Tô Hình Khôn dí tay vào trán của cô: "Cháu đó, cũng đã lập gia đình rồi thì nên chú ý hình tượng của mình một chút đi, cháu nhìn người cháu đầy mồ hôi rồi kia kìa!"
Tô Hiểu Nhiên lúng túng cười một tiếng, chỉ chỉ vào bữa sáng trong tay Tô Hinh Khôn: "Chú mau ăn đi, nhân lúc còn nóng"
"Mau lau mồ hôi trên đầu cháu đi" Tô Hinh Khôn bất lực lắc đầu, xoay người đưa bữa sáng cho Mặc Hiên Sâm.
Cô gái mặc áo thun mò mò trong túi thể nhưng lại không tìm được khăn giấy, cô vừa định đi vào nhà vệ sinh một chút thì trước mặt xuất hiện một chiếc khăn tay màu xanh.
Một bàn tay thon dài đang đưa chiếc khăn tay tới.
Cô theo bản năng đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn" "Em nên biết rõ ràng là tôi kêu em đi mua đồ ăn sáng cũng không phải do quả đói"
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông truyền tới, bàn tay đang lau mồ hôi của Tô Hiểu Nhiên hơi chậm lại một chút.
"Chúng tôi chỉ muốn em rời đi một chút để nói chuyện riêng mà thôi" Bàn tay đang lau mồ hôi của Tô Hiểu Nhiên dừng hẳn.
Cô chuyển mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Hiên Sâm.
"Cho nên em không cần gấp gáp như thế, cũng không cần khiến bản thân chật vật như thế!
Tô Hiểu Nhiên cắn răng, vừa định lên tiếng nói gì đó thì Tô Hinh Khôn đã vội vàng lên tiếng giảng hòa: "Cậu Mặc, Hiểu Nhiên là vì sợ cậu bỏ bữa sáng mà thôi."
"Cậu đừng trách con bé, con bé lớn lên ở vùng nông thôn có một số việc không hiểu biết nhiều, mong cậu có thể bỏ qua."
"Chú à!"
Tô Hiểu Nhiên nghiến răng, cô cảm thấy mình không làm gì sai cả cho nên không muốn nhìn thấy chú mình phải làm những việc thấp kém như thế trước mặt Mặc Hiên Sâm.
"Hiểu Nhiên, phải nghe lời!" Tô Hinh Khôn hít sâu: "Sau này cháu là mợ chủ của nhà họ Mặc vì thế không thể lỗ mãng như thế được!".
"Cháu phải nhớ kỹ, hình tượng mợ chủ của nhà họ Mặc còn quan trọng hơn mấy bữa sáng có cũng được, không có cũng được này"
"Thế nhưng với cháu thì bữa sáng của chú quan trọng hơn!" "Cháu nói nhăng nói cuội gì đó? Cháu đã được gả vào một gia đình quyền quý, là con dâu của nhà họ Mặc đấy!"
Âm thanh cãi vã của hai chú cháu khiển Mặc Hiên Sâm lặng lẽ xoay người lại, sau đó đẩy xe lăn về phía cửa sổ bắt đầu quan sát phong cảnh bên ngoài.
Đại khái thì bắt đầu từ lúc anh mười tuổi thì ngoại trừ người giúp việc trong biệt thự ra cũng không có người nào quan tâm đến việc anh đã ăn bữa sáng chưa.
Lại càng không có người vì để anh được anh bữa sáng đúng giờ mà leo mười lăm tầng lầu như Tô Hiểu Nhiên.
Từ trước tới giờ anh luôn là một người cô độc.
Cho nên khi nghe thấy những người bình thường này gây nhau chỉ vì chuyện bữa sáng, anh lại có cảm giác đây.
cũng là một kiểu hạnh phúc.
Gió buổi sáng thổi lất phất, anh nhắm hai mắt lại, trên môi hiện lên nụ cười tự giễu.
"Đây, bữa sáng của anh đây".
Bên tại truyền tới một giọng nói trong trẻo: "Em đã đi tìm hết mấy cửa hàng ở phía dưới thế nhưng lại không tìm được sữa bò mà anh thích, vì thế em mua đại một loại khác, anh đừng chê nhé"
Anh quay đầu, đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn của Tô Hiểu Nhiên.
Cô cúi đầu cắm ống hút vào trong ly sữa đậu nành, sau đó ngẩng đầu đưa sữa đậu nành sang cho anh: "Chắc hẳn anh chưa uống loại sữa này bao giờ, anh uống thử đi, ngon lắm đây"
Thấy anh không chịu nhận cô trực tiếp dúi ly sữa vào tay anh: "Em đã lặn lội suốt mười lăm tầng lầu đấy, anh có thể nể mặt em một chút được không?"
Đây là lần đầu tiên Mặc Hiên Sâm uống sữa đậu nành mua bên ngoài.
Bên trong sữa đậu nành vừa có đậu nành và cả đậu đen, hơn nữa còn thêm một chút đường.
Mùi hương thuần khiết của đậu nành đi kèm với vị ngọt của đường cũng có chút phù hợp với tâm trạng của Mặc Hiên Sâm bây giờ.
Cô gái nhỏ đứng trước xe lăn, một tay cầm ly sữa đậu nành giúp anh một tay vừa lấy bánh bao đưa tới cho anh: "Anh còn ăn được nữa không?"
Anh lắc đầu: "Tôi no rồi"
Thấy anh nói rằng đã no rồi, Tô Hiểu Nhiên nhìn ly sữa đậu nành còn hơn phân nửa trong tay, theo nguyên tắc không được lãng phí cô nhanh chóng cầm lý ly sữa đậu nành uống sạch, sau đó ăn phần bánh bao còn lại của Mặc Hiện Sâm.
Sau khi ăn xong, cô lại đi tới cầm lấy túi đựng thức ăn của Tô Hinh Khôn sau đó mang đến bỏ vào thùng rác.
Sau khi làm xong hết mọi thứ thì cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Sau khi cô ý tả đẩy bà cụ Tô rời khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói: "Bà cụ đã qua cơn nguy kịch rồi, thế nhưng vẫn còn phải nằm ở đây tịnh dưỡng một thời gian"
Nói xong bác sĩ nhìn Tô Hinh Khôn một cái: "Tình trạng cơ thể của bà ấy hiện giờ không phải rất tốt vì thế tôi hy vọng mọi người sẽ chú ý một chút, đừng để bà cụ bị kích thích"
Tô Hinh Khôn gật đầu: "Tôi biết rồi".
Mấy lời nói này của bác sĩ khiến Tô Hiểu Nhiên nhíu mày.
Chẳng lẽ gần đây bà nội bị kích thích sao? Ban đầu khi bà nội biết có phải kết hôn, hơn nữa lại còn gả cho một người tàn tật thì cũng đã trở bệnh nặng.
Bây giờ cũng không qua bao lâu, không biết bà nội lại bị kích thích việc gì.
Cô nhìn Tô Hinh Khôn với ánh mắt nghi ngờ.
Người kia đột nhiên hoảng hốt, nhanh chóng giúp cô y tá đẩy bà cụ Tô về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì bà cụ vẫn còn hôn mê, sau khi Tô Hiểu Nhiên chắc chắn rằng bà nội không sao thì mới đưa Mặc Hiên.
Sâm trở về nhà.
Mặc Hiên Sâm về nhà còn Tô Hiểu Nhiên thì quay lại trường học.
Ở trường học một ngày, cô luôn cảm thấy không yên trong lòng, cô luôn cảm thấy ánh mắt của mấy bạn học khi nhìn cô có gì đó rất kỳ lạ.
Chạng vạng tối, Đường Nhất Vi thở hổn hển đi tới bên cạnh Tô Hiểu Nhiên: "Chanh nhỏ, tớ nói chuyện này với cậu nhé, sự ghen tị của phụ nữ thật sự quá đáng sợ"
Lúc đó Tô Hiểu Nhiên đang xem tin tức được đăng trên trang của trường.
Người đăng chính là người có tên Trăng khuyết.
Cái người tên Trăng khuyết này dùng dáng vẻ thần bí nói rằng người đó đã phát hiện ra một cô gái nghèo đến từ nông thôn được một người vô cùng có tiền bao nuôi, hơn nữa còn có những bằng chứng nói lên việc cô gái đó đang được người kia bao nuôi.
Ví dụ như được xe sang đưa đón đi học.
Ví dụ như chuyện trước kia nếu không phải là thời gian học thì cũng đến thư viện thế nhưng bây giờ lại vô cùng khó tìm.
Hay là chuyện có người thân chặn trước cửa trường học để đòi tiền.
Rất nhiều ví dụ được đưa ra.
Tô Hiểu Nhiên vừa đọc tin tức vừa trả lời Đường Nhất Vi: "Sao thế?" Thấy cô nghiêm túc xem điện thoại, Đường Nhất đưa mắt nhìn một cái, sau đó miệng há to.
Cô ấy nhanh chóng cướp lấy điện thoại của Tô Hiểu Nhiên: "Cậu đang xem tin tức này sao?"
Tô Hiểu Nhiên nghi ngờ hỏi lại: "Sao thế?"
"Cái người tên Trăng Khuyết này chính là Liễu Như Loan.
Lúc này Tô Hiểu Nhiên mới nhớ tới chạng vạng tối hôm qua, cô được Mặc Hiên Sâm đưa tới trường, cảnh tượng này đã bị Liễu Như Loan bắt gặp.
Thấy vẻ mặt Tô Hiểu Nhiên mờ mịt, Đường Nhất Vi chỉ tay vào trán cô: "Cậu ta đang nói cậu đây! Thế mà cậu còn có tâm trạng hóng chuyện sao?"
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày: "Thật sự là mình à?"
"Cậu ta nói rằng khó tìm thấy tớ trong trường thì cũng được đi thế nhưng làm gì có người thân tớ đến đòi tiền bao giờ?".
"Hơn nữa, có xe sang đưa đón đi học, đột nhiên không còn ngâm mình trong thư viện được, thế thì sao lại nghĩ là tớ được chứ?"
Đường Nhất Vi liếc mắt, sau đó lấy điện thoại ra tìm một tấm hình đưa cho cô xem: "Chẳng lẽ đây không phải là cô của cậu sao?"
Tô Hiểu Nhiên định thần lại, người phụ nữ trong điện thoại của Đường Nhất Vi chính là người đến gây chuyện không thành ở bệnh viện, Tô Hải Bình!
"Cô ấy tới đây làm gì?".