*Chương hôm nay dài quá, mình up lên sớm cho mọi người đọc trước, ngày mai mình sẽ beta lại*
Mạnh Dĩ Lam mới vừa rồi còn lo lắng không yên, mà giờ phút này lại tỏ ra hờ hững.
Cô nhét thiết bị theo dõi vào túi, nhanh chóng thu dọn những mảnh vỡ trên sàn, lục lọi kiểm tra lại ba lô, sau đó nhanh chóng đeo vào các thiết bị khác nhau mà cô đã chuẩn bị.
Ngô phu nhân đứng ở một bên, trầm giọng hỏi: "Cô muốn một mình xuống dưới?"
Khuôn mặt của bà ấy mất đi vẻ hiền lành như lần đầu gặp nhau, tuy vẫn bị viễn thị nhưng đôi mắt lại làm cho người ta có cảm giác trí tuệ không phù hợp với tuổi tác.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô đi đến giá sách, tìm thấy một cơ quan nhỏ ẩn sau giá sách lịch sử mà Du Vu Ý đã kể cho cô nghe.
Sau một số thao tác, một âm thanh trầm nặng phát ra từ bể cá, mực nước giảm xuống một chút với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Những con cá heo bên trong dường như đã quen với những thay đổi đó, vẫn bơi lội bình thản và vui vẻ trong nước.
Sau đó, bức tường bên phải của thủy cung bắt đầu từ từ di chuyển sang bên trái, cuối cùng lộ ra một lối đi hẹp cùng một cánh cửa.
Mao Mao dường như biết được gì đó, nó thái độ khác thường chạy tới, túm chặt lấy ống quần của Mạnh Dĩ Lam không chịu buông ra.
Mạnh Dĩ Lam cúi người, lấy ra một gói bánh quy nén đưa cho Mao Mao: "Ngoan, sẽ sớm quay lại."
Sau đó, cuối cùng cô cũng quay lại nhìn Ngô phu nhân: "Trước khi tôi quay lại, nhờ phu nhân giúp tôi chăm sóc Mao Mao một lúc."
Không chờ đối phương đáp lời, Mạnh Dĩ Lam lại đứng dậy xoay khung tranh trên tường, mở ra một cánh cửa ẩn trong bức tường.
Sau khi Mạnh Dĩ Lam đeo ba lô vào, cô bước qua cánh cửa đi vào lối đi chật hẹp trong thủy cung, sau đó ngồi xổm xuống, mở tấm xi măng trên mặt đất ra, phía dưới tấm xi măng là một lối đi bí mật dẫn thẳng xuống hang động dưới lòng đất.
Mạnh Dĩ Lam ngẩng đầu, liếc nhìn Mao Mao đang nằm trên kính thủy cung, cô nhìn nó với ánh mắt bất đắc dĩ không thôi, sau đó không chút do dự đi vào địa đạo.
Nắp lại được đóng lại, bức tường từ từ trở về vị trí ban đầu, mực nước trong bể cá dâng trở lại độ cao ban đầu.
Mọi thứ trở lại khôi phục như cũ, như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nhưng mà, lúc này trên người Bạch Tử đã đầy vết thương.
Chất lỏng màu đỏ tươi đang chảy ra từ vô số vết thương, dường như nó sẽ không ngừng chảy cho đến khi cô hết máu và chết đi.
Cách đó không xa, một tên cảnh vệ chĩa súng vào đầu Bạch Tử, ngay trước khi hắn bóp cò, Du Vu Ý trong nháy mắt đã quật hắn ta xuống đất, sau đó lại một tên cảnh vệ khác kịp phản ứng, hắn không chút do dự bắn vào bụng Du Vu Ý.
Bị tiếng súng kích thích, Bạch Tử lao vào tên cảnh vệ đang cầm súng như dã thú, cô cắn vào vai hắn ta, sau đó vặn đầu, tiếp đến xé một mảng quần áo cùng với một miếng thịt lớn, để lộ xương trắng bên trong.
"Chạy mau," Du Vu Ý che bụng, hô lớn với bà lão: "Mang đứa bé ra khỏi đây!"
Bà lão ôm đứa bé vào lòng, cũng không thèm nhặt đèn pin, trong bóng tối lảo đảo chạy về hướng ngược lại của thác nước.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, Bạch Tử định lao vào bà lão, nhưng Du Vu Ý đã kịp tóm lấy ống quần của cô.
Bạch Tử lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, lập tức nổi giận, xoay người áp đảo Du Vu Ý, cắn vào cánh tay đối phương.
Ngay lúc răng cắm vào da thịt, hơn chục tên cảnh vệ đột nhiên từ ngoài cửa xông ra, khiến Bạch Tử nới lỏng miệng.
Du Du Y ngơ ngác nằm nửa người trên mặt đất, cô nhìn Bạch Tử như một con báo điên cuồng, mặc dù đang có vô số vết thương, nhưng vẫn ngoan cố hạ gục, cắn xé từng tên thợ săn một.
Thây chất đầy đồng, máy chảy thành sông.
Không ít thi thể bị nước cuốn trôi, dòng thác vốn trong vắt dường như đã biến thành một tấm màn đỏ.
Lúc này, Bạch Tử thương tích đầy mình vẫn đứng trước cổng sắt, cơ thể căng cứng vì những vết thương, nhịn không được run rẩy không ngừng.
Du Vu Ý thấy thế, chịu đựng đau đớn xoay người, lấy từ trong túi đeo vai ra một quả màu xám mà mình đã hái trước đó, sau khi lột vỏ, phần thịt quả màu trắng bên trong lộ ra.
Một chút hương bạc hà xen lẫn mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng bay ra, Bạch Tử đang thở hổn hển đột nhiên cúi đầu, mũi hơi nhăn lại giống như một chú chó con, theo hương thơm chậm rãi đi về phía Du Vu Ý.
"Ăn mau lên," Du Vu Ý nói, mặc kệ Bạch Tử lúc này có hiểu được hay không, "Thật xin lỗi, không nghĩ tới cô phát tác nhanh như vậy, thậm chí còn nhanh hơn tôi dự đoán..."
Đúng lúc này, một tên cảnh vệ đột nhiên từ ngoài cửa lao tới.
Bạch Tử bị mùi thơm của thịt quả hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm phía sau.
Chỉ có Du Vu Ý nhìn thấy tên cảnh vệ kia cầm một con dao rựa, hướng vào cổ Bạch Tử chém tới — —
Ổ khóa sắt rỉ sét trên cánh cửa gỗ trong phút chốc bị chém làm đôi, Mạnh Dĩ Lam nhét chiếc rìu đa năng vào trong ba lô, rồi nhanh chóng đẩy cửa ra.
Nhiệt độ phía sau cánh cửa đột ngột giảm mạnh, khiến Mạnh Dĩ Lam không khỏi rùng mình.
Lúc này, người cô đổ đầy mồ hôi vì vội vã, búi tóc sau đầu cũng đã bị bung ra có chút tán loạn.
Đường đi phía sau cửa ngày càng phức tạp, không gian ngày càng hẹp, đường càng thêm gập ghềnh, đối với dáng người vốn cao gầy của Mạnh Dĩ Lam mà muốn đi nhanh là điều cực kỳ khó khăn.
Trên đường đi, vô số lần bị ngã cùng vết trầy xước khiến vùng vết thương hở ra của Mạnh Dĩ Lam dính đầy máu và bầm tím, nhưng cô không dám nghỉ ngơi lấy một giây, mà là nhìn chằm chằm vào thiết bị theo dõi trong tay, nhanh chóng tiến về phía trước.
Không biết đi được bao lâu, thiết bị theo dõi bị ngừng hoạt động do hết pin.
Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nhớ lại phương hướng của chấm đỏ, tiếp tục mạo hiểm đi về phía trước, nhưng đến góc đường, cô gặp một bà lão đang ôm một đứa bé, bà ấy đang run rẩy trốn trong góc, duòng như đang vô cùng sợ hãi.
"Đừng, đừng giết tôi, làm ơn..." Bà lão vừa nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam, liền ôm chặt đứa bé vào lòng, cầu xin sự thương xót.
Mạnh Dĩ Lam cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi thấy không có động tĩnh nào khác, liền lấy ra một chai nước và một ít đồ ăn đưa cho đối phương.
Bà lão phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, bà run rẩy cầm lấy nước và đồ ăn: "Cô và hai người vừa rồi đều là người tốt, các người là người tốt sẽ gặp may mắn. Tôi..."
Mạnh Dĩ Lam lập tức hỏi: "Bọn họ ở đâu?"
Sau khi thấy đối phương run rẩy duỗi ngón tay ra, Mạnh Dĩ Lam liền không nói một lời, nhanh chóng chạy về hướng bà lão chỉ.
Một lúc sau, cô liền đến cạnh một con suối.
Chỉ đi được vài bước dọc theo con suối, Mạnh Dĩ Lam dừng lại.
Những gì cô nhìn thấy trước mắt, còn tệ hơn những gì cô nhìn thấy vào hôm cô đến trại giam để giải cứu Bạch Tử.
Đèn pin và súng nằm rải rác trên mặt đất, ánh sáng yếu ớt từ đèn pin chiếu sáng những thi thể mặc đồng phục cảnh vệ nằm trên vũng máu, xét theo tình trạng khủng khiếp của những thi thể đó, Mạnh Dĩ Lam không cần phải đoán cũng biết hung thủ là ai.
Mạnh Dĩ Lam cảnh giác giơ súng lên, dưới ánh đèn pin, cô từ từ di chuyển đến một cánh cửa sắt đang mở.
Vết máu đỏ tươi dẫn vào tới trong cửa, Mạnh Dĩ Lam nín thở nhìn vào trong.
Ngay lập tức, cô phát hiện Du Vu Ý đang ngồi ở cuối hành lang.
Gần như là cùng lúc, Du Vu Ý cũng nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam ở cửa.
Du Vu Ý tựa hồ cũng đã đoán trước được, vừa dùng cánh tay bị Bạch Tử cắn che mấy vết thương trên bụng, vừa cười khẽ nói: "Ah~ tôi biết rồi..."
Trước khi tình hình hoàn toàn vượt quá tầm kiểm soát, Du Vu Ý quyết định tạm thời thay đổi kế hoạch để không dẫn cảnh vệ đến nhà tiến sĩ Ngô, đồng thời muốn đưa Bạch Tử đang có phần hơi nóng nảy rời khỏi đây bằng một lối thoát bí mật khác, tuy có xa hơn nhưng tương đối an toàn.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, Bạch Tử lúc đó thực sự đã hoàn toàn mất lý trí, thậm chí còn không thể nhận ra Du Vu Ý.
Nhìn thấy Du Vu Ý bị thương nặng, Mạnh Dĩ Lam có chút lạnh lùng hỏi: "Bạch Tử đâu?"
Vưu Ngữ Y nâng cằm chỉ chỉ về hướng hành lang bên trái, nhưng khi Mạnh Dĩ Lam xoay người rời đi, cô liền ném túi đeo vai đến chân đối phương: "Cầm lấy cái này."
Mạnh Dĩ Lam cầm túi lên, nhìn thấy bên trong có hai quả màu xám - giống hệt những quả mà lão Hắc đưa cho Bạch Tử trước đó.
"Nó có thể khiến vết thương của nhóc thỏ hoang mau lành hơn." Du Vu Ý yếu ớt nói.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày: "Vậy còn cô..."
"Tôi không bị tiêm thuốc, lát nữa sẽ ổn thôi," Du Vu Ý nhắm mắt lại, "Đi nhanh đi, nếu không sẽ không kip..."
Mạnh Dĩ Lam không nán lại nữa, xoay người chạy về phía cuối hành lang bên trái.
Mặt đất dường như được rửa sạch bởi máu tươi, máu tiếp tục chảy đến tận cánh cửa hé mở ở cuối hành lang.
Mạnh Dĩ Lam cầm đèn pin bước nhanh về phía trước, càng đến gần cửa, trong lòng càng dâng lên một cảm giác bất an.
Cùng lúc đó, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu nhỏ phát ra từ phía sau cánh cửa.
Mạnh Dĩ Lam bước nhanh hơn, sau khi đẩy cánh cửa hé mở, cô nhìn thấy một cái bục làm bằng xi măng, rộng khoảng mười mét vuông, phía sau cái bục đó là một thung lũng không đáy khác.
Máu lan ra từ cửa đến nơi phát ra tiếng kêu cứu ấy.
Mặc dù ngoài cửa không có người, nhưng qua ánh đèn, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy mấy ngón tay đang nắm chặt ở mép ngoài cùng của bục xi măng.
Cô cảnh giác bước tới gần, chẳng bao lâu sau cô nhìn thấy một tên cảnh vệ đầy máu hai tay đang bám vào bục, toàn thân run rẩy, như thể giây phút tiếp theo sẽ rơi xuống vực thẳm.
Tên cảnh vệ thần chí không rõ ràng, cũng không nhìn thấy ai đang tới, còn tưởng rằng Mạnh Dĩ Lam là đồng nghiệp của mình: "Nhanh cứu...cứu tôi..."
Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp làm gì, hắn đã nói: "Đừng sợ, cái kia... nữ nhân điên cuồng biến dị đã bị tôi đẩy xuống...này...mau cứu tôi đi..."
Sắc mặt Mạnh Dĩ Lam tối sầm lại, sau đó cô nâng lên đôi chân dài.
Người đàn ông bị đạp rơi xuống vực sâu, tiếng hét vang vọng khắp thung lũng.
Gần như cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam đặt tất cả những gì mình đang mang xuống, quỳ xuống mép bục, thò đầu ra ngoài.
Nhưng độ sáng của đèn pin quá yếu nên cô không thể nhìn thấy gì.
Một lúc sau, tiếng kêu la của tên cảnh vệ đã hoàn toàn tiêu tan, xung quanh hoàn toàn im lặng.
Làm sao bây giờ?
Hiện tại, nên làm cái gì?
Lúc này, sự lo lắng trong lòng Mạnh Dĩ Lam dường như mới thực sự bắt đầu dâng lên.
Sau khi máp máy môi, cô không quan tâm thanh âm của mình có thể khiến người khác dẫn vào, không cách nào tự chủ được hét to vào trong thung lũng sâu: "Bạch Tử!"
Bạch Tử——
Bạch——Tử——
Lúc này, không có phản ứng nào khác ngoài tiếng vang của chính bản thân mình.
Mạnh Dĩ Lam quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy mép bục, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nơi tối tăm nhất trong thung lũng sâu.
Người kia, bị té xuống.
Nó rơi sâu đến mức không thể nhìn thấy một bóng người nào.
Thật vất vả đi lâu như vậy, đột nhiên, con đường cứ như vậy biến mất.
Mạnh Dĩ Lam dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi, cho đến khi ngửi thấy mùi máu tươi, cô mới bình tĩnh lại - cứ coi như là té xuống dưới, cô nhất định vẫn có thể đem người cứu lên.
Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam từ trong túi lấy ra sợi dây leo núi đã chuẩn bị từ lâu.
Thế nhưng là, tựa như ở quảng trường trước đó, cô phát hiện tay mình run đến mức không thể làm gì được.
Dù có véo cánh tay mình đến mức tím bầm, cô cũng không thể ngăn nó ngừng run rẩy.
Mạnh Dĩ Lam nhìn hai cánh tay mình, một cảm giác trống rỗng vô tận giống như thuỷ triều đột ngột dâng trào, nhấn chìm cô trong nháy mắt.
Thật ra, Mạnh Dĩ Lam biết, chiều dài của sợi dây không đủ để có thể đưa cô xuống đáy thung lũng.
Vào lúc này, cô đã không còn biện pháp nào có thể đem Bạch Tử cứu lên.
Nghĩ tới đây, toàn bộ sức lực trong cơ thể Mạnh Dĩ Lam đều được giải phóng.
Cô chật vật quỳ ở đó, trán áp vào mép bục xi măng lạnh lẽo, hai mắt nhắm nghiền lại.
Thứ lấp đầy trái tim cô lúc này dường như không phải là nỗi buồn hay sự tuyệt vọng, mà là một cảm giác "Cái gì cũng không cảm giác được".
Vì cái gì, lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?
Một năm trước, vào ngày mặt trời bị "dập tắt", cô cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy bầu trời mới thực sự... Hoàn toàn "tối đen".
Trong sự yên tĩnh, chiếc đèn pin dính đầy máu do bị Mạnh Dĩ Lam buông lỏng, lập tức lăn ra khỏi bục xi măng, rơi xuống thung lũng sâu.
*Lạch cạch* ——
Một âm thanh kì lạ vang lên.
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt, dường như nhận ra điều gì đó, cúi người lại nhìn xuống phía dưới bục xi măng.
Cô nhìn thấy từ phía dưới bục xi măng cách đó không xa, có một tia sáng truyền đến.
Đèn pin không rơi xuống thung lũng sâu, mà rơi trúng một tảng đá khổng lồ nhô ra từ vách đá.
Hơn nữa, hướng đèn pin chiếu sáng vào một vật gì đó rất quen thuộc với Mạnh Dĩ Lam.
Cô dùng hết sức nghiêng người ra, nhìn kỹ hơn lần nữa, cuối cùng xác định rằng đó chính là viên ngọc mà Bạch Tử hay đeo trên cổ.
Mặc dù viên ngọc tròn lúc này đã nhuốm máu đỏ tươi, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nhận ra ngay.
Điều quan trọng hơn là, hiện tại, viên ngọc vẫn còn treo ở chỗ cũ - nơi đèn pin rơi xuống chính là ngay cạnh cổ Bạch Tử.
Trong ánh sáng yếu ớt kia, Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy bên cạnh viên ngọc, là gương mặt thon gầy của Bạch Tử.
Không hiểu sao, những lời Bạch Tử từng nói với cô chợt vang lên trong tâm trí Mạnh Dĩ Lam - bởi vì cô là "ánh sáng" của tôi.
Lúc này, dường như cô đã hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.
Trong mắt dâng lên một cảm giác chua xót, Mạnh Dĩ Lam run giọng hét lên với người kia: "Bạch Tử!"
Nhưng không có phản hồi nào khác, ngoài trừ tiếng vang.
Người kia dưới ánh đèn vẫn nằm bất động.
Bất quá, bấy nhiêu cũng đủ rồi.
Người kia đã không trả lời mình, vậy thì hãy để mình tự đi tìm cô ấy.
Mạnh Dĩ Lam lập tức khôi phục lại sức lực, nhanh chóng chuẩn bị các loại thiết bị leo núi, cô dọc theo vách đá leo xuống, chỉ trong chốc lát đã đáp xuống tảng đá lớn ấy.
Đúng là Bạch Tử, không phải ai khác.
Mạnh Dĩ Lam đang tự lẩm bẩm một mình, vừa cẩn thận quỳ xuống bên cạnh người kia, sau đó đưa tay ra định xoay mặt đối phương lại, đối diện với chính mình.
Mặt Bạch Tử vô cùng lạnh, bởi vì dính đầy máu nên không thể nhìn rõ mặt cô.
Mạnh Dĩ Lam ngừng thở, gọi: "Bạch Tử?"
Không hiểu sao cô lại vô thức hạ giọng xuống rất nhiều, như sợ đánh thức đối phương.
Tuy nhiên, Bạch Tử vẫn không trả lời.
Gọi mấy lần vẫn không thấy trả lời, Mạnh Dĩ Lam cố gắng hết sức đè nén cảm giác bất an trong lòng, thở hổn hển, duỗi ngón tay ra xem người kia còn thở hay không.
Thế nhưng là, tay cô lại một lần nữa run rẩy dữ dội.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, tự nhủ - sẽ không có chuyện gì đâu.
Bạch Tử là người biến dị, không thể chết được.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam lấy ra hai trái màu xám mà Du Vu Ý vừa đưa cho mình, nhanh chóng lột vỏ lấy thịt quả, một tay bóp nhẹ miệng Bạch Tử, một tay ép lấy nước trong thịt quả, sau đó đem cả phần thịt quả đẩy vào trong miệng.
Nhưng Bạch Tử vẫn bất động, không hề có bất kỳ động tác nhai nuốt nào.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cô ép mình không suy đoán tình huống hiện tại của Bạch Tử, giả vờ bình tĩnh, từ trong túi lấy ra những thiết bị khác, chuẩn bị đeo vào cho Bạch Tử.
Cũng bởi vì thế này, mà cuối cùng cô cũng nhận ra, rằng người trước mặt mình đang bị thương rất nặng.
Quần áo hoàn toàn ướt đẫm máu, bên dưới lớp vải là vô số vết thương do đạn bắn và vết dao.
Chức năng cấp tốc chữa lành mọi vết thương của cơ thể, lúc này dường như đã hoàn toàn ngủ quên, ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có dấu hiệu tự phục hồi.
Máu trong cơ thể Bạch Tử dường như đã cạn.
Hai mắt Mạnh Dĩ Lam đỏ bừng, cô lại gắt gao cắn lấy đầu lưỡi, dùng cảm giác đau nhói để áp chế cảm xúc nào đó sắp trào ra.
Chắc chắn sẽ ổn thôi, cô ấy vẫn sẽ như trước đây, sẽ không có việc gì xảy ra.
Mạnh Dĩ Lam cúi đầu, cố tình không để ý đến vết thương trên người Bạch Tử, tiếp tục thắt dây an toàn cho người trước mặt.
Người này đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng vẫn có thể sống sót.
Hiện tại, chắc chắn sẽ ổn thôi.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu.
Lúc này cô mới chú ý đến miệng Bạch Tử hơi động đậy, dường như đang nuốt xuống phần thịt quả trong miệng.
Mạnh Dĩ Lam toàn thân chấn động, cho rằng bản thân bị hoa mắt, không dám cử động một tấc.
Sau đó Bạch Tử nhẹ giọng nói: "Đau quá..."
Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ không nhúc nhích, sắc mặt không thay đổi, dường như không có phản ứng gì.
Tuy nhiên, nước mắt cô lại rơi xuống.
"Thật... Đau quá..."
Bạch Tử lại nói, tuy rằng không mở mắt, nhưng lại quay đầu về phía Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam chậm rãi cúi xuống, vuốt mái tóc rối bù đẫm máu của Bạch Tử, nhẹ nhàng nói vào tai cô: "Đừng sợ, tôi lập tức đưa cô về."
Bạch Tử vẫn không mở mắt, nhưng sau khi nghe được giọng nói của Mạnh Dĩ Lam, cô liền hỏi: "Là... Ai?"
Mạnh Dĩ Lam cẩn thận lau máu trên mắt Bạch Tử: "Tôi là Mạnh Dĩ Lam."
Bạch Tử lại hỏi: "Mạnh Dĩ Lam... Là ai?"
Mạnh Dĩ Lam có chút sửng sốt, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Tình hình vẫn giống như lúc cô ấy vừa ra khỏi trại giam, thậm chí còn tệ hơn.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cố nén sự chua xót trong mắt, muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Là ai?
Bạch Tử là ai?
Bạch Tử, là gì của mình?
Mạnh Dĩ Lam không trả lời được, Bạch Tử nhíu mày không hỏi nữa.
Cố nén cảm giác chua xót trong lòng Mạnh Dĩ Lam tự an ủi mình, rằng sẽ không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi.
Cô muốn đỡ lấy thân thể của Bạch Tử, nhưng vừa mới động đậy một chút, liền nghe thấy Bạch Tử đột nhiên nói: "Tôi... Cổ của tôi..."
Như vô tình chạm vào một bảo vật dễ vỡ, Mạnh Dĩ Lam lập tức đặt người đó xuống.
Sau đó, cô nhặt chiếc đèn pin trên mặt đất lên, cúi đầu xuống, cố gắng nhìn kỹ cổ Bạch Tử, nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt.
"Phía sau..." Bạch Tử lại nói.
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, sau đó nhẹ nhàng nhấc thân thể Bạch Tử lên, nghiêng người chiếu đèn pin vào - thứ cô nhìn thấy là một cảnh tượng khiến trái tim cô trong phút chốc như bị xé nát.
Trên cổ Bạch Tử, có một vết dao sâu hoắm quấn quanh như rắn độc.
Phần lớn cơ cổ đều bị cắt đứt, lộ ra xương cốt, tựa hồ nếu dùng thêm một chút lực, hoặc là Mạnh Dĩ Lam vô tình chạm vào vết thương, cổ của người trong tay chắc chắn sẽ gãy.
Rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, Mạnh Dĩ Lam bật khóc thành tiếng.
"Cổ của tôi... Đau quá..." Bạch Tử lại nói.
"Không sao đâu," Mạnh Dĩ Lam cắn chặt răng, nhưng vẫn không thể ngăn tiếng nấc nghẹn ngào, "Cổ của cô... Không có vấn đề gì cả."
Nói xong, cô lại cắn chặt môi dưới, sợ nếu buông ra, cô sẽ không nhịn được khóc thật to.
Bạch Tử dường như thật sự rất tin tưởng lời nói của Mạnh Dĩ Lam, cô không còn kêu đau nữa.
Mạnh Dĩ Lam ôm chặt Bạch Tử vào lòng, áp sát mặt mình vào mặt đối phương.
Nhưng vì trong lòng quá đau đớn, thân thể Mạnh Dĩ Lam không thể khống chế khẽ run lên, thoạt nhìn tựa hồ như đang dỗ Bạch Tử ngủ.
Vì sao?
Vì sao mọi chuyện lại thế này?
Rõ ràng là cơ thể người này dù có gặp phải vết thương thế nào, thì cũng có thể hồi phục nhanh chóng, nhưng sao bây giờ lại như có thể sẽ chết trong giây tiếp theo?
Có phải do tiêm thuốc không?
Không đúng.
Là bởi vì chính mình.
Vì bản thân mình, người kia mới cam tâm tình nguyện bị bắt vào trại giam đó, mà không một tia kháng cự nào.
Vì bản thân mình, mà hơn một năm trước, người kia mới bị nhiễm virus đột biến.
Tất cả những điều này, là do chính bản thân mình.
Vậy mà... Mình đã làm gì Bạch Tử.
Chán ghét cô ấy, luôn muốn cô ấy ngừng đi theo mình.
Luôn đối xử tệ với cô ấy.
Cố gắng dùng mọi cách để vạch ra ranh giới rõ ràng với cô ấy.
Đối xử với cô ấy như hàng hóa, xem cô ấy như vật để thay thế Lâm Khúc Vi.
...
Mạnh Dĩ Lam giống như một đao phủ, đâm đi đâm lại vào trái tim mình.
Lúc này, giọng nói của Bạch Tử lại truyền đến bên tai cô: "Tôi... Mệt mỏi quá."
Mạnh Dĩ Lam run rẩy lau máu trên khóe mắt người trong lòng: "Ừm, tôi biết, cô rất mệt mỏi."
Không, không thể để Bạch Tử chết như vậy được.
Mạnh Dĩ Lam đứng thẳng lên, nức nở nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chờ một chút nữa... Có được không?"
Không bao giờ để người này rời bỏ bản thân mình, không bao giờ được.
Mạnh Dĩ Lam để cho nước mắt cứ chảy ra, hít một hơi thật sâu, cô lấy dây thừng và vải trong túi ra, buột chặt cổ và vai Bạch Tử, sau đó ôm mặt cô vào lòng.
Tiếp đến, Mạnh Dĩ Lam ôm Bạch Tử trong tay, nghiến răng cố gắng đứng dậy.
Tuy nhiên, vì sức lực đã cạn kiệt từ lâu, Mạnh Dĩ Lam run rẩy đứng được nửa người, sau đó cô và Bạch Tử yếu ớt ngồi xuống đất như những con rối bị cắt dây.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam mới nhận ra mình chỉ là một người bình thường.
Cô không giống Bạch Tử trước đây, có sức mạnh vô tận.
Lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu được lời nói của lão Hắc và Du Vu Ý - sau khi bị nhiễm virus, có quá nhiều thứ khác biệt giữa cô và Bạch Tử.
Lúc này, người trong ngực cô lại lên tiếng: "Cô... là ai?"
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi, trả lời: "Tôi là Mạnh Dĩ Lam."
Bạch Tử tựa hồ suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Tôi không biết... Mạnh Dĩ Lam là ai."
Đối diện với những lời nói tương tự, trái tim Mạnh Dĩ Lam lại đau nhói.
Nhưng lần này cô không im lặng nữa mà ôm chặt lấy Bạch Tử, nghẹn ngào trả lời: "Không sao đâu... Chỉ cần tôi biết cô là ai."
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam lại nghe thấy người trong ngực nhẹ giọng hỏi: "Cô... giúp tôi một việc được không?"
Không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, Bạch Tử tự nhủ: "Ở đây, còn có một... Con dao..."
Mạnh Dĩ Lam hơi giật mình.
"Cô có thể... Dùng nó... Cắt đứt cổ tôi không..."
"Không!" Mạnh Dĩ Lam lập tức hét lên, không để Bạch Tử nói hết câu: "Không!"
"Nhưng... Tôi thực sự," người trong vòng tay nói, "... Mệt mỏi quá."
Dường như sợi dây đang bị căng chặt, cuối cùng đã đứt.
Mạnh Dĩ Lam ôm chặt Bạch Tử, ghé miệng vào tai cô thì thầm: "Tôi biết, tôi biết cô mệt mỏi... Nhưng không sao đâu, sau này cô sẽ không mệt mỏi như vậy nữa. "
Tuy nhiên, Bạch Tử không trả lời.
Lúc này, trong thung lũng tối tăm tràn ngập sự yên tĩnh.
Nước mắt Mạnh Dĩ Lam không ngừng tuôn rơi, nhưng cô kìm nén tiếng nấc vì lo lắng sẽ gây chú ý tới những cảnh vệ khác, cô muốn đè nén nỗi đau trong lòng, nhưng lại không thể tự kiểm soát khiến mình dùng nhiều sức lực hơn, cô ôm chặt Bạch Tử trong vòng tay.
Nhưng Bạch Tử vẫn bất động, giống như là đã chết.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam vốn đã bình tĩnh một chút, lại lần nữa ép mình không được suy nghĩ nhiều, vội vàng lau nước mắt, tuyệt vọng suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Cuối cùng, cô quyết định quay lại bục xi măng và bố trí một con lăn kéo dây cáp, sau đó dùng con lăn kéo Bạch Tử đã được trang bị đồ bảo hộ lên.
Sau khi chuẩn bị theo kế hoạch xong, trong lòng Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng ổn định lại một chút.
Sau nhiều lần kiểm tra xem Bạch Tử đã thật sự đeo hết trang bị vào chưa, Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng đặt đối phương nằm xuống tảng đá, sau đó hoài niệm cúi người nhìn khuôn mặt đang ngủ say của người đó, nhẹ giọng nói: "Ngoan nhé, đợi tôi thêm chút nữa."
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam không thể giải thích vì sao mình lại làm vậy, cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Bạch Tử, tiếp theo đứng dậy, dùng đèn pin chiếu sáng vách đá trên đầu, cẩn thận quan sát.
Sau khi đánh giá sơ bộ lộ trình, Mạnh Dĩ Lam không chút do dự lập tức leo lên vách đá.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nhưng khi cô đi được nửa đường, trên vách đá có tiếng bước chân vô cùng lộn xộn, sau đó cô nghe thấy vài người đàn ông đang lo lắng nói chuyện - có vẻ như đã có rất nhiều cảnh vệ đến.
Mạnh Dĩ Lam cứng đờ lơ lửng trên không, cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện của đám cảnh vệ trên vách đá, cô đoán đại khái bọn họ tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đúng lúc này, mấy tiếng súng đột nhiên vang lên, sau tiếng hét thảm, Mạnh Dĩ Lam nghe thấy một tên cảnh vệ hét lên: "Là cô ta! Người phụ nữ này cũng là dị nhân!"
Mạnh Dĩ Lam lập tức nhận ra "người phụ nữ" mà tên cảnh vệ nhắc đến, chính là Du Vu Ý.
Sau đó, âm thanh đánh nhau và tiếng súng tiếp tục vang lên, mọi thứ dường như trở nên hỗn loạn.
Mạnh Dĩ Lam nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng leo lên, khi tiếng súng dừng lại, cô mới leo lên vách đá.
Sau khi tắt đèn pin, Mạnh Dĩ Lam ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ thò đầu ra ngoài.
Trên bục xi măng còn có thêm mấy cái thi thể đã đầy máu, ở phần trong cùng, Du Vu Ý đang áp sát một tên cảnh vệ phía dưới, mà cách đó không xa Du Vu Ý, một tên cảnh vệ khác giơ súng chĩa vào cô.
Mạnh Dĩ Lam không hề do dự, cô rút súng ra, bắn chết tên cảnh vệ ở đằng xa ấy.
Cùng lúc đó, tên cảnh vệ phía dưới cũng bị Du Vu Ý bẻ gãy cổ.
Du Vu Ý nhìn về phía Mạnh Dĩ Lam, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng, sau khi xác định xung quanh không có động tĩnh gì khác, Mạnh Dĩ Lam mới leo lên.
"Cô ấy ở dưới đó," Mạnh Dĩ Lam nói, tay nắm chặt sợi dây leo núi buộc vào người Bạch Tử, "Tôi cho cô ấy ăn phần thịt quả, nhưng vết thương quá nghiêm trọng, cô ấy tỉnh lại một lúc rồi không phản ứng nữa, tôi đặt cô ấy ở dưới, sau đó định kéo cô ấy lên."
Lúc này vết thương do đạn bắn trên bụng Du Vu Ý cùng với vết cắn trên tay gần như đã lành lại, cô nhanh chóng đi tới mép bục xi măng, thò đầu ra ngoài nhìn xuống, thì phát hiện Bạch Tử đang nằm trên tảng đá, cô nói vài lời trấn an Mạnh Dĩ Lam: "Chỉ cần cô ấy còn phản ứng là được."
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng lắp các con lăn lên mép của bục xi măng, cùng với sự giúp đỡ của Du Vu Ý, hai người đã kéo được Bạch Tử lên.
Nhìn thấy vết thương trên người Bạch Tử, sắc mặt vốn đang thoải mái của Du Du Y nhất thời tối sầm lại.
Ngay lúc Du Vu Ý muốn đỡ Bạch Tử thì Mạnh Dĩ Lam đã đến trước, cô khéo léo cõng Bạch Tử trên lưng, nói với Du Vu Ý: "Tôi sẽ cõng cô ấy."
Du Vu Ý nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam tuy mệt mỏi, nhưng vẫn có thể cõng Bạch Tử vững vàng, nên cô cũng không phản bác, mà cố ý khoác chiếc túi Mạnh Dĩ Lam mang lên lưng.
Cả hai cùng quay lại, bước ra khỏi cổng sắt, rồi nhanh chóng men theo con suối đi về phía thủy cung.
Đường đi không ngắn, nhưng từ đầu đến cuối, dù đang thở dốc vì kiệt sức, Mạnh Dĩ Lam vẫn nghiến răng nghiến lợi, không chịu để Bạch Tử rời khỏi lưng mình dù chỉ một giây.
Trên đường đi, họ không nhìn thấy bà lão bế đứa bé, nên đoán rằng đối phương có thể đã rời đi bằng một lối ra khác.
May mắn thay, không còn cảnh vệ nào đuổi theo nữa.
Hơn nữa, mặc dù Bạch Tử vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng vết chém sâu hoắm sau gáy của cô cuối cùng cũng có dấu hiệu lành lại, Mạnh Dĩ Lam sau khi nghe Du Vu Ý tả lại thì thở phào nhẹ nhõm.
Phải mấy chục phút sau, cả ba người mới quay lại thủy cung.
Mao Mao nhìn thấy Bạch Tử, phấn khích muốn lao tới, nhưng lại bị Mạnh Dĩ Lam đẩy ra kịp thời, nó chỉ có thể kích động lăn lộn trong phòng, không ngừng vỗ vỗ lên bể thủy sinh, làm mặt quỷ với lũ cá heo bên trong.
"Nếu có chuyện gì xảy ra ở thành phố ngầm, chính phủ nhất định sẽ ra tay." Ngô phu nhân nói.
Mạnh Dĩ Lam không để ý đến "thành phố ngầm" mà đối phương nhắc đến, lúc này tất cả những gì cô có thể nghĩ đến, chính là Bạch Tử trên lưng mình.
Mọi thứ khác, bây giờ đều bị gạt sang một bên.
"Cô ấy bị thương nặng," Ngô phu nhân lại nói với Mạnh Dĩ Lam, "Ở lại đây trước thì sao..."
"Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy về," Mạnh Dĩ Lam nói, sau đó cẩn thận mặc áo khoác cho Bạch Tử, cẩn thận băng bó vết thương cho cô, "Tôi đã chuẩn bị sẵn, sẽ không có ai nghi ngờ cô ấy."
Du Vu Ý vốn luôn phản đối Bạch Tử ở cùng với Mạnh Dĩ Lam, lúc này cũng không nhiều lời, thậm chí còn từ trong góc, lấy ra một túi nhỏ trái cây màu xám: "Mỗi ngày ăn một trái, đợi ổn định rồi, tôi sẽ đi xem cô ấy."
Mạnh Dĩ Lam nhận lấy cái túi, nhẹ giọng cảm ơn.
Sau đó, cô lại cõng Bạch Tử trên lưng, dưới sự giúp đỡ của Du Vu Ý, Bạch Tử và cô được buột chặt với nhau bởi dây thừng.
Du Vu Ý đưa hai người ra ngoài thủy cung, cô nhìn Mạnh Dĩ Lam cõng Bạch Tử ngồi trên chiếc xe mô tô phân khối lớn, Mao Mao cũng đội mũ bảo hiểm ngồi ở phía sau Bạch Tử, nó đưa tay ôm chặt Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử vào lòng, trông khá buồn cười.
"Cái này có hơi quá tải nha?" Du Vu Ý không khỏi trêu chọc.
Mạnh Dĩ Lam xoay người, nhìn Du Du Y, nhỏ giọng nói: "Tôi đi đây."
Nhưng Du Vu Ý lại lên tiếng, nghiêm túc nói: "Chờ Bạch Tử bình phục vết thương, tôi vẫn sẽ tới mang cô ấy đi."
Mạnh Dĩ Lam dừng lại một chút, không trả lời, cũng không thèm nhìn đối phương, chỉ vặn ga lái xe rời khỏi thủy cung.
Bầu trời vẫn tối đen, dường như không thay đổi gì so với trước khi Bạch Tử bị bắt đi.
Tuy nhiên, sau khi xe chạy không lâu, Mạnh Dĩ Lam lại nhìn thấy trên mũ bảo hiểm của mình xuất hiện một vài giọt nước, trông có chút giống hạt mưa.
Lúc đầu, cô nghĩ mình đã nhìn nhầm.
Dù sao, trong trí nhớ của Mạnh Dĩ Lam, từ hơn một năm trước, trời chưa bao giờ mưa hay có tuyết ở thành phố B hoặc khu vực gần thành phố B.
Đúng lúc này, giọng nói của người kia đột nhiên vang lên từ phía sau.
"......Trời đang mưa."
Hơi thở của Mạnh Dĩ Lam như nghẹn lại, cô vặn ga, không dám lên tiếng, cho đến khi Bạch Tử ở phía sau cô lại nói tiếp.
"Mạnh Dĩ Lam, đừng lái xe nhanh như vậy nữa... Trời đang mưa."
Nghe đến "như vậy nữa", trong mắt Mạnh Dĩ Lam lại dâng lên một cảm giác chua xót, cô không để ý đến nước mắt đang rơi, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn: "Được rồi."
Trên đường lớn, chiếc mô tô phân khối lớn vốn đang di chuyển với tốc độ nhanh, đã dần dần giảm tốc độ, giọt nước từ trên trời rơi xuống mặt đất ngày càng nhiều.
Quả thực, trời đang mưa.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Tôi... không còn gì để nói, chương này làm tôi... woo woo woo woo...
Canh gà trích lời hôm nay:
Ôm mọi người đi, mong mọi người có thể yêu thương bản thân mình thật tốt.