Người ta hay nói căng da bụng chùng da mắt, nhưng hiện tại cách giờ ngủ vẫn còn khá sớm, đây là lúc rất thích hợp để làm những việc không cần động não hay dùng tay chân mà vẫn có thể giết thời gian được.
“Muốn xem phim không?”
“Xem.”
Cũng không biết ai là người đầu tiên đưa ra đề xuất này trước, hay là do cả hai vốn đã có chung một ý nghĩ, hai người ra khỏi phòng ăn, ra ngoài phòng xách cùng ngồi xuống chiếc sô-pha rộng rãi nhưng vô cùng mềm mại.
Sô-pha được thiết kế cho phù hợp với cơ thể của người ngồi, vừa hạ lưng xuống ghế đã bị nệm lún xuống ôm lấy, đến cả xương cổ cũng được bao bọc trong lớp đệm mềm.
“Xem phim gì đây?” Lão đại hắc bang hỏi cậu.
“Để tôi chọn cho.” Đại thiếu gia nhắm mắt lại, tay chỉ về phía dãy đề xuất phim trên màn hình, ngón tay cậu hơi di chuyển, sau đó ấn chọn: “Bộ này đi.”
Cũng khác người lắm nhỉ.
Lão đại hắc bang rất hứng thú nhìn nhìn Đại thiếu gia, nghe được tiếng Đại thiếu gia ấn chọn trên màn hình, hắn đọc thử tên bộ phim lên: “Chị xinh đẹp đưa tôi đi tung hoành thiên hạ…?”
Còn cái gì mà “Ông chủ lãnh khốc đưa em đi du ngoạn chân trời đáy biển” nữa này.
Cái thể loại phim này, vậy mà cũng được duyệt qua được hả.
Hai người không hẹn mà cùng từ chối ngồi xem bộ phim này.
Cũng đã lâu rồi Lão đại hắc bang không coi phim, nhất thời cũng không nghĩ ra được nên xem cái gì.
“Để tôi thử.” Lão đại hắc bang vươn tay với lấy máy tính bảng Đại thiếu gia đang ôm trong ngực, vô cùng tùy tiện quẹt một cái.
Lực tay hơi lớn, hắn trượt tay bấm luôn vào chiếu phim.
Bộ phim này cũng khá bình thường. Là một bộ phim điện ảnh, hai người Lão đại hắc bang và Đại thiếu gia trước đó chưa từng coi bộ điện ảnh nào, nhịp điệu chậm rãi, cốt truyện cũng rất đơn giản.
Có hai người yêu nhau, vì một lý do ngoài ý muốn, cả hai cùng mất đi sinh mạng, người nam vì nhung nhớ quá độ, hóa thành một cây hạnh ngân, đau khổ chờ đợi người nữ suốt năm mươi năm. Khi nữ chính phát hiện ra anh ta, lúc này lại sớm đã lập gia thành thất, bỏ lỡ sợi dây duyên phận, hai người cũng không còn tương lai với nhau nữa.
“Nếu là anh, anh có nguyện ý mãi đợi một người giống như thế không?” Giữa khoảng lặng sau khi bộ phim kết thúc, Đại thiếu gia mắt nhìn những hàng tên trôi qua trên màn hình.
Lão đại hắc bang tuy cũng không chăm chú xem lắm, nhưng hắn vẫn nắm được cốt truyện cơ bản, nhìn thấy tinh thần Đại thiếu gia có vẻ hơi trầm xuống, hắn đoán đây là một câu hỏi có yêu cầu khác ẩn sau, quyết định sẽ ra vẻ thâm tình một chút: “…Chắc là tôi sẽ đợi.”
“Ồ.” Đại thiếu gia hơi gật đầu.
Cho nên câu trả lời này là chưa đạt tiêu chuẩn sao?
Lão đại hắc bang không đoán ra được ý của cậu: “Còn cậu thì sao?”
Đại thiếu gia suy nghĩ một lát: “Tôi thì sẽ không đâu.”
Lão đại hắc bang có hơi bất ngờ: “Tôi còn nghĩ cậu là kiểu người sẽ nói có cơ đấy.”
Đại thiếu gia lắc đầu, nhìn Lão đại hắc bang cười tủm tỉm: “Cây tốt còn nhiều mà, sao cứ phải nhất quyết đòi treo cổ trên một cái cây nào đó làm gì cơ chứ. Muốn chết dưới hoa mẫu đơn làm gì, chẳng lẽ chỉ muốn làm quỷ cũng còn phong lưu thôi sao.”
Editor: Câu này mình không chắc chắn lắm, xin lỗi mọi người nhiều.
Không có tiền mà suy nghĩ cũng sâu xa thật đấy.
Lão đại hắc bang nhìn liếc nhìn cậu một cái.
Sáng ngày hôm sau, một hàng điện thoại của thuộc hạ gọi tỉnh Lão đại hắc bang, nói là khu vực trước kia hắn đã bình định xong nay lại có người đến gây sự, hơn nữa có vẻ là có chuẩn bị mà tới, hai bên giằng co không ngừng, tình hình hết sức căng thẳng, vô cùng cấp bách.
Lão đại hắc bang vội vàng gội đầu qua loa, sao đó tóc tai cũng chưa kịp chỉnh lao thẳng ra xe lái đi.
Đại thiếu gia vẫn cứ như trước, lề mề mãi mới rời giường, dạo quanh một vòng không thấy Lão đại hắc bang đâu, đoán hắn có việc phải ra ngoài trước, cậu liền gọi điện cho dì Lý, nhờ dì mở cho một lớp nấu ăn nâng cao.
Dì Lý qua đến nhà cũng hơi mất thời gian, Đại thiếu gia muốn để cho tiện hơn một chút, bèn nói với dì Lý để tự đi mua đồ ăn.
Thật ra, ngoài trừ mua đồ ăn, chủ yếu là bởi vì cậu muốn ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày ngây người trong nhà cũng làm cậu thấy hơi bí bách.
Đại thiếu gia đi dạo từng kệ hàng đủ loại sản phẩm, có mấy thứ muốn mua, ty không nằm trong danh sách nhưng nhìn qua cũng không tệ, một đống đồ được đẩy mạnh tiêu thụ cứ thế lỉnh kỉnh chất đầy cả xe đẩy hàng.
Đây là siêu thị tự động tính tiền, phía trước cậu vẫn còn mấy người đang đứng. Đại thiếu gia nghĩ, nếu giờ cũng phải xài tới để thanh toán, không bằng bây giờ chuyển mười vạn qua cho ba cậu luôn đi.
Một lần mở điện thoại, thanh toán được hai khoản.
Hiệu suất cao, lại còn tiện lợi.
Đợi đến lúc cậu trả tiền xong, lại phát hiện đồ đạc quá nhiều, một mình cậu cầm không xuể, vì vậy chỉ có thể gọi taxi, buồn chán đứng ở ven đường đợi xe tới.
Cậu mới vừa đặt xe xong, một chiếc xe màu đen liền dừng lại trước mặt cậu.
Không ngờ cái app “Xe Đưa Rước Cháu Iu Chuyên Dụng” này nhanh thật đấy.
Phải đánh giá tốt mới được. Đại thiếu gia lấy điện thoại ra mở lên.
Cùng lúc đó, có một người từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt Đại thiếu gia.
Chuyên nghiệp vậy? Có cả người theo hộ tống lên xe luôn à?
Đại thiếu gia cảm thấy mình rất nên đề cử cái phần mềm này cho những người khác.
“Lên xe.”
Người đàn ông đứng trước mặt Đại thiếu gia nói với cậu.
“Ít nhất cũng thêm chữ “đi” vào cuối câu đi chứ.” Đại thiếu gia kiên nhẫn góp ý, “Nếu vậy khách hàng sẽ có trải nghiệm tốt hơn rất nhiều.”
Ai ngờ cái người này chẳng những không tính sửa lại, mà còn vô cùng càn rỡ, lấy một cái bao đen từ trong túi ra, trùm lên đầu Đại thiếu gia.
“Coi như anh không muốn tiếp nhận ý kiến của tôi thì cũng nên lịch sự chút chứ.” Đại thiếu gia bị động tác thô bạo của anh ta chọc tức.
Kết quả người ta vẫn không để ý tới cậu, không nói tiếng nào đẩy cậu lên xe,
Đại thiếu gia ngồi trên xe, đầu bị trùm cái túi kín mít gió thổi cũng không lọt, cuối cùng cũng phát giác ra được gì.
Cậu đang bị bắt cóc đó hả?
Nhưng tại sao lại phải bắt cóc cậu làm gì?
Đại thiếu gia nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra được đáp án.
Chẳng lẽ là kẻ thù của Lão đại hắc bang muốn dùng cậu để uy hiếp Lão đại hắc bang?
Vậy thì bắt tôi cũng vô dụng rồi.
Đại thiếu gia nghĩ tới đây có hơi bất lực.
Bắt cóc dì Lý có khi còn hiệu quả hơn cậu, dù sao Đại thiếu gia không nghĩ ra được ai có thể từ chối cơm canh dì Lý nấu được.
Thôi quên đi.
Coi như đám người này không bắt được dì Lý, nên bắt thêm cậu cho đủ người đi vậy.
Đại thiếu gia đầu bị bị che, người thì bị giữ lại, không nhìn thấy được gì, chỉ có thể buồn chán ngồi đó đoán mò.
Sắp tới sẽ có gì đợi cậu nghênh đón đây?
Ghế điện, tầm hầm ngầm, một căn phòng cũ nát, hay là một nơi đồng không mông quạnh đây?
Những người kia sẽ làm gì cậu?
Nghiêm hình bức cung? Bắt cậu tuyệt thực? Rút gân nhổ xương?
Đại thiếu gia càng đoán càng sợ, càng sợ lại càng chán.
Sao cậu lại cứ phải đòi ở lại thêm một ngày làm gì cơ chứ? Ngày đó mà đó vốn dĩ phải đi luôn mới đúng. Ít ra đứng gầm cầu gặm bánh mì nguội so ra còn tốt chán so với đi đường tự nhiên bị bắt cóc.
Nghĩ tới bánh mì, Đại thiếu gia bỗng nhiên dậy lại tinh thần, nhớ tới đồng đồ mới mua được từ siêu thị.
Vừa rồi cậu bị đẩy lên xe, ngoại trừ trên đầu có thêm cái túi, còn lại đều giữ nguyên như cũ, kể cả đống túi to nhỏ cậu đang xách trên tay cũng vậy.
Ôi!
Đây là một chuyện tốt.
Vừa nãy trong siêu thị Đại thiếu gia có cắt thịt chín ra trộn gia vị sẵn. Nếu bây giờ túi đồ vẫn đang ở đây, vậy thì…
Đại thiếu gia hắng giọng: “Đại ca ơi?”
Đúng như dự đoán, không một ai đáp lại.
“Chú gì ơi?”
“Anh đẹp trai ơi?”
“Anh bô ơi?”
…
“Im lặng chút đi.”
Bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Anh đẹp trai nói sớm tí là đã chẳng có gì rồi.” được trả lời là quá tốt, Đại thiếu gia thở phào: “Có thể cho tôi tháo cái túi ra xíu không? Ngộp quá đi mất. Tôi sợ còn chưa tới nơi đã bị nghẹt thở chết mất, vậy lại chẳng thành ra mấy anh bắt cóc cộc lốc rồi.”
Bên kia hơi nghĩ ngợi một chút: “Có thể vén lên một chút, nhưng không được tháo xuống.”
Ừ thôi, trời cao biển rộng mỗi bên lùi một bước vậy.
Cũng coi như hiệu quả ban đầu đã có rồi, Đại thiếu gia an ủi chính mình.
“Tôi có thể ăn chút gì đó được không?” Đại thiếu gia lại hỏi, ước chừng sau khi bị bắt cũng sẽ không có đãi ngộ gì, Đại thiếu gia quyết định trước đó làm cái bồi dưỡng thể lực vậy: “Tuyệt đối không ăn của mấy anh đâu, tôi mua nhiều lắm, ăn chung cũng được nữa.”
“Được.” Ngoài dự đoán, bên kia đáp ứng rất nhanh, cũng không biết có phải là vì chê cậu nói nhiều, cảm thấy cho cậu ăn gì đó lại có thể ngậm mồm nói ít được mấy câu không nữa.
Được sự đồng ý, Đại thiếu gia lập tức ra tay hành động.
Cậu sờ soạng tìm miệng túi, mở ra, dựa theo cảm giác trên tay phán đoán vị trí. Số cậu rất may, chẳng bao lâu sau đã tìm được hộp rau trộn tai lợn.
Tai lợn chỗ này thật sự rất thơm, mùi hương của gia vị đậm đà bay tới mũi Đại thiếu gia, cậu nuốt nước miếng một cái, cầm lấy cái dĩa xiên trong tay.
“Cho cái này nhé.”
Bên kia bỗng dưng chủ động mở miệng, nói xong cũng không quan tâm cái suy nghĩ muốn cầm cây xiên đâm người lòi ruột của Đại thiếu gia, trực tiếp đưa tay lấy hết cả hộp từ trong tay cậu ra.
“Mấy người ít nhất cũng phải để lại gì đó cho tôi đi chứ.”
Đại thiếu gia, bị hẫng tay trên mất hộp tai lợn đã mong mỏi nãy giờ, vô cùng tức giận.
Mời ăn chung thì ăn chút chút thôi được rồi, mang cả hộp đi đúng là quá đáng thật.
“Cho này.” Cái hộp lại bị nhét vào tay cậu, bên cạnh còn truyền tới tiếng nhai chóp chép bị ngắt quãng: “Chả ngon.”
Đại thiếu gia nhất thời không còn khẩu vị nữa.
Không thèm ăn nữa.
Cậu hờn dỗi buộc chặt miệng hộp, nhét lại vào trong túi lớn.
Ai biết được hành động này lại hấp dẫn lực chú ý của người kia: “Cho miếng bánh mì ăn thử với?”
Không đợi Đại thiếu gia đồng ý, người kia đã đưa tay ra lấy luôn.
“Bánh ga-tô trông cũng được đấy, thử miếng?”
“Miếng quả hạnh luôn nhé?”
“Cho luôn hộp sữa chua chắc cậu không để bụng đâu ha?”
Từ đầu tới cuối toàn là xin trước tự làm luôn.
Không hề xem mình như người ngoài chút nào.
Hơn nữa ăn xong còn ngồi đó bình luận: “Ngọt quá, mặn nhạt vừa phải, không dầu lắm, cái đồ sữa chua lừa người.”
Túi trên tay ngày càng nhẹ đi, Đại thiếu gia ngày càng đau lòng, thật sự rất muốn đào mộ lịch sử chửi bới hành động chia sẻ đồ ăn vừa nãy của cậu.
Không thể cứ ngồi không chờ chết thế này được.
Đại thiếu gia đập nồi dìm thuyền.
Muốn bắt cóc thì bắt cóc, thích hành hạ thì hành hạ.
Cậu cứ như là cái túi mềm mặc người khi dễ gì cũng không dám nói lại vậy.
Nghĩ tới đây, không biết cậu bỗng nhiên lấy đâu ra dũng khí, thả túi xuống, soạt một cái xốc túi trùm đầu lên-
“…Ba?”