Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Diêu Thành Lâm cũng không quay lại phòng, chỉ có một nhân viên phục vụ đến nói với bọn họ, ông có việc không thể rời đi.
Ba người Kỷ Minh Nguyệt đều không để ý
Rốt cuộc cũng là bạn cùng trường cao trung Đoan Thành, tuy lý do tụ tập rất kỳ quái, quá trình cũng có chút kỳ lạ, nhưng sau khi bắt đầu nói chuyện thì cũng không tệ.
Đương nhiên, là Kỷ Minh Nguyệt cùng Tạ Vân Trì cảm thấy nói chuyện không tệ.
Còn Phó Tư Viễn…
Anh đã quyết tâm sẽ không bao giờ theo chân hai người này ăn cơm nữa.
Chỉ biết bắt nạt người khác!!!
Một bữa cơm mau chóng kết thúc, Phó Tư Viễn dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên dùng khuỷu tay chọc chọc Tạ Vân Trì: “Này lão Tạ, lần trước cậu đi Đoan Thành tham gia hôn lễ có đến trường cũ không? Đã lâu tôi không về đó.”
Tạ Vân Trì lắc lắc đầu: “Chưa kịp.”
Kỷ Minh Nguyệt lại nói: “Hai ngày trước tôi có tới đó một chuyến.”
“Ừm.” Phó Tư Viễn gật gật đầu, “Quả nhiên sau này có cơ hội công tác ở Đoan Thành, tôi cũng nên đi xem thử, hoài niệm một chút.”
“Ai hoài niệm, tôi đi họp phụ huynh cho em trai.” Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, nhớ tới câu nói kia của Kỷ Hoài, “Hơn nữa, chỉ có người lớn tuổi mới thích hoài niệm.”
?
Phó Tư Viễn: “Làm ơn đi, hai chúng ta không phải cùng tuổi sao?”
Kỷ Minh Nguyệt mặt không đỏ tim không đập: “Tôi đang nói đến tuổi tâm hồn.”
“Phụt” một tiếng, Tạ Vân Trì bên cạnh cười thành tiếng, không quên ôn nhu đâm bạn tốt của mình một đao: “Miêu Miêu nói đúng.”
Sau đó lại ôn nhu đâm thêm đao thứ hai: “Những người có tuổi tâm hồn trẻ như bọn tôi đều đang nỗ lực làm việc, hướng đến tương lai.”
“…”
Không muốn sống nữa!!!
Kỷ Minh Nguyệt trộm liếc Tạ Vân Trì một cái, trong lòng dâng lên một hương vị ngọt ngào không nói thành lời.
Cô cưỡng chế không nâng khóe môi, ra vẻ bình đạm: “Bất quá thời điểm đang đợi em trai, có đi dạo, nhìn lại cái bảng vàng danh dự kia, mặt sau chính là bảng tỏ tình, hai cậu còn nhớ không?”
Tay cầm cốc nước của Tạ Vân Trì dừng lại một chút.
Phó Tư Viễn gật gật đầu: “Nhớ.”
Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì: “À lại nói đến cái bảng vàng danh dự, cái tôi nhớ nhất là, một lần thi tháng năm lớp , ảnh chụp treo trên bảng vàng của lão Tạ bị trộm mất, như thế nào cũng tìm không thấy.”
Kỷ · kẻ trộm ảnh chụp · Minh Nguyệt: “…”
Mẹ nó, đề tại sao lại chuyển thành cái này!
Không chờ Tạ Vân Trì phản ứng, Kỷ Minh Nguyệt không quá tự nhiên mà chuyển đề tài: “Trộm ảnh chụp? Lại nói tiếp, tôi nói với các cậu, ảnh chụp trên thẻ học sinh của tôi cũng không thấy đâu.”
“Thật sự?” Phó Tư Viễn đáp lời, liếc liếc mắt nhìn Tạ Vân Trì bên cạnh, lập tức phản ứng lại, “Ôi, cậu đừng nghĩ nhiều, ai sẽ trộm ảnh trên thẻ học sinh chứ, cũng không phải tên ngốc.”
Tạ · kẻ trộm ảnh chụp · tên ngốc · Vân Trì: “…”
Biểu tình của Tạ Vân Trì không thay đổi, cười tủm tỉm, nhìn qua tâm tình còn khá tốt: “Tư Viễn, đợi lát nữa ra ngoài, cậu thanh toán.”
?
Phó Tư Viễn sợ ngây người.
“Không đúng, dựa vào cái gì mà tôi thanh toán?” Phó Tư Viễn vẻ mặt khó hiểu.
Tạ Vân Trì tự nhiên: “Chẳng lẽ để chú Diêu mời khách? Miêu Miêu…”
Anh dừng một chút, nhìn thoáng qua Kỷ Minh Nguyệt đang chột dạ, nói tiếp, “Hiện tại trong túi không có tiền. Cả tôi cũng không mang theo ví.”
“…”
Nói thật, trừ Tạ Vân Trì, Phó Tư Viễn trước nay chưa từng thấy người nào lại thể hiện bốn chữ “Không biết xấu hổ” này một cách vân đạm phong khinh, trời quang trăng sáng như thế này.
Anh uống một ngụm nước để đè x uống sự bàng hoàng của mình: “Đã là thời đại nào rồi, cái chuyện như không mang ví tiền mà đồ ma quỷ nhà cậu cũng nói ra khỏi miệng được? Điện thoại không thể trả tiền sao?”
Tạ Vân Trì nhếch môi cười cười, ngữ khí ấm áp ôn nhu: “Cậu không nghe ra sao? Không mang ví là viện cớ, tôi chính là không muốn trả tiền.”
Kỷ Minh Nguyệt thật sự nhịn không được, “Phụt” một tiếng, bật cười, sau đó khẽ giơ ngón tay cái với Tạ Vân Trì.
Phó Tư Viễn trợn mắt há mồm.
Anh quay đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt, “Lén lút giơ cái gì chứ!”
Kỷ Minh Nguyệt liền quang minh chính đại mà giơ ngón tay cái với Tạ Vân Trì.
“…”
…
Bữa cơm này cũng không phải thật sự để Phó Tư Viễn thanh toán, rốt cuộc thì đây cũng là quán ăn của nhà Diêu Thành Lâm, ba người bọn họ là tiểu bối, Diêu Thành Lâm sao có thể lấy tiền của họ.
Nhưng Phó Tư Viễn vẫn canh cánh trong lòng chuyện này rất lâu, trên đường trở về còn không ngừng nhắc mãi: “Lão Tạ, cậu cũng không thể mỗi ngày đều đối xử với tôi như vậy chứ, cậu nghĩ lại xem, khi học cao trung ai là người đối xử tốt nhất với cậu, thường xuyên mời cậu ăn cơm?”
Hôm nay bởi vì gặp bạn bè, Tạ Vân Trì cũng không để thư ký Phương đi theo, cho nên anh tự lái xe.
Phía trước là đèn đỏ, Tạ Vân Trì ngừng lại, tay để trên vô lăng: “Cậu mời tôi ăn cơm, chẳng lẽ không phải vì muốn tôi giảng bài cho cậu sao?”
Kỷ Minh Nguyệt ngồi ở ghế phụ, trái tim đang đập liên hồi mãi mới hòa hoãn xuống.
Cô nhớ tới khi chuẩn bị lên xe, Tạ Vân Trì gọi cô, bộ dáng muốn cô ngồi ở ghế phụ, mà còn không thể từ chối…
Kỷ Minh Nguyệt mím môi.
Tạ Vân Trì cùng Phó Tư Viễn dường như không quá để ý chuyện này.
Cô muốn dời lực chủ ý.
“Phó Tư Viễn, nói như vậy thì cậu vẫn kiếm lời, một bữa ăn liền có thể được đệ nhất học bá giảng bài cho cậu.”
Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, lại nói, “Năm lớp tôi muốn học tập thật tốt, ba tôi tìm gia sư mệt muốn chết, đâu giống cậu, một bữa cơm liền giải quyết xong.”
Tạ Vân Trì nghiêng đầu, nhìn Kỷ Minh Nguyệt, tựa hồ muốn nói cái gì.
Anh mở miệng tính nói.
Xe phía sau bóp còi, Phó Tư Viễn cũng nói: “Đèn xanh rồi, đi thôi, ở phía sau có không ít xe đang chờ.”
Tạ Vân Trì rốt cuộc cái gì cũng không nói, quay đầu lại, xe chậm rãi khởi động.
Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân khi đối diện với Tạ Vân Trì cũng thật quá không có tiền đồ.
Quả thực giống như hồi cao trung, không có tiền đồ.
Nhịp tim chỉ vừa mới bình phục, lại bởi vì ánh mắt của Tạ Vân Trì vừa rồi, trong nháy mắt lại như sấm rền.
Đôi mắt anh vẫn đẹp như lúc đó, sạch sẽ lại thuần túy, thời điểm nhìn người khác đầy chuyên chú.
Đôi mắt như mực phản chiếu màn đêm đầy màu sắc ngoài cửa sổ xe, ánh sáng tinh xảo đập vào giữa hai mắt khiến người ta thất thần.
… Tạ Vân Trì vừa rồi muốn nói cái gì?
Phó Tư Viễn mở miệng: “Kỷ Minh Nguyệt, tôi nhớ là hồi lớp không phải cậu rất lười sao? Thành tích cũng không tốt, sao lại đột nhiên muốn học tập thật tốt?”
Hồi cao trung Phó Tư Viễn không có học cùng lớp với Kỷ Minh Nguyệt, nhưng vì dung mạo cùng gia thế của cô, cho dù cô có thành tích như thế nào thì cũng rất nổi bật.
Phó Tư Viễn nói cũng không sai.
Kỷ Minh Nguyệt từ nhỏ đã biết rõ nhà mình có tiền, dù cho cả đời lười nhác cũng không sao, huống chi cô còn có một em trai hiểu chuyện, nỗ lực lại nghe lời.
Cho dù đã lên cao trung, cô cũng rất thoải mái làm một đại tiểu thư lười biếng.
Đầu óc Kỷ Minh Nguyệt khá tốt, chỉ là quá lười, lại rất thích ngủ, ba ngày thì có hai ngày đến muộn, lúc kiểm tra nhớ thì viết, không nhớ thì…
Tùy duyên đi.
Dù sao kiểm tra chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được.
Một con người lười nhác như vậy, năm lớp … Thay đổi!
Kỷ Minh Nguyệt duỗi người: “Không có gì, chỉ là cảm thấy không làm một con mèo ăn bám cũng không tồi.”
Phó Tư Viễn cùng Tạ Vân Trì đều cười nhạt.
Hiện tại Kỷ Minh Nguyệt đâu chỉ không là một con mèo ăn bám, rõ ràng là một con mèo thành công.
Kỷ Minh Nguyệt dựa vào ghế, biếng nhác, không nói nữa.
Thật sự quá xa xăm, cô trong lúc nhất thời cũng thiếu chút nữa quên mất dáng vẻ lười nhác của mình ngày xưa.
Cô lại nhớ tới cái hộp kia, nhớ tới lá thư tình không thể đưa.
Trong đó có viết một đoạn:
“Tạ Vân Trì, cậu thật sự không biết tôi đã vì cậu mà nỗ lực như thế nào! Lúc trước tôi có thấy một nữ sinh tỏ tình với cậu, cậu nói cậu không thích người không có tương lai, kỳ thật tôi không biết cái gì gọi là có tương lai, nhưng tôi sợ khi tỏ tình với cậu thì cậu cũng nói như vậy, nên muốn học tập thật tốt. Một kẻ lười nhác muốn học tập thật tốt thực sự rất khó, đệ nhất học bá như cậu sao lại không dạy tôi chứ, nếu cậu dạy cho tôi, tôi khẳng định sẽ nỗ lực, học tập thật tốt.”
“Tạ Vân Trì, tôi có rất nhiều chuyện cậu không biết, nhưng hiện tại tôi viết mệt quá rồi, tôi không muốn viết nữa, cậu cũng không cần biết thêm.”
“Cậu chỉ cần biết, tôi thực sự thích cậu, là đủ rồi!”
Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được mà cười.
Cô lúc ấy thật quá ấu trĩ.
Nhưng sự yêu thích lúc đó, thực sự là một chút tạp chất cũng không có, nhiệt tình đến mức hận không thể cho cả thế giới biết.
Khi đó cô thật sự rất thích Tạ Vân Trì.
Hiện tại…
Hình như, cũng sắp nhịn không được.
Tạ Vân Trì liếc nhìn Kỷ Minh Nguyệt một cái, cũng nhếch khóe môi.
Phó Tư Viễn ngồi một mình ở ghế sau, cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên kỳ kỳ quái quái…
Thấy được sắc hồng trong không khí.
“…”
Đừng có coi thường cẩu độc thân được không?
Phó Tư Viễn: “Hai người các cậu đang cười cái gì? Có chuyện buồn cười cũng không nói cho tôi nghe?”
Trong xe lặng im hai giây.
Kỷ Minh Nguyệt: “Không có gì, nhớ tới năm lớp cậu đi tỏ tình với một bạn cùng lớp tôi, kết quả cậu ấy nói thích Tạ Vân Trì, liền cảm thấy thực buồn cười.”
?
Phó Tư Viễn thề, bản thân mà nói với Kỷ Minh Nguyệt thêm một câu, bản thân sẽ là cẩu!
Kỷ Minh Nguyệt hơi hơi trầm mặc, lại nói: “Sau đó cậu ấy còn nói với tôi, cậu cũng rất đẹp trai.”
Phó Tư Viễn lập tức quên mình vừa thề độc, vui tươi hớn hở: “Đúng không, tuy cậu ấy không đồng ý lời tỏ tình của tôi, nhưng ánh mắt vẫn rất…”
Kỷ Minh Nguyệt: “Nhưng không đẹp trai bằng Tạ Vân Trì.”
“…&¥@”
Tạ Vân Trì hôm nay dường như không quá bận.
… Anh không ở vịnh Tinh Nguyệt như hôm qua, ngược lại chỉ đưa Kỷ Minh Nguyệt về.
Phó Tư Viễn đã xuống xe từ trước.
Đèn trong xe cũng không mở, Kỷ Minh Nguyệt nhìn không rõ thần sắc của Tạ Vân Trì.
Tim cô giật nảy không có lý do, mím môi, chuẩn bị tháo đai an toàn xuống xe.
Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy hít thở cũng đầy áp lực.
Thật lâu sau.
Tạ Vân Trì mở miệng: “Cậu đi lên đi, hôm nay tôi phải về nhà có việc.”
Thanh âm của anh gần ở bên tai, lại có cảm giác không đúng lắm.
Anh tựa hồ như đang khắc chế cái gì.
Kỷ Minh Nguyệt gật đầu: “Được, vậy cậu đi đường cẩn thận một chút.”
Tạ Vân Trì lên tiếng: “Tôi nhìn cậu đi lên.”
… Kỷ Minh Nguyệt có chút hoảng hốt.
Cuộc đối thoại như vậy quá mức ái muội, thậm chí còn làm người ta hốt hoảng, hẳn là chỉ có người yêu mới nói như vậy.
Tạ Vân Trì đứng ở dưới tầng, nhìn ánh đèn bật sáng, hòa nhập với bóng đêm, trở thành một ánh sáng ôn nhu.
Anh cười cười.
Anh nhớ tới lúc dừng đèn đỏ, có lời chưa kịp nói.
… Vừa rồi anh muốn nói.
“Lúc đó cậu muốn được đệ nhất học bá giảng bải sao? Không cần cậu mời ăn cơm.”
“Tôi mời cậu ăn.”
“Ăn cả đời.”