Đi viện điều dưỡng nơi Kiều lão tiên sinh ở chỉ cần ngồi xe nửa giờ liền tới, Phùng Nguyên ở trên xe tiếp một cú điện thoại, treo máy xong nói với Nam Tinh: "Lão gia tử bệnh tình nguy kịch, mới vừa đưa đi cấp cứu, người không có việc gì, nhưng lần này không thể gặp ai. Một hồi tới đó, cô chờ trước, tôi đi thăm dò tình huống."
"Được." Nam Tinh nghĩ tới Đào lão bản cũng đang nằm bệnh viện, người vừa bệnh, liền rất yếu ớt.
Cho dù là như vậy, vẫn muốn tìm mẹ thất lạc năm trước.
Tới viện điều dưỡng, Phùng Nguyên liền đi vào gặp con cháu Kiều gia, nàng ở viện điều dưỡng đi lại, ánh mắt có thể nhìn thấy, đều là lão nhân hoa giáp trở lên. Ngoài dự đoán chính là, bọn họ hoà thuận vui vẻ, chơi cờ đánh bài, luyện Thái Cực, khiêu vũ, tựa hồ rất vui vẻ, không có dáng vẻ suy sụp như nàng dự đoán.
Nàng ngồi ở đình hóng gió lẳng lặng nhìn, có chút minh bạch vì sao Dương Giang Hà và Triệu Thiến xây biệt thự ở sau viện bảo tàng nơi du khách lui tới ầm ĩ, có tiếng người ồn ào, lắng nghe, cũng sẽ cảm thấy náo nhiệt, tâm hồn sẽ không cô đơn. {LAOHU}
Nàng nhìn đến quá nhập thần, chờ nhận ra có người đến gần, thì đã qua một lúc. Tâm nàng trầm xuống, cảnh giác mà quay đầu lại, ngẩng đầu liền thấy một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Nam Tinh khựng lại, vẻ lặng lẽ trong mắt biến mất.
"Thôi được, tôi thừa nhận." Khâu Từ nghiêm chỉnh nói, "Tôi yêu thầm cô, còn theo dõi cô."
"......" Nam Tinh nhìn ra phía sau hắn, không có ai, nàng không đứng dậy, ngẩng mặt nhìn hắn, "Còn là đồ biến thái."
Khâu Từ cười, nói: "Tôi thật ra đoán cô có thể sẽ đến đây, không có theo dõi."
Nam Tinh bỗng nhiên hiểu ra, hỏi: "Chuyện Kiều gia?"
"Đúng vậy." Khâu Từ ngồi bên cạnh nàng, còn chưa ngồi ổn, liền thấy nàng dịch qua bên cạnh, hắn chống khuỷu tay lên lan can, mu bàn tay chống nửa bên mặt.
Động tác thoải mái vô cùng, lại làm Nam Tinh thấy kỳ quái, hắn sao có thể ở bất kỳ chỗ nào cũng đều ngồi đến thoải mái như vậy, giống như đã quen lấy thiên địa là nhà.
"Tôi nhớ rõ Kiều gia cũng không phải phú hào, trong nhà hẳn là không có cất chứa đồ cổ gì, vậy anh đến làm gì?"
Hai mắt Khâu Từ hơi sáng lên, lời này nghe vào, cứ cảm thấy Nam Tinh tò mò. Lạnh nhạt lại xa cách Tinh Tinh cô nương, sẽ tò mò về người khác. Tâm tình của hắn chẳng hiểu sao tốt lên, không vạch trần, chỉ nói: "Kiều Lãng cháu trai của Kiều lão gia, là bác sĩ tư của Lê gia."
"Cho nên là giúp đỡ hữu nghị?"
"Đúng vậy." Khâu Từ nói, "Tuy tôi đoán bọn họ sẽ mời cô tới, nhưng không nghĩ cô sẽ thật sự tới, dù sao cũng không phải trăm phần trăm có thể lấy được thù lao." Hắn cười cười nói, "Không bằng tôi giúp cô đi, thù lao cô lấy, tôi là hợp tác hữu nghị."
"Không cần."
Cự tuyệt nằm trong dự kiến, Khâu Từ đã quen. Hắn lại nói: "Bất quá có một việc tôi có thể nói trước cho cô, lần này Kiều gia mời tới, đều là thông linh giả nổi danh trong giới."
Nam Tinh hỏi: "Tỷ như?"
"Tỷ như Hàn bà tử tự xưng có thể thông quỷ thần, còn có Cát đại tiên dùng mai rùa bói toán."
"Thiếu một người."
"Người nọ kêu Thạch Bát Lâu, nhưng thân phận bối cảnh không rõ ràng, hình như là hắn dặn riêng Kiều gia yêu cầu bảo mật, cho nên ca ca tôi cũng không biết."
Nam Tinh nhìn hắn, hỏi: "Ca ca của anh?"
Khâu Từ không giấu giếm, nói: "Không phải ca ca ruột, cũng không có quan hệ huyết thống, nhưng thân như huynh trưởng."
Nam Tinh nhớ tới cuộc gọi ở đảo Tứ Thủy, người gọi là "Lê Viễn", Lê tiên sinh trong lời Dương Giang Hà. Nàng nghĩ sơ qua, nói: "Lê Viễn?"
Khâu Từ hơi bất ngờ, cười hỏi: "Cô biết?"
"Nhìn thấy trong điện thoại của anh."
"Rất tinh tế nha Tinh Tinh cô nương."
Nam Tinh nhịn không được nói: "Đừng gọi tôi là Tinh Tinh cô nương."
Khâu Từ không đáp ứng chỉ nói "Hảo", kêu thêm vài lần, phảng phất như có thể bỏ qua cảm giác xa cách giữa hai người. Lại chạm mặt thêm vài lần, giống như đích xác là thân cận hơn không ít. Ít nhất không phải gặp một cái Ma Vương mặt lạnh, loại có thể làm người đông lạnh chết.
Vừa nghĩ xong, Kiều gia bên kia liền có người tới, nói Kiều lão tiên sinh khôi phục tinh thần một chút, có thể gặp khách.
Hai người cùng nhau đi qua, đến ngoài cửa, Phùng Nguyên đang chờ Nam Tinh thấy nàng đi cùng một nam nhân đến, không khỏi nhìn thêm vài cái.
Nam Tinh thế nhưng sẽ cho phép người khác đi chung với nàng? Còn cách không xa. Nếu là hắn, sẽ bị nàng một chân đá văng. Phùng Nguyên lại nhìn Khâu Từ thêm vài lần, cuối cùng xác định một việc —— bộ dạng thật soái.
lão editor: đm tới giờ lão mới biết anh soái, trước giờ chỉ biết anh là giống đực thôi
Sờ soạng cái mặt xấu của mình một phen Phùng Nguyên nháy mắt giải khai nghi hoặc trong lòng.
"Ở đây chờ, lát nữa người sẽ đến đủ." Phùng Nguyên nhìn đồng hồ, nói, "Còn thiếu một vị tên Khâu Từ."
Nam Tinh lập tức đi vào trong, Phùng Nguyên muốn cản, Khâu Từ đã đi theo vào, cười với hắn: "Tôi chính là Khâu Từ."
Phùng Nguyên khựng lại, hắn chính là Khâu Từ? Người trẻ tuổi thần bí có quan hệ với Lê gia? Chờ đã, hắn nhớ rõ khi còn ở đảo Tứ Thủy, Nam Tinh có hỏi qua chuyện về "Lê Viễn".
Hai người bọn họ quen biết khi nào? Đào lão bản không có đề cập qua nha.
Trong phòng đã có không ít người, còn có hơi thở âm u lượn lờ ở phòng bệnh, đó là khí tràng tử vong của người sắp chết. Hơi thở kia còn trong sáng, không có oán hận, đến từ lão nhân trên giường bệnh.
Lão nhân kia có bộ dáng tiều tụy, hai mắt hơi mở, vẩn đục bất kham, là một người mù. Ông nằm trên giường, còn đang được chuyền nước, vô cùng suy yếu.
"Cô chắc là Nam Tinh tiểu thư." Kiều Lãng cháu của Kiều lão tiên chừng tuổi, trên mũi hắn treo một bộ kính gọng vàng, bộ dáng tuấn tú, nhìn rất là văn nhã hữu lễ. Hắn tiến lên duỗi tay, bắt tay Nam Tinh, nói, "Tôi là Kiều Lãng, tình huống tương quan chắc là giám đốc Phùng đã nói cho cô."
Nam Tinh gật gật đầu: "Nói rồi."
"Vậy cô chờ một lát, chờ gia gia tôi thở oxy xong liền có thể bắt đầu rồi." Sau khi hắn khách khí cùng nàng chào hỏi, thấy Khâu Từ, cũng chào hắn.
Chỗ Nam Tinh đi qua, đã có ba người đứng ở đó. Phùng Nguyên chạy chậm qua, giới thiệu từng người cho nàng. {LAOHU}
Nam nhân mặc áo khoác màu đen dài, nuôi hai hàng ria mép, tuổi trên dưới kia kêu Cát đại tiên, trong tay hàng năm cầm hai cái mai rùa, có thể dùng mai rùa để phỏng đoán tương lai, tri thiên mệnh;
Đứng bên cạnh hắn là một phụ nhân chừng - tuổi, tóc hoa râm, kêu Hàn bà tử, là thông linh giả nổi danh trong nghề. Hầu như không gì không biết, không gì làm không được.
Mà đứng dưới cửa sổ chính là một nam nhân chừng - tuổi, bộ dạng hắn khá cao lớn, khuôn mặt thanh tú, có vẻ cùng loại người như Kiều Lãng. Nhưng chân mày hắn khẽ nhếch, trong mắt thần thái sáng láng, nhìn ra tâm tư không đơn giản. Đây là Thạch Bát Lâu không muốn lộ thân phận, Nam Tinh thậm chí hoài nghi tên của hắn cũng là giả.
Phùng Nguyên giới thiệu bọn họ xong, lại giới thiệu Nam Tinh cho bọn họ, lại không đề cập đến Khâu Từ.
Chờ giới thiệu với nhau xong, hộ sĩ cũng vào, tạm thời lấy mặt nạ dưỡng khí ra, lúc gần đi dặn dò: "Mười phút sau phải cho lão nhân gia hít tiếp."
Kiều Lãng đáp ứng, Cát đại tiên nói: "Lão gia tử đã hư nhược như vậy rồi, kỳ thật có việc gì hỏi Kiều tiên sinh ngài là được, một hai phải phiền đến lão nhân gia."
Kiều Lãng thấp giọng nói: "Ông nội của tôi vô luận như thế nào cũng muốn 'thấy' mặt mấy người một lần."
Cát đại tiên có chút hiểu ra, không nói nữa.
Chờ hộ sĩ đi, Kiều Lãng liền đóng cửa lại, đi đến cạnh Kiều lão tiên sinh, nói vào lỗ tai nói: "Gia gia, người đến đủ rồi."
Kiều lão tiên sinh chậm rãi mở mắt, đôi mắt hoàn toàn không mở ra được, cũng nhìn không thấy, hai mắt trắng đục vô thần, ông hơi hé miệng, thanh âm gần như không thể nghe thấy: "Các ngươi......yêu cầu cái gì......"
Cát đại tiên nói: "Sinh thần bát tự của mẹ ông, nhất định phải chuẩn xác."
Hàn bà tử nói: "Nơi mấy người sinh ra, tên mẹ ông và năm mất tích."
Khâu Từ nói: "Không cần gì hết."
Dựa theo thứ tự đứng, đến phiên Thạch Bát Lâu và Nam Tinh. Hai người không lập tức mở miệng, chờ đến khi phát hiện đối phương đều đang đợi mình mở miệng trước, hầu như nói ra cùng lúc: "Một giọt máu."
Thạch Bát Lâu khựng lại, Nam Tinh cũng khựng lại.
Những người khác lại không cảm thấy có gì, chỉ có Khâu Từ nhận ra Nam Tinh và Thạch Bát Lâu không thích hợp. Có vẻ như rất bất ngờ khi đối phương cần thứ giống mình, Khâu Từ nghĩ sơ qua, chẳng lẽ hai người dùng biện pháp cũng sẽ giống nhau?
Kiều Lãng nói một câu "Tôi sẽ đi an bài cho các vị", liền đi kêu bọn đệ đệ ngoài cửa phân công nhau chuẩn bị, hỏi mọi người có gì muốn hỏi lại không, rồi mời họ ra ngoài. {LAOHU}
Bọn họ còn chưa đến cửa, Kiều lão tiên sinh lại dùng thanh âm mỏng manh nói: "Cảm ơn...mọi người."
Nam Tinh lúc gần đi nhìn thoáng qua Kiều lão tiên sinh, sắc mặt của ông cực kém, giữa trán đã quanh quẩn tầng tầng hắc khí, đại khái là chống đỡ không lâu nữa.
Từ trong phòng bước ra, Kiều Lãng mời bọn họ đến trà thất trong viện điều dưỡng ngồi, rồi rời đi.
Thạch Bát Lâu liền ngồi bên cạnh Nam Tinh, hắn thấy Nam Tinh không mở miệng, rốt cuộc tự mình đặt câu hỏi, cười rất khách khí lễ phép, hỏi: "Không biết Nam Tinh tiểu thư là muốn dùng biện pháp gì để tìm ra Kiều mẫu?"
Hàn bà tử kia cũng chen vào hỏi: "Đúng vậy, Nam Tinh tiểu thư làm cách nào vậy, hỏi Kiều tiên sinh và giám đốc Phùng, đều nói hồ sơ của cô được bảo mật, một câu không nói. Tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, lại lợi hại như vậy, rất có bản lĩnh."
Cát đại tiên thủng thẳng nói: "Cô nương người ta nếu đã muốn bảo mật hồ sơ về mình, vậy mấy người giáp mặt hỏi cũng không thú vị. Huống chi, hồ sơ của vị Thạch tiên sinh đây, không phải cũng bảo mật sao?"
Thạch Bát Lâu không nghĩ tới một kẻ đoán mệnh như ông ta lại nói chuyện không khách khí như vậy, có thể nói là miệng tiện, thật là con sâu làm rầu nồi canh của giới đoán mệnh. Hắn cười nhẹ, khóe mắt càng thêm trương dương, có vẻ rất giảo hoạt. Nhưng bộ dáng hắn đẹp, cười như vậy, lại rất có cá tính.
"Cát đại tiên nói cũng đúng, ta chưa nói rõ thân phận mình, không tiện đi đào bới thân phận người khác." Thạch Bát Lâu nói với Nam Tinh, "Thất lễ rồi."
Nhưng Nam Tinh ngồi trong trà thất từ đầu đến cuối, đều không liếc hắn một cái. Khâu Từ biết Nam Tinh suy nghĩ cái gì, người khác nói gì nàng không thèm để ý, cũng như làm gì nàng cũng sẽ không thèm để ý, nhưng chuyện giọt máu kia, nàng rất để tâm. Hắn nói với ba người đang đùa cợt nhau: "Nhắc tới chuyện giọt máu, Kiều lão tiên sinh và mẹ ông ấy đã thất lạc nhau năm, muốn tìm cũng không dễ dàng, nhưng theo hai người huyết mạch tìm, lại có khả năng, bởi vì máu mủ tình thâm, có lẽ có thể tìm được tung tích."
Dứt lời, mặt Thạch Bát Lâu vẫn luôn cười hơi cứng đờ, có lẽ không ngờ hắn sẽ nói những lời này. Biểu tình biến hóa rất nhỏ, rơi hết vào mắt Khâu Từ.
Hắn đoán đúng rồi.
Tầm mắt vẫn luôn dính lên tường Nam Tinh cũng không phải đang thất thần, dư quang nàng vẫn luôn quan sát Thạch Bát Lâu. Khi Khâu Từ nhắc tới ba chữ một giọt máu, nàng cũng đã khắc chế biểu tình, bởi vì nàng đoán được Khâu Từ đại khái muốn nói cái gì, mục tiêu không phải là nàng, mà là Thạch Bát Lâu.
Mà lúc này nàng cũng đã xác định, Thạch Bát Lâu cũng giống như nàng, dùng máu tìm người.
Phương pháp cụ thể thì lại không biết.
Nhưng cách dùng máu tìm người, lại từng được Nam gia sử dụng. Không có ai khác biết dùng, ít nhất nàng chưa từng nghe qua có người khác.
Nếu phương pháp hắn dùng cũng giống như của nàng, vậy thì......rất vi diệu.
Qua nửa giờ, Kiều Lãng cầm tư liệu bọn họ yêu cầubước vào, nói: "Làm ơn các vị mau chóng hoàn thành tâm nguyện của gia gia tôi,vạn phần cảm kích."