Tháng Sáu, với tất cả sự nóng bức và ẩm ướt, bắt đầu trải khắp vùng Đông Tennessee. Mỗi tối, Blue lại để Dean vào phòng qua lối ban công cho cuộc hẹn hò bí mật của họ, đôi khi anh xuất hiện chỉ vài phút sau khi lịch sự hộ tống cô từ bữa tối tại Barn Grill về đến cửa nhà. Việc kháng cự lại anh tỏ ra là vô vọng, mặc dù cô biết mình đang đùa với lửa. Nhưng giờ khi không còn phụ thuộc vào anh về việc làm, tiền bạc và mái nhà che trên đầu, cô quyết định mình có thể mạo hiểm. Xét cho cùng thì cô cũng sẽ ra đi trong vài tuần tới. Cô nhìn anh đang ngồi khỏa thân trên đống gối. “Trông anh như kiểu sẵn sàng nói chuyện tiếp ấy.”
“Anh chỉ định nói là…”
“Không nói chuyện, nhớ không? Tất cả những gì em muốn ở anh là tình dục.” Cô lăn người sang bên, kéo theo chăn. “Em là người phụ nữ trong mơ của mọi gã đàn ông.”
“Em là cơn ác mộng trong truyện thần thoại thì có.” Bằng một động tác nhanh gọn, anh giật chăn ra khỏi cả hai, kéo cô úp mặt vào lòng anh và phát mạnh lên mông cô. “Em cứ quên mất là anh to khỏe hơn em thế nhỉ.” Một cú phát nữa, theo sau là cái vuốt ve nấn ná. “Và bữa sáng anh ăn thịt những cô bé như em.”
Cô quay lại nhìn anh. “Còn ít nhất tám giờ nữa mới đến bữa sáng.”
Anh lật cô lại. “Vậy một bữa ăn đêm thì sao?”
Vài ngày sau, khi Blue tuyên bố mình dự định sẽ hoàn thành nốt bức chân dung thay vì nướng cái bánh vòng sô cô la mà bà chủ ra lệnh. Nita liền nói, “Cô có thể nghĩ lại về việc qua mặt ta đấy, cô Blue Bailey. Cái gã được-gọi-là thợ mộc ấy à? Cô nghĩ ta ngu chắc? Vừa nhìn một cái, ta đã biết ngay đó là ai. Jack Parriot, là thế đấy. Còn quản gia của Dean à… Đến kẻ ngốc cũng có thể thấy đó là mẹ cậu ta. Nếu không muốn ta gọi cho bạn bè bên báo chí thì cô nên chui vào bếp bắt đầu làm cái bánh vòng của ta đi thôi.”
“Bà chẳng có bạn bè nào bên báo chí cả,” Blue nói, “hoặc ở bất kỳ đâu, ngoại trừ Riley, và chỉ có Chúa mới biết tình bạn đó là cái kiểu gì. Tối hậu thư có thể chơi hai chiều đấy. Nếu bà không ngậm miệng lại, tôi sẽ kể với mọi người về mớ giấy tờ mà tôi đã vấp phải khi bà bắt tôi lau dọn bàn cho bà.”
“Cô đang nói đến giấy tờ nào thế?”
“Những ghi chép về món tiền nặc danh mà bà gửi cho gia đình Olson sau khi họ mất tất cả trong vụ cháy đó, cái xe hơi mới bí ẩn xuất hiện trên lối vào nhà một phụ nữ khi chồng bà ta chết và bà ta phải nuôi toàn bộ lũ trẻ, hóa đơn thuốc được thanh toán một cách bí ẩn cho ít nhất là hơn chục gia đình khó khăn. Tôi có thể liệt kê tiếp, nhưng thôi. Bà có thực sự muốn mọi người biết là mụ phù thủy xấu xa của Garrison, Tennessee lại có tấm lòng của một cái kẹo dẻo cháy không?”
“Ta chả hiểu ý cô.” Nita khệnh khạng bước ra khỏi phòng, cây ba toong trừng phạt sàn nhà theo mỗi bước đi.
Blue lại thắng thêm một trận nữa trước mụ dơi già, nhưng cô vẫn đi nướng bánh. Trong tất cả những người phụ nữ mà Blue đã ở cùng những năm qua, Nita là người đầu tiên muốn giữ cô ở lại.
Tối hôm ấy, Dean ngồi khoanh chân ở cuối giường của Blue, chân cô vắt ngang qua bắp đùi trần của anh. Khi đã lấy lại sức sau một tua ân ái đặc biệt kỳ dị, anh liền xoa bóp bàn chân thò ra từ dưới chăn của cô. Cô rên ư ử khi được anh xoa mu bàn chân.
Anh dừng lại. “Em sẽ không nôn thốc ra lần nữa, đúng không?”
“Từ ba ngày trước rồi mà.” Cô ngúc ngoắc bàn chân, dụ dỗ anh quay lại với công việc. “Em đã biết là có gì không ổn với món tôm mua từ cửa hàng Josie mang về, nhưng Nita cứ khăng khăng là nó không sao.”
Ngón tay cái của anh ấn hơi quá mạnh lên mu bàn chân của cô. “Và cuối cùng em mất cả đêm hết cắm đầu vào bồn vệ sinh rồi lại bò dọc hành lang để chăm sóc mụ gà mái già đó. Chỉ một lần thôi, anh muốn thấy em cầm điện thoại lên nhờ anh giúp đỡ.”
Cô không để lộ rằng mình đã nhận ra vẻ cay đắng trong những lời của anh. “Em kiểm soát được cả mà. Không cần phải làm phiền anh.”
“Em sợ mình sẽ phải giao nộp khố nếu nhờ vả người khác giúp đỡ à?” Anh gí vào lòng bàn chân cô. “Cuộc sống không nhất thiết phải là môn thể thao cá nhân, Blue à. Đôi khi em phải nương tựa vào đồng đội.”
Cuộc đời của cô thì không. Đó là một trận đấu cá nhân từ đầu đến cuối. Cô chống lại cả tập hợp các cảm xúc bất an gồm linh tính xấu, tuyệt vọng và sợ hãi. Cô và Dean gặp nhau đã gần một tháng, và đã đến lúc bước tiếp. Bức tranh của Nita đã gần như xong, mà cũng chẳng phải cô sẽ bỏ lại bà ta không có ai giúp đỡ. Vài ngày trước, Nita đã thuê được một quản gia cực kỳ, một phụ nữ đã nuôi dạy sáu đứa con và miễn nhiễm thậm chí trước những lời nhục mạ trơ tráo nhất. Blue chẳng còn lý do gì để ở lại Garrison thêm nữa, ngoại trừ việc cô chưa sẵn sàng rời xa Dean. Anh là người tình trong những giấc mơ của cô: giàu óc tưởng tượng, phóng khoáng, sung sức. Được gần anh bao nhiêu cũng không đủ, và đêm nay, cô gạt đi mọi thứ khác.
Cô nhìn cái quần đùi End Zone đen tuyền. “Sao anh lại mặc nó vào? Em muốn anh khỏa thân.”
“Anh có nhận thấy.” Anh chạm vào cô nhẹ nhàng hơn khi phát hiện ra một điểm kỳ diệu trên hõm nhạy cảm phía sau đầu gối. “Em là một cô nàng hoang dã. Đây là cách duy nhất anh có thể có chút thời gian lại sức.”
Mắt cô hạ xuống vùng cấm địa thực sự. “Rõ ràng thần sấm Thor đã hồi phục hoàn toàn.”
“Thời gian nghỉ giữa giờ đã kết thúc.” Anh kéo chăn ra. “Anh bắt đầu hồi chơi tiếp theo đây này.”
Đỗ xe gần nhà kho, Jack lôi túi đồ ngủ qua đêm từ sau cốp ra. Lâu lắm rồi ông mới lại phải tự mang hành lý, nhưng ông đã làm thế trong vài tuần vừa rồi mỗi khi rời khỏi trang trại để làm một chuyến đi ngắn đến New York hay chuyến đi dài hơn đến West Coast. Tua lưu diễn đang tiến triển tốt. Hôm qua ông đã chấp thuận kế hoạch marketing, còn hôm nay ông thực hiện chút quảng cáo cho album mới trước khi phát hành. Cũng may, sân bay của hạt đủ rộng để chứa một máy bay riêng, và ông có thể ra vào khá dễ dàng. Với sự can thiệp của tay phi công, ông thậm chí còn có thể ra vào ô tô của mình mà không bị phát hiện.
Dean đã đồng ý để Riley ở lại trang trại cho đến khi anh quay lại trại tập huấn của Stars trong một tháng nữa. Điều đó có nghĩa là April cũng sẽ hoãn ngày quay lại L.A., một chuyện mà ông biết là Dean không vui vẻ gì. Có vẻ như tất cả bọn họ đều đang hy sinh bản thân vì con gái của ông.
Đã gần bảy giờ, đám thợ đã xong việc ra về. Ông đặt túi đồ cạnh cửa bên hông nhà và bước vòng ra phía sau kiểm tra xem thợ điện đã chạy xong dây cho mấy cái quạt trên trần khoảnh hiên chưa. Tường đã dựng xong, mái đã lợp, mùi gỗ mới đón chào ông. Từ đâu đó, ông nghe thấy một giọng nữ văng văng, quá trong sáng, quá ngọt ngào, cao đến hoàn hảo, khiến trong chốc lát ông cứ tưởng mình đang tưởng tượng ra.
Em có nhớ khi ta còn nhỏ,
Và ta thức dậy chỉ để ngắm mặt trời?
Em yêu, sao em không cười?
Ông nín thở
Anh biết rằng cuộc đời tàn nhẫn.
Em hiểu điều đó rõ hơn anh.
Con bé có giọng hát của một thiên thần tội lỗi, vẻ trong sáng như sương nhuốm màu đổ vỡ. Ông hình dung ra đôi cánh lông trắng muốt cổ xưa bị xơ xác ở đầu cánh, một vầng hào quang hơi khẽ nghiêng khỏi vị trí cân bằng. Con bé ứng biến đoạn bè cuối, nâng lên một tông, chạm đến tâm can của từng nốt nhạc, âm vực của con bé đã vượt qua cả chất giọng nam trung thô ráp của một rocker như ông. Ông theo tiếng nhạc đi vòng ra phía sau nhà thềm.
Con bé ngồi tựa vào móng nhà, hai chân khoanh lại, ôm cây Martin cũ của ông trong lòng, con chó cuộn tròn bên cạnh. Vẻ mũm mĩm trẻ thơ của nó đang dần biến mất, một lọn tóc nâu bóng sáng quét trên má. Giống như ông, con bé rất dễ bắt nắng, và bất chấp chỗ kem chống nắng mà April bắt nó phải bôi, làn da nó đã chuyển thành màu nâu gần giống như ông. Con bé hết sức tập trung đánh những hợp âm đúng khiến giọng hát tuyệt vời của nó gần như là thứ đến sau.
Những hợp âm cuối cùng của bài “Why Not Smile?” trôi đi. Vẫn chưa thấy ông, con bé nói với chú chó. “Được rồi, mày muốn tao chơi cái gì bây giờ?”
Xù Bông ngáp dài.
“Tao thích bài đó!” Con bé chuyển sang đoạn mở đầu của bài “Down and Dirty”, một trong những bài hit nổi nhất của nhóm Moffatt. Trong tay Riley, giai điệu đồng quê ngớ ngẩn lại mang một vẻ trơn tru sắc ngọt. Ông nghe thấy âm hưởng những tiếng rên hừ hừ buồn bã của Marli và kiểu ngân dài của ông, nhưng giọng Riley thuộc về riêng con bé. Nó đã thừa hưởng những phẩm chất tốt nhất từ hai bọn họ và biến thành của riêng mình. Xù Bông cuối cùng cũng đứng dậy chào đón ông bằng ba tiếng ăng ẳng bắt buộc. Tay Riley buông đàn giữa bài hát, và ông thấy vẻ hoảng hốt của con bé. Trực giác cảnh báo ông phải cẩn thận.
“Nghe có vẻ quá trình luyện tập của con đã được đền đáp.” Ông bước quanh một đống gỗ vụn mà chẳng ai chịu bỏ công dọn đi.
Con bé ghì cây ghi ta vào ngực chặt hơn, như thể vẫn còn sợ ông sẽ lấy lại mất. “Con cứ tưởng đến tối muộn bố mới quay lại.”
“Bố nhớ con nên quay lại sớm.”
Con bé không tin ông, nhưng đó là sự thật. Ông cũng nhớ cả April nữa, hơn là ông muốn. Éo le thay, ông thậm chí còn nhớ cả cảm giác nhức nhối mỗi khi thấy Dean chơi đùa với Riley, cười vang với Blue, hay thậm chí là đấu đá với mụ già nọ. Ông ngồi xuống đất cạnh đứa con mà ông đã có, đứa con gái nhỏ ông đã yêu thương chưa đúng cách. “Con xử lý hợp âm fa trưởng thế nào rồi?”
“Tốt ạ.”
Ông nhặt cái móng đàn đã bị rơi xuống cỏ lên. “Có có chất giọng hay đấy. Con biết thế, đúng không?” Con bé nhún vai.
Đột nhiên, những lời Marli nói với ông năm ngoái trong một cuộc điện thoại ngắn ngủi quay lại. “Giáo viên của nó bảo nó có giọng hát tuyệt vời, nhưng em chưa bao giờ nghe thấy cả. Và anh biết kiểu người ta cứ nịnh nọt khi mình là người nổi tiếng rồi đấy. Họ thậm chí sẽ lợi dụng cả con cái của mình để tiếp cận nữa.”
Lại thêm một sai lầm về phía ông. Ông đã mù quáng cho rằng Riley ở với vợ cũ sẽ tốt hơn là ở với ông, mặc dù ông biết chính xác Marli chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thế nào. Ông lăn cái móng đàn giữa mấy ngón tay. “Riley, nói chuyện với bố đi.”
“Về cái gì ạ?”
“Chuyện hát hò.”
“Con chẳng có gì để nói cả.”
“Đừng nói thế với bố. Con có một giọng hát đáng kinh ngạc, nhưng khi bố bảo con hát cùng bố, con lại bảo là con không biết hát. Con không nghĩ là bố sẽ thích hay sao?”
“Con vẫn là con thôi,” con bé lẩm bẩm.
“Ý con là gì?”
“Chỉ vì con biết hát không có nghĩa con là người khác.”
“Bố không hiểu con định nói gì.” Ông quăng cái móng về phía đống gỗ vụn. “Riley, bố không hiểu. Nói cho bố biết con đang nghĩ gì đi.”
“Không có gì ạ.”
“Bố là bố của con. Bố yêu con. Con có thể nói với bố mà.”
Vẻ hoài nghi không che đậy phủ mờ đôi mắt trông giống hệt mắt ông. Lời nói không thể thuyết phục con bé tin vào những gì ông cảm thấy. Ôm cây ghi ta thật chặt, con bé bật dậy. Cái quần sóc April mua cho nó tụt xuống hông. “Con phải đi cho Xù Bông ăn đây.”
Con bé vừa chạy vụt đi, ông liền tựa vào móng nhà thềm. Con bé không tin là ông yêu nó. Và vì sao nó phải tin cơ chứ?
Vài phút sau, April chạy ra từ lùm cây trong cái áo ôm ngực thể thao đỏ chót và quần soóc thể thao đen bó. Bà chỉ thoải mái ở cạnh ông nếu có người khác bên cạnh, và nhịp chân bà chậm lại hướng về phía ông. Cơ thể khỏe mạnh của bà, vùng bụng trần lấp lánh khiến máu ông sôi lên.
“Tôi không nghĩ anh quay lại sớm thế,” bà nói, cố điều hòa lại nhịp thở.
Một bên đầu gối của ông kêu răng rắc khi ông đứng dậy. “Em vẫn thường nói thể dục là dành cho bọn thất thế chẳng có cách nào sáng tạo hơn để tiêu tốn thời gian kia mà.”
“Tôi từng nói rất nhiều thứ rác rưởi.”
Ông dứt ánh mắt ra khỏi dòng mồ hôi đang chảy xuống giữa hai bầu ngực bà. “Đừng để tôi làm gián đoạn buổi chạy của em.”
“Tôi cũng đang chuẩn bị hãm lại rồi.”
“Tôi đi bộ cùng em nhé.”
Ông bước đi cạnh bà. Bà hỏi ông về chuyến lưu diễn. Ngày trước, bà sẽ muốn biết những người phụ nữ nào sẽ đi cùng với ban nhạc và họ sẽ ở đâu. Giờ bà hỏi những câu mang tính chất công việc về tổng chi phí và doanh thu bán vé trước. Họ lang thang về phía hàng rào gỗ mới sơn trắng bao quanh bãi cỏ mới xén. “Tôi nghe Dean nói với Riley là mùa xuân tới sẽ mua mấy con ngựa.”
“Nó vẫn luôn thích ngựa,” bà nói.
Ông chống chân lên dây hàng rào dưới cùng. “Em có biết Riley hát được không?”
“Anh mới phát hiện ra, đúng không?”
Ông đang cảm thấy phát ốm vì mọi người cứ chỉ ra tất cả những thất bại của ông trong khi bản thân ông thừa sức nhận thức được điều đó. “Em nghĩ sao?”
April thôi không dồn ông đến đường cùng nữa. “Tôi nghe nó hát lần đầu vào tuần trước.” Bà chống tay lên hàng rào. “Lúc đó nó đang trốn sau lùm nho. Tôi nổi cả da gà.”
“Em có nói với nó về chuyện đó không?”
“Con bé không cho tôi cơ hội. Ngay khi nhìn thấy tôi, nó liền thôi hát và cầu xin tôi đừng nói với anh. Không tin nổi là một giọng hát như thế lại đến từ một đứa bé còn nhỏ đến vậy.”
Jack không hiểu. “Tại sao nó lại cố giấu tôi chuyện đó?”
“Tôi không biết. Có thể nó đã giải thích lý do với Dean.”
“Em sẽ hỏi Dean hộ tôi chứ?”
“Anh tự xử lý ca khó của mình đi.”
“Em biết nó sẽ không nói chuyện với tôi mà,” ông nói. “Quỷ tha ma bắt, bọn tôi cùng nhau làm cái nhà thềm đó mà nói với nhau không quá hai mươi câu.”
“Chiếc BlackBerry của tôi ở trong bếp ấy. Khi nào anh vào nhà thì cứ gửi email cho nó.”
Ông nhấc chân ra khỏi hàng rào. “Chuyện này càng lúc càng trở nên thảm hại, đúng không?”
“Anh đang cố gắng, Jack à. Đó mới là điều quan trọng.”
Ông muốn nhiều hơn thế. Ông muốn nhiều hơn từ Dean. Nhiều hơn từ Riley. Nhiều hơn từ April. Ông muốn những gì bà vẫn thường tình nguyện hiến dâng cho ông, và ông cọ đốt ngón tay lên gò má mềm mại của bà. “April…”
Bà lắc đầu và rồi bỏ đi.
Đến tận cuối ngày hôm ấy Dean mới thấy email về chuyện Riley hát hò, và phải mất một lúc anh mới nhận ra là nó đến từ Jack chứ không phải April. Anh đọc thật nhanh rồi nhấn nút trả lời.
Tự ông tìm hiểu lấy đi.
Vừa bước ra ngoài anh đã nghĩ đến Blue, một chuyện mà anh đã làm với tần suất càng lúc càng cao. Quá nhiều phụ nữ tin rằng họ phải thể hiện như những ngôi sao khiêu dâm để làm anh nổi hứng, và điều đó thật giả tạo làm sao. Nhưng có vẻ như Blue không xem nhiều phim khiêu dâm lắm. Cô vụng về, trần tục, bốc đồng, hồ hởi, và luôn là chính mình - không thể đoán được dù là ở trên giường hay khi đã xuống giường. Nhưng anh không tin cô, và chắc chắn là anh không thể nào phụ thuộc vào cô.
Cái thang tựa vào bên hông khoảnh hiên. Vai anh không tỏ ra phản đối khi anh dịch chuyển cái thang để kiểm tra mái nhà. Chỉ còn một tháng nữa là tới thời gian tập trung huấn luyện, cho nên anh không hề có bất kỳ thứ gì khác trong đầu ngoài một cuộc tình ngắn ngủi. Thật tốt, vì Blue cơ bản là một kẻ đơn độc. Anh dự định tuần tới sẽ dạy cô cưỡi ngựa, nhưng ai có thể đoán trước khi ấy cô có còn ở đây không? Một đêm nào đó anh trèo lên cái ban công ấy phát hiện ra cô đã đi thì sao.
Khi gài lại dây đeo dụng cụ và trèo lên thang, anh nhận ra được một điều. Cô có thể dâng cho anh cơ thể của cô, nhưng cô giữ lại tất cả những thứ khác, và anh không thích điều đó.
Hai đêm sau, Jack bắt gặp April đang khiêu vũ với đôi chân trần trên bờ hồ, và tóc gáy ông dựng đứng cả lên. Chỉ có tiếng sậy xào xạc và tiếng dế nỉ non làm bạn với bà. Hai cánh tay bà uốn lượn trên không trung, mái tóc tung bay thành ngọn lửa vàng bao quanh đầu, và cặp hông, cặp hông đầy quyến rũ đó, phát ra một thông điệp gọi mời… Đến với em nào, anh yêu… Đến với em nào, anh yêu…
Máu nóng chạy thẳng xuống háng ông. Không có âm nhạc, bà trông như bị bỏ bùa, xinh đẹp đến ma mị và điên rồ không ít. April, với đôi mắt nữ thần và đôi môi trề ra hờn dỗi… Cô gái đã dành cả thập kỷ phục vụ cho các vị thần rock & roll… Ông thuộc điệu nhảy lẳng lơ hoang dã trên bờ hồ này đến tận xương tủy. Vẻ hừng hực sức sống, những đòi hỏi hoang dại, sự liều lĩnh trong dục tình của bà từng là thứ chất độc với một đứa trẻ hai mươi ba tuổi. Một đứa trẻ mà ông đã để lại sau lưng từ rất lâu rồi. Giờ ông không thể hình dung ra bà cúi đầu trước ý muốn của bất kỳ ai ngoài chính bản thân bà.
Trong khi bà nhảy múa theo từng nhịp phách tưởng tượng, ánh điện tỏa ra từ cửa sau ngôi nhà nhỏ chiếu lên dây một bộ tai nghe. Hóa ra điệu nhạc không phải là tưởng tượng. Bà đang nhảy theo một bài hát trong iPod. Bà không là ai khác ngoài một phụ nữ trung niên đang giải tỏa và nghỉ xả hơi. Nhưng nhận thức về điều đó cũng không phá vỡ được tác động từ bùa mê của bà.
Hông bà lắc nên nhịp trống cuối cùng. Mái tóc loang loáng sáng lên lần cuối cùng, và rồi hai tay bà buông xuống. Bà rút tai nghe ra khỏi tai. Ông lần trở lại vào trong lùm cây.
Blue nhìn chằm chằm bức tranh đã hoàn thành trước khi rời khỏi nhà. Nita mặc cái váy dạ hội màu xanh lạnh từ một cuộc biểu diễn khiêu vũ những năm cùng mái tóc búi cao những năm làm nổi bật đôi hoa tai kim cương mà Marshall đã tặng làm quà cưới cho bà thời . Bà mảnh mai và quyến rũ. Làn da không tì vết, trang điểm ấn tượng. Blue đã đặt bà trên một cái cầu thang tưởng tượng rất lớn, Tango nằm dưới chân. Nita đã bắt cô vẽ Tango bằng sơn.
“Không tệ như ta đã tưởng,” Nita nói khi mới nhìn thấy bức chân dung được treo trên lớp giấy dán tường rập nổi trong sảnh nghỉ.
Blue phiên dịch chính xác thì điều đó có nghĩa là bà thích bức tranh, và bất chấp vẻ phù phiếm quá mức của nó, Blue vui sướng khi cô nắm bắt được hoàn hảo cái nhìn của Nita về bản thân: ánh lấp lánh của một cô nàng đỏng đảnh lẳng lơ trong đôi mắt, nụ cười cám dỗ trên đôi môi hồng lạnh và ánh bạch kim hoàn hảo trên mái tóc búi cao. Không chỉ một lần, cô đã thấy Nita đứng trong sảnh nghỉ ngắm nhìn bức tranh, vẻ khát khao hiện lên trong đôi mắt già nua.
Giờ Blue đã có tiền trong ví. Cô có thể rời Garrison bất kỳ lúc nào.
Nita xuất hiện sau lưng cô, họ rời khỏi nhà để đến dùng bữa tối Chủ nhật ở trang trại. Dean và Riley nướng bánh mì kẹp còn Blue làm món đậu nướng kèm salad dưa hấu có mùi vị bạc hà tươi và nước chanh. Khi ăn món hamburger, Dean bắt đầu quấy nhiễu Blue về việc không chịu vẽ tranh tường, buộc cho cô cái tội vô ơn, là đồ hèn nhát trong nghệ thuật và là đồ phản nghịch, tất cả đều dễ dàng bị phớt lờ. Cho đến khi April lên tiếng.
“Cô biết cháu yêu ngôi nhà này nhiều thế nào, Blue ạ. Cô lấy làm lạ khi cháu không muốn để lại dấu ấn của mình ở đây.”
Hai cánh tay Blue nổi hết da gà, và đến lúc những người còn lại bắt đầu dùng lượt món thứ hai, cô biết rằng mình phải vẽ mấy bức tranh ấy - không phải để lưu dấu ấn lại ngôi nhà như April đã nói, mà là để lưu dấu ấn trên Dean. Những bức tranh tường sẽ tồn tại nhiều năm trời. Cứ khi nào bước vào căn phòng này, anh sẽ buộc phải nhớ đến cô. Anh có thể quên màu mắt của cô, có thể quên tên cô, nhưng chừng nào những bức tranh còn ở trên tường, anh sẽ không bao giờ quên được cô. Cô khuấy đám thức ăn trong đĩa, cơn thèm ăn biến mất. “Được rồi. Cháu sẽ vẽ.”
Một miếng dưa hấu rơi khỏi cái dĩa của April. “Thật chứ? Cháu sẽ không đổi ý chứ?”
“Không ạ, nhưng nhớ là em đã báo trước rồi đấy. Tranh phong cảnh của em…”
“Là đám vớ vẩn ủy mị.” Dean cười toe. “Bọn anh biết. Tốt cho em đấy, Blue cưng.”
Nita ngẩng lên từ đĩa đậu nướng. Trước sự sửng sốt của Blue, bà không phản đối. “Miễn là cô làm bữa sáng cho ta và quay về đúng giờ để nấu bữa tối, còn thì ta chẳng quan tâm cô làm gì.”
“Giờ Blue sẽ ở lại trong nhà xe,” Dean nói trơn tru. “Như thế sẽ thuận tiện cho cô ấy hơn.”
“Thuận tiện hơn cho cậu chứ gì?” Nita đáp trả. “Blue dại dột, nhưng nó đâu có ngu.”
Blue đã có thể tranh cãi về điểm này. Cô vừa dại vừa ngu. Càng ở lại lâu hơn, lúc đi sẽ càng quyến luyến hơn. Cô biết thế từ những gì mình đã trải qua. Có điều, cô vẫn cực kỳ lý trí. Cô sẽ nhớ Dean quay quắt khi bỏ đi, nhưng cô đã có cả đời thực hành câu tạm biệt với những người cô quan tâm rồi, và chẳng mấy chốc cô sẽ quên được anh.
Bữa tối hôm sau ở Barn Grill, Dean nói, “Chẳng có lý do nào mà em phải tiếp tục ở trong cái lăng tẩm đó cả, nhất là khi sắp tới ngày nào em cũng làm việc ở trang trại. Anh biết em thích ở trong nhà xe nhiều thế nào mà. Anh sẽ đặt một cái bồn vệ sinh lưu động ở đó cho em luôn.”
Cô muốn chứ. Cô muốn nghe thấy tiếng mưa hè vỗ lên mái nhà xe trong lúc chìm dần vào giấc ngủ, muốn sục bàn chân trần vào cỏ ướt khi bước ra ngoài buổi sớm mai, muốn dành cả đêm cuộn tròn người với Dean. Cô muốn tất cả những thứ sau này sẽ quay lại hành hạ cô khi cô rời khỏi đây.
Cô đặt vại bia xuống mà không nhấp ngụm nào. “Không đời nào em từ bỏ cảnh tượng hằng đêm chàng Romeo trèo qua lan can phòng em để nhận được phần thưởng đâu.”
“Anh sẽ gãy cổ vì phần thưởng mất.”
Không thể nào. Chàng Romeo không biết là cô đã gọi Chauncey Crole, người có việc tay trái là sửa mấy thứ vặt vãnh cho thị trấn, đến gia cố lại cái lan can rồi.
Syl xuất hiện hỏi sao Blue chẳng có tiến triển gì trong việc thuyết phục Nita đồng ý với dự án cải tạo thị trấn. Một lần nữa, Blue cố làm bà ta hiểu rằng chuyện này vô vọng đến chừng nào. “Nếu tôi nói giờ là buổi sáng, bà ta sẽ bảo là buổi tối. Mỗi lần cố nói với bà ta về chuyện này, tôi lại làm sự việc tồi tệ hơn.”
Syl nhón một miếng khoai tây chiên của Blue và lúc lắc chiến lợi phẩm khi Trace Adkins cất giọng hát bài “Honkytonk Badonkadonk.” “Cô cần có thái độ tích cực vào. Bảo với cô ấy đi, Dean. Bảo cô ấy là chẳng ai đạt được điều gì nếu không có thái độ tích cực.”
Dean nhìn Blue thật lâu, ánh mắt kiên định. “Đúng vậy, Syl à. Thái độ tích cực là chìa khóa dẫn đến thành công.”
Blue nghĩ về đám tranh tường. Việc vẽ chúng sẽ giống như lột một lớp da - không phải theo nghĩa tích cực như bóc đi lớp da cháy nắng, mà theo nghĩa tiêu cực, khi mà lớp da ấy vẫn còn sống.
“Cô không thể đầu hàng được,” Syl nói. “Nhất là khi mà cả thị trấn đang trông cậy vào cô. Cô là hy vọng cuối cùng của chúng tôi.”
Khi Syl đi, Dean bèn chuyển một miếng cá pecca chưa đụng đến từ đĩa của anh sang đĩa của Blue. “Tin tốt là mọi người quá bận rộn với việc sách nhiễu em nên họ đã thôi chú ý quá nhiều đến anh,” anh nói. “Cuối cùng anh đã có thể ăn uống trong yên bình.”
Chẳng bao lâu sau, Karen Ann chặng đường Blue trong phòng vệ sinh. Barn Grill không còn phục vụ rượu cho cô ta nữa, nhưng điều đó chỉ cải thiện tính cách của cô ta được chút ít. “Quý ông Phân nóng đang ngủ với tất cả mọi người trong thị trấn sau lưng cô đấy, Blue. Tôi hy vọng cô biết điều đó.”
“Chắc chắn là tôi biết. Cũng giống như tôi hy vọng cô biết là tôi ngủ với Ronnie sau lưng cô.”
“Đồ khốn.”
“Cô cố tập trung được không, Karen Ann?” Blue giật giấy vệ sinh từ hộp đỡ. “Em gái cô cuỗm mất chiếc Trans Am của cô, chứ không phải tôi. Tôi là người đã đá đít cô, nhớ không?”
“Cái đó chỉ vì tôi say thôi.” Cô ả chống một tay lên cái hông gầy guộc của mình. “Giờ cô có bắt con mụ già đó mở cửa thị trấn không thì bảo? Tôi và Ronnie muốn mở một cửa hàng đồ câu cá.”
“Tôi làm gì được nào. Bà ta ghét tôi đấy!”
“Vậy thì sao? Tôi cũng ghét cô. Nhưng thế không có nghĩa là cô không nên vượt qua chuyện đó để giúp đỡ những người khác.”
Blue giúi chỗ giấy ướt vào tay Karen Ann và quay lại bàn ăn.
Vào ngày cuối cùng của tháng Sáu, Blue chất đống đồ nghề vẽ lên sau chiếc Vanquish của Dean, lùi ra khỏi ga ra của Nita hướng về phía trang trại. Thay vì rời khỏi Garrison, cô lại sắp bắt đầu công việc vẽ tranh tường cho phòng ăn. Cô đã bồn chồn đến nỗi không thể ăn sáng, và với cái dạ dày quặn lại, cô đem mọi thứ vào trong. Chỉ nhìn thấy bức tường trống không, tay cô đã ướt nhem nhép rồi.
Mọi người trừ Dean đều thò đầu vào khi cô dỡ đồ ra. Ngay cả Jack cũng xuất hiện. Cô đã gặp ông cả gần chục lần trong vài tuần vừa rồi, vậy nhưng cô vẫn cứ trượt chân trên chiếc thang gấp.
“Xin lỗi,” ông nói. “Tôi cứ tưởng cháu nghe thấy tôi bước vào rồi chứ.”
Cô thở dài. “Như thế cũng chẳng khá gì hơn đâu ạ. Cái số cháu là phải tự làm bẽ mặt những lúc có mặt chú rồi.”
Ông cười toe ôm cô.
“Tuyệt,” cô càu nhàu. “Giờ không bao giờ cháu giặt cái áo này được nữa, mà nó là cái cháu thích nữa chứ.”
Khi ông rời khỏi, cô dán mấy bản vẽ của mình lên để có thể tham khảo trong lúc làm việc. Với cây bút chì nước màu xám, cô bắt đầu phác họa những nét chính trên tường: những ngọn đồi và rừng cây, hồ nước, một dải cỏ đã cắt. Đang đánh dấu một dải hàng rào, cô nghe thấy tiếng ô tô, bèn dừng lại nhìn ra ngoài. “Lạy Chúa lòng lành.”
Cô vội lao ra thềm nhìn Nita lê mình ra khỏi ghế lái của chiếc Corvette đỏ. April hẳn cũng nghe thấy tiếng xe, vì bà xuất hiện sau Blue khẽ lẩm bẩm một tiếng chửi thề.
“Bà đang làm gì thế?” Blue kêu lên. “Tôi tưởng bà không biết lái xe chứ.”
“Dĩ nhiên ta biết lái,” Nita nạt. “Không biết lái thì ta mua xe làm gì?” Bà chọc cây ba toong về phía lối đi lát gạch. “Bê tông cứng không ổn ở chỗ nào? Có người sẽ gãy cổ mất. Riley đâu? Nó phải giúp ta mới đúng.”
“Cháu đây, bà Garrison.” Riley lao ra ngoài, lần này không có cây ghi ta đi cùng. “Chị Blue không bảo với cháu là bà sẽ đến.”
“Blue làm sao biết hết mọi chuyện được. Nó chỉ nghĩ là mình biết thôi.”
“Mình bị nguyền rủa rồi,” Blue lẩm bẩm. “Mình đã làm gì để phải chịu chuyện này chứ?”
Riley giúp Nita vào nhà dẫn về phía bàn bếp như được chỉ dẫn. “Ta đã đem bữa trưa của ta theo.” Nita lôi cái bánh sandwich mà Blue đã làm sẵn cho bà từ trong túi ra. “Ta không muốn trở thành kẻ phiền nhiễu.”
“Bà không phải kẻ phiền nhiễu,” Riley nói. “Sau khi bà ăn xong, cháu sẽ đọc lá số tử vi của bà và đàn cho bà nghe.”
“Cháu nên tập múa ba lê.”
“Cháu sẽ tập. Nhưng đánh đàn cho bà nghe xong đã.”
E hèm.
Blue nghiến chặt răng. “Bà đang làm gì ở đây thế?”
“Riley, cháu xem có chút xốt Miracle Whip nào không? Chỉ vì Blue không thích Miracle Whip mà cô nàng cứ nghĩ là chẳng ai thích. Nhưng Blue là như thế.” Riley lấy một bình từ trong tủ lạnh ra. Nita phết một lớp dày và hỏi xin April trà lạnh. “Không phải loại hòa tan đâu đấy. Và thật nhiều đường.” Bà giơ nửa cái bánh sandwich cho Riley.
“Không, cảm ơn bà. Cháu cũng không thích xốt Miracle Whip.”
“Cháu đang biến thành đứa kén ăn đấy.”
“April nói bác ấy không ăn những thứ mà bác ấy không thích.”
“Với bác April thì thế là ổn, nhưng nhìn cháu xem. Cháu đã từng béo không có nghĩa là cháu nên biến thành đứa trẻ biếng ăn.”
“Để con bé yên đi, và Garrison,” April nói với vẻ kiên quyết. “Nó sẽ không biến thành đứa biếng ăn. Nó chỉ để ý đến những gì nó sẽ ăn thôi.”
Nita đằng hắng, nhưng hễ liên quan đến April, bà rất cẩn thận trong việc tranh cãi.
Blue quay lại phòng ăn với cảm giác rõ rệt rằng hôm nay sẽ không phải là ngày duy nhất Nita chọn để đến cắm trại ở nơi này.
Chiều muộn hôm đó, Dean bước vào nhà, đầy bụi bẩn và sũng mồ hôi vì đã làm việc ngoài hiên. Blue kết luận, cùng là ướt sũng mồ hôi nhưng có sự khác biệt lớn giữa một kẻ chẳng thường xuyên tắm rửa với một người vừa mới tắm sạch sẽ sáng hôm đó. Cái kẻ không tắm kia thì thật kinh khủng, nhưng người còn lại thì… không. Cô nửa không hề muốn nép mình vào ngực anh, nửa lại muốn làm điều đó.
“Cái bóng của em đang đánh một giấc trong phòng khách kìa,” anh nói, không nhận thấy tác động mà anh và cái áo phông ướt đẫm của mình đã gây ra với cô. “Bà già đó còn trơ tráo hơn cả em.”
“Đó là lý do vì sao bà ấy và em hòa hợp với nhau hết sảy như vậy.”
Anh quan sát mấy bản vẽ mà cô đã dán lên khung và cửa sổ, rồi quay lại nhìn bức tường dài, cô đã bắt đầu vẽ bầu trời lên đó. “Dự án lớn đây. Làm sao em biết phải bắt đầu từ đâu?”
“Trên xuống dưới, nhạt đến đậm, hình nền đến cận cảnh, từ các góc mềm đến góc nhọn.” Cô trèo xuống cầu thang xếp. “Em nắm được kỹ thuật vẽ không có nghĩa là anh sẽ không phải hối tiếc vì đã đẩy em vào chuyện này. Tranh phong cảnh của em là…”
“Thứ vớ vẩn ủy mị. Anh biết. Anh ước gì em thôi lo lắng nhiều như thế đi.” Anh đưa cô cuộn băng keo dán mà cô đã đánh rơi và ngắm nghía đống bình xếp trong cái xe đẩy bằng kim loại của cô. “Một ít trong số này là sơn latex thông thường.”
“Em cũng dùng cả sơn dầu và sơn bóng nữa - loại sơn alkyd vì chúng khô nhanh hơn, ngay sau khi ra khỏi tuýp nếu em muốn có loại màu chói hơn.”
“Cái túi đựng đất sét hạt mà anh đưa ngoài xe vào…”
“Đó là cách tốt nhất để thoát khỏi đám dầu thông mà em dùng để rửa bút vẽ. Nó vón cục, và rồi em có thể…”
Rilet lao vào phòng cùng với cây ghi ta. “Bà Garrison bảo em hai tuần nữa là đến sinh nhật bà ấy! Và trong cả đời mình bà ấy chưa từng có một bữa tiệc sinh nhật nào. Ông Marshall chỉ tặng nữ trang cho bà ấy thôi. Liệu chúng ta có thể tổ chức một buổi tiệc bất ngờ cho bà ấy ở đây không, anh Dean? Đi nhé, chị Blue. Chị có thể nướng bánh và làm ít bánh mì xúc xích cùng các thứ khác.”
“Không!”
“Không!”
Trán con bé nhíu lại vẻ phê bình. “Hai người không nghĩ là mình hơi tàn nhẫn sao?”
“Có,” Dean nói, “và anh không quan tâm. Anh sẽ không tổ chức tiệc cho bà ta.”
“Vậy chị làm đi, chị Blue,” Riley nói. “Ở nhà bà ấy.”
“Bà ấy sẽ chẳng cảm kích đâu. Cảm kích không phải là từ có trong từ điển của bà ấy.” Blue cầm chỗ sơn mà cô đã rót vào một cái ca nhựa lên và trèo lên thang xếp.
“Có lẽ nếu mọi người đừng lúc nào cũng quá đáng với bà ấy như thế thì bản thân bà ấy cũng chẳng quá đáng lắm đâu.” Riley hùng hổ ra khỏi phòng.
Blue nhìn theo con bé. “Cô bé của chúng ta đang bắt đầu cư xử như một đứa trẻ bình thường hay mè nheo rồi đấy.”
“Anh biết. Không tuyệt sao?”
Đúng là khá tuyệt.
Cuối cùng Dean cũng ra khỏi nhà xem mấy con ngựa. Blue lấy sơn trắng lên chổi vẽ, và Riley lững thững quay lại, vẫn cầm theo cây ghi ta. “Em cá thậm chí chẳng có ai tặng thiệp chúc mừng cho bà ấy.”
“Chị sẽ tặng thiệp cho bà ấy. Chị sẽ làm cho bà ấy một cái bánh nữa. Hai chị em mình sẽ tự tổ chức tiệc cho bà ấy.”
“Sẽ tốt hơn nếu có thêm người đến.”
Khi Riley quay lại với Nita, một ý tưởng thú vị chợt nảy ra trong đầu Blue, một sự sao nhãng đáng hoan nghênh để không phải lo lắng xem cái gì sẽ thành hình trên những bức tường. Cô thầm nghĩ thật kỹ rồi cuối cùng gọi cho Syl ở cửa hàng đồ cũ.
“Cô muốn thị trấn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho Nita á?” Syl hỏi sau khi Blue đã giải thích xong. “Và chúng tôi phải chuẩn bị xong trong vòng hai tuần?”
“Chuẩn bị xong là điều tối thiểu trong các vấn đề của chúng ta. Kêu gọi được tất cả mọi người cùng tham gia mới là thách thức.”
“Cô thực sự nghĩ là việc tổ chức một bữa tiệc sẽ làm bà ta dịu xuống đủ để đồng ý với kế hoạch cải tạo thị trấn à?”
“Có thể không,” Blue nói. “Nhưng chẳng ai có ý tưởng gì hay hơn, và những điều kỳ diệu vẫn xảy ra, thế nên tôi nghĩ chúng ta nên thử xem sao.”
“Tôi không biết nữa. Để tôi bàn với Penny và Monica đã.”
Nửa giờ sau, Syl gọi lại. “Chúng tôi sẽ làm,” bà nói với vẻ thiếu nhiệt tình thấy rõ. “Cô chỉ cần đảm bảo là bà ta sẽ có mặt. Với cái kiểu ấy, bà ta mà nghe lỏm được vụ này dễ rồi cự tuyệt không đến lắm.”
“Bà ta sẽ có mặt dù tôi có phải bắn bà ta trước rồi lôi cái xác đến đó sau.”
Sau hàng loạt lần bị xen ngang nữa, trong đó vài lần là từ Nita, Blue cũng treo được những tấm ni lông xanh nặng trịch mà đám thợ xây đã để lại trên hai khung cửa phòng ăn. Khi đã gắn chúng thật chặt rồi, cô thêm một biển hiệu ĐỪNG ĐỘNG VÀO NỖI ĐAU CỦA THẦN CHẾT. Không cần bọn họ cứ liếc nhìn ra sau trong suốt thời gian vẽ vời thì cô cũng đã có đủ thứ mà lo lắng rồi.
Đến cuối ngày, cô ép tất cả mọi người trong nhà phải thề trước mấy cái iPod, đàn ghi ta, Tango, Xù Bông và đôi bốt Dolce & Gabbana là sẽ tránh xa khỏi phòng ăn cho đến khi mấy bức tranh tường được hoàn thiện.
Tối hôm đó, cô lang thang vào phòng ngủ của Nita ngay khi bà già đang tháo bộ tóc giả ra, để lộ một lớp tóc bạc mỏng dính phẳng lì. “Hôm nay tôi có một cuộc điện thoại thú vị,” Blue ngồi xuống mép giường nói. “Tôi sẽ không nói gì đâu, nhưng kiểu gì bà cũng sẽ nghe hơi nồi chõ được rồi lại cắm cảu với tôi vì đã giấu giếm bà cho xem.”
Nita đưa lược lên cái đầu lơ thơ. Bà không thắt áo kimono lại, và Blue thấy bà đang mặc cái váy ngủ xa tanh đỏ ưa thích. “Điện thoại kiểu gì?”
Blue giơ một tay lên. “Một đám người ngớ ngẩn đang lên kế hoạch tổ chức bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho bà. Nhưng đừng lo. Tôi ngăn vụ đó lại rồi.” Cô cầm quyển tạp chí Star số mới nhất từ dưới chân giường lên giả vờ xem lướt qua. “Tôi đoán mấy người trẻ trong thị trấn nghe được những chuyện xưa và kết luận là bà đã bị đối xử bất công khi mới đến đây. Họ muốn đền bù cho chuyện đó - làm như điều đó có thể xảy ra không bằng - bằng một bữa tiệc trong công viên, một cái bánh thật lớn, bóng bay và vài bài phát biểu ngu xuẩn từ những người mà bà ghét. Tôi đã tuyên bố không thể rõ ràng hơn. Không tiệc tùng gì cả.”
Lần đầu tiên trong đời dường như Nita á khẩu. Blue nghiên cứu những trang báo với vẻ vô tội. Nita đặt lược xuống và kéo khăn thắt lưng trên chiếc kimono. “Chuyện đó nghe chừng cũng… hay đấy.”
Blue nín cười. “Chuyện đó sởn gai ốc lắm, và bà đừng có làm thế.” Cô quăng quyển tạp chí xuống. “Cuối cùng họ cũng nhận ra được mình đã đối xử với bà như rác rưởi, nhưng như thế không có nghĩa là bà không thể tiếp tục phớt lờ họ.”
“Ta tưởng cô về phe với bọn họ,” Nita đáp trả. “Cô luôn miệng bảo rằng ta đã làm tổn thương biết bao nhiêu người. Lẽ ra ta phải để họ mở cửa hàng ở những nơi mà chẳng ai đến mua. Mở một khu nhà nghỉ ở nơi chẳng ai đến nghỉ lại còn gì.”
“Đó là công việc kinh doanh hời, nhưng rõ ràng bà quá già để có thể hiểu được nền kinh tế hiện đại.”
Nita chép miệng thật lâu, rồi đột ngột xoay sang Blue. “Cô gọi lại cho họ ngay lập tức bảo họ tổ chức cái bữa tiệc lớn đó đi. Càng lớn càng tốt! Ta xứng đáng với điều đó, và đã đến lúc họ nhận ra rồi đấy.”
“Giờ tôi không làm thế được. Lẽ ra đây phải là một bữa tiệc bất ngờ.”
“Cô nghĩ ta không thể tỏ ra bất ngờ được à?”
Blue tranh cãi tới lui thêm một lúc, và cô càng lý luận, Nita lại càng lấn tới. Cuối cùng, công việc đã hoàn thành tốt đẹp.
Tuy nhiên, công việc của cô với mấy bức tranh tường lại là chuyện khác. Từng ngày trôi qua, cô lại lạc lối sâu hơn trong những bức vẽ của mình để rồi cuối cùng xóa bỏ nó khỏi tường.
Dean gợi ý hai người họ cùng tổ chức mừng Quốc khánh bằng cách đi bộ đường dài trong rặng núi Smoky. Với đôi chân dài và khả năng chịu đựng vô hạn, anh đã phải liên tục đi ngược lại quãng đường khó khăn để chờ cô, nhưng anh không hề cố thúc giục. Thay vào đó, anh bảo mình thích bước đi chậm hơn vì nó ngăn anh không bị đổ mồ hôi làm bết đám keo trên tóc. Cô không thể thấy thậm chí là một mẩu keo trên mái tóc xoăn tít đó, nhưng anh quá tử tế khiến cô không thể vạch trần vụ đó. Cô không thích anh tử tế, vì thế trong khi họ ăn trưa trên đường, cô cố gây hấn với anh. Anh kéo cô vào một chỗ râm mát gần ngọn thác và hôn cô cho đến khi cô hụt hơi đến nỗi không thể suy nghĩ tử tế được nữa. Và rồi anh tận dụng lợi thế ác ôn đó.
“Em,” anh thô lỗ nói. “Tựa vào cây.”
Mắt kính màu bạc của đôi kính râm đắt tiền mới nhất của anh ngăn không cho cô thấy được mắt anh, nhưng cái miệng đe dọa ngọt ngào đó khiến cô rùng mình. “Anh đang nói gì thế?”
“Em đã ép anh đủ quá đáng rồi đấy, tiểu thư. Đã đến lúc chơi trò chơi Vượt Ngục kỳ dị rồi.”
Cô liếm môi. “Chuyện đó, ừm, nghe có vẻ đáng sợ đấy.”
“Ồ, đáng sợ chứ. Dù gì thì cũng là với em. Và em sẽ không thích chuyện sẽ xảy ra nếu cố bỏ chạy đâu. Nào giờ quay lại úp mặt vào cây ngay.”
Cô có thôi thúc muốn chạy để thử anh, nhưng ý tưởng về cái cây quá hấp dẫn. Họ đã chơi nhiều kiểu thống trị và phục tùng khác nhau từ lúc mới bắt đầu. Nó giúp cho mọi chuyện được thú vị, đúng theo cách cô muốn. “Cây nào?”
“Tù nhân được lựa chọn. Sự lựa chọn cuối cùng của em trước khi anh cầm trịch.”
Cô nấn ná hơi quá lâu để ngưỡng mộ bộ ngực cơ bắp dưới chiếc áo phông của anh. Anh khoanh tay ngang ngực. “Đừng bắt anh phải lặp lại.”
“Em muốn gọi luật sư.”
“Ở đây anh là luật pháp.”
Anh vẫn còn có thể khiến cô ngạc nhiên. Chỉ có một mình với gã đàn ông gia trưởng hơn tám mươi cân, thế mà chưa bao giờ cô cảm thấy an toàn hơn hay kích thích hơn thế này. “Đừng làm em đau.”
Anh tháo kính ra từ từ gập gọng lại. “Còn tùy thuộc vào chuyện em ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh thế nào.”
Đầu gối bủn rủn vì cảm giác kích thích vượt ngưỡng, cô dò dẫm bước về phía một cây thích đỏ cứng cáp, bao quanh là thảm rêu. Ngay cả bọt nước bắn tóe từ ngọn thác gần đó cũng không làm cô dịu đi được. Đợi chuyện này qua rồi, cô sẽ phải trả đũa anh cho đáng, nhưng lúc này cô chỉ tận hưởng mà thôi.
Anh quăng cặp kính sang bên và khẽ huých để cô quay mặt vào thân cây. “Chống tay lên thân cây không được thả xuống cho đến khi anh bảo.”
Cô từ từ đưa tay qua đầu. Lớp vỏ cây sần sùi dưới lòng bàn tay càng đẩy cái cảm giác nguy hiểm đầy khiêu gợi lên cao hơn. “Ừm… chuyện này là gì đây, thưa ngài?”
“Vụ vượt ngục gần đây tại nhà tù nữ có hệ thống an ninh tối tân phía bên kia núi.”
“Ồ, là chuyện đó.” Làm sao một gã cầu thủ siêu sao lại có thể có trí tưởng tượng phong phú như thế nhỉ? “Nhưng tôi chỉ là một kẻ đi bộ vô tội thôi mà.”
“Vậy cô sẽ không phiền hà gì khi tôi lục soát cô chứ.”
“Chà… chỉ để chứng minh tôi vô tội thôi.”
“Khôn ngoan đấy. Giờ giạng ra nào.”
Hai chân trần của cô từ từ tách ra. Anh quỳ xuống sau cô đẩy chúng ra xa hơn. Hàm râu lởm chởm của anh chà vào đùi trong của cô khi anh tuột đôi tất quần xuống và dùng ngón tay ngoắc cổ chân cô lại. Ngón tay cái cọ vào chỗ hõm ngay bên dưới mắt cá chân, làm cháy bùng lên một vùng nhạy cảm mà cô thậm chí còn chưa từng biết là có tồn tại. Tay anh nhẩn nha dạo chơi trên đôi chân trần của cô, men theo phía sau đùi. Toàn thân cô nổi da gà. Cô chờ anh tiến đến mép quần soóc, để rồi thất vọng khi anh bỏ qua khoảng mở thuận tiện giữa hai chân mà đẩy thẳng lên trên lưng áo phông của cô.
“Hình xăm nhà tù,” anh gầm gừ. “Đúng như tôi đã nghĩ.”
“Tôi bị say tại một buổi dã ngoại Chủ nhật ở trường, và khi tôi tỉnh dậy…”
Ngón tay anh đặt trên đoạn xương sống cong cong mềm mại của cô, chỉ ngay trên cạp quần. “Để dành hơi đi nào. Cô biết thế này nghĩa là gì, đúng không?”
“Không được đi dã ngoại vào Chủ nhật nữa ạ?”
“Một vụ lục soát thoát y.”
“Ôi, xin ngài, đừng làm thế.”
“Đừng chống cự không là tôi sẽ phải thô bạo đấy.” Anh luồn tay vào trong áo phông, đẩy lần áo lót của cô lên và lướt ngón cái qua núm vú. Cô rên lên, hai tay buông xuống.
Anh véo núm vú của cô. “Tôi đã bảo cô được cử động chưa?”
“X… xin lỗi.” Cô sắp chết vì cảm giác mê ly đầy nhục cảm này. Chẳng hiểu bằng cách nào cô có thể đặt hai cánh tay mềm nhũn lại vị trí cũ. Anh kéo khóa và tuột cả quần soóc lẫn quần lót của cô xuống cổ chân. Hơi lạnh quét lên làn da trần. Cô áp má vào lớp vỏ cây sần sùi trong khi anh đùa nghịch với mông cô, xoa nắn, dùng ngón cái thám hiểm khe núi, kiểm tra xem cô đã để anh đi xa được đến đâu trong cái trò chơi xấu xa của mình.
Hóa ra là rất xa.
Cuối cùng, khi đã phát cuồng vì ham muốn, gần như không thể đứng được nữa, cô mới nghe thấy tiếng khóa quần của anh tụt xuống. “Còn một nơi cuối cùng phải kiểm tra,” giọng anh khàn đục.
Và rồi anh xoay cô lại với anh, đá bay quần trong lẫn quần ngoài của cô. Mắt anh khẽ nhắm, lờ đờ khát khao. Như thể cô không có chút trọng lượng nào, anh nhấc cô lên đặt cô tựa lưng vào thân cây. Tách hai chân cô ra, anh bước vào giữa. Cô quặp hai bắp chân quanh hông anh và đan hai tay quanh cái cổ khỏe mạnh của anh. Anh dùng ngón tay mở cô ra, kiểm tra sự sẵn sàng của cô, và cuối cùng chiếm lấy thứ mà, vào giây phút này, đã là của anh không bàn cãi.
Anh khỏe đến mức ngay cả khi đang ở thật sâu trong cô, anh vẫn đảm bảo là lớp vỏ sần sùi không làm xước da cô. Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, hít thật sâu mùi cơ thể anh, và lên đỉnh quá sớm trước khi cô muốn. Anh trông chờ ở cô nhiều hơn. Sau khi để cô nghỉ ngơi một lát, anh lại tiếp tục chuyển động trong cô, lấp đầy cô, nhử cô, ra lệnh cho cô cùng hợp nhất với anh.
Ngọn thác đổ ào ào bên cạnh họ. Những chùm nước trong như pha lê hòa lẫn với hơi thở nặng nhọc của cô, cùng với những mệnh lệnh thô ráp và những lời âu yếm khàn khàn. Miệng họ hòa tan, nuốt từng lời nói. Ngón tay anh bấu vào mông cô. Một đợt sóng… dâng lên cuồn cuộn… và rồi họ cùng hòa mình với cơn lũ tràn đến.
Sau đó họ không nói gì cả. Khi quay lại với đường về, anh đi trước cô, và cô khiến bản thân sửng sốt khi bắt đầu khóc. Những mong muốn xưa cũ được thuộc về ai đó lại một lần nữa bắt rễ trong cô.
Dean bước nhanh hơn, gia tăng khoảng cách giữa họ. Cô quá hiểu anh. Anh lướt vào rồi lại ra các mối quan hệ như người ta thay áo quần. Bạn bè, người tình… Chuyện đó hoàn toàn dễ dàng. Khi một mối quan hệ kết thúc, anh có một hàng dài những người đang chờ được lấp vào chỗ khuyết.
Anh quay lại gọi cô - nói gì đó về chuyện khơi dậy một cơn thèm ăn khác. Cô giả vờ cười lớn, nhưng khoái cảm trong cô sau cuộc ân ái giữa họ đã không còn. Thứ mà bắt đầu chẳng là gì ngoài một trò chơi tình dục ngớ ngẩn giờ đã khiến cô cảm thấy yếu đuối và bất lực như cô bé Blue Bailey trước đây.
Một lá thư của Virginia được chuyển tiếp từ Seattle đến vào ngày hôm sau. Khi Blue mở thư, một bức ảnh trượt ra. Sáu nữ sinh mặc quần áo bẩn thỉu với nụ cười đầy nước mắt đứng tạo dáng trước một ngôi nhà gỗ giản dị trong rừng nhiệt đới. Mẹ cô đứng ở giữa, trông kiệt sức và đắc thắng. Ở dưới bức ảnh, Virginia đã viết một dòng đơn giản. Họ đã an toàn. Cảm ơn con. Blue ngây người nhìn bức ảnh một lúc lâu. Khi nhìn từng gương mặt của các cô gái mà số tiền của cô đã cứu được, cô xóa tan sự oán giận của mình.
Chiều thứ Năm, bốn ngày sau vụ đi bộ đường dài ở núi Smoky và hai ngày trước bữa tiệc của Nita, Blue vẽ những nét cuối cùng trên mấy bức tường. Đám tranh tường không còn phải mang vẻ ngoài tẻ nhạt giống với những bức vẽ gốc nữa, mà chúng cũng chẳng giống với đám tranh phong cảnh sướt mướt hồi cô còn học đại học. Chúng là thứ gì đó khác hoàn toàn - tất cả đều không ổn - nhưng cô không thể bắt mình sửa lại.
Tất cả mọi người đều tôn trọng đề nghị tránh xa phòng ăn của cô, và cô lên kế hoạch khánh thành hoành tráng vào tối hôm sau. Cô lau vệt mồ hôi trên trán. Sáng hôm ấy điều hòa trong nhà chính đã hỏng, và thậm chí với một cây quạt cùng cửa sổ phòng ăn mở toang, cô vẫn thấy nóng, buồn nôn và vô cùng hoảng sợ. Sẽ thế nào nếu… Nhưng cô sẽ không nghĩ đến điều đó cho đến khi bữa tiệc của Nita kết thúc. Cô lột cái áo phông ướt sũng ra khỏi người và lùi lại ngắm nghía sản phẩm lầm lạc, tai hại của mình. Cô chưa bao giờ tạo ra thứ gì mà cô yêu thích hơn thế này.
Cô đánh nốt chút màu cuối cùng - dùng một miếng vải thưa để tô mấy chỗ bóng cho mép mềm mại hơn - và đang bắt đầu dọn dẹp thì bỗng nghe thấy tiếng xe đến gần. Lúc nhìn qua ô cửa sổ mở, cô thấy hai chiếc limo dài màu trắng đỗ lại. Cửa mở và một đoàn những nhân vật lộng lẫy ào ra. Đám đàn ông tất cả đều cao lớn, với cần cổ to bự, cơ bắp cuồn cuộn và thân hình khổng lồ. Bất chấp sự khác nhau về màu da và kiểu tóc của đám phụ nữ, có thể nói họ đến từ một nhà máy nhân bản cho sự trẻ trung và khiêu gợi. Những cặp kính râm đắt tiền ngự trên đỉnh đầu, túi xách hàng hiệu đung đưa trên cổ tay và đống quần áo hở hang phủ lên những thân hình uyển chuyển. Cuộc đời thực của Dean Robillard vừa mới ghé chơi.
Dean đã lại rời khỏi nhà để đến trang trại nhà hàng xóm, April và Riley đang làm mấy việc nhà, Jack thì đang trốn ngoài nhà nhỏ sáng tác một bài hát, và lần này thì Nita lại đang ở nhà. Blue tháo nốt chỗ đuôi tóc còn lại, chải mấy ngón tay qua mái tóc bết mồ hôi rồi buộc lại cho gọn gàng hơn. Vừa đẩy lớp ni lông sang bên bước ra ngoài sảnh nghỉ, cô đã nghe thấy tiếng phụ nữ vọng đến qua lớp cửa kính.
“Em không nghĩ nó lại… dân dã thế này.”
“Có cả nhà kho và mọi thứ.”
“Cẩn thận dưới chân đấy, em gái. Anh không thấy con bò nào, nhưng thế không có nghĩa là chúng không lang thang ở chỗ nào đó.”
“Boo biết cách sống đấy,” một gã đàn ông nói. “Anh phải tìm cho mình một nơi thế này mới được.”
Khi Blue bước ra ngoài thềm, đám phụ nữ nhìn vẻ ngoài nhếch nhác của cô: áo phông bẩn thỉu, quần soóc xác xơ và đôi ủng lao động bê bết sơn. Một gã đàn ông có cái cổ như thân cây và bờ vai rộng cả dặm bước đến. “Có Dean ở đây không?”
“Anh ấy ra ngoài cưỡi ngựa, nhưng sẽ quay về trong khoảng một giờ nữa.” Cô chùi lòng bàn tay lem luốc lên quần soóc. “Tôi e là điều hòa đang tạm thời bị hỏng, nhưng các vị có thể ngồi ở hiên sau để chờ anh ấy.”
Họ theo cô đi xuyện qua nhà. Khu hiên, với sàn lát đá bảng màu xám mới toanh, tường mới sơn trắng và trần nhà cao, đem lại cảm giác mát mẻ và rộng rãi so với phòng ăn nóng nực. Ba ô cửa sổ theo phong cách Palladio duyên dáng trên tường, phía trên lớp kính phủ thứ ánh sáng lốm đốm râm xuống đám ghế mây và cái bàn kim loại uốn màu đen vừa mới chuyển đến vài ngày trước. Những cái gối sặc sỡ màu xanh dịu đục lỗ đen tăng thêm phần thanh thoát cho khoảng không gian ấm cúng.
Có bốn gã đàn ông nhưng lại có đến năm người phụ nữ. Chẳng ai bận tâm giới thiệu mình, nhưng cô cũng nghe được mấy cái tên chỗ này chỗ kia: Larry, Tyrell, Tamika… và Courtney, một cô nàng tóc hạt dẻ cao và nổi bật có vẻ như chẳng cặp với ai trong mấy gã ở đó. Blue nhanh chóng luận ra lý do.
“Ngay khi khóa huấn luyện tập trung kết thúc, em sẽ bắt Dean phải đưa em đến San Fran nghỉ cuối tuần,” Courtney hất mái tóc óng ả nói. “Valentine vừa rồi bọn em đã có một khoảng thời gian tuyệt diệu ở đó, và em xứng đáng được vui vẻ chút ít trước khi phải đối mặt với một đám học sinh lớp Bốn khác.”
Tuyệt. Courtney thậm chí còn chẳng phải là một kẻ xinh đẹp rỗng tuếch.
Đám phụ nữ bắt đầu phàn nàn về cái nóng, bất chấp luồng gió được tạo nên bởi mấy cái quạt trần mới lắp. Tất cả bọn họ đều cho rằng Blue là người giúp việc được thuê và bắt đầu đòi cô mang bia, trà lạnh, soda không đường và chai nước lạnh. Loáng cái, Blue đã phải làm bánh mì xúc xích, xắt phô mai, xếp thịt đông lạnh cùng với từng suất đồ ăn nhanh trong nhà. Một gã muốn có lịch chiếu chương trình truyền hình; một người khác muốn thuốc giảm đau. Cô báo tin cho cô nàng tóc đỏ lộng lẫy rằng đồ ăn Thái vẫn chưa đến được Garrison.
Blue đang lục lọi trong kho thực phẩm, cố tìm ít khoai tây chiên giòn thì April gọi sang. “Cô thấy Dean có khách nên cô vòng sang nhà nhỏ luôn. Riley đi với cô. Bọn cô sẽ ở đây cho đến khi bọn họ về hết.”
“Cô trốn đi như thế là không đúng nhé,” Blue trả lời.
“Ừ thì thế. Nhưng mà Jack muốn cô nghe bài hát mới của ông ấy.”
Blue ước gì mình có thể ở ngoài nhà nhỏ lắng nghe bài hát mới của Jack Pattriot thay vì phục vụ đám bạn của Dean.
Cuối cùng Dean cũng xuất hiện, người nào người nấy trong khu hiên đều nhảy dựng lên chào anh. Mặc dù anh toàn mùi ngựa và mồ hôi, Courtney, cô nàng đã phàn nàn mãi về mùi phân bón thoang thoảng, vẫn cứ lao vào anh. “Dean, anh yêu! Ngạc nhiên chưa! Bọn em tưởng anh sẽ không bao giờ về đây chứ.”
“Này, Boo. Nơi này của cậu được đấy.”
Dean thậm chí còn chẳng liếc mắt về phía Blue. Cô rút lui vào trong bếp, bắt đầu xếp đống đồ ăn dễ hỏng vào trong tủ lạnh. Vài phút sau anh thò đầu vào. “Này, cảm ơn vì đã giúp nhé. Anh sẽ tắm thật nhanh và quay lại ngay.”
Khi anh biến mất, cô tự hỏi liệu có phải ý anh là cô nên tiếp tục phục vụ đám bạn của anh, hay là anh trông chờ cô cùng tham gia bữa tiệc. Cô đóng tủ lạnh lại. Bố khỉ. Cô sẽ quay lại làm việc.
Nhưng cô còn chưa kịp chuồn đi, Roshaun đã thò đầu vào cửa hỏi xin kem. Cô đem mấy cái đĩa và dọn chỗ còn lại đi. Cô vừa chất đồ vào máy rửa bát, anh chàng Dean mới tắm sạch sẽ bước ngang qua cô. “Cảm ơn lần nữa nhé, Blue. Em là nhất đấy.” Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng anh ngoài hiên, cười vang với bạn bè.
Cô đứng đó, nhìn gian bếp mà cô vô cùng yêu quý. Vậy đấy, chuyện là thế? Hay có phải thế không? Cô phải biết chắc chắn. Hai tay run rẩy, cô đặt hai lon soda không đường đã hết lạnh lên một cái khay, thêm vào chai bia lạnh cuối cùng và mang tất cả ra hiên.
Courtney đứng cạnh Dean, cánh tay choàng quanh eo anh, một lọn tóc óng ả vướng vào tay áo polo xám của anh. Trên đôi giày gót nhọn, cô ta cao gần bằng anh. “Nhưng Boo này, anh phải quay về kịp dự bữa tiệc của Andy và Sherilyn đấy. Em đã hứa là bọn mình sẽ đến rồi.”
Anh ấy là của tôi! Blue muốn kêu lên. Nhưng không phải vậy. Chẳng ai là của cô cả, và chưa từng có ai hết. Cô đem cái khay đến chỗ anh. Mắt họ gặp nhau - đôi mắt xanh quen thuộc ấy vẫn thường cười với cô. Cô định nói mình đã để dành chai bia lạnh cuối cùng cho anh, nhưng cô còn chưa mở miệng, anh đã nhìn đi chỗ khác, như thể cô vô hình vậy.
Một cục nghẹn khổng lồ dâng lên trong cổ họng cô. Cô nhẹ nhàng đặt cái khay lên bàn, đi vào trong rồi dò dẫm tìm lối quay lại phòng ăn.
Thêm nhiều tiếng cười nữa vọng về phía cô. Cô cầm mấy cây chổi vẽ bắt đầu rửa sạch. Cô làm việc như một cái máy, siết chặt nắp sơn, cất dụng cụ, gấp vải bạt, quyết tâm dọn dẹp sạch mọi thứ để không phải quay trở lại nơi này nữa. Lớp ni lông chắn ngang cửa kêu sột soạt và Courtney thò đầu vào phòng ăn. Dù đã tuyên bố mình là giáo viên, rõ ràng cô ta không hề đọc được tấm bảng ĐỪNG ĐỘNG VÀO.
“Tôi có chút việc khẩn,” cô ta nói thậm chí không liếc nhìn mấy bức tranh tường. “Lái xe của bọn tôi đã đi ăn trưa, và tôi đang bị một cái mụn khổng lồ. Tôi không có kem che khuyết điểm ở đây. Cô có thể lái xe vào thị trấn mua ít Eerace hay gì đó được không? Và có lẽ nhân tiện mua ít nước khoáng luôn?” Courtney quay đi. “Để tôi xem mọi người muốn gì nữa không?”
Blue đẩy xe sơn sang một bên và tự nhủ nên cho anh thêm một cơ hội nữa. Nhưng người quay lại là Courtney, tờ một trăm đô kẹp giữa mấy ngón tay. “Kem che khuyết điểm, nước khoáng và ba túi Cheeto. Cứ giữ tiền thừa.” Cô ta nhét vào tay Blue. “Cảm ơn cưng nhé.”
Hàng loạt cảnh tượng vụt qua đầu Blue. Cô chọn cách cho phép mình giữ được lòng tự trọng.
Một giờ sau, cô quay lại ngôi nhà, lúc này đã không còn một ai, thả gói mỹ phẩm, nước khoáng, Cheeto và tiền thừa xuống quầy bếp. Ngực cô có cảm giác như bị ai đó chất hàng tấn đá lên. Cô quét nốt phòng ăn, đặt ghế vào đúng chỗ, chất đồ lên xe của Nita và xé tấm ni lông ra khỏi cửa. Chẳng còn lúc nào thích hợp hơn bây giờ để đặt dấu chấm hết cho một thứ mà lẽ ra không bao giờ nên bắt đầu.
Khi đã xong, cô nhìn lại lần cuối đám tranh tường với đúng bản chất của chúng. Một đống vớ vẩn ủy mị.