Trời Sinh Một Đôi

chương 452: thái phi nhẫn tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trong lòng Thần Khánh Đế, Chân Diệu hoạt bát cởi mở, là một tiểu nha đầu như hạt dẻ cười, Thái phi đang phiền lòng, có nàng tiến cung bầu bạn một chút, nói không chừng sẽ vui vẻ. Chờ Thái phi không giận hắn nữa, hắn sẽ đi qua xin lỗi đi.

“Thái phi, ngài làm sao vậy?” Sáng sớm Chân Diệu đã nhận được tin, còn có chút không hiểu ra sao, vừa thấy người, không khỏi giật nẩy người. Thái phi từ trước đến giờ luôn gọn gàng xinh đẹp, lại có quầng thâm mắt đen xì!

Chân Thái phi không ngủ cả đêm, giày vò cả đêm, không có quầng thâm mắt mới là lạ, lúc này thấy Chân Diệu, cười cười: “Diệu nha đầu à, cháu tới rất nhanh.”

Chân Diệu cảm thấy Chân Thái phi có chút không bình thường, cẩn thận hỏi: “Thái phi, có phải thân thể ngài không thoải mái hay không? Nếu nơi nào không thoải mái, phải nhanh chóng truyền ngự y nhé.”

Đang nói có chút tức giận: “Hoàng thượng không phải là hiếu thuận ngài nhất ư, bận rộn hơn nữa cũng nên thường xuyên đến nhìn một chút chứ, nơi này gần lãnh cung, có lẽ đám người kiến thức hạn hẹp lại lãnh đạm ngài.”

Chân Diệu nói xong thì rầu rĩ.

Thái hậu quá cố mặc dù không thích bà, nhưng khi đó Thái phi lại sống rất tự tại, làm sao Lục hoàng tử kế vị rồi, cuộc sống của Thái phi còn kém hơn đây? Trước kia không phải hắn biểu hiện rất hiếu thuận Thái phi, quả nhiên là Thiên gia tình cảm mỏng như nước.

Trong lòng Chân Thái phi phát khổ, không có giải thích hiểu lầm của Chân Diệu, kéo tay nàng: “Diệu nha đầu, đây là mấy loại điểm tâm trước kia ta nhàm chán suy nghĩ ra. Cháu nấu nướng tốt, nói không chừng làm ra tốt hơn, hôm nay tới sớm, không bằng thử một chút?”

Chân Diệu đè nghi ngờ trong lòng xuống, cố ý dỗ Chân Thái phi vui vẻ: “Được ạ, chỉ sợ cháu làm ăn quá ngon, Thái phi không nỡ để cho cháu đi.”

Bước chân Chân Thái phi dừng lại, lườm nàng một cái: “Nói lung tung!”

“Đây là sữa dê trứng cuốn, đây là bánh sữa dê vỏ xốp, còn có một bình nước mơ ướp lạnh. Thái phi, ngài nếm thử đi.” Tốn hơn một canh giờ, Chân Diệu đại công cáo thành, cười híp mắt tranh công.

Phải nói, nàng không biết nhiều móm điểm tâm dùng sữa dê làm lắm.

Chân Thái phi nếm một cái, gật đầu: “Ừm. Quả nhiên vị tinh tế hơn đám cung nhân làm.”

Hai người ăn xong. Rửa tay súc miệng, Lại uống nước mơ ướp lạnh, Chân Diệu cười nói: “Thái phi. Canh giờ không còn sớm, cháu đi về trước, chờ ngày khác lại đến thăm ngài.”

Chẳng phải lễ tết, nán lại trong cung quá lâu cũng không tốt lắm.

Chân Thái phi ngoài dự tính không có đáp ứng: “Không vội, nào, cô tổ mẫu cho cháu xem một vật.”

Bà lôi kéo Chân Diệu đi tới bên cạnh tủ ngăn kéo năm màu, lấy ra một cái chìa khóa. Mở ngăn phía trên cùng ra, lấy ra một bức quyển trục, cẩn thận từng li từng tí mở ra.

Chân Diệu mở to mắt: “Đây là ——”

Trên tấm hình có ba người, nữ tử trưởng thành kia. Thoạt nhìn chính là mình, nhìn kỹ, thì biết là Thái phi hồi còn trẻ. So với Thái phi thì nàng thiếu sự phong lưu uyển chuyển toát ra từ trong xương.

Trên bức họa có một nam một nữ khác là hai đứa bé, bé gái hơi lớn hơn một chút. Đang nhảy dây, bé trai đứng cách đó không xa, cười bẽn lẽn.

Chân Thái phi chỉ vào bức họa, cười nói: “Đây là Doanh Nguyệt của ta đấy.”

Ánh mắt Chân Diệu dừng lại ở trên người bé gái trong bức họa, cũng không biết là cảm khái hay phụ họa, lẩm bẩm nói: “Đây chính là công chúa Doanh Nguyệt ư, rất giống Thái phi đó.”

“Đúng vậy, cũng rất giống Diệu nha đầu khi còn bé nhỉ? Cô tổ mẫu thấy cháu, giống như thấy Doanh Nguyệt đấy.”

Chân Diệu có chút bất ngờ.

Cho tới nay, trong lòng nàng hiểu, Chân Thái phi đối xử với mình khác biệt, quá nửa là bởi vì nguyên nhân nàng giống công chúa Doanh Nguyệt, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp nói toạc ra.

Nàng giương mắt, nhìn Chân Thái phi, nhìn thấy chính là nụ cười mỉm phát ra từ trái tim của Chân Thái phi.

Chân Diệu bèn cũng cười: “Có thể giống với cô tổ mẫu, là phúc khí của cháu.”

Chân Thái phi nhấc tay lên, có chút thương tiếc vuốt vuốt sợi tóc của Chân Diệu: “Diệu nha đầu có phúc khí hơn cô tổ mẫu.”

“Thái phi.”

“Hử?”

“Ngài hôm nay có chút kỳ quái.”

“Chỗ nào kỳ quái?” Chân Thái phi liếc xéo nàng.

Chân Diệu nhếch môi cười nói: “Nói không rõ, chỉ cảm thấy hôm nay Thái phi hơi không bình thường thôi.”

Chạm đến ánh mắt từ ái của Chân Thái phi, Chân Diệu mơ hồ hiểu tại sao.

Thường ngày Chân Thái phi thần thái phi dương, phong hoa tuyệt đại, cho dù ai thấy, cũng sẽ cảm thấy là người như thần tiên, có thể nhìn xa nhưng không thể thân cận, mà hôm nay, ánh mắt Thái phi nhìn nàng, là ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối.

Điều này thật đúng là kỳ quái!

Cô tổ mẫu nhà nàng, làm sao có thể có loại ánh mắt bậc tổ mẫu bình thường nhìn cháu gái này?

Rất không thích ứng, Chân Diệu lại không nhịn được nhìn Chân Thái phi một cái.

Chân Thái phi đưa tay vỗ nàng: “Nhìn bộ dáng kia của cháu, thấy là muốn đánh!”

Chân Diệu cười to, chỉ vào bé trai trong tranh hỏi: “Đứa nhỏ này, chắc là Hoàng thượng nhỉ?”

Chân Thái phi thu lại ý cười.

Chân Diệu không rõ ràng cho lắm, kinh ngạc nhìn Chân Thái phi.

Chân Thái phi yên lặng cất bức họa cất xong, từ bên dưới rút ra một quyển sách, đưa cho Chân Diệu.

Chân Diệu mở ra vừa nhìn, lại càng giật mình.

“Trước kia lác đác dạy cháu một số công thức dưỡng nhan, không có sách ghi lại toàn bộ, hồi đó Doanh Nguyệt hòa thân lấy chồng ở xa, ta cho con bé một quyển, giữ lại một phần, cháu cầm lấy đi.”

Chân Thái phi sinh được hai nữ một nam, chỉ có công chúa Doanh Nguyệt còn sống, năm đó công chúa Doanh Nguyệt xuất giá, đã lặng lẽ chuẩn bị hai phần, trong lòng nghĩ tới, một phần khác là cho trưởng nữ mất sớm.

Chân Diệu có chút bất an không rõ nguyên nhân: “Cô tổ mẫu, sách quý trọng như vậy, ngài nên giữ lại cho người thích hợp đi, lúc nào cháu cũng có thể thường xuyên tiến cung thăm ngài, ngài thương cháu, thỉnh thoảng dạy cháu là được rồi.”

Chân Thái phi cười lạnh: “Người thích hợp? Trừ cháu ra, còn có ai thích hợp? Cũng không phải là tiểu nha đầu Trân Trân kia chứ? Bảo cháu cầm thì cầm, đừng nói nhảm! Lại nói, thâm cung đại nội này cũng không phải là chợ bán thức ăn, cháu không có việc vẫn bớt đến đây đi.”

Khóe miệng Chân Diệu co rút, thầm nghĩ, cô tổ mẫu, đây không phải là ngài gọi cháu tới sao.

Nàng không dám từ chối nữa, sảng khoái nói tạ ơn: “Vậy thì đa tạ cô tổ mẫu rồi.”

“Được rồi, thời gian cũng không sớm, cháu nên trở về rồi.” Chân Thái phi chỉ đĩa điểm tâm bày trên bàn, “Tuy là của cháu làm, dầu gì tài liệu là ta bỏ ra, mang về cho hai đứa bé nếm thử. Trẻ con, ăn sữa dê tốt hơn ăn sữa bò.”

“Dạ.” Chân Diệu cười đáp ứng, “Cô tổ mẫu, cháu còn nghĩ đến một loại công thức sữa dê đánh trứng, chờ trở về thử làm ra, nếu như ăn ngon, sẽ còn tiến cung, làm cho ngài nếm thử, có được không?”

Chân Thái phi cười rất dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Được.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Chân Diệu nhận được tin tức, Chân Thái phi hoăng rồi.

Điều này không thể nào!

Những lời này xoay quanh đầu lưỡi Chân Diệu, cố ép nuốt trở vào, nhìn chằm chằm nội thị truyền tin kia, hung hăng cắn môi một cái, hỏi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng phân phó thế nào?”

Nội thị cung kính nói: “Cũng phái người đi phủ Kiến An bá truyền tin, Hoàng thượng truyền Kiến An bá lão phu nhân và thế tử phu nhân Tưởng thị, còn có ngài, cùng vào trong cung một chuyến, cỗ kiệu đang chờ ở bên ngoài đấy.”

“Biết rồi.” Chân Diệu bước thấp bước cao trở về nội thất, chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, Mộc Chi không kịp đỡ, vội vịn lấy cột giường đứng vững, chậm rãi thở hắt ra một hơi nói: “Lục tìm một bộ xiêm y trắng tinh cho ta.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio