Đương sự hoàn toàn không nhận thấy được mình chuyện bé xé ra to, tự tay vỗ vai anh một cái: "Giao cho cậu."
"Lão đại, anh nghiêm túc sao?"
Bước chân vốn chuẩn bị rời đi dừng lại, quay đầu cười như có như không nhìn qua: "Cậu cảm thấy tôi giống đang nói đùa?"
Cố Minh Dã trong nháy mắt chấn động tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: "Không giống, chẳng qua là cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của lão đại, vô cùng đẹp trai."
Mục Tây Thần tán thưởng gật đầu: "Cậu cũng không tệ."
Cố Minh Dã được khen có chút ngượng ngùng, sau đó cười hắc hắc, lập tức hỏi: "Nhưng mà lão đại, cô gái đó hôn chỗ nào của anh vậy?"
Mục Tây Thần nghe vậy, hơi nhướng mày lên suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói: "Cái khóa lớn của tâm hồn."
Cố Minh Dã nhìn bóng lưng của anh, lộn xộn trong gió.
Cửa sổ tâm hồn anh đã từng nghe, nhưng cái khóa lớn của tâm hồn là cái quỷ gì!
-
Lê Bắc Niệm trốn lung tung như thế, lại có thể chạy đến một hành lang mê cung như gặp quỷ, từ đó đi đến khu vực nghỉ ngơi Mục gia dành cho khách nhân.
Bây giờ, trong lòng Lê Bắc Niệm có một phỏng đoán đáng sợ, cần được xác minh gấp!
Men theo ký ức tìm được phòng nghỉ ban đầu của mình, cửa không khóa, Lê Bắc Niệm không quá chắc chắn gõ cửa một cái.
Không có người đáp.
Tự tay mở cửa ra, Lê Bắc Niệm đi vào, đã nhìn thấy trang trí bên trong.
Đồ trang điểm, quần áo, túi xách... Toàn bộ, đều là đồ năm đó hai người mẹ kế và Lê Tuyết Tình mua cho cô.
Phút chốc tim Lê Bắc Niệm đập nhanh hơn, đóng cửa lại khóa trái, một người bước từng bước dài đi thẳng đến phòng tắm.
Cái gương giữa phòng tắm, phản chiếu khuôn mặt Lê Bắc Niệm rõ ràng.
Không phải dáng vẻ tái nhợt sau khi cô mang thai bệnh nghiêm từng ngày, lại càng không phải một dung nhan trông tiều tụy không chịu nổi.
Khuôn mặt này, xinh đẹp, tinh xảo, ngây ngô, non nớt.
Da trắng nõn hết sức, trong cái trắng khỏe mạnh lộ ra màu hồng hồng.
Trên khuôn mặt búp bê vẫn còn chút trẻ con, ngây thơ, thoạt nhìn không phải là một cô gái nhỏ đầy sức sống sao?
Lê Bắc Niệm không thể tin được trừng mắt nhìn cái gương, tiếp đó cởi áo choàng tắm rồi đến áo sơ mi bên trong, quay lưng về phía gương.
Trên bên trái thắt lưng, phải có một vết sẹo thành một đường thật dài.
Đó là ba năm trước cô vì cứu Mục Đông Lâm, bị dao găm đâm!
Vết sẹo này, lệch đi một chút sẽ lấy mất mạng của cô!
Cũng chính bởi vì một vết sẹo này, Mục Đông Lâm cử hành hôn lễ với cô, kết hôn ba năm tương kính như tân.
Nhưng, bây giờ trên thắt lưng nhẵn bóng trắng nõn, một vết sẹo dữ tợn vốn nên tồn tại, lại hoàn toàn không thấy.
Giống như, chưa từng xuất hiện.
Tim đập, càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên, cổ họng truyền đến một tiếng thét chói tai không thể tin được.
Cô thực sự... Sống lại!
Cô đã trở về, về lúc mười chín tuổi, lúc tất cả vừa mới bắt đầu!
Cô không bị cắt mất đầu lưỡi, cũng không... Gả cho Mục Đông Lâm.
Cô vẫn là cô, tiểu lưu manh trà trộn ở trong phố xá từ nhỏ đó, mà không phải người ở giữa ánh mắt mong chờ của mọi người, thiên kim tiểu thư Lê gia tự cho là càng sống càng tốt.
Khẽ vuốt ve gương mặt này của mình, Lê Bắc Niệm bật cười.
Lâm Khả Nhu, Mục Đông Lâm, và... Lê Tuyết Tình!
Những gì bọn họ thiếu cô, cô sẽ đòi lại từng chút từng chút một!
"Leng keng"
Tiếng chuông cửa vang lên, theo đó còn có tiếng người ầm ĩ.
Lê Bắc Niệm rùng mình, lập tức đổi lại cho mình một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề.
Tiếng chuông cửa liên tục, giọng nói cũng càng lúc càng to.
Giấu áo choàng tắm và quần áo ướt sũng không rõ lai lịch vào bên trong tủ. Lê Bắc Niệm lấy một cái khăn lông khoác lên trên cổ, giả vờ như dáng vẻ vừa mới tắm xong.
Rốt cục phía ngoài không nhịn được nữa, dùng sức vỗ vào cửa, hô to: "Lê Bắc Niệm, cút ra đây cho tôi!"