Vốn dĩ không khí trong phòng đã không quá tốt, lại càng vì một câu nói bất ngờ của Kỷ Minh Nguyệt mà trở nên quái dị.
Ngay cả ý cười trên mặt Thẩm Chi khi nhìn cô cũng nhạt đi vài phần.
Những lời vừa rồi của Kỷ Minh Nguyệt làm bà không hài lòng, rốt cuộc cô cũng chưa tính là bạn gái của con trai bà, đột nhiên xen miệng vào chuyện nhà người khác, nhìn thế nào cũng cảm thấy EQ của cô bé này quá thấp.
…
Nhưng thực không may, Kỷ Minh Nguyệt vừa lúc là người không thèm bận tâm người khác đánh giá “EQ” của mình.
Cô từ nhỏ luôn thuận buồm xuôi gió, muốn cái gì có cái đó, Kỷ Phong cùng Chúc Cầm thực sự cực kỳ cưng chiều cô.
Cũng chính bởi vì Kỷ Minh Nguyệt lười, nên mới không bị chiều đến mức sinh ra thói hư tật xấu.
Nhưng, thật ngại quá, châm ngôn cuộc sống số một trong lòng Kỷ Minh Nguyệt chính là, bản thân vui sướng thì mới gọi là vui sướng.
Cần gì phải vì cái nhìn của người khác mà làm bản thân không vui chứ?
Giống như hiện tại, cô sẽ vì hai người này là ba mẹ của Tạ Vân Trì mà tỏ ra lễ phép.
Nhưng chỉ có thế thôi.
Hiện tại, đại tiểu thư đây không vui.
Dựa vào cái gì mà Tạ Vân Trì không nói ra, bọn họ cứ thế cho rằng Tạ Vân Trì không khổ sở, không ủy khuất?
Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể tận hưởng mọi thứ, coi thường cảm xúc của Tạ Vân Trì?
Dựa vào cái gì bọn họ muốn Tạ Vân Trì ôn nhu thì anh phải làm theo?
Dù sao cô cũng khó chịu với Bạch Đào rất lâu rồi.
Kỷ Minh Nguyệt giương mi: “Chú, dì, Tạ Vân Trì bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho hạng mục M-, hai người hẳn là biết rõ.
Hạng mục nghiên cứu khoa học quan trọng hơn những hạng mục khác rất nhiều, Bạch Đào đến thực tập lại hoàn toàn không làm được gì, người trong tổ đã nghị luận rất nhiều rồi.
Thành bại của M- dựa vào nhất cử nhất động của từng người, con nghĩ hai người sẽ không vì Bạch Đào mà làm mọi người trong tổ phải suy tư quá nhiều chứ?”
Biểu tình của Thời Đức Vĩnh không tốt, “Cô là…”
Kỷ Minh Nguyệt gật đầu cười: “Đúng vậy, thực trùng hợp, con là phó tổ trưởng của tổ hạng mục M-, cho nên trong hạng mục này con hẳn là có quyền lên tiếng.”
Thời Đức Vĩnh trầm mặc trong chốc lát, lại cười nói: “Đúng là trùng hợp, tôi là chủ tịch Quân Diệu, chả lẽ tư cách an bài một thực tập sinh vào cũng không có sao?”
“Thưa chú.” Kỷ Minh Nguyệt dựa lưng vào ghế, “Chuyện này chưa bao giờ là về việc có tư cách hay không.
Hôm nay là Bạch Đào, ngày mai liền có thể là Hoàng Đào, ngày kia lại là Lục Đào, sau đó thì sao? Chú nghĩ rằng mấy người bọn con sẽ có cảm tưởng như thế nào? Chú nghĩ…”
Cô dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Chú nghĩ thế nào về bao năm tâm huyết của Tạ Vân Trì?”
Kỷ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Thẩm Chi.
“Thưa dì, tuy rằng con biết là Tạ Vân Trì bận tâm đến suy nghĩ của dì, vẫn luôn không nói ra, nhưng mà…” Cô nỗ lực mà bình phục tâm tình, bảo trì ngữ khi ôn hòa, “Từ thời cao trung đã có rất nhiều người biết, Tạ Vân Trì rất ghét ăn cà tím, từ cao trung đến giờ vẫn vậy.”
Thẩm Chi bỗng dưng trừng lớn mắt, cả kinh: “Sao có thể!”
Bà vội vàng nhìn Tạ Vân Trì, tựa hồ là hy vọng Tạ Vân Trì giúp bà nói mấy câu.
… Tạ Vân Trì nhàn nhạt mà né tránh ánh mắt của bà.
Trong lòng Thẩm Chi lạnh đi.
… Vậy đó là sự thật.
Bà lại có chút không cam lòng, “Thời cao trung Vân Trì thường xuyên…”
Kỷ Minh Nguyệt thật sự không nghe nổi lời này, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho Tạ Vân Trì, đau đến tận lục phủ ngũ tạng.
“Đó là bởi vì những đồ ăn khác đều đắt hơn cà tím.” Kỷ Minh Nguyệt có chút châm chọc mà cong cong môi, “Không phải đến chuyện này dì cũng không biết chứ?”
“…”
Thẩm Chi hoàn toàn sửng sốt.
“Dì à, kỳ thật là mấy chuyện như này không đến lượt người ngoài như con đến quản.” Cô dừng một chút, “Nhưng, Tạ Vân Trì là con trai của dì.”
“Bầu bạn với dì hơn năm, hữu cầu tất ứng, là con trai ruột.”
(Hữu cầu tất ứng: chỉ cần muốn sẽ được đáp ứng)
Thẩm Chi lại nhìn nhìn biểu tình của Tạ Vân Trì, hoàn toàn hiểu được.
Bà một câu cũng không nói được, chỉ có thể nản lòng mà tựa lưng vào ghế, thậm chí còn cảm thấy mình già đi không ít.
Không chờ Thẩm Chi nói nữa, Tạ Vân Trì vừa rồi vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng đứng dậy.
Ngữ khí của anh vẫn hòa hoãn trước sau như một, giống như chuyện vừa rồi không hề phát sinh, còn không quên gật gật đầu với Thời Đức Vĩnh và Thẩm Chi: “Chú, mẹ, hai người ăn đi, con và Minh Nguyệt có chuyện gấp cần xử lý.”
Nói xong, Tạ Vân Trì nhìn Kỷ Minh Nguyệt một cái, đi tới, nắm lấy tay cô kéo nhanh ra ngoài.
Vị trước mắt này người cao chân dài, đi rất nhanh, Kỷ Minh Nguyệt bị kéo đi còn liên tục lảo đảo.
… Nhưng Kỷ Minh Nguyệt vừa rồi còn mới mồm nhanh miệng dẻo nói chuyện sắc bén như dao, lúc này lại một câu cũng không nói ra được.
Cô nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt tay mình, chỉ cảm thấy giống như trái tim của mình bị anh nắm chắc trong tay.
Bằng không, tại sao tim đập càng lúc càng nhanh, giống như sắp nhảy ra ngoài như vậy?
Tay của Tạ Vân Trì rất đẹp, từ lúc cao trung cô đã biết.
Ngón tay nhỏ dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được chăm sóc kỹ càng sạch sẽ, giống như con người anh vậy.
Nhưng, Kỷ Minh Nguyệt chưa bao giờ biết, khi được Tạ Vân Trì giữ chặt tay như thế này…
Cô vậy mà lại khẩn trương, rồi lại vui vẻ, giống như một tờ chi phiếu kếch xù rơi từ trên trời xuống, cô sợ trong nháy mắt tờ chi phiếu kia sẽ biến mất.
Cho nên hiện tại cô cũng chỉ có thể chớp chớp mắt mà nhìn bàn tay kia nắm chặt cánh tay mình.
Cho đến khi cách xa căn phòng vừa nãy một khoảng, Tạ Vân Trì mới ý thức lại, thả chậm bước chân, quay đầu nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Lại nhìn theo ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt, anh hơi cúi đầu, chú ý tới tay của hai người.
“…” Tạ Vân Trì ho nhẹ, mặt không gợn sóng mà buông ra.
Kỷ Minh Nguyệt đứng thẳng thân mình, ngẩng đầu nhìn nhìn anh.
Ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng nói cái gì, cái bụng liền lên tiếng trước…
“Ục ục…”
“…” Kỷ Minh Nguyệt yên lặng mà chửi thầm một câu trong lòng, sau đó xấu hổ che mặt.
Tạ Vân Trì còn không cho cô chút mặt mũi nào, nhẹ giọng bật cười.
Đến sức lực để trừng anh Kỷ Minh Nguyệt cũng không có, chỉ cảm thấy đời này thể diện của mình coi như vứt hết, mà có khả năng là đều vứt ở trước mặt Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì thực săn sóc mà thu lại ý cười, còn không quên hỏi, “Có muốn ăn gì không?”
“Muốn ăn cái gì cũng được?”
“Ừm, vốn dĩ là hôm nay tôi mời cậu ăn cơm, muốn ăn gì cũng được.”
Kỷ Minh Nguyệt buông tay xuống, liếc liếc Tạ Vân Trì, không chút khách khí mà nói, “Tôi muốn ăn đồ nướng.”
Tạ Vân Trì sửng sốt một chút, hoài nghi mà nhìn cô.
Kỷ Minh Nguyệt thở một hơi, nhìn anh, kiên định gật gật đầu.
Thật không dám giấu giếm, cô muốn ăn mấy thứ này đã lâu.
Ở Mỹ đã không thể tìm được hương vị quê nhà, sau khi về nước lại vì đủ loại nguyên nhân mà không thể ăn.
Hiện tại nếu đã “muốn ăn gì cũng được”, vậy đương nhiên phải là thịt nướng! BBQ! Còn phải ở ngoài trời!
Kỷ Minh Nguyệt nhìn nhìn Tạ Vân Trì, “Sẽ không phải là cậu không ăn được mấy thứ này chứ?”
Tạ Vân Trì cười khẽ một tiếng, không nói thêm cái gì, xoay người đi ra ngoài.
Kỷ Minh Nguyệt lập tức hiểu được ý của anh, vội vàng tung ta tung tăng mà đi theo anh ra ngoài.
Hiện tại ngẫm lại, quan hệ của hai người họ, còn cách ranh giới người yêu một đoạn, lại thân cận hơn so với bạn cùng trường, vậy thì tổng kết lại hẳn là…
Bạn ăn cơm.
Ba ngày gặp nhau hai lần, đều ăn cơm chung.
…
Một miếng nước cũng chưa uống, lại phải ngồi xe rời đi.
Kỷ Minh Nguyệt trầm thấp mà thở dài, quay đầu hỏi Tạ Vân Trì, “Cái kia… Nhà hàng này thật sự rất khó đặt sao?”
Tạ Vân Trì cười cười: “Cậu quên tôi đã nói gì với cậu à? Đây là nhà hàng của bạn tôi.”
“…”
Anh vừa nói như vậy, Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ nhớ lại, hình như thực sự có chuyện như vậy.
Nhưng lực chú ý của cô lúc đó đều đặt trên việc Tạ Vân Trì tiến lại gần, mấy cái Tạ Vân Trì nói thực sự là vào tai này ra tai kia.
Chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Sắc lệnh trí hôn mà.
(Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ được lý trí trước dục vọng)
Kỷ Minh Nguyệt lắc lắc đầu, trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng, “Vừa rồi thật sự ngại quá.”
Tạ Vân Trì có chút ngoài ý muốn mà nhìn cô: “Ngại cái gì?”
“Ăn đồ nướng sao?”
?
Trong đầu của cậu chỉ có ăn ăn ăn sao?
Miêu Miêu khiếp sợ.jpg
Kỷ Minh Nguyệt: “Không phải, ý tôi là… Chưa hỏi ý của cậu mà đã nói chuyện với b… chú và mẹ của cậu như vậy, có phải sẽ phá hủy quan hệ của mọi người không?”
Xét cho cùng, từ cách kể chuyện của Thời Thần cũng có thể nhìn ra, gia đình bọn họ để có được sự hòa hợp như bây giờ chắc chắn là không dễ dàng.
Vừa rồi cô nói như vậy thực sự rất thoải mái, nhưng sẽ không làm khó Tạ Vân Trì chứ?
Ngoài dự kiến của cô, Tạ Vân Trì cái gì cũng không nói, mà cười một tiếng.
“…”
Cao hứng như vậy sao.
Tạ Vân Trì tạm dừng hai giây, lại bật cười.
Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng là độ cong của khóe miệng của anh giống y hệt lúc vừa rồi trong nhà hàng, nhưng Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy…
Anh hiện tại dường như thật sự cao hứng.
Tạ Vân Trì dứt khoát dừng xe ở ven đường, quay đầu nói chuyện với Kỷ Minh Nguyệt, con ngươi trong trẻo nhìn thẳng vào cô.
Nhìn đến mức cô muốn tránh cũng không được.
“Kỷ Minh Nguyệt.” Anh gọi cô như vậy, “Tôi rất vui vì cậu nói như vậy.”
Tạ Vân Trì quá mức trịnh trọng, Kỷ Minh Nguyệt có chút không được tự nhiên.
Thật là…
Vui thì vui, trang trọng như vậy làm gì, làm cho cô còn tưởng anh tính nói gì đó…
Không quá tự nhiên mà vén tóc ra sau, Kỷ Minh Nguyệt thấp giọng “Ừm” một tiếng, trong lúc nhất thời lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Cho dù không ngẩng đầu cô cũng biết ánh mắt của Tạ Vân Trì hoàn toàn không dời đi, vẫn nhìn chằm chằm cô.
Nuốt nước bọt, Kỷ Minh Nguyệt chuyển sang chuyện khác.
“Cậu có… Trách mẹ cậu không?”
Tạ Vân Trì lúc này mới dời mắt đi.
Không có người đặt lực chú ý lên người mình, Kỷ Minh Nguyệt mới khẽ thở ra.
“Bà ấy cũng không dễ dàng gì.” Ngữ khí của Tạ Vân Trì nhàn nhạt, “Thời trẻ bà ấy yêu đương với chú, lại không được Thời gia tán thành, sau khi hai người chia tay thì bà ấy liền rời khỏi Viễn Thành.
Lúc đó bà ấy không biết đã mang thai tôi, sau đó đã gả cho ba tôi.”
“Tuy rằng khó khăn nhưng ba tôi đối xử rất tốt với mẹ tôi.
Bà ấy…”
Tạ Vân Trì cười cười, “Cũng không có gì, bà ấy chỉ là quá mức si tình.
Cho nên sau khi ba tôi qua đời thì bà ấy gả cho chú, cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.”
Anh dừng một chút, “Không có gì kỳ lạ.”
Kỷ Minh Nguyệt vào thẳng vấn đề, trực tiếp hỏi:
“Tạ Vân Trì, cậu cảm thấy ai cũng không dễ dàng, cậu cảm thông với tất cả mọi người, cho nên cậu sẽ không trách ai cả.”
“Vậy chính bản thân cậu thì sao?”
Kỷ Minh Nguyệt bỗng dưng có chút khổ sở, “Bản thân cậu, trải qua có dễ dàng không?”
… Chỉ cần có em thì đều dễ dàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi ngày đều vì Tạ ca ca mà đau lòng một trăm lần.
Không chiếm được Tạ Vân Trì thì nhân sinh còn gì ý nghĩa chứ!.