Sau khi rời khỏi công ty luật, Lý Tàng Thu và Sở Thức Sâm mỗi người một ngả.
Lý Tàng Thu giơ tay gọi taxi, mặt mày tái mét, trước khi lên xe còn ném lại một câu “Tự thu xếp ổn thoả”, khiến người qua đường phải nhìn trộm bọn họ.
Sở Thức Sâm sẽ không thất thố ở nơi công cộng, im lặng ngồi vào khoang xe, ra lệnh cho tài xế khởi động xe đưa cậu về nhà.
Đèn hoa trên con phố dài được bật sáng, một nửa khuôn mặt hướng về phía cửa sổ của Sở Thức Sâm được nhuốm thành một màu lộng lẫy, cậu ngại ánh sáng chói mắt liền nhắm mắt lại, trước mắt không ngừng hiện lên cảnh tượng cậu và Lý Tàng Thu đối chất.
Mọi chuyện phát sinh đều hợp tình hợp lý, bởi vì những gì Sở Thức Sâm làm và nói đều có rắp tâm, sớm muộn gì Lý Tàng Thu cũng sẽ bạo phát.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Sở Thức Sâm, nếu Lý Tàng Thu là chủ mưu đằng sau hậu trường, vậy thì ông ta không nên phát tác quá sớm trong hôm nay.
Bởi vì một khi buổi ký kết xảy ra sự cố, Lý Tàng Thu trước khi xảy ra chuyện đã xảy ra tranh chấp với Sở Thức Sâm, nghĩa là có hiềm nghi và động cơ, chưa kể đến việc luật sư Lôi có mặt trong suốt quá trình, muốn lấp liếm cũng lấp liếm không được.
Lý Tàng Thu tuyệt đối không phải là một người lỗ mãng, sự việc hôm nay đã vạch mặt rồi, vậy tiếp theo thì sao? Ngày diễn ra bữa tiệc sẽ như thế nào?
Tiếng còi xe ồn ào trong dòng xe cộ hối hả khiến Sở Thức Sâm hơi thấy phiền, nắm chặt tay gõ nhẹ vào thái dương, cậu liên tục gảy những dây cung mảnh trong đầu, là Lý Tàng Thu, không phải là Lý Tàng Thu…
Tài xế liếc qua kính chiếu hậu hỏi: “Giám đốc Sở, có phải là say xe rồi không?”
Sở Thức Sâm đáp: “Không phải.”
Tài xế nói: “Vậy thì tốt, nếu cậu không thoải mái thì tôi tấp lại nghỉ ngơi một lát.”
“Tôi không sao.” Sở Thức Sâm mở mắt ra, “Chỉ là hơi mệt thôi, không phải lo.”
Tài xế cười nói: “Vậy thì tôi sẽ không báo cáo với Hạng tiên sinh.”
Sở Thức Sâm khó hiểu: “Hả?”
Tài xế nói: “Hạng tiên sinh đã có phân phó, bất kể là tình huống lớn hay nhỏ gì, chỉ cần cậu có vấn đề gì thì đều phải nói cho ngài ấy.
Xe này có trang bị định vị, bình thường đi đâu, dừng ở đâu bao lâu Hạng tiên sinh đều biết.”
Sở Thức Sâm vừa mới biết, cậu hiểu được Hạng Minh Chương là vì an toàn của mình mà cân nhắc, nói: “Trước đây chưa từng nghe chú nhắc đến.”
Tài xế ngượng ngùng nói: “Nói thật không giấu diếm gì, tôi tưởng Hạng tiên sinh để mắt tới là vì phòng ngừa xe công dùng cho việc tư nên không dám nói cho cậu biết.
Nhưng lại cảm thấy không đến nỗi, lần trước báo cáo không nhịn được nên hỏi một câu, kết quả Hạng tiên sinh nói không cần phải giấu cậu.”
Sở Thức Sâm bật cười, hạ xuống một đoạn cửa sổ xe, gió thổi vào làm cho sảng khoái, hỏi: “Nếu như có xe khác theo sau, chú có thể phát hiện được không?”
“Hẳn là có thể.” Tài xế đã làm nghề này gần năm, dày dặn kinh nghiệm, “Cũng không khó nắm bắt như trong phim, lúc lái xe mắt phải quan sát sáu nẻo đường, thực sự rất dễ phát hiện.”
Sau khi từ Quảng Châu trở về, Sở Thức Sâm vô cùng cẩn thận, thế nhưng chưa bao giờ bắt được dấu vết của Alan, là do đối phương trốn quá kỹ, hay là đã ngừng theo dõi cậu?
Đợi đến buổi tiệc ký kết kia, Alan sẽ lại lộ mặt chứ?
Về đến nhà, bà Sở đang thu dọn hành lý đi New Zealand, vì không biết sẽ đi bao lâu nên mang theo rất nhiều đồ, vali cũng không đủ dùng.
Sở Thức Sâm dừng ở trên cầu thang, nghe bà Sở ở dưới tầng ra ra vào vào tìm đồ, rất hấp tấp, hết lần này tới lần khác dừng lại, như nuốt lời nói không muốn đi nữa.
“Để Tiểu Sâm lại một mình tôi sợ lắm.”
“Con trai đi ngàn dặm mẹ lo lắng, làm gì có cái đạo lý làm mẹ bỏ con lại rồi tự mình đi chứ.”
“Nhưng lại sợ thêm phiền phức cho nó… phiền chết rồi phiền chết rồi…”
Sở Thức Sâm không khỏi bồi hồi nhớ lại quá khứ, cậu đưa mẫu thân và em gái đi lánh nạn ở nước ngoài, trước ngày ra đi, người mẹ luôn nghiêm khắc ôm lấy cậu, tựa vào lồng ngực cậu mà rơi nước mắt.
Chiến tranh hoành hành, mẫu thân không dám hỏi năm nào sẽ là ngày trở lại, cậu cũng không dám hứa lời đoàn tụ.
Lúc đó lời từ biệt đã trở thành vĩnh biệt, Sở Thức Sâm đột nhiên cảm thấy tứ chi vô lực, cậu nghe bà Sở nói dông dài, vịn vào lan can bước xuống những bậc thang còn lại.
Trong phòng thay đồ có một chiếc vali, Sở Thức Sâm định lấy đưa cho bà Sở.
Trong vali có đựng một túi đựng đồ đánh răng rửa mặt và các loại thuốc thường dùng, mỗi lần đi công tác không cần phải đóng gói riêng, Sở Thức Sâm lấy ra cất vào tủ quần áo, vừa mới nhìn lên thì bắt gặp một cuộn thư pháp đặt trên tầng cao nhất.
Sở Thức Sâm lấy “Phá trận tử” xuống, cuộn giấy được bọc bằng nhiều lớp giấy kraft để chống ẩm, cậu dùng sức xé ra, tháo dây buộc đưa lên trời để trải toàn bộ dòng chữ.
“… Tám trăm dặm hàng quân chia thịt,
Năm mươi dây, đàn bậy biên thành,
Mùa thu, bãi điểm binh.”
Sau khi biết được chân tướng đọc lại lần nữa, Sở Thức Sâm như thể nhìn thấy hình ảnh Hạng Minh Chương giận dữ hạ bút, đọc ra khỏi miệng trong lòng liền cảm thấy ớn lạnh, giống như một cơn gió Tây thổi vào trường đua ngựa.
Cậu giơ bức chữ này lên, tay đã nhức rồi, vẫn chăm chú nhìn như đang thăm dò, những nét vẽ ngang dọc như kết nối những tâm tư lại.
Từ việc nghi ngờ về vụ tai nạn du thuyền, sau đó triển khai điều tra, cho đến khi bị theo dõi, quyết định chủ động vạch mặt kẻ sát nhân.
Nguyên nhân hậu quả lẫn phương pháp và động cơ, Sở Thức Sâm đã suy ngẫm qua trên dưới một nghìn lần.
Cậu tự nhận mình là người khá tỉ mỉ, nhưng luôn cảm thấy trên phương diện logic không đủ trơn tru, những vướng mắc nhỏ được ẩn giấu liên kết theo vô số cách, dường như ở một mắt xích nào đó đang để sót một thứ gì đó.
Điện thoại đổ chuông, Sở Thức Sâm định thần lại, vội vàng cuộn lại cuộn giấy nằm trên đất.
Hạng Minh Chương gửi tới một tin nhắn hỏi: Đã ngủ chưa?
Sở Thức Sâm trả lời: Vẫn chưa.
Hạng Minh Chương: Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai có hẹn với Hứa Liêu.
Sở Thức Sâm: Được, chúc ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Hạng Minh Chương lái xe chở Sở Thức Sâm đến Vân Diếu.
Cửa quán treo biển “tạm ngừng kinh doanh”, phục vụ đang nghỉ phép, trong không gian kính chắn gió hiện lên gấp mấy lần vắng vẻ.
Vẫn là cùng một dãy ghế đó, Hứa Liêu đã chuẩn bị đồ uống chờ bọn họ.
Hạng Minh Chương xắn tay áo sơ mi đến tận khuỷu tay, đảm đương làm nhân viên pha chế, pha một ly cocktail nồng độ cồn thấp cho Sở Thức Sâm và một ly mạnh cho Hứa Liêu, anh phải lái xe nên chỉ rót nửa ly nước chanh.
Anh gắp một viên đá hỏi: “Có đủ nhân thủ không?”
“Đủ rồi.” Hứa Liêu trả lời, “Có một số nhân viên bảo vệ xung quanh địa điểm ngày hôm đó, xuất hiện ngoài ánh sáng, còn có một số được sắp xếp trong số các khách mời.”
Sở Thức Sâm nói: “Hư Cốc Uyển có ba lối ra, kế hoạch là sẽ khóa cổng phía Đông, tất cả các phương tiện đi vào từ cổng chính, đi ra từ cổng phía Tây, trong thời gian này sẽ đậu ở nhà để xe số .”
Hứa Liêu nói: “Chúng tôi đã hỏi thăm về những chiếc xe mà khách mời sẽ sử dụng ngày hôm đó, đồng thời đăng ký biển số và thông tin tài xế, lúc đó nếu có xe lạ sẽ lập tức phát hiện, điều này cũng thuận tiện cho việc điều tra.”
“Để đảm bảo an toàn,” Hứa Liêu tiếp tục nói, “Hư Cốc Uyển có rất nhiều khu, phòng triển lãm cũng rất nhiều, địa điểm tổ chức tiệc sẽ được điều chỉnh một lần trước khi bắt đầu.”
Sở Thức Sâm hiểu được liền nói: “Bởi vì du thuyền phát nổ là động thủ ngay tại hiện trường, để tránh cho đối phương lặp lại thủ đoạn tương tự, chúng ta tạm thời thông báo cho mọi người đổi địa điểm.”
Hạng Minh Chương cân nhắc nói: “Nhưng du thuyền khá đặc biệt, chỗ nhỏ, hơn nữa ở trên biển khả năng thoát thân không cao.”
Ở trên đất liền thì lại khác, có nhiều xe cộ, đường xá quen thuộc, các địa điểm ở Hư Cốc Uyển vừa rộng vừa vắng, không dễ gài mìn, phát sinh sự cố cũng dễ dàng sơ tán hơn.
Nói cách khác, so với địa điểm, nhắm mục tiêu vào việc đương sự động thủ sẽ càng đơn giản hơn.
Sở Thức Sâm nói: “Đối phương sẽ động thủ ngay tại triển lãm thiết kế chứ?”
“Hẳn là sẽ không.” Hứa Liêu phân tích, “Triển lãm thiết kế có quá nhiều người, bao gồm cả những người trong trường học và ngoài xã hội, liên luỵ càng rộng thì sẽ điều tra tai nạn càng chi tiết.”
Hạng Minh Chương nói: “Nếu đối phương muốn hạ thủ, hoặc là tranh thủ lúc hỗn loạn, hoặc là chờ cơ hội mục tiêu ở một mình.”
Sở Thức Sâm nhấp một ngụm cocktail, tưởng tượng đến đêm du thuyền gặp tai nạn, lửa bốc lên gây ra náo loạn, mọi người chạy thoát thân ở tứ phía, “Sở Thức Sâm” thật uống say bị nhốt ở trong phòng.
Lúc đó Alan, người đóng giả Trương Triệt đang làm gì?
Nhân lúc hỗn loạn lẻn vào phòng, xác nhận rằng “Sở Thức Sâm” sẽ không thức dậy và bỏ chạy? Hay là trước khi phát nổ đã đem “Sở Thức Sâm” giải quyết xong?
Sở Thức Sâm nói: “Tôi cảm thấy Alan sẽ xuất hiện.”
Kẻ chủ mưu đứng sau nếu đã thuê Alan, hẳn là sẽ không chỉ cử hắn theo dõi, có lẽ vẫn luôn chờ thời cơ để ra tay.
Còn Alan không biết rằng thân phận của mình đã bị lộ, rất có thể sẽ lại lẻn vào bữa tiệc.
Hạng Minh Chương cũng đang suy nghĩ về vấn đề này và nói: “Tôi sẽ cho người theo dõi cẩn thận trong phòng giám sát, một khi phát hiện được sẽ khoanh vùng hắn lại.”
Dựa theo kế hoạch, Sở Thức Hội và bà Sở sẽ lặng lẽ rời đi sau buổi triển lãm thiết kế và đến thẳng sân bay.
Bạch Vịnh Đề khởi hành từ Mạn Trang, sau khi gặp mặt sẽ cùng nhau bay đến New Zealand.
Để tránh những sự cố giữa đường, Hạng Minh Chương nói với Hứa Liêu: “Mẹ tôi sợ người lạ, lúc đó lên máy bay anh đi cùng bà ấy đi.”
Sở Thức Sâm nói: “Ở New Zealand bên kia có người giúp đỡ bố trí ổn thoả, đưa bọn họ đến đó là được rồi.”
“Yên tâm.” Hứa Liêu gật đầu, “Bất cứ lúc nào chúng ta đều có thể liên lạc.”
Sau khi bàn bạc sắp xếp xong xuôi, Sở Thức Sâm uống cạn rượu dưới đáy ly, ngoài cửa sổ mặt trời chói chang, đầu xuân tháng ba, mọi người đã vội vàng bắt đầu ra ngoài dã ngoại rồi.
Hạng Minh Chương chê ngụm nước chanh cuối cùng quá chua nên không uống nữa, đặt ly thuỷ tinh xuống rồi cầm chìa khóa xe lên nói: “Ở đây không có gì tiêu khiển ngoại trừ rượu, đi thôi.”
Sở Thức Sâm cười nói: “Chúng ta ai có tâm tình để tiêu khiển chứ?”
Hạng Minh Chương một tay mặc áo khoác, tay kia kéo Sở Thức Sâm đứng dậy, đi ra ngoài, nói: “Lúc không có tâm tình rất thích hợp đi hóng gió.”
Từ Vân Diếu rời đi, Hạng Minh Chương lái xe Jeep lướt trên con đường lớn, lần trước hóng gió đã đến con đường núi quanh co ở ngoại ô, hôm nay anh đổi hướng đi thẳng một mạch.
Tiếng động cơ ầm ầm bên tai, Sở Thức Sâm tựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, dần dần một đường ánh sáng màu xanh kéo dài, nối liền với bầu trời xa xăm.
Con đường ven biển có gió lớn, Hạng Minh Chương giảm tốc độ từ cổng vào lái xe xuống bãi biển, anh dừng xe lại, lốp vuốt rồng của xe Jeep phát ra tiếng kêu răng rắc trên đá sỏi.
Lần trước Sở Thức Sâm chạy ra bãi biển vào lúc nửa đêm, gần như khiến Hạng Minh Chương bị doạ đến mức hồn phi phách tán, cậu còn tưởng rằng Hạng Minh Chương suốt đời sẽ không muốn nhìn thấy biển nữa chứ.
“Tại sao lại đến bãi biển?” Cậu hỏi.
Hạng Minh Chương nói: “Em có nhớ anh đã từng nói, thuê Alan là vì hắn hiểu về du thuyền, bơi lội giỏi.”
Sở Thức Sâm nói: “Nhớ chứ.”
Hạng Minh Chương nói: “Chủ thuê coi trọng sở trường của hắn, thuê hắn làm việc, điều đó cho thấy nhất định sẽ dùng đến sở trường của hắn.”
Bọn họ tổ chức một bữa tiệc ký kết để dụ rắn ra khỏi hang, mọi hành động đều được thực hiện trên đất liền, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Alan xuất hiện?
Trường hợp xấu nhất cũng không ai biết, sẽ liên quan đến biển chứ?
Cửa sổ xe đóng chặt, Sở Thức Sâm thế nhưng đột nhiên cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, lại là đầu xuân, lại là một buổi tiệc ký kết.
Cậu thì thầm: “Anh lo lắng em sẽ giống như “Sở Thức Sâm”, cuối cùng sẽ gặp tai nạn trên biển sao?”
Hạng Minh Chương sửa lại cậu: “Không phải giống như “Sở Thức Sâm”, mùa xuân năm ngoái em cũng gặp tai nạn trên biển mà… Thẩm Nhược Trăn.”.