Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

chương 95: ông xã làm sao bây giờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Hiểu Nhiên biết người phụ nữ đang nói, cô ta là Tô Vãn Tình ở cùng thôn với cô.

Hai ngày trước lúc cô nhắc tới chuyện quê hương với Mặc Hiên Sâm, cô cũng có nhắc tới Tô Vãn Tình này, từ nhỏ đã không thích Tô Hiểu Nhiên, chỉ cần có cơ hội, cô ta liền muốn túm lầy Tô Hiểu Nhiên mà đạp một cước.

Chẳng qua là cũng may, lúc thi vào đại học, Tô Hiểu Nhiên lây thành tích xuất sắc mà thi vào trường đại học thành phố Lưu Sa, mà Tô Vãn Tình thì ngay cả một trường dạy nghề cũng không đậu được, sau khi tốt nghiệp trung học xong thì trực tiếp về nhà xem mắt lập gia đình.

Từ đó về sau thế giới của Tô Hiểu Nhiên cũng đã thanh tịnh đi không ít.

Chẳng qua là Tô Hiểu Nhiên cũng không nghĩ tới, cô chỉ là chợt có ý nghĩ muốn đưa Mặc Hiên Sâm xuống xe ăn cơm thôi mà cũng có thể chạm phải Tô Vãn Tình.

Nên nói thế nào đây, oan gia ngõ hẹp.

Giờ phút này, Tô Vãn Tình đang mặc quần yếm dài rộng cho phụ nữ có thai, cô ta lạnh lùng mà đi về phía Tô Hiểu Nhiên.

Cô ta một bên vừa đi, bên môi lại còn lộ ra vẻ ý cười đầy châm biếm: “Máy ngày trước tôi chợt nghe thấy người trong nhà nói, sau khi Tô Hiểu Nhiên đậu đại học thì đã gả cho một tên tàn tật.”

“Tôi đã cảm thấy rất khôi hài, hóa ra thi đậu đại học rồi, không phải cũng giống như tôi không thi đậu sao?”

“Không không không, cô còn không bằng tôi đâu, ít nhất chồng của tôi còn thân cường thể tráng có thể lao động.

Cô nhìn xem cô đi, chậc chậc chậc.”

Tô Hiểu Nhiên mím môi, cô theo bản năng muốn xoay người đẩy Mặc Hiên Sâm rời đi.

Nhưng sao Tô Vấn Tình lại cho cô cơ hội này được chứ?

Cả thân hình cô ta chặn ở trước mặt Tô Hiểu Nhiên: “Đừng có đi chứ, đề tôi xem xem bộ dạng của ông chồng tàn tật này của cô đẹp trai đến cỡ nào, đến mức phải làm cho Tô Hiểu Nhiên, sinh viên hàng đầu, niềm kiêu ngạo của cả trường chúng ta còn chưa tốt nghiệp mà đã gả qua đó rồi.”

Nói xong, cô ta giương mắt đánh giá Mặc Hiên Sâm một phen.

Lúc ánh mắt của Tô Vãn Tình tiếp xúc với khuôn mặt của Mặc Hiên Sâm, cả người cô ta hung hăng chấn động.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông này đẹp trai đến mức làm cho nhịp tim của người ta đập nhanh lên.

Trên mặt anh có một tắm lụa đen che lại, khiến cả người anh thần bí mà lại lãnh ngạo, làm cho người ta không nhịn được mà tò mò muốn biết đôi mắt dưới tắm lụa đen, có hình dáng thế nào.

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, giọng nói của cô có chút khó chịu: “Vãn Tình, tôi vừa mới về, không muốn cãi nhau với cô.

Cô tránh ra.”

Trước kia Tô Vãn Tình đã châm biếm cô không ít, cái gì mà đứa trẻ không có ai cần, cái gì mà con hoang, cái gì mà hàng tiện lợi được nhặt về.

Mấy thứ này cô có thể nhịn nhưng bây giờ vậy mà Tô Vấn Tình lại châm biếm đến trên đầu Mặc Hiên Sâm.

Giờ phút này, Tô Hiểu Nhiên thật sự đang đè ép lửa giận.

Tô Vãn Tình thu ánh mắt từ trên người Mặc Hiên Sâm.

Cô ta cười lạnh một tiếng: “Không muốn cãi nhau với tôi?”

“Tô Hiểu Nhiên, nói cứ như là cô cãi nhau với tôi là có thể cãi được tôi vậy đó.

Từ nhỏ đến lớn, không phải đều bị tôi chửi cho máu chó đầy đầu hay sao?”

“Làm sao? Bây giờ gả cho một đứa tàn tật, bỗng nhiên có lòng tự trọng rồi à? Già mồm cãi láo.”

Tô Vãn Tình lăn lộn ở trấn trên cũng không tồi, ở bên này cô ta chưa nói mấy câu, xung quanh đã có không ít người tụ lại xem náo nhiệt rồi.

“Vấn Tình, ai vậy?”

“Bạn họ trung học của tôi, bởi vì nhà nghèo mà gả cho một thằng mù.”

“Vãn Tình, cô ta có mâu thuẫn với cô à?”

“Đâu chỉ là có mâu thuẫn, hai người bọn tôi như nước với lửa.”

“Vãn Tình, cô còn đang mang thai đó, đừng tìm người ta cãi nhau chọc tức thân mình, muốn tôi dạy dỗ cô ta không?”

“Không cần đâu, dạy dỗ cô ta người ta còn nói chúng ta ức hiếp kẻ yếu đó.”

“Cũng đúng, dù sao cũng là một đứa tàn tật, một đứa thì ngu ngốc.”

Người ở xung quanh vây Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiên Sâm chật đến mức như nêm cối, lời nói ra cũng càng ngày càng khó nghe.

Ngón tay của Tô Hiểu Nhiên gắt gao nắm lấy xe lăn của Mặc Hiên Sâm: “Tô Vãn Tình, tôi lặp lại một lần nữa, tôi chẳng qua chỉ là qua đây ăn một bữa cơm với chồng tôi mà thôi, không muốn ồn ào với cô.”

“Nếu cô đã có tinh lực thì chăm sóc cho đứa bé trong bụng cô cho tốt đi, đừng đi gây sự khắp nơi được không?”

Sự phẫn nộ của cô đã bốc lên tới đỉnh rồi.

Thế mà Tô Vãn Tình cũng không muốn từ bỏ ý đồ: “Làm sao? Cô muốn đánh tôi?”

“Vậy cô đánh đi, tôi là phụ nữ có thai đó, cô chịu trách nhiệm nổi sao?”

Tô Hiểu Nhiên thở một hơi thật sâu, cô cắn răng cười lạnh: “Đây là cô nói đó.”

“Chát” một tiếng, một bàn tay của Tô Hiểu Nhiên trực tiếp tát lên trên mặt Tô Vãn Tình: “Cô cũng không thể nói, tôi đánh lên mặt cô, đứa bé trong bụng cô sẽ có nguy hiểm đó chứ?”.

Truyện Teen Hay

“Tôi là học y, cô cũng không lừa được tôi đâu.”

Tô Vấn Tình bị đánh cho ngớ ra.

Cô ta hoàn toàn không ngờ đến Tô Hiểu Nhiên mà trước kia mặc kệ cô ta có châm biếm thế nào mắng thế nào đi nữa cũng đều thành thật cúi đầu đọc sách, thế mà lại phản kháng.

Vậy mà dám đánh mặt của cô ta.

Tô Hiểu Nhiên ngắng đầu lên, ánh mắt của cô lạnh lùng trừng Tô Vãn Tình, cô giơ tay lên muốn tát thêm một cái nữa.

Tô Vãn Tình lui về phía sau theo bản năng.

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng chắn ttrước mặt Tô Vãn Tình, anh ta hung ác trừng mắt với Tô Hiểu Nhiên: “Dám đánh vợ của tôi? Cô chán sống rồi à?”

Nói xong, tên đàn ông giơ tay lên muốn tát lên mặt Tô Hiểu Nhiên.

Tay của tên đàn ông còn chưa đánh lên trên mặt Tô Hiểu Nhiên thì đã bị người ta chặn lại giữa không trung.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn có khuôn mặt trầm tĩnh.

Ngón tay thon dài trên bàn tay to gắt gao bóp chặt lấy cỗ tay của tên đàn ông.

Tên đàn ông kia nhíu mày, trên tay dùng sức, bắp thịt trên cánh tay bùng nỗ.

Nhưng cổ tay bị Mặc Hiên Sâm bóp trong tay lại không xê dịch một chút nào.

“Ông xã.”

Tô Vãn Tình khiếp sợ nhìn một màn trước mắt này.

Chồng của cô ta là giáo viên hình thể trong phòng luyện thể hình ở trấn trên, bắp thịt trên người anh ta rất rắn chắc.

So khí lực, không ai có thể so được với chồng của cô ta.

Nhưng tên tàn tật ngồi trên xe lăn này, vậy mà lại có thể chế trụ được cỗ tay của anh ta, khiến cho anh ta không chạm được vào Tô Hiểu Nhiên.

Mồ hôi to cỡ hạt đậu rơi xuống từ trên trán người đàn ông.

Mặc Hiên Sâm vẫn mặt không cảm xúc như cũ.

Cuối cùng, tay anh dùng sức một cái.

“Răng rắc” một tiếng, tên đàn ông kia kêu lên một tiếng tựa như giết heo: “Tay… tay… tay tôi trật khớp rồi.”

Sắc mặt Tô Vấn Tình đại biến.

Cô ta đỡ lấy tên đàn ông: “Hàng xóm, còn nghĩ cái gì vậy? Mau hỗ trợ đi, dạy dỗ hai người kia.”

Cùng với tiếng kêu rên của người đàn ông, Mặc Hiên Sâm thản nhiên cong môi nở nụ cười: “Không ai có thể ức hiếp người phụ nữ của tôi, ở trước mặt tôi.”

Nói xong, người đàn ông ngồi trên xe lăn lại cất cao giọng: “Còn có muốn hưởng thụ cảm giác bị trật khớp là cái gì một chút không?”

Đám hàng xóm lúc trước vẫn luôn nói giúp cho Tô Vãn Tình đều sợ hãi.

Chồng của Tô Vãn Tình là một người vô địch ở trấn trên.

Ngay cả anh ta mà cũng có thể bị làm cho trật khớp, bọn họ có vốn liếng gì để rút lui toàn thân đây.

Tô Vấn Tình tức lên mức nỗi điên: “Đừng động vào anh ta, động con đàn bà kia kìa.”

“Anh ta là một tên mù, không nhìn thấy đâu.”

Cô ta vừa gào lên, cuối cùng cũng xem như là nhắc nhở đám người muốn ra mặt vì Tô Vãn Tình nhưng lại không dám lên kia.

Không thể trêu vào cái người ngồi trên xe lăn kia, nhưng người phụ nữ ở phía sau anh ta kia thì bọn họ chắc chắn đánh được.

Hơn nữa bọn họ có nhiều người như vậy nữa, anh ta chỉ là một tên mù, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, làm sao cứu được?

Vi thế đám người tựa như ong vỡ tổ mà nhào.

Tô Hiểu Nhiên cắn răng, hai tay cô gắt gao mà nắm chặt lấy xe lăn của Mặc Hiên Sâm, giọng nói của cô cũng bắt đầu run rầy nhè nhẹ: “Ông xã, làm sao bây giờ?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio