Thẩm Nhược Trăn tưởng rằng mình và Hạng Minh Chương đã làm mọi chuyện chăn gối với nhau, thế nhưng lại không biết còn có thể quá đáng đến như vậy, nếu như cậu mở mắt ra, nhất định sẽ tránh đi, nhưng Hạng Minh Chương lau mí mắt cậu, vừa rồi cái gì cậu cũng không thấy.
Cảm giác của cơ thể rõ ràng đến mức đáng sợ, Thẩm Nhược Trăn tự nhận trong nội tâm có mực, nhưng lại không thể diễn tả ra được phần khái cảm kia, chỉ có thể thốt lên một loạt tiếng rn rỉ xấu hổ.
Hạng Minh Chương lúc này hỏi cậu, có thích thế này không?
Mặt Thẩm Nhược Trăn đỏ bừng, giống như bị trần qua nước sôi, giẫm vào lửa đang cháy to, cậu sửng sốt một hồi, đưa tay ra cọ sạch đôi môi ướt át của Hạng Minh Chương, còn chưa kịp chạm đến, Hạng Minh Chương đã lao đến làm cho môi cậu cũng ướt theo.
“Ưm…” Thẩm Nhược Trăn không kịp né tránh, bị Hạng Minh Chương ôm lấy sau đầu, buộc phải nếm thử hương vị hạ lưu.
Cọ sát đủ lâu rồi tách ra, Hạng Minh Chương bình phẩm: “Cũng không khó ăn, có hơi nồng.”
Thẩm Nhược Trăn chưa bao giờ xấu hổ đến vậy: “Đừng nói nữa.”
Hạng Minh Chương lập tức nói: “Nhưng mà nhanh quá, đã lâu chưa làm đúng không?”
Hơi thở của Thẩm Nhược Trăn không ổn định, hai hàng mi cụp xuống run rẩy, cậu không thể ngăn cản Hạng Minh Chương hỏi, thành thật “ừm” một tiếng.
Hạng Minh Chương được voi đòi tiên: “Bao lâu rồi, từ sau khi bị thương vẫn luôn để đó à?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em… không quá muốn.”
“Tại sao không muốn?” Hạng Minh Chương hỏi, “Thân thể không khoẻ không có hứng, hay là chỉ muốn anh giúp em làm?”
Thẩm Nhược Trăn nhận thua, giơ tay lên ôm chặt cổ Hạng Minh Chương, dán gần lại, vừa giả ngốc vừa cầu xin: “Đừng cố ý dằn vặt người khác, em nghe không hiểu những từ ngữ thời thượng này.”
Hạng Minh Chương cười giễu cợt, rõ ràng là anh đang tự dằn vặt mình, nói: “Vậy em buông ra, anh muốn đi tắm.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Không phải đã tắm rồi sao?”
Hạng Minh Chương dùng chăn quấn lên phần dưới cơ thể của Thẩm Nhược Trăn, sau đó bế người lên đi vào phòng ngủ nói: “Vừa nãy tắm bằng nước nóng, bây giờ anh phải dội nước lạnh.”
Thẩm Nhược Trăn được Hạng Minh Chương đặt lên giường, cậu ngửa mặt nằm thẳng, sau cơn tê liệt tột độ không kiềm được mà thất thần, mãi cho đến khi tiếng nước phát ra từ phòng tắm nhỏ cậu mới tỉnh lại một nửa, một nửa si ngốc còn lại đi xuống giường.
Đẩy cửa phòng tắm ra, Thẩm Nhược Trăn gọi: “Hạng Minh Chương.”
Bóng người đang tắm nghe thấy âm thanh thì dừng lại, Thẩm Nhược Trăn lại hỏi: “Anh rốt cuộc có muốn em qua đó không?”
Vòi hoa sen được vặn ở mức tối đa, nước chảy ào ào nhưng hoàn toàn không thể át đi hơi thở của Hạng Minh Chương, có vẻ như anh đã định không thể làm quân tử rồi, trả lời: “Qua đây.”
Thẩm Nhược Trăn đi về phía phòng tắm, cửa vừa mở ra đã bị Hạng Minh Chương kéo vào. Cậu bị lừa rồi, Hạng Minh Chương làm gì có dội nước lạnh đâu, nhiệt độ nước đang tăng cao, sương mù ẩm ướt đang nhanh chóng khuếch tán.
Tấm kính chuyển sang màu trắng, bóng người mờ hồ thành một đoàn, Hạng Minh Chương vẫn giữ chừng mực, so với bình thường ôn nhu hơn rất nhiều.
Lúc trở lại phòng ngủ đã gần nửa đêm, Thẩm Nhược Trăn đã thay áo ngủ, làn da ngâm nước nóng lâu vừa mỏng vừa đỏ, Hạng Minh Chương kiểm tra vết sẹo của cậu hỏi: “Có thấy không thoải mái không?”
Thẩm Nhược Trăn mơ màng lắc đầu, mệt mỏi đến mức nhắm mắt lại.
Hạng Minh Chương tắt đồng hồ báo thức, sáng hôm sau, Thẩm Nhược Trăn ngủ thêm gần ba tiếng, cậu tỉnh dậy ngồi trên giường, trước tiên kiểm tra điện thoại, may mắn thay là không có tin tức quan trọng nào bị chậm trễ.
Ngoài cửa phòng ngủ, Hạng Minh Chương đã mặc quần áo đầy đủ, trong căn hộ đã chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo theo kích cỡ của Thẩm Nhược Trăn, anh cầm đến một bộ quần áo nói: “Buổi sáng có kế hoạch gì không?”
Ngày làm việc bình thường, Thẩm Nhược Trăn phải đến công ty làm việc nhưng đã quá giấc từ lâu, đã định là sẽ lãng phí mất nửa ngày.
Bất luận thế nào Thẩm Nhược Trăn vẫn không mất bình tĩnh, mặc quần áo rồi đánh răng rửa mặt, trật tự ngăn nắp, giữa đường gọi hai cuộc điện thoại để điều chỉnh lịch trình làm việc.
Cài xong khuy măng sét, Thẩm Nhược Trăn đối diện gương chạm vào vạt áo trống không.
Hạng Minh Chương liếc nhìn nói: “Thiếu một cái trâm cài.”
Bọn họ bị trói trên du thuyền, chiếc trâm mã não đỏ Thẩm Nhược Trăn đeo đã bị chú Tề lấy đi, trong lúc hỗn loạn đã đụng rơi mất một viên bảo thạch trang trí.
Chiếc trâm đã được đem đi sửa chữa, Thẩm Nhược Trăn nói: “Sau khi sửa xong em không dám đeo nữa rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Trang sức là dùng để đeo, không cần phải vì mắc nghẹn mà bỏ ăn.”
Thẩm Nhược Trăn nghĩ theo hướng tốt: “May mà không làm mất, nếu không em không biết phải giải thích thế nào với bác gái.”
Hạng Minh Chương tiến lại gần, vén mái tóc dày ra sau gáy của Thẩm Nhược Trăn, nhắc nhở cậu: “Em vì anh mà đỡ một phát súng, đồng hồ quả quýt cũng hỏng rồi, còn lo lắng những thứ này nữa.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Bởi vì mẹ anh tặng cho em, chung quy cũng là vì em để tâm đến anh.”
Hạng Minh Chương trầm thấp cười: “Ban ngày ban mặt mà miệng giám đốc Thẩm ngọt như vậy, có phải là vì hôm qua anh hầu hạ tốt lắm không?”. Truyện Linh Dị
Thẩm Nhược Trăn không khỏi nóng mặt khi nhớ lại đêm qua, nhân lúc Hạng Minh Chương đi lấy túi xách, cậu đi đến phòng khách lén lút kiểm tra xem có vết bẩn nào trên ghế sofa không, vẫn may là còn sạch sẽ.
Hạng Minh Chương gọi Hứa Liêu đến, dưới căn hộ Ba Mạn Gia đậu một chiếc xe việt dã quen thuộc.
Trên ghế sau trong khoang xe có thêm một chiếc gối, kiểu Trung Quốc màu sắc phổ thông, đơn giản mà tinh tế, Hạng Minh Chương đưa tay ra vỗ, liên tưởng đến đến bộ quần áo Bạch Vịnh Đề thích mặc.
Chai tinh dầu đặt trên trên bảng điều khiển trung tâm đã được đổi, Thẩm Nhược Trăn khẽ ngửi, đó là mùi gỗ đàn hương, chính là mùi trong căn phòng nơi Bạch Vịnh Đề thờ tượng Quan Âm.
Hạng Minh Chương nói: “Mẹ tôi gần đây hay ra ngoài à?”
Hứa Liêu nổ máy: “Không có.”
Sau khi từ New Zealand trở về, Bạch Vịnh Đề vẫn luôn ở lại Mạn Trang, không ra ngoài, cũng không liên lạc với ai, chuyến du lịch đó như thể trôi qua không chút dấu vết.
Có lần sau hay không, lần sau là khi nào Hứa Liêu cũng không biết, chỉ là đang âm thầm chuẩn bị.
Hạng Minh Chương nói: “Chuyến đi ra ngoài đó là trị triệu chứng chứ không trị tận gốc, cứ đợi thêm vậy.”
Xe việt dã hòa vào dòng xe cộ ở trung tâm con phố lớn, Hứa Liêu hỏi: “Đợi cái gì? Cậu gọi tôi đến đây không phải là có chuyện sao?”
Hạng Minh Chương kể cho Hứa Liêu những gì đã xảy ra ở bệnh viện hôm qua rồi nói: “Tôi đã đáp ứng cho Hạng Lung trở lại, anh liên hệ với phía Hoa Kỳ bên kia, bắt đầu giải quyết thủ tục đi.”
Hứa Liêu nghe xong, nói: “Sau khi rời khỏi trung tâm cai nghiện ma ty ở California, Hạng Lung luôn ở trong viện dưỡng lão.”
Thẩm Nhược Trăn có hơi ngạc nhiên: “Cai nghiện?”
Hạng Minh Chương không chút gợn sóng nói: “Đã là nợ dai dẳng từ hai năm trước rồi.”
Thẩm Nhược Trăn đối với hành vi của Hạng Lung khịt mũi coi thường, nhưng lại không ngờ đối phương còn đụng đến ma tý. Cậu nghĩ, nếu như Hạng Hành Chiêu làm ra chuyện như vậy cảm thấy áy náy, e rằng đối với người con trai này cảm tình đã khác rồi.
Cậu hiếu kỳ hỏi: “Lúc Hạng Lung vẫn chưa bỏ nhà đi, Hạng Hành Chiêu đối với ông ta thế nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Hạng Lung đứng thứ ba, tuổi cũng nhỏ nhất, ông ta chưa đến bốn tuổi thì bà anh đã mất vì bệnh. Hạng Hành Chiêu bận rộn với công việc không quan tâm chuyện trong nhà, lại đau lòng vì ông ta từ nhỏ đã không còn mẹ, vì thế nên càng dung túng cho ông ta hơn một chút.”
Thành tích học tập của Hạng Lung bình thường, dựa vào gia đình để vào được một trường tư thục. Ông không có bản lĩnh kinh doanh, học chuyên ngành nghệ thuật, điện ảnh, hội họa, mọi thứ đều động đến, đi khắp nơi trên thế giới tìm cảm hứng.
Hạng Lung sinh ra đã có tính cách nhu nhược, lại có một người cha mạnh mẽ như Hạng Hành Chiêu, nên hầu như từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn. Cũng là bởi vì sự thuần phục của ông, Hạng Hành Chiếu đối với ông không đặt ra yêu cầu quá cao.
Một ngày nọ, Hạng Lung đến công ty giúp Hạng Côn chạy việc vặt thì gặp được Bạch Vịnh Đề.
Lúc đó Bạch Vịnh Đề vừa tốt nghiệp không lâu, bà học ngành tiếng Anh thương mại, đến Hạng Việt phỏng vấn xin việc. Sau đó Hạng Lung bắt đầu theo đuổi Bạch Vịnh Đề, cả hai tu thành chánh quả.
Đại khái cũng xem như một niềm hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng Hạng Lung bản chất là nhị thế tổ thiếu trách nhiệm, lúc Hạng Minh Chương lên hai ba tuổi lại chứng nào tật nấy, mượn cớ quay phim tài liệu một lần đi liền tù tì mấy tháng, hoàn toàn không quan tâm đến gia đình.
Bạch Vịnh Đề muốn ly hôn, vì quyền nuôi dưỡng mà tranh chấp với nhà họ Hạng suốt mấy năm. Hạng Minh Chương lúc đó còn quá nhỏ để có thể nhớ được chi tiết, nói: “Anh không biết Hạng Hành Chiêu lúc nào nảy sinh ra ý định quấy rồi, có thể ông ta đã ngăn cản Hạng Lung và mẹ anh ly hôn, căn bản mục đích không hề đơn thuần.”
Hạng Hành Chiêu lợi dụng uy quyền bức ép Bạch Vịnh Đề ở lại nhà họ Hạng, Hạng Lung phát hiện được chịu phải kích thích, suy cho cùng chẳng ai có thể tiếp nhận được loại chuyện này.
Tuy nhiên Hạng Lung không dám chống lại Hạng Hành Chiêu, ông bất lực không bảo vệ được vợ mình, thế nhưng lại cảm thấy rằng mình bị sỉ nhục đủ kiểu, đem mọi oán hận phát tiết lên Bạch Vịnh Đề, thậm chí còn căm ghét đứa con trai là Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương nói: “Thời gian ông ta bỏ nhà đi càng ngày càng dài, cuối cùng là bỏ đi hẳn. Ông ta đã thay đổi nhiều quốc gia, đem tiền tiêu hết sạch, sau đó sẽ lén lút đi tìm bác cả và cô để đòi.”
“Cô và bác cả của anh sẽ không giấu Hạng Hành Chiêu.” Thẩm Nhược Trăn hỏi, “Có phải Hạng Hành Chiêu không cho ông ta về nhà không?”
Hạng Minh Chương nói: “Trong nhà không ai dám chống lại Hạng Hành Chiêu, đặc biệt là Hạng Lung. Anh nhớ rằng trong vài năm đầu tiên, Hạng Hành Chiêu đã từng nói không cho Hạng Lung về nhà, ông ta rất tức giận, có lẽ còn bởi vì…”
Đột nhiên Hứa Liêu đạp ga, vượt qua liên tiếp hai chiếc ô tô.
Thẩm Nhược Trăn hiểu ra rồi, không có Hạng Lung ở đó, Hạng Hành Chiêu không có gánh nặng tâm lý, vài năm đó là khoảng thời gian đen tối và thống khổ nhất đối với Bạch Vịnh Đề.
Theo thời gian Hạng Minh Chương dần lớn lên, dã tâm lẫn năng lực mọi khía cạnh đều không thiếu, là người giống Hạng Hành Chiêu nhất trong cả hai thế hệ.
Hạng Hành Chiêu đem những gì mình nợ con trai để bù đắp cho cháu trai, thực ra cũng là vì sự hài lòng và coi trọng mà ông dành cho Hạng Minh Chương, từ đó cũng đã nguôi giận trước việc Hạng Lung tức giận bỏ nhà ra đi.
Con người lúc già đi sẽ quan tâm nhiều hơn đến “đoàn viên”, Hạng Hành Chiêu hy vọng rằng Hạng Lung sẽ trở lại. Tuy nhiên Hạng Lung đã đi quá lâu rồi, tin tức đã bị cắt đứt, sớm đã không rõ tung tích.
Hạng Hành Chiêu bắt đầu tìm kiếm Hạng Lung, ông không thể không quan tâm đến con trai ruột mình sinh ra, ông cũng lo lắng vạn nhất Hạng Lung xảy ra chuyện ở bên ngoài sẽ tổn hại đến thể diện của nhà họ Hạng và danh dự của công ty.
Hạng Minh Chương nói: “Sau khi anh tiếp quản đã tìm thấy Hạng Lung, ông ta lúc đó đang sống với một người phụ nữ nước ngoài.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Ông ta vậy mà lại thanh thản được sao?”
Hạng Minh Chương khinh thường nói: “Sau đó người phụ nữ đó phát hiện ông ta vô dụng, đuổi ông ta ra khỏi nhà, ông ta chán nản đến mức sống không nổi, muốn quay trở lại.”
Nhưng đã quá muộn rồi, Hạng Minh Chương che giấu Hạng Hành Chiêu, những năm nay đều kiểm soát cuộc sống của Hạng Lung.
Đã đến cục diện hiện tại, Hạng Hành Chiêu sẵn sàng không tiếc gì để Hạng Lung quay lại, không bàn đến quan hệ một giọt máu đào hơn ao nước lã, là bởi vì ông biết rằng Hạng Lung nằm trong tay Hạng Minh Chương tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy như có một hòn đá đè lên ngực mình, rất bức bách.
Cậu nghĩ đến bộ dạng của Hạng Hành Chiêu, đang già đi, dc vọng bành trướng cũng lắng xuống nên đào ra được một chút tình cảm gia đình trong xó xỉnh sao? Tình yêu của người cha? Thực sự vừa buồn nôn vừa buồn cười.
Chiếc xe việt dã giảm tốc độ, dừng lại trước cổng một câu lạc bộ thương vụ.
Trước khi bọn họ xuống xe, Hứa Liêu quay đầu lại xác nhận: “Làm xong thủ tục, trực tiếp đưa Hạng Lung trở về sao?”
“Không.” Hạng Minh Chương nói, “Hạng Hành Chiêu đang chờ con trai tiễn đi lúc lâm chung, cũng phải được đối phương đồng ý.”
Hứa Liêu hỏi: “Có ý gì?”
Rất lâu trước khi đột quỵ, Hạng Hành Chiêu đã lập xong di chúc, phần lớn cổ phần còn lại trong tay đều để lại cho Hạng Lung, không chỉ là sự đền bù mà còn là cho kẻ phế vật như Hạng Lung phòng thân.
Hạng Minh Chương nói: “Hạng Lung cứ thế mà trở về, ai biết được là vì ba của ông ta hay là vì thừa kế tài sản chứ?”
Thẩm Nhược Trăn hiểu ra: “Anh muốn kiểm tra ông ta.”
“Không.” Hạng Minh Chương nói, “Chuẩn bị một bản hiệp nghị chuyển nhượng cho Hạng Lung, tôi muốn lợi dụng lúc người lâm nguy.”
----
Sau khi xuống xe, Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn bước vào câu lạc bộ thương vụ, buổi trưa có hẹn gặp người đại diện của Y dược Ngưng Lực.
Dự án này cơ bản đã hoàn thành, chuẩn bị bước vào quá trình ký kết, một số nội dung kinh doanh cần được hai bên hoàn thiện chi tiết.
Thẩm Nhược Trăn trước đây từng là thư ký tổng tài, bày mưu tính kế, nhưng không cần phải lo lắng về những thứ như hợp đồng, bây giờ cậu đã là giám đốc bộ phận tiêu thụ, có rất nhiều bước cần chữ ký của cậu.
Tài liệu nội bộ của công ty còn chấp nhận được nhưng loại hợp đồng kinh doanh như vậy không thể cẩu thả, trên bề ngoài cậu vẫn là “Sở Thức Sâm”, nếu sau này thân phận bại lộ, vậy thì chữ ký của cậu sẽ ảnh hưởng đến hợp đồng.
Vì vậy Thẩm Nhược Trăn đã nhờ Hạng Minh Chương can thiệp vào, bàn giao công việc ký kết hợp đồng.
Hai người bọn họ đã lâu không gặp khách hàng cùng nhau, làm ít công to, bàn chuyện vô cùng thuận lợi.
Trở lại công ty vào buổi chiều, Thẩm Nhược Trăn tìm bộ phận pháp vụ để họp điều chỉnh các chi tiết của hợp đồng, sau khi hoàn thành công việc bàn làm việc đã chất đầy các bản nháp, cậu nhớ lại những gì Hạng Minh Chương đã nói trên xe, muốn Hạng Lung phải ký hiệp nghị mới được trở về.
Một tuần sau, Hạng Minh Chương không đến công ty, vẫn luôn bận rộn với công việc của Hạng Việt cũ.
Tuy hai công ty không liên quan gì đến nhau nhưng chuyện gia đình của ông chủ mãi luôn là chủ đề bàn tán của nhân viên, mọi người đều suy đoán rằng Hạng Việt cũ có thể sẽ thay trời đổi đất.
Thẩm Nhược Trăn vẫn luôn ngậm miệng ít nói, bất động như núi mà chuyên tâm vào công việc, cậu đã tăng ca ba bốn lần, cảm thấy tinh lực của mình đã trở lại như cũ.
Lại là đêm khuya, điện thoại trên bàn rung lên, là Hạng Minh Chương gọi tới.
Thẩm Nhược Trăn buông chuột, cầm điện thoại lên nghe máy: “Alo?”
Hạng Minh Chương ban ngày mở họp đã nói quá nhiều, giọng nói trở nên khàn khàn: “Ngày mai anh sẽ đến công ty, chỉ ở lại một lúc thôi, em chọn ra những tài liệu khẩn cấp trong tuần này để anh tập trung xem một lúc.”
Thẩm Nhược Trăn xoa mi tâm: “Còn nữa không?”
Hạng Minh Chương nói: “Thông báo cho Bành Hân và Mạnh Đào, dành ra vài phút nói về dự án của bọn họ.”
Thẩm Nhược Trăn lại hỏi: “Bên phía Diệc Tư thì sao?”
“Không quan tâm được nữa rồi, không sao, Diệc Tư…” Hạng Minh Chương ngắc ngứ một giây, cuối cùng ý thức được, “Có em trấn thủ.”
Thẩm Nhược Trăn bất đắc dĩ mỉm cười: “Anh vẫn chưa quen với thư ký mới sao?”
Hạng Minh Chương nói một câu “Xin lỗi”, mấy ngày nay anh bận rộn liên tục, mới chợp mắt một lúc tỉnh dậy nên không quá tỉnh táo đã trực tiếp gọi cho Thẩm Nhược Trăn.
“Anh làm phiền em nghỉ ngơi à?” Anh hỏi.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Không có, em đang ở trong văn phòng.”
Hạng Minh Chương có lẽ là quá mệt mỏi, chỉ nói: “Còn chưa tan làm sao?”
“Sắp rồi.” Thẩm Nhược Trăn dùng lại giọng điệu của thư ký, “Hạng tiên sinh, giao phó xong thì cúp máy đi, đi rửa mặt đi.”
Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Nhược Trăn ở lại thêm nửa tiếng, bận xong thì tắt đèn khóa cửa, trong khuôn viên hoàn toàn tối om.
Cậu ra khỏi tòa nhà văn phòng, ánh trăng soi rõ bậc thềm, Hạng Minh Chương đứng ở bậc thang đầu tiên, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm một phần đồ ăn đêm.
Thẩm Nhược Trăn bước tới: “Sao lại có thời gian quay lại, bắt em tan ca hả?”
Áo khoác của Hạng Minh Chương ném ở trên xe, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, anh gầy đi rồi, đường nét bờ vai lộ ra hình dáng vừa ngang vừa thẳng, nói: “Gọi nhầm điện thoại, đến chuộc lỗi.”
Chiếc Phantom dáng dài vẫn chưa tắt máy, lên xe, Thẩm Nhược Trăn mở hộp đồ ăn mang đi, bên trong có một bát cháo tổ yến với nhiệt độ vừa phải.
Đợi cậu uống xong, Hạng Minh Chương lái xe ra khỏi khuôn viên, vừa đến ngã tư đầu tiên, trợ lý của Hạng Việt đã gọi điện đến.
Màn hình cảm ứng của Hạng Minh Chương được kết nối: “Có chuyện gì?”
Trợ lý báo cáo lời ít ý nhiều, Hạng Hành Chiêu bệnh tình nguy kịch.
Hạng Minh Chương trong lòng có dự cảm, sau khi cúp điện thoại thì bình tĩnh nói: “Anh đưa em về nhà trước.”
Trên đường, Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Thủ tục bên phía Hạng Lung thế nào rồi?”
Hạng Minh Chương nói: “Hứa Liêu đã xử lý ổn thoả từ trước rồi, chỉ còn còn thiếu một vé máy bay đi về thôi.”
Hạng Lung phải đợi đến giây phút cuối cùng mới được xuất hiện, Thẩm Nhược Trăn rõ ràng, một “người cha” như vậy có lẽ là nỗi xấu hổ lớn nhất trong cuộc đời của Hạng Minh Chương.
Cậu từng nói sẽ nguyện ý cùng Hạng Minh Chương cùng đối mặt và giải quyết, nói: “Đợi Hứa tiên sinh đưa người trở lại, lúc đó em sẽ giúp anh đến đón.”
Hạng Minh Chương gật đầu: “Được.”
Thẩm Nhược Trăn về nhà, Hạng Minh Chương chuyển đường đến bệnh viện.
Khi nhận được thông báo, những người khác trong nhà họ Hạng cũng vội vã chạy đến.
Trên giường bệnh trong phòng điều trị, Hạng Hành Chiêu như nằm mơ không tỉnh, nhắm nghiền hai mắt, hai hốc mắt trũng sâu, mái tóc bạc trắng cả đầu không còn dinh dưỡng, khô khan rối bù.
Hạng Hoàn dựa vào đầu giường, chải từng sợi tóc của Hạng Hành Chiêu, gọi: “Ba, bọn con đến rồi.”
Bác sĩ giải thích tình trạng bệnh cho các thành viên trong gia đình, ý tứ không nói cũng rõ.
Hạng Hành Chiêu như thể nghe thấy, từ từ mở mắt ra, con ngươi đã mờ dần thành màu xám chì, chậm chạp chuyển động nhìn quanh phòng bệnh.
Ông tìm thấy Hạng Minh Chương, gian nan mở miệng: “Con đã đáp ứng rồi … không được thất hứa.”
Hạng Minh Chương đứng cách đó không xa cũng không gần, nói: “Hai ngày nữa, ông sẽ gặp được con trai mình.”
Khoang mũi của Hạng Hành Chiêu dường như bị tắc nghẹt, hô hấp rất tốn sức, ông ngày nào cũng phải dựa vào tiêm thuốc mới duy trì được mạng sống, tinh thần bên dưới thể xác cạn kiệt gần như sắp tiêu hao hết.
Một đám con trai con gái vây quanh giường, Hạng Côn nói: “Ba, ba có muốn gì không?”
Hạng Hành Chiêu nói ra hai chữ: “Về nhà.”
Làm xong thủ tục xuất viện, Hạng Hành Chiêu quay trở lại dinh thự Tĩnh Phổ trong đêm.
Bác sĩ gia đình và các y tá túc trực liên tục giờ một ngày, Hạng Côn và Hạng Hoàn đều không rời đi, hai gia đình bắt đầu thảo luận về hậu sự cho Hạng Hành Chiêu.
Hạng Minh Chương suốt quá trình đều ở bên ngoài, đột nhiên có một loại hư vô như vứt bỏ mọi thứ.
Anh một mình lái xe rời khỏi Tĩnh Phổ, dọc đường gọi bảy tám cuộc điện thoại, đem chuyện của hai bên công ty và chuyện gia đình thu xếp thoả đáng.
Cuối cùng anh gọi đến Mạn Trang, lúc này Bạch Vịnh Đề đã ngủ rồi, bị anh gọi điện đánh thức cũng không khó chịu, bình tĩnh nghe anh nói.
Hạng Minh Chương không đề cập đến bất cứ điều gì, hiếm khi kể khổ, chỉ là mình anh không thể chắc chắn thứ đang đề cập đến là gần đây hay những năm này.
Anh nói: “Mẹ, con hơi mệt.”
Bạch Vịnh Đề nói: “Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi.”
Hạng Minh Chương trở về căn hộ, tắm rửa rồi đi ngủ, không ra ngoài, không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Trong dinh thự Tĩnh Phổ, Hạng Hành Chiêu gắng gượng hai ngày, mỗi bữa ăn được dọn lên đều để nguyên như vậy mang đi, sức lực còn lại của ông chỉ có thể nuốt xuống vài ngụm nước trắng.
Sáng sớm, bác sĩ tiêm thuốc bổ sung dinh dưỡng cho Hạng Hành Chiêu, nói rằng hôm nay tinh thần ông không tệ.
Hạng Hành Chiêu chỉ tay về phía cửa sổ, trời rất trong, ông muốn ngồi dậy nhìn ánh nắng.
Cả nhà đều trông chừng, kéo giường, kê gối, Hạng Như Cương cũng bế con đến, nói rằng cục cưng muốn chơi với ông cố.
Hạng Hành Chiêu nghĩ, quả nhiên nhìn đứa trẻ ba tuổi có thể đoán được tương lai của nó (), Hạng Như Cương lúc nhỏ đã thích làm nũng, thường xuyên nói muốn chơi với ông nội.
Hạng Như Tự là người hướng nội, sẽ đi theo phía sau Hạng Như Cương, hiếm khi bày tỏ mong muốn của mình.
() bản gốc là 三岁看老, nghĩa là khi đứa trẻ lên ba nhìn bộ dạng, tính cách thì có thể đoán ra tương lai của nó
Còn Hạng Minh Chương luôn luôn có mục đích rõ ràng, luôn luôn dám nghĩ dám làm hơn người khác, anh sẽ hỏi: Ông nội, ông có thể dạy con chơi cờ được không? Có muốn xem chữ con luyện không?
Hạng Hành Chiêu nhớ lại những đứa trẻ ở thời thơ ấu, sau đó nhìn thấy bóng dáng cao lớn không thể lay chuyển ở cửa.
Hạng Minh Chương khoan thai đến muộn, mặc một thân đồ đen đơn giản, đứng ở đó, thờ ơ và trơ trọi.
Lông mày xám xịt của ông giãn ra, Hạng Hành Chiêu mỉm cười, giống như hồi quang phản chiếu nói: “Mấy đứa ra ngoài đi, ta nói chuyện với Minh Chương.”
Tất cả mọi người rời đi, cửa đóng lại, trong phòng đột nhiên có chút trống trải.
Đã hơn hai năm rồi, có thể còn lâu hơn thế, lần đầu tiên hai ông cháu bỏ xuống lớp ngụy trang, dùng bộ mặt thật đối diện với nhau.
Hạng Minh Chương đi đến bên giường, đôi giày da của anh im lặng giẫm lên tấm thảm, anh hỏi: “Ông muốn nói gì?”
Hạng Hành Chiêu nhìn anh: “Con từ khi nào đã hận ông vậy?”
Hạng Minh Chương nói: “Không bằng ông tưởng tượng thử xem, ông từ khi nào thì gặp báo ứng.”
Hạng Hành Chiêu không nhớ nổi năm nào tháng nào mình nổi lên tâm tư xấu xa, không nhớ nổi mình đã dùng những thủ đoạn gì, ông nghĩ mãi cũng không ra, nói: “Ta quên rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Làm điều ác đều sẽ quên, người chịu khổ mới nhớ cả đời.”
Hạng Hành Chiêu nói: “Mẹ con nhất định rất hận ta.”
Hạng Minh Chương nheo mắt nhìn góc chăn đang lộ ra: “Không sai, ông chết rồi bà ấy mới có thể dễ chịu một chút.”
“Vậy con có thể nói với mẹ con, ta sắp chết rồi.” Hạng Hành Chiêu nói, “Chỉ là ta không ngờ được, người báo ứng ta lại là con.”
Hạng Minh Chương cảm thấy cực kỳ buồn cười: “Nếu không thì sao? Ông cho rằng tôi một lòng trung hiếu, nhân nghĩa chính trực, gọi ông là ông nội hơn ba mươi năm, cam nguyện làm đứa cháu ngoan ngoãn của ông sao?”
Hạng Hành Chiêu nắm chặt tay, vắt ra một chút sức mạnh: “Ta không hề bạc đãi con.”
“Tôi biết ông thương tôi, tất cả mọi người đều biết.” Hạng Minh Chương nói: “Trong thế hệ này chỉ có tôi là được ông đặt tên cho, chỉ có việc học tập làm việc của tôi là ông đích thân quản giáo, tôi vừa đủ mười tám tuổi đã cho tôi cổ phần và chức vụ ở Hạng Việt, tôi đi theo con đường khác ông cũng không phản đối, mới có được Viễn thông Hạng Việt ngày hôm nay.”
Hạng Hành Chiêu ẩn chứa chút tức giận: “Con hiểu rõ là tốt rồi.”
Hạng Minh Chương nói cho xong: “Tôi đương nhiên hiểu rõ, còn có điều quan trọng nhất, ông từng lập xong di chúc để cho tôi làm người thụ hưởng.”
Hạng Hành Chiêu dựa vào gối lắc đầu: “Là ta… Là ta đã nhìn nhầm.”
Hạng Minh Chương nói: “Suy cho cùng tôi kính ông, yêu ông, lại giống ông, đáng tiếc ông không phát hiện ra tất cả đều là giả, sớm muộn tôi cũng sẽ phản bội ông.”
Hạng Hành Chiêu nghiến răng: “Ta đã tự tay nuôi một con sói.”
“Vậy thì ông là cái gì?” Hạng Minh Chương nói: “Tôi vẫn luôn nhớ rõ dáng vẻ ông đột quỵ, ngã xuống đất co quắp kêu rên, đặc biệt giống một con sói già liếm phải độc.”
Hạng Hành Chiêu sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đó cho đến khi chết đi, ông tức giận trừng mắt với Hạng Minh Chương: “Khốn nạn…”
Hạng Minh Chương châm biếm: “Chủ tịch hội đồng quản trị Hạng, chủ gia đình, nhiều danh xưng không ai bì nổi như thế, túm chặt lấy gấu quần của tôi, miệng phát ra âm thanh không rõ cầu xin tôi cứu ông.”
Hạng Hành Chiêu thở hổn hển: “Ta nhặt lại được một cái mạng, có phải con thất vọng lắm không? Có phải cho rằng ta hồ đồ rồi, rất vui vì sẽ không bị lộ tẩy?”
“Ông cho rằng tôi để tâm sao?” Hạng Minh Chương nói: “Nếu như tôi dễ dàng bị hạ như vậy, ông cũng không cần giả làm thằng hề hơn hai năm, cũng không cần tính toán cứ mỗi lần đến mỗi lần một tai nạn bất ngờ để hãm hại tôi.”
Hạng Hành Chiêu cười lạnh: “Chẳng lẽ đợi một con sói mắt trắng () như mày đến hại tao sao?”
() sói mắt trắng: chú thích xem lại chương
“Ông nội.” Hạng Minh Chương hỏi, “Ông thật sự muốn mạng của tôi sao?”
Hạng Hành Chiêu tức giận nói: “Tao đã bị mày lừa hơn hai mươi năm… Mày khống chế ba mày, không những muốn tiền tài mà còn muốn tao chết, quả thực là súc sinh!”
Hạng Minh Chương bước đến bên giường: “Ông dùng thủ đoạn đê hèn uy hiếp, cưỡng hiếp mẹ tôi hết lần này đến lần khác, cầm thú mới là ông!”
“Che giấu sao? Là trong lòng ông mù quáng, không thấy được tôi đã nhịn hơn năm.” Hạng Minh Chương chỉ lên trần nhà, “Căn dinh thự này từng là ác mộng của tôi và mẹ tôi, tôi không biết được đã bao nhiêu lần mơ ước một ngọn lửa sẽ thiêu rụi nơi này, bao gồm cả ông, một lão già súc sinh!”
Hạng Hành Chiêu hụt hơi, thở hổn hển nặng nề “hà hà” mấy tiếng, Hạng Minh Chương hỏi: “Sao, sắp tắt thở rồi à? Người ông đợi vẫn chưa tới cơ mà.”
Hạng Hành Chiêu mấp máy môi: “Hạng Lung…”
Hạng Minh Chương nói: “Ông rõ ràng biết mình có bao nhiêu bỉ ổi, nếu không thì cũng sẽ không cảm thấy áy náy với một tên nhu nhược như Hạng Lung, ráng giữ cái hơi tàn này cũng muốn đợi ông ta trở về, xác nhận ông ta an toàn.
Nhưng con trai ông là người, còn mẹ tôi thì sao?”
Hạng Hành Chiêu đột nhiên dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt, gầm lên nói: “Mày đã đáp ứng cho Hạng Lung quay lại … Hạng Lung đâu rồi?!”
Hạng Minh Chương hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cô đã mời một đại sư xem phong thủy, bác cả vì ông mua một phần mộ đắt nhất trong thành phố, nghe nói sẽ an táng ở đó, có thể bảo đảm cho đời sau của ông tiếp tục vinh quang.
Nhưng tôi không định như thế, tôi muốn rải tro cốt của ông xuống biển, sau bao nhiêu năm nghe chim hoàng yến kêu cũng chán rồi, nghe hải âu trên biển kêu thế nào đi.”
Dừng lại một lúc, Hạng Minh Chương nói: “Ở Á Hi Loan thì thế nào?”
Hạng Hành Chiêu vừa nghe thấy “Á Hi Loan” thì sững sờ, Hạng Minh Chương nghiêng người đến gần, hạ giọng: “Sở Thức Sâm đã chết rồi, thủ phạm thực sự đằng sau hậu trường nên trả giá bằng mạng sống của mình đi chứ?”
Hạng Hành Chiêu trố mắt, như thể ông lại quay về trạng thái mất trí: “Sở Thức Sâm …”
Hạng Minh Chương lặp lại: “Alan không làm sai, Sở Thức Sâm đã chết từ lâu rồi.”
Hạng Hành Chiêu hai tay nắm lấy chăn, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như đang khóc, cả mặt ông đều sung huyết, trên bộ dạng bệnh tật tiều tụy hiện lên một tia hồng hào.
Hạng Minh Chương đứng thẳng lưng, nhìn đồng hồ nói: “Hạng Lung hẳn là đang trên đường đi rồi, tôi quên nói cho ông biết, ông ta từ lâu đã muốn trở về, nhưng đã từng dính vào ma tuý, tôi phải vì già trẻ lớn nhỏ trong nhà này mà đem ông ta làm cho sạch sẽ.”
Cánh tay đau đớn, Hạng Hành Chiêu tóm lấy Hạng Minh Chương, từng đường từng đường gân nổi lên trên lớp thịt già cỗi, giống như rễ cây già nhô lên khỏi mặt đất.
Hạng Minh Chương tiếp tục nói: “Con trai ông đã vào trung tâm cai nghiện vài năm, sau đó bị nhốt trong viện dưỡng lão, sụp đổ và phát điên, quỳ trước mặt người khác, mọi chuyện mất mặt đều đã làm qua.”
Hạng Hành Chiêu nước mắt trào dâng: “Xin, xin con…”
Trong ấn tượng của Hạng Minh Chương, Bạch Vịnh Đề cũng đã cầu xin vô số lần như thế này, anh nói: “Đừng cầu xin tôi, con trai ông chịu ký hiệp nghị thì sẽ nhanh hơn một chút.”
Hạng Hành Chiêu yếu đến mức có chút mờ mịt, tiếng động cơ từ bên ngoài nhà truyền đến, ông càng nắm chặt hơn.
“Ông còn có thể kiên trì bao lâu?” Hạng Minh Chương nói, “Nhưng sớm muộn gì không quan trọng, ông ta tới rồi, khóc ở trước giường hay trước song cửa cũng không khác nhau là bao, đều là để cho người sống nghe mà thôi.”
Hạng Hành Chiêu hai mắt đờ đẫn, miệng há hốc, tiếng kêu thoát ra từ cổ họng càng ngày càng nhỏ, đồng tử trong thời gian dài mấy giây dần rời rạc mất đi tiêu cự.
Hạng Minh Chương cuối cùng nói: “Ở trên du thuyền tôi đã quyết định, nếu như còn sống rời khỏi đó, nhất định phải để ông chết không nhắm mắt.”
Bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, tiếng bước chân kèm theo tiếng kinh hô, như thủy triều tiến dâng đến cửa.
Không biết là ai đã kêu lên, Hạng Lung trở lại rồi.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, những ngón tay nắm chặt của Hạng Hành Chiêu đột nhiên buông lỏng, dừng lại trên không một lúc rồi trượt xuống theo cổ tay áo của Hạng Minh Chương.
Máy móc bên cạnh giường phát ra tiếng “bíp bíp”, một đường ngang màu đỏ tươi chạy qua màn hình.
Tim Hạng Hành Chiêu ngừng đập, đôi mắt mở lớn.
Mọi người chạy đến bên giường, tiếng kêu khóc trong phút chốc vang lên trong phòng, Hạng Minh Chương xoay người lại, nhìn thấy Hạng Lung đang đơ ra như phỗng phía sau mọi người.
Khuôn mặt đó so với Hạng Côn còn già hơn, mái tóc rất dài, cổ áo vén lên che đi cằm, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng hoang mang.
Hạng Minh Chương đi ngang qua Hạng Lung, khuôn mặt lạnh lùng như thể đang kề vai với người lạ, anh bước đến trước tủ, trên đó đặt món quà mừng thọ mà anh đã tặng cho Hạng Hành Chiêu.
Ngọc hình cây thông, Hạng Minh Chương đưa tay ra vuốt ve, những gì anh muốn làm đã làm rồi, muốn đạt được cũng đã đạt được rồi.
“Đại phú đại quý, con cháu đủ đầy.” Anh dùng câu chúc mừng ngày đó để tuyên bố thắng lợi, cũng là lời từ biệt Hạng Hành Chiêu, “Ông nội, ra đi thật tốt.”
Hạng Minh Chương rời khỏi trong những tiếng khóc cao cao thấp thấp, không hề quay đầu mà bước ra khỏi cổng dinh thự.
Bên ngoài ánh nắng ấm áp, Hạng Minh Chương thế nhưng lại giống như một con sói lạc đường, một mình bước đi trên cánh đồng tuyết rộng lớn tràn ngập gió lạnh.
Đột nhiên nhìn xuống, anh nhìn thấy Thẩm Nhược Trăn im lặng đứng ở cuối bậc thang, nhìn anh, chờ đợi anh.
Hạng Minh Chương từng bước đi xuống, trầm giọng nói: “Ông ta chết rồi.”
Thẩm Nhược Trăn chỉ dùng một câu trấn an thần kinh đang run rẩy của Hạng Minh Chương, nói: “Ân oán và thù hận đều đã qua, dừng ở đây thôi.”.