Trên đường về nhà, trong xe chỉ còn lại một mình Lâm Giác Hiểu, bớt đi một Chu Ngọc Thần để nói chuyện nên không gian yên tĩnh hẳn.
Giờ đã tối muộn, anh tắt điều hòa, hạ kính cửa sổ xe xuống. Lái xe với tốc độ cao thì gió bên ngoài lùa vào cũng đủ mát. Gió tự nhiên khác gió điều hòa nhiều lắm, không lạnh như gió điều hòa, nhưng khi phả lên mặt lại rất sảng khoái.
Lâm Giác Hiểu đỗ xe dưới tầng như mọi ngày, sau đó lên nhà.
Trong lúc leo thang bộ anh đã nghĩ rất nhiều.
Tấm thẻ của Chu Kính Dã đang nằm im lìm trong túi áo anh, anh bối rối, dừng lại giữa cầu thang.
Anh không biết nên xử trí tấm thẻ này thế nào nữa.
Thật ra trong nhà có thêm một người không khiến Lâm Giác Hiểu cảm thấy khó chịu, anh không tiêu tốn bao nhiêu cho Chu Kính Dã, Chu Kính Dã cũng không chiếm lợi ích gì của anh, thậm chí rất nhiều đồ ăn đều do Chu Kính Dã tự bỏ tiền túi mua.
Lâm Giác Hiểu day huyệt thái dương, cuối cùng vẫn giữ nguyên tấm thẻ trong túi. Anh sẽ làm theo lời Chu Ngọc Thần để cậu yên lòng, đợi khi cậu tốt nghiệp thì trả lại cho cậu sau.
Anh hít sâu một hơi, tiếp tục lên cầu thang, đẩy cửa vào nhà.
Có lẽ Chu Kính Dã đang trong phòng ngủ, phòng khách không một bóng người, Kiện Kiện hiếm khi chạy tới làm nũng. Kiện Kiện là một chú mèo điền viên bình thường mà Lâm Giác Hiểu nhặt được trong khu, chắc ngày trước từng được nhận nuôi nên chú ta không sợ người. Sau đấy có thể vì một bên mắt kết vảy mà bị chủ nhân bỏ rơi, từ đó không còn thân cận với người nữa, chỉ thỉnh thoảng mới như bị ma nhập mà làm nũng rồi kêu lên mấy tiếng “meo meo”.
Lâm Giác Hiểu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nựng cái cằm mềm mại của chú ta: “No chưa?”
Anh cũng đoán được phần nào lý do Chu Kính Dã đưa thẻ cho anh, lại liên tưởng đến những câu hỏi mà hôm nay Chu Kính Dã đã hỏi anh khi ngồi trong xe.
Nền nhà đã được lau sạch sẽ, anh khoanh chân ngồi bệt xuống sàn, Kiện Kiện nhảy phốc vào lòng anh, nằm xuống. Lâm Giác Hiểu xoa đầu nó trong vô thức, mấy đứa khác cũng chạy tới đòi được vuốt ve.
Lâm Giác Hiểu nghĩ…
Phỏng chừng vừa mất đi người thân, em ấy sẽ cảm thấy thật cô đơn, em ấy chỉ là một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, bơ vơ đến một thành phố xa lạ. Hiện tại anh là người đã ở bên Chu Kính Dã lâu nhất, bởi thế cho nên Chu Kính Dã mới bất an đến vậy, thậm chí còn sợ chính anh cũng không cần cậu nữa.
Anh nghĩ đến đây thì cửa phòng của Chu Kính Dã mở ra.
Cậu vừa tắm xong, tóc vẫn chưa sấy khô, nước nhỏ giọt từ đuôi tóc xuống cổ áo, thấm ướt một vùng.
Lâm Giác Hiểu vẫy tay với cậu: “Kính Dã.”
Chu Kính Dã bước vài bước đến trước mặt Lâm Giác Hiểu, cúi đầu hỏi anh: “Gì thế ạ?”
Lâm Giác Hiểu chỉ vào chân tóc mình: “Chưa khô.”
“Không sao…” Chu Kính Dã hơi thất vọng, “Lát là khô ấy mà.”
Nhưng Lâm Giác Hiểu lại đứng dậy, anh mở ngăn tủ dưới bàn uống nước ra lấy máy sấy, nói với cậu: “Hay em ngồi xuống đi, anh sấy cho em?”
Biểu cảm trên gương mặt Chu Kính Dã vừa thay đổi nhưng khó mà nhận thấy, cậu ngồi xuống ghế sô-pha phía trước Lâm Giác Hiểu, rất phối hợp với anh, cúi đầu xuống, mặc anh xử trí.
“Anh bắt đầu nhé.”
Lâm Giác Hiểu nói nhỏ, gió nóng thổi tới từ phía sau Chu Kính Dã, đôi lúc bất cẩn thổi trúng vùng nhạy cảm trên gáy cậu. Ngón tay thon dài của anh nhẫn nại lồng vào mái tóc Chu Kính Dã. Cậu nín thở.
Ban nãy cậu đã sấy qua qua nên chẳng mấy chốc mà tóc đã khô, “tạch” một tiếng, Lâm Giác Hiểu tắt máy sấy, nói khẽ: “Xong rồi.”
Chu Kính Dã gượng gạo đáp lời: “Cảm ơn.”
Bóng lưng cậu hoảng hốt như muốn bỏ chạy: “Em đi làm bài đây.”
“Khoan,” Lâm Giác Hiểu giữ cậu lại, anh cầm lấy một quả quýt, lăn nó vài vòng trên mặt bàn rồi vỗ tay lên vị trí bên cạnh mình, “tụi mình nói chuyện đã.”
Chu Kính Dã đoán được là chuyện Chu Ngọc Thần đưa thẻ cho anh, chịu trận ngồi xuống.
Lâm Giác Hiểu cúi xuống bắt đầu bóc quýt, mi mắt theo góc độ này như khép hờ, angh cẩn thận bóc từng chút vỏ một, thậm chí còn rất tâm lý mà gỡ bỏ những sợi xơ trăng trắng. Bàn tay của bác sĩ thường đẹp, tay của bác sĩ thú y cũng vậy. Hoặc ít nhất là tay Lâm Giác Hiểu rất đẹp, thon gầy nhưng không khiến người ta cảm thấy yếu ớt.la
Lâm Giác Hiểu không thích ăn hoa quả, quả quýt này anh đang bóc cho ai là một điều dễ hiểu. Anh đưa cho Chu Kính Dã, châm chước mở lời: “Thẻ của em… anh sẽ cầm.”
Lời này của Lâm Giác Hiểu chỉ là để Chu Kính Dã an lòng.
Yết hầu cậu nhúc nhích, nuốt từng múi quýt mọng nước xuống.
Vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong khoang miệng, cậu cúi thấp đầu nói vâng, lại nhét thêm một múi nữa vào miệng.
Lâm Giác Hiểu do dự, hỏi: “Quầng mắt em đậm quá, học bài tới khuya à?”
Chu Kính Dã sờ lên phần da dưới mắt theo phản xạ, không có gương nên cậu không rõ mặt mình thế nào. Có lẽ quầng mắt cậu thâm thật, nhưng nguyên do thì chẳng liên quan gì đến học tập, mà do cậu không ngủ được.
Chuyển tới Ninh Ba, nhất là sau khi nghe được những lời ấy của Lâm Giác Hiểu, tình trạng mất ngủ của cậu quả thật đã đỡ hơn ngày trước, nhưng mất ngủ cứ như đã trở thành thói quen khó bỏ của cậu, cách vài ngày lại lặp lại một lần. Lại thêm cậu là học sinh cuối cấp, có đôi khi bài tập không kịp làm hết trong giờ tự học tối nên về nhà phải làm tiếp, ngày hôm sau vẫn phải dậy sớm, quầng thâm ở mắt do vậy mà khó lòng tránh khỏi.
Chu Kính Dã chớp mắt, phần da dưới mắt bị cậu dụi hơi ửng đỏ, nuốt lại từ “vâng” mà cậu suýt buột miệng. Cậu ngập ngừng rồi bỗng sửa lời: “… Em không ngủ được, em bị mất ngủ.”
“Mất ngủ?”
Lâm Giác Hiểu thầm thở dài trong lòng, gợi ý: “Có cần anh hâm một cốc sữa bò cho em không?”
“Em thử rồi, không được.”
Hồi sắp tốt nghiệp, Lâm Giác Hiểu cũng hay vì lo lắng quá độ mà mất ngủ, anh hiểu nỗi đau khổ của việc ấy, rõ ràng là muốn ngủ nhưng chưa đến nửa đêm canh ba thì nhất định không vào giấc.
Anh đưa ra một ý kiến không đáng tin là mấy: “Hay để tối nay anh ngủ chung với em?”
Lâm Giác Hiểu đoán là do Chu Kính Dã ngủ không yên giấc, theo lý thuyết thì khi mất ngủ có một người thân bên cạnh sẽ đỡ hơn. Anh cũng đoán được phần nào nguyên nhân khiến Chu Kính Dã mất ngủ, nhưng anh sẽ không hỏi thành lời, anh chỉ tìm cách giúp Chu Kính Dã giảm bớt tình trạng này mà thôi.
Chu Kính Dã đã ăn xong, ngón tay vẫn còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng của quýt, nhất là khi cậu chạm ngón tay lên chóp mũi, hương quýt lại càng nồng hơn. Đây là động tác cậu sẽ vô thức làm mỗi khi căng thẳng.
Cậu không nói gì, bả vai lẫn sống lưng đều đang gồng cứng lại, Lâm Giác Hiểu cho rằng cậu đang kháng cự, không muốn anh thân thiết như vậy.
Lâm Giác Hiểu cẩn thận nghĩ lại, cũng cảm thấy lời nói của mình quá đường đột nên chữa cháy: “Ban nãy anh chỉ nói vậy thôi, em không muốn thì…”
Lời còn chưa dứt đã bị Chu Kính Dã cắt ngang.
“Vâng.” Chu Kính Dã rất nhanh đã đồng ý, khẽ nói, “Vậy ngủ phòng anh hay phòng em?”
“… Hình như phòng em hơi nhỏ.”
Hết chương