút.”

Lúc đi vào, La Tri Nhã ngồi nửa dựa vào bình phong bên giường, trên người đã thay trung y sạch sẽ mềm mại, quấn chăn dày, nghe được tiếng động ánh mắt thay đổi, hiện lên một tia sáng, sau đó cẩn thật từng li từng tí gọi một tiếng “Đại tẩu”.

Chân Diệu thở dài trong lòng, nữ tử giữa lông mày toàn là khiếp nhược cẩn thận này, thật sự là vị tiểu cô tử quật cường hiếu thắng kia sao?

Nàng đi tới, ngồi xuống đôn thêu ở một bên, Thanh Đại vô tình hay cố ý mà đứng ở phía trước.

“Rời nhà ra ngoài, ai cũng có thể gặp phải khó khăn, nếu cô nương có cái gì cần hỗ trợ, ta giúp được, sẵn lòng tận sức làm hết một phần tâm ý, hai chữ ‘ đại tẩu ’ này thì không dám đảm đương.”

“Đại tẩu người ——” Trên mặt La Tri Nhã hiện lên tức giận, nhưng rốt cuộc sự kiêu ngạo đã bị mài mòn hơn hai năm, đã không còn nhuệ khí của ngày trước, chỉ cắn môi nhìn chằm chằm Chân Diệu không nói.

Chân Diệu thản nhiên nói: “Mấy vị tiểu cô của ta, đều còn khuê nữ, chỉ một vị hòa thân Man Vĩ, nhưng bất hạnh gặp nạn trên đường rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio