Trời Sinh Một Đôi

chương 54: sâu trong rừng trúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chao ôi!!! Diệu nha đầu, lời này của cháu nói tự đuối lý đi à nha, nếu cháu không được công chúa ưa thích, sao công chúa muốn cháu cứ cách mười ngày tiến cung một chuyến?” Lý thị bất mãn mà nói.

Nghe giọng nói sắc nhọn của Lý thị, Chân Diệu cảm thấy nhức cả não.

“Nhị bá nương, ta thật sự không thể nói được.”

Một hữu kim cương toản bất lãm từ khí hoạt(không có mũi khoan kim cương đừng hòng làm nghề sứ, ý là liệu sức mà làm) , nàng không giúp được gì không nói, vạn nhất Lý thị tìm cách để cho đường muội lên làm thư đồng công chúa, cũng ngàn vạn đừng có liên quan tới nàng.

Gần vua như gần cọp, vạn nhất về sau có chuyện gì, Lý thị lại làm ầm ĩ nói là nàng để cho đường muội lên làm thư đồng đấy.

Lý thị chưa từ bỏ ý định: ” Đứa nhỏ này, thử đều chưa thử qua, làm sao lại nói loại lời này, có phải ngày thường Ngọc nhi nhanh mồm nhanh miệng, nói gì đó khiến cho cháu không thoải mái rồi hả? Cháu có thể đừng để trong lòng,nó vẫn còn là đứa trẻ.”

“Thật sự không thể nói.” Chân Diệu vẫn lắc đầu.

Lý thị nóng nảy: “Diệu nha đầu, cháu cứ như vậy, không khỏi quá lạnh bạc rồi, muốn biết chúng ta bá phủ, thế nhưng mà có nhất tổn câu tổn nhất vinh câu vinh đấy, hai muội muội đã có tiền đồ, cũng có lợi cho cháu mà.”

Chân Diệu vẫn là lắc đầu.

Lý thị rốt cục cũng nổi giận: “Diệu nha đầu, ngày hôm nay Nhị bá nương hỏi cháu một câu, rốt cục cháu có giúp hay không?”

“Không thể nói.” Lần này Chân Diệu trả lời càng ngắn gọn rồi.

Lý thị hung hăng hít một hơi, nhịn ý muốn cào xước khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn này xuống, chỉ vào Chân Diệu nói: “Được, Diệu nha đầu,cháu rất được!”

Nói xong quay người phẩy tay áo bỏ đi.

Thẳng đến khi trở về phòng, tay Lý thị vẫn run đấy.

Muốn bà tức chết à, nha đầu chết tiệt kia, thật sự tính tình ngang bướng, kỳ quái!

“Mẹ, người làm sao vậy?” Hai người Chân Băng tiến đến, xem Lý thị xanh mặt, hỏi.

Lý thị lập tức tìm được chỗ để thoát bực, bắn liên hồi: “Còn không phải Chân Diệu cái nha đầu chết tiệt kia, ngày hôm nay ta đi cầu nó hỗ trợ, nó hoàn toàn không nể tình! Thật sự tức chết ta rồi.”

Chân Ngọc bất mãn nhăn nhíu mày: “Mẹ, gấp cái gì, Tứ tỷ có khả năng giúp đỡ mẹ hay sao?”

Lý thị liếc Chân Ngọc, sẳng giọng: “Con nha đầu này, không có nghe nói công chúa muốn chiêu thư đồng à, về sau Chân Diệu lúc nào cũng có thể đi vào cung đấy, nếu có thể thay các con nói mấy câu, đều tốt hơn bất cứ cái gì!”

Chân Ngọc nở nụ cười: “Mẹ, Tứ tỷ có thể nói cái gì, hơn nữa, con còn không muốn tiến cung làm thư đồng đâu.”

Ngày ấy nàng thấy công chúa Phương Nhu không phải là người dễ đối phó.

Lý thị càng tức giận: “Con đúng là nha đầu ngốc, con cũng đã biết trở thành thư đồng có bao nhiêu chỗ tốt, khỏi cần phải nói, chúng ta phủ Kiến An bá địa vị nửa vời đấy, tương lai các con kết hôn nên làm như thế nào? Nếu làm thư đồng công chúa, cái kia lại không giống với lúc trước, có thể gả vào nhà cao cửa rộng, không chừng sau này nhà chồng cũng sẽ luôn coi trọng con đấy.”

Chân Ngọc quay đầu đi chỗ khác, thầm nói: “Cái kia cũng không phải Tứ tỷ có thể giúp đỡ nổi đấy, tỷ ấy nào có bổn sự kia.”

Mấu chốt là nàng cũng không muốn làm thư đồng.

Cái gì gả vào nhà cao cửa rộng, nếu như nhà mẹ đẻ kém cỏi, gả vào nhà cao cửa rộng thì thế nào?

Công chúa xuất giá còn có không chỗ tốt đâu, chớ nói chi là thư đồng công chúa .

Khuôn mặt Chân Băng lại khẽ nhúc nhích.

Nếu nàng trở thành thư đồng công chúa, sau này Đại bá nương sẽ coi trọng liếc nhìn nàng một cái?

Nói không chừng…

Nghĩ đến thiếu niên thanh phong lãng nguyệt kia, Chân Băng hơi đỏ mặt.

Lý thị thở dài: “Vẫn là Băng nhi hiểu được khổ tâm của mẹ. Nữ nhi gia cả đời này ngoại trừ đầu thai, không phải là vì gả vào nhà người tốt sao? Ngọc nhi, con cũng không còn nhỏ, hãy để tâm một chút. Mẹ chỉ có hai người con, ngày sau còn không biết như thế nào, không trông cậy vào các con gả được tốt, còn có thể trông cậy vào cái gì?”

Lý thị nói xong, tâm tình sa sút hẳn.

Ngày bình thường bà cười nhạo Tưởng thị không bằng một thiếp được sủng ái, mà lại bị Đại bá lừa gạt lấy, lại chướng mắt Ôn thị nhà mẹ đẻ rách nát, phu quân hoang đường, chính bà ta kỳ thật cũng không tốt hơn là bao, chỉ cố chống đỡ mà thôi.

Cho nên thân phận thư đồng công chúa này, bà thay con giá mưu định rồi!

Chân Ngọc bực bội đi ra ngoài, Chân Băng lôi kéo nàng khích lệ : “Lục muội, muội cũng đừng tức giận mẹ, mẹ vì tốt cho chúng ta”

“Cái gì vì tốt cho chúng ta, bà biết rõ cái gì là tốt?”

Chân Băng lặng lẽ nhéo góc áo: “Có thể lên làm thư đồng công chúa, xác thực là có vẻ vang cho gia đình”

Chân Ngọc ngó chừng chân Băng ửng đỏ mặt, cười lạnh một tiếng: “Vẻ vang gia đình? Có các ca ca đi làm vẻ vang là đủ rồi! Lúc nào đến phiên chúng ta? Ngũ tỷ, mẹ nói ta nghĩ mãi không rõ, muội thấy rõ tất cả, ai nghĩ mãi không rõ, còn không nhất định.”

“Lục muội, lời này của muội là có ý gì?”

Chân Ngọc đẩy nàng một phát: “Ngũ tỷ, đừng cho là ta không hiểu tâm tư của tỷ, chúng ta là song sinh. Hắn có cái gì tốt, con mắt đều đặt ở trên người Tứ tỷ, tỷ không có nhìn ra sao? Chúng ta cũng là kim kiều ngọc quý nuôi lớn đấy, làm gì chờ người khác lựa? Nếu Đại bá nương xem chúng ta tốt, thì sẽ thay tỷ tỷ nói vun vào đấy, nếu chướng mắt chúng ta, chúng ta lại muốn đưa mặt lên để cho người ta đánh à?”

Một phen nói làm cho Chân Băng xấu hổ vô cùng, quay mặt qua chỗ khác không để ý tới Chân Ngọc.

“Tỷ còn giận ta?” Chân Ngọc ủy khuất mím môi.

Chân Băng vẫn không ra tiếng.

Chân Ngọc dậm chân một cái: “Tốt, tốt, ta không bao giờ quản nữa, đều thích như thế nào làm thì làm.”

Nói xong chạy như một làn khói đi ra ngoài.

Lưu lại Chân Băng lẻ loi trơ trọi đứng tại khoanh tay hành lang lặng lẽ lau nước mắt.

Nàng thấy hắn, liền sinh lòng yêu thích, muốn ở bên cạnh hắn mà thôi.

Bộ dạng như vậy, thật là bộ mặt không biết xấu hổ sao?

Chân Băng ngửa đầu, nhìn xem đầy trời hào quang si ngốc nghĩ đến.

Nhớ tới Chân Diệu rơi xuống nước, bỗng nhiên có loại xúc động, cũng muốn hỏi nàng khi đó rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Chân Diệu bị Lý thị náo một trận, không có tâm tình nếm qua bữa tối, phân phó Thanh Cáp mang theo canh xương sườn đậu hấp đưa cho Lão bá gia.

Trên đường, liền gặp Chân Băng.

“Tứ tỷ, ta muốn tìm tỷ nói chuyện một chút.”

“Ngũ muội, ta muốn đi tổ phụ chỗ đó một chuyến, không bằng muội về Trầm Hương uyển trước chờ ta?”

Chân Băng hơi ngẩng đầu lên: “Tứ tỷ, hiện tại ta muốn nói chuyện với tỷ một chút, chỉ một lát thôi, được không?”

Nhìn vành mắt thiếu nữ ửng đỏ, Chân Diệu gật gật đầu, phân phó Thanh Cáp: “Thanh Cáp, ngươi trước chờ ta ở đây, ta cùng Ngũ cô nương qua bên kia đi một chút.”

Hai tỷ muội dắt tay đi vào rừng trúc ở trong chỗ sâu, Chân Diệu nhìn qua Chân Băng mỉm cười: “Ngũ muội muốn nói gì?”

Gió thổi qua, rừng trúc chập chờn, lá trúc kêu ào ào, phía chân trời ánh sáng làm cho bộ đồ màu xanh quần sam của Chân Diệu độ một tầng trắng nhạt nổi bật lên, nàng cười ôn nhu.

Chân Băng hồi lâu nghi vấn thốt ra: “Tứ tỷ, ngày ấy tỷ cùng Thế tử Trấn Quốc công cùng nhau rơi xuống nước, thật sự giống như bên ngoài truyền, là cố ý sao?”

Thiếu nữ tiếng nói thanh thanh thúy thúy, bị gió mát truyền vào chỗ sâu trong rừng trúc.

Một thiếu niên mặc áo nguyệt bào đang khoanh chân mà ngồi, trước mặt là bàn đá thấp, trên mặt bàn phủ giấy Tuyên Thành.

Nâng cao cổ tay có lực, đang hạ bút viết một đoạn Thanh Trúc, nghe thấy giọng nói thanh thanh thúy thúy thì tay dừng lại một chút, một giọt mực nước theo ngòi bút rơi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio