Hai ngày sau, chuyến du lịch đầu tiên của bọn họ bắt đầu.
Cô chọn một bãi biển nằm ở phía nam đất nước
Bọn cô đến nơi là lúc giờ sáng, Cô, Thanh Hoa và Nhã Uyên ở cùng một phòng, đám con trai cũng ở chung trong một phòng khác.
Tầm h mọi người kéo nhau đi ăn sáng, để đi biển Sơ Tình chuẩn bị rất nhiều váy maxi đủ kiểu, còn chuẩn bị luôn cho anh một số áo để phối với cô.
Lúc này nắng đã lên cao có chút gắt, Điềm Thuỵ sợ cô bị nắng hắt liền đi lại phía sau che bớt ánh nắng cho cô.
Qua một thời gian, Điềm Thuỵ bây giờ cao m, cao hơn cô hẳn một cái đầu.
“Này, cậu rủ bọn mình đi chơi là để ăn cơm chó hả?” Thanh Hoa liếc cô nói.
“Đâu có, không thấy mình đang đi chung với cậu sao?” Cô trả lời.
“Cậu nhìn Điềm Thuỵ đi, cậu ta đi kè kè theo cậu như cái đuôi vậy”
Sơ Tình quay đầu lại, thì thấy anh đúng là đi theo sau cô thật.
Cô mỉm cười với anh.
“Cậu không hiểu, anh ấy sợ tớ đi nắng.
Cậu không thấy chỗ của tớ với cậu đứng ít nắng hơn sao” Sơ Tình chọc eo cô bạn
“Đúng vậy thật.
Haha” Thanh Hoa cười khì
Ăn sáng xong, bọn họ bắt đầu ra biển.
Ba cô nàng thay ba bộ bikini.
Sơ Tình diện set bikini mảnh màu xanh bơ, nước da cô trắng nõn nên khi mặc lên càng thêm nổi bật.
Điềm Thuỵ sắc mặt trầm xuống, cảm thấy cô quá đẹp, không muốn người khác ngắm thấy vẻ đẹp của cô.
Anh thật sự muốn đem cô ôm lại, giấu đi.
“Điềm Thuỵ, anh lại đây bôi kem chống nắng cho em” Sơ Tình nhìn thấy bọn Thanh Hoa xuống nước trước, không còn cách nào cô phải nhờ anh giúp đỡ.
Điềm Thuỵ lại gần thấy sắc mặt cô đã ửng hồng do nắng, trông rất đáng yêu.
Điềm Thuỵ cầm lấy kem chống nắng, ngoắc cô:
“Lại đây, ngồi xuống”
Anh cẩn thận bóp một lượng kem chấm lên tay cô rồi xoa đều, cảm giác trong lòng bàn tay trơn mềm làm anh thích thú.
“Điềm Thuỵ, anh thoa lưng cho em, tay với chân em có thể tự bôi được, lưng em với không tới” Sơ Tình thấy anh vuốt ve tới lui cánh tay làm cô bị nhột, không dám để anh thoa nữa.
“Được” Giọng anh khàn khàn, Sơ Tình cảm giác hơi thở nóng hổi của anh phà vào lưng cô, vừa nhột vừa ngại ngùng.
Anh lại lấy kem tới bôi sau lưng cho cô, bàn tay anh di chuyển đều trên lưng.
Không dám bôi quá lâu sợ đến anh cũng không chịu được.
“Xong rồi”
Sơ Tình gật đầu, nhanh chóng lấy lại chai kem chống nắng.
Đuổi anh đi xuống tắm trước, cô sẽ xuống sau.
Điềm Thuỵ tàn tàn đi ra phía biển, tiếng sóng vỗ rì rào lọt vào tai cũng chưa thể làm anh thấy ổn định lại.
Anh cảm giác khi động vào người cô, như có gì đó muốn thoát ra ngoài, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Điềm Thuỵ lại sợ làm gì quá đáng, cô sẽ giận nên nhẫn nhịn đè nén cảm xúc đó lại.
Anh đi về phía đám con trai, bọn họ thấy anh, một người liền gọi:
“Điềm Thuỵ, sao lâu vậy?”
“Giúp Sơ Tình một chút” Anh nói.
Bây giờ, anh đã có thể giao tiếp, nói chuyện với mọi người.
Sơ Tình nói anh kết bạn sẽ làm anh vui vẻ, không thấy cô đơn.
Mà anh không thấy vậy, Điềm Thuỵ nhận thấy anh có mình cô là đủ, nhưng cô đã muốn anh thành người hoà đồng, vậy anh sẽ theo ý cô, anh học hỏi rất nhanh, mau chóng trở thành người hoà đồng, có nhiều bạn bè.
“Này, cậu với Sơ Tình đang là quan hệ gì vậy?” Một người nhỏ giọng hỏi anh
“Cậu cần biết sao?” Điềm Thuỵ thay đổi sắc mặt
“À..
ừm..
Nếu Sơ Tình chưa có bạn trai.
Tớ định lễ tốt nghiệp sẽ tỏ tình với cậu ấy”.
Truyện Lịch Sử
“Có rồi, là tôi” Điềm Thuỵ chợt thấy khó chịu, sao lại có nhiều người để ý cô như vậy.
Anh liếc nhìn cậu ta, trở nên lạnh nhạt nói: “Không cần tỏ tình, cậu ấy đã có tôi rồi”
“V..
vậy sao? Haha tôi chỉ hỏi thôi, cậu đừng nghĩ nhiều” Cậu bạn kia cười cho qua chuyện, cảm thấy hơi sợ vì cái nhìn của Điềm Thuỵ.
Anh không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào mặt biển.
Ban nãy anh có suy nghĩ muốn dìm đầu cậu bạn kia vào nước, để anh ta khỏi phải suy nghĩ những thứ linh tinh nữa.
Điềm Thuỵ bỗng thấy suy nghĩ của mình quá mức đáng sợ, nếu Sơ Tình biết liệu có rời bỏ anh hay không?.