Điềm Yến là cậu con trai đầu lòng của Sơ Tình và Điềm Thuỵ.
Cậu bé đã được tuổi và hôm nay là ngày cậu bé sẽ đi học mẫu giáo.
Điềm Yến nũng nịu với mẹ:
“Mẹ yêu của con, con không muốn xa mẹ.”
Sơ Tình nhìn mặt con trai giống Điềm Thuỵ, cô có chút chịu không nối lúc bé làm nũng.
Trong lúc cô đang phân vân thì một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
“Điềm Yến, nếu con còn giở trò làm nũng với mẹ, đứng trách ba sẽ đánh vào mông nhỏ của con.
Mau đi học, đừng có làm phiền mẹ con”
“Ba hung dữ, đi học thì đi học, sợ ai chứ.”
Nhóc con ba tuổi, theo lời doạ nạt của ba mình cứ thế bắt đầu hành trình đi học của cuộc đời mình.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Điềm Yến được nghỉ học, thằng bé nói muốn được đi khu vui chơi.
——————
Sơ Tình tính đến việc đã lâu gia đình chưa đi chung lần nào.
Cô quyết định hôm nay sẽ chiều ý thằng bé.
Điềm Yến háo hức chuẩn bị đi chơi.
Gương mặt thằng nhóc rất giống Điềm Thuỵ, làn da trắng sứ, bầu má phúng phính trông rất đáng yêu.
Nhìn thằng bé chạy đi chạy lại bận rộn cô cũng thấy vui vẻ.
Đến được khu vui chơi, Điềm Yến như con chim sổ lồng mà chạy khắp nơi, trò nào cũng muốn chơi, kể cả trò cảm giác mạnh.
Sơ Tình đặt vài quy tắc muốn để bé được chơi an toàn.
Cả gia đình tham gia rất nhiều trò chơi, hôm nay cả Điềm Thuỵ và Điềm Yến đều được chơi rất thoải mái.
Khu vui chơi rất rộng, đi một lúc Sơ Tình đã mỏi chân, Điềm Thuỵ liền cõng cô đi, còn Điềm Yến hả? Thằng nhóc đó đang xách túi cho mẹ, làm người đàn ông trưởng thành rồi.
——————
Sơ Tình phát hiện gần đây trên mạng có trend đặt biệt danh cho người yêu hay vợ của mình như là cô vợ nhỏ, bé yêu, mặt trời nhỏ, nóc nhà…
Mà Điềm Thuỵ nhà cô lần nào cũng chỉ gọi hai tiếng Sơ Tình, rất là không có tế bào lãng mạn.
Tối ngày hôm đó, khi hai người nằm trên giường nói chuyện, cô hỏi anh:
“Điềm Thuỵ, sao anh không gọi em bằng những cái tên biệt danh khác như là vợ yêu, bé yêu… bây giờ có rất nhiều người gọi vợ mình như vậy.”
“Sao em lại muốn anh gọi em bằng biệt danh?” Điềm Thuỵ hỏi lại cô.
“Tại vì em thấy nó hay và thú vị” Sơ Tình nói.
“Còn anh gọi Sơ Tình là vì khi được gọi tên em anh mới biết còn có em tồn tại.
Em không cần một biệt danh nào cả.
Tên của em hay hơn mọi thứ biệt danh trên đời.”
——————-
Hôm nay là ngày họp lớp đại học, đều có thể dẫn theo người nhà.
Sơ Tình đi cùng Điềm Thuỵ đến điểm hẹn.
Mọi người đã có mặt đông đủ.
Gặp lại bạn cũ, Sơ Tình cảm thấy rất vui và ôn lại được nhiều kỉ niệm.
Mọi người đang nói về vấn đề yêu đương thời đại học, Quỳnh Như chợt hỏi Điềm Thuỵ:
“Này Điềm Thuỵ, tôi biết một bí mật của Sơ Tình cậu có muốn nghe hay không?”
Điềm Thuỵ thấy tò mò liền gật đầu, Sơ Tình thì ngờ ngợ như thể Quỳnh Như sẽ nói ra điều đó, nhưng chưa kịp bịt miệng Quỳnh Như đã nói với tông giọng chỉ có cô và Điềm Thuỵ nghe được.
“Sơ Tình kể với tôi, cậu ấy yêu thầm cậu mười năm.
Cậu nên cảm thấy may mắn khi cưới được cô vợ yêu mình nhiều đến vậy”
“Đúng vậy, tôi rất may mắn khi có cô ấy ở bên cạnh mình.” Điềm Thuỵ nói một cách tự nhiên, anh nắm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng hôn xuống.
Điềm Thuỵ lúc này chỉ nghĩ, vậy là những giấc mơ đó thật sự đã từng xảy ra.
Sơ Tình đã chờ đợi anh hết một kiếp người, lại không than thở hay trách móc câu nào.
Cũng cám ơn trời cao đã cho anh biết điều đó và cho Sơ Tình một lần nữa đến bên anh.
May mắn là lần này anh đã không bỏ lỡ cô.
Toàn văn hoàn..