Edit: Ry
Vì có được cái đồng hồ bỏ túi nên tâm trạng Tạ Thời Dã vô cùng tốt, buổi chiều lại hào phóng mời toàn bộ đoàn làm phim dùng bữa.
Bữa trà chiều là gà rán với trà sữa, Văn Dao chỉ dám ăn một cái đùi gà rồi kiềm chế thu tay lại, ôm cốc trà giảm cân chạy tới phàn nàn với Tạ Thời Dã, nói muốn uống trà sữa.
Tạ Thời Dã biết đó là mấy câu làm nũng mà con gái thích nói, bèn bảo cô: "Em uống chút cũng có sao đâu, em gầy như thế rồi."
Văn Dao ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tạ Thời Dã, duỗi chân ra lắc lư, mũi giày đảo qua đảo lại: "Sao anh không uống vậy?" Cô quay sang nghiêm túc nhìn Tạ Thời Dã một chút, kinh ngạc nói: "Anh bị sụt cân à?!"
Đúng là Tạ Thời Dã gầy mất cân, Văn Dao vội vàng lấy một hộp đùi gà giơ lên trước mặt y, lo lắng nói: "Mặc dù chàng sắp bị thiếp cắm sừng rồi nhưng cũng không cần phải tiều tụy thành như vậy chứ."
Nói linh ta linh tinh, Tạ Thời Dã cũng bị cô nàng chọc cho bật cười. Trong khoảng thời gian này y bận quay cảnh trong hang nên không có mấy cảnh quay chung với Văn Dao, đã lâu bọn họ không gặp nhau rồi, thế nên cô cảm nhận được rất rõ ràng rốt cuộc Tạ Thời Dã đã sụt mất bao nhiêu cân.
Mặc dù Văn Dao thấy lo lắng, nhưng trông Tạ Thời Dã không có vẻ gì là bị bệnh, nên cô mới nói đùa vài câu chọc y.
Văn Dao dùng khăn giấy bọc một cái đùi gà, đưa tới tận miệng Tạ Thời Dã: "Tướng công, chàng mau ăn đi, mặc dù đứa con trong bụng thiếp không phải là của chàng, nhưng lòng thiếp luôn hướng về chàng."
Hôm nay cũng có cảnh quay của Lưu Nghệ Niên, đây là lần đầu tiên Văn Dao gặp cậu. Phút trước Văn Dao vẫn còn nói nhảm với y, rất không đứng đắn, phút sau ở trước mặt Lưu Nghệ Niên lập tức biến thành một người đàn chị thục nữ dịu dàng.
Văn Dao còn đẩy cốc trà sữa cho Lưu Nghệ Niên, ngượng ngùng nói: "Bạn học Lưu uống trà sữa đi."
Tạ Thời Dã lớn hơn cả hai người, y coi họ như em trai em gái của mình, cảm thấy rất thú vị.
Y ghé sát vào Văn Dao thì thầm: "Nghệ Niên mới mười tám thôi, em bình tĩnh một chút."
Văn Dao lườm Tạ Thời Dã: "Trông em cầm thú thế à?"
Tạ Thời Dã cười không nói gì, Văn Dao lập tức vươn tay cấu véo y, cũng không phải làm thật, chỉ là cách lớp quần áo giả vờ vậy thôi, nhưng Tạ Thời Dã lại cố ý kêu to thành tiếng, nói cô dữ quá.
Lưu Nghệ Niên nhìn hai người bọn họ cười đùa, nhỏ giọng nói: "Anh Tạ, hai người thân thiết thật đấy."
Văn Dao thu tay lại, cố ý phùng má lên giận dỗi nói: "Tạ Thời Dã, anh chỉ biết bắt nạt em thôi."
Tạ Thời Dã cảm thấy oan muốn chết: "Nghệ Niên, em có thấy không, vừa rồi là ai bắt nạt ai chứ, có phải là Văn Dao cấu anh trước không?"
Văn Dao lập tức đốp lại: "Anh cũng chỉ dám ức hiếp em thôi, anh có dám như thế với thầy Phó không?"
Vừa nhắc tới Phó Húc, Tạ Thời Dã lập tức tắt nụ cười, vừa định phản bác, Lưu Nghệ Niên ở đối diện đã đứng phắt dậy, căng thẳng nói với phía sau Tạ Thời Dã: "Thầy Phó, buổi chiều tốt lành ạ."
Tạ Thời Dã vội vàng quay đầu, Phó Húc ở đằng sau đang cầm một cốc trà sữa, tay vươn về phía Lưu Nghệ Niên hơi phẩy xuống, ý bảo cậu cứ ngồi đi: "Không cần phải chào hỏi nghiêm túc như vậy, đừng căng thẳng, tôi không ăn thịt người."
Nói xong anh thoáng liếc nhìn Văn Dao, như thể cái câu không ăn thịt người kia là để đáp lại câu hỏi Tạ Thời Dã có dám ức hiếp anh không của cô.
Tạ Thời Dã vừa thấy Phó Húc đã vui vẻ, sự vui vẻ ấy không giống với lúc ngồi cùng Văn Dao và Lưu Nghệ Niên.
Y nhìn trà sữa trong tay Phó Húc: "Em tưởng anh không uống trà sữa, em còn cố ý dặn Dương Dương để nước trái cây cho anh đó."
Phó Húc nói: "Không nhìn thấy." Anh lắc cốc trà sữa trong tay, lại nhấp một hớp: "Cũng tạm, hơi ngọt một chút."
Tạ Thời Dã thầm nghĩ lát nữa phải hỏi lại Dương Dương mới được, rõ ràng đã dặn cậu ta để sẵn nước trái cây rồi, sao lại bất cẩn như thế chứ.
Hiếm khi cả bốn người bọn họ cùng tập trung một chỗ thế này, Tạ Thời Dã đứng dậy muốn nhường ghế cho Phó Húc, dẫn đến việc Lưu Nghệ Niên và Văn Dao cũng không dám ngồi. Thế là cả ba đều đứng lên nhường ghế cho Phó Húc, khiến anh dở khóc dở cười.
Phó Húc nhìn bọn họ rồi nói: "Tôi đáng sợ như thế à, hay là trông tôi giống kiểu tiền bối thích hành hạ hậu bối?"
Tạ Thời Dã vội nói: "Sao lại thế, tuyệt đối không có chuyện đó, anh là người tốt nhất rồi."
Văn Dao ở bên cạnh khẽ run lên, giả vờ xoa cánh tay, tỏ vẻ mình nổi hết cả da gà rồi. Tạ Thời Dã lườm cô một cái, mấp máy môi ra hiệu cho cô nàng ngoan ngoãn một chút.
Trong lúc bọn họ cứ không ngừng làm mấy động tác nhỏ như vậy, Trần Phong đã mang ghế tới cho Phó Húc. Phó Húc nhận ghế, đặt bên cạnh Lưu Nghệ Niên rồi ngồi xuống.
Tạ Thời Dã không ngờ Phó Húc sẽ đặt ghế ở đó, nhưng lại cảm thấy sắp xếp như vậy cũng hợp lý.
Y và Văn Dao đang ngồi cạnh nhau, Lưu Nghệ Niên ngồi đối diện bọn họ, nếu như Phó Húc cũng ngồi cạnh y thì tỉ lệ sẽ mất cân bằng, như thể bọn họ cố tình cô lập Lưu Nghệ Niên vậy,
Mà đứa nhỏ Lưu Nghệ Niên này rất nhạy cảm, có khi về nhà rồi sẽ nghĩ linh tinh.
Tính cách Phó Húc rất săn sóc, luôn để ý tới mọi mặt, mà Lưu Nghệ Niên là người nhỏ tuổi nhất, cậu nên được chăm sóc nhiều hơn.
Mặc dù Tạ Thời Dã có thể hiểu được, còn hiểu rất rõ, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc tâm trạng như quả khinh khí cầu bị chọc thủng, vốn đang bay lên không trung, giờ lại lảo đảo rơi xuống, may mà vẫn miễn cưỡng giữ lại được chút hơi tàn, không đến mức tả tơi rơi trên mặt đất.
Dường như Lưu Nghệ Niên cũng không ngờ rằng Phó Húc sẽ ngồi cạnh mình, thế là khép na khép nép ngồi xuống, sống lưng ưỡn thẳng hết cỡ, như thể đang ngồi trong lớp, mắt cũng không dám chớp, dáng vẻ này khiến Văn Dao cực kì buồn cười.
Phó Húc cũng để ý thấy, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ rằng có lẽ là do lúc trước quay cảnh dìm nước có hơi quá thô bạo, dẫn đến việc Lưu Nghệ Niên có bóng ma tâm lý với anh, thế là anh bèn bắt chuyện với Lưu Nghệ Niên.
Lưu Nghệ Niên đối mặt với một vị tiền bối lớn như vậy, biểu hiện vô cùng cẩn thận, nhưng hiếm khi có được cơ hội thỉnh giáo ảnh đế, cậu cũng không muốn bỏ lỡ, bèn cầm cuốn kịch bản, ban đầu còn dè dặt, về sau thì không cản nổi sự ham học của mình, nói cũng nhiều hơn.
Hai người trò chuyện vui vẻ, Văn Dao và Tạ Thời Dã không muốn chen ngang đề tài của họ nên cũng trò chuyện riêng phần mình.
Câu được câu không trò chuyện, Tạ Thời Dã làm một lúc cả hai việc, lực chú ý vẫn luôn bay về phía Phó Húc và Lưu Nghệ Niên, nghe đầy lỗ tai kinh nghiệm đóng phim.
Cảnh quay tối nay tập trung chủ yếu vào hai người Phó Húc và Lưu Nghệ Niên.
Quan hệ của Nguyệt Sinh và Bạch Khởi Phong cực kì gay go, gần như đã đến mức độ thù hằn. Ban đầu chỉ là Bạch Khởi Phong đơn phương ghét Nguyệt Sinh, bởi vì hắn không thích thằng ranh có dáng vẻ tương tự mình này, dùng gương mặt đó đi lấy lòng sư huynh của hắn.
Nhất là khi sư huynh của hắn lại hết lần này tới lần khác đặt tên nhãi ranh này ở trong lòng.
Bạch Trường An đối xử với Nguyệt Sinh cực kì tốt, còn dạy Nguyệt Sinh võ phòng thân.
Nguyệt Sinh cũng không thích Bạch Khởi Phong, nhất là sau khi cậu phát hiện bí mật của hắn.
Cảnh quay buổi tối là ở một căn viện nhỏ trong thành phố điện ảnh, Phó Húc và Lưu Nghệ Niên sẽ phải diễn một màn tranh chấp kịch liệt. Phó Húc phải bóp cổ Lưu Nghệ Niên, đè người xuống bàn đá, Lưu Nghệ Niên thì cầm bầu rượu đạo cụ ở trên bàn, đập lên đầu Phó Húc.
Đạo cụ đã được đặc chế, đáng lẽ không nên xảy ra chuyện. Ai ngờ khi bầu rượu đó vỡ ra, một mảnh vỡ lại quẹt vào đuôi mắt Phó Húc, khiến anh bị thương.
Sự cố ngoài ý muốn này khiến tất cả sững sờ, bộ phận bị thương còn là mắt, nếu không cẩn thận sẽ có khả năng bị mù.
Tạ Thời Dã lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, đầu trống rỗng, tay chân cứng ngắc, một bước cũng không bước nổi.
Thật ra ở trong đoàn làm phim, việc xảy ra sự cố và bị thương đều rất là chuyện thường ngày, thế nên trước mỗi lần y vào đoàn đóng phim, Cao Lương đều sẽ mua một đống bảo hiểm kếch xù cho y, mà mấy bộ phim có nhiều cảnh đánh nhau, độ nguy hiểm cao, hắn đều mãnh liệt yêu cầu Tạ Thời Dã dùng người đóng thế.
Tạ Thời Dã luôn cảm thấy Cao Lương quá lo lắng rồi, lải nhải dông dài, thế nhưng khoảnh khắc y nhìn thấy Phó Húc bị thương, Tạ Thời Dã mới hiểu được việc lo lắng cho một người khó khống chế đến mức nào.
Phó Húc ấn khăn giấy lên mắt trái, bị đám người bao quanh rời khỏi trường quay. Tạ Thời Dã đứng tại chỗ, thẫn thờ bước theo, muốn đi cùng anh, lại bị Chung Xương Minh gọi về.
Chung Xương Minh sầm mặt gọi y tới, nói muốn quay tiếp, bởi vì Phó Húc phải đi bệnh viện nên chỉ có thể quay các cảnh khác trước, diễn viên chính không thể đi theo bỏ cảnh quay được.
Tạ Thời Dã không biết mình đã diễn những gì, nhưng chính y cũng biết tình trạng hiện giờ của mình tệ hại đến mức nào, bởi vì Chung Xương Minh không ngừng nói quay lại, làm lại, không ngừng NG.
Tạ Thời Dã biết mình như vậy rất không chuyên nghiệp, thế nhưng y thật sự quá lo cho Phó Húc, trong đầu chỉ có mắt của Phó Húc sao rồi, có bị thương nặng không, liệu có để lại sẹo không.
Chung Xương Minh lại nói: "Làm lại."
Không khí ở trường quay hoàn toàn đông cứng. Chung Xương Minh rất coi trọng Tạ Thời Dã, thế nên ông càng không thể chấp nhận được khi y bày ra cái diễn xuất như vậy.
Chung Xương Minh nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của Tạ Thời Dã, nặng nề thở ra: "Cho cậu thêm mười phút, tìm lại cảm giác đi."
Tạ Thời Dã áy náy gật đầu, cầm điện thoại đi sang một bên, gọi điện cho Phó Húc, nhưng không ai nghe máy. Dương Dương đứng ở bên cạnh Tạ Thời Dã, thấy dáng vẻ của y, muốn nói lại thôi, cuối cùng tiến lên nhẹ nhàng nói: "Hay là để em đi hỏi thăm xem sao."
Tạ Thời Dã cảm kích nhìn về phía Dương Dương, nói được, bảo cậu mau đi đi.
Mười phút sau, Tạ Thời Dã trở lại trước máy quay. Lần này y cố ép bản thân phải đè xuống tất cả cảm xúc, diễn rất bình thường, không tốt cũng chẳng tệ, nhưng Chung Xương Minh cực kì không hài lòng, sắc mặt càng ngày càng kém.
Đợi đến khi quay xong cảnh này, Chung Xương Minh đen mặt, gọi Tạ Thời Dã tới, cũng không biết nên nói gì với y.
Tạ Thời Dã khom lưng nói xin lỗi với Chung Xương Minh, dáng vẻ sẵn sàng chịu bất cứ lời trách mắng nào, khiến cho Chung Xương Minh không mắng nổi nữa. Một nghệ sĩ nổi tiếng như thế, giờ lại ăn nói khép nép với ông, bảo ông phải nổi giận thế nào đây, vuốt mặt cũng phải nể mũi.
Ông đóng loa lại, nghiêm túc nói với Tạ Thời Dã: "Có phải cậu cho rằng vì bộ phim này không được chiếu trong nước nên cậu có diễn thế nào cũng được không?"
Lời này đã được coi là rất nặng nề, Tạ Thời Dã hoảng hốt mở to mắt: "Tôi chưa từng nghĩ như vậy, tôi có lỗi với đạo diễn, tôi sai rồi."
Chung Xương Minh: "Tiểu Tạ, tôi vẫn rất quý cậu, tôi hi vọng cậu có thể..." Chung Xương Minh bỗng không nói nữa, thở dài, dường như ông cũng không muốn mắng Tạ Thời Dã, quá đỗi thất vọng với y.
Tạ Thời Dã như một đứa trẻ bị người lớn trách mắng, nhưng không biết phải làm sao để có được sự tha thứ, thấp thỏm lo âu, y không muốn Chung Xương Minh cảm thấy thất vọng về mình.
Trong khoảng thời gian quay phim này, lòng y đã sớm coi Chung Xương Minh như một người thầy.
Tạ Thời Dã tiến thêm mấy bước, muốn nói nhưng lại phát hiện cổ họng mình run rẩy, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, y cúi đầu thật sâu: "Hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi sẽ cố gắng.
Y khom lưng cúi đầu, cố gắng cúi thật thấp, hối hận và áy náy mãnh liệt cuồn cuộn trong lòng.
Chung Xương Minh từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, khi Tạ Thời Dã tưởng chừng như sắp bất lực trước sự im ắng đầy áp lực này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai y, rồi lại rơi xuống gáy y, khẽ đè xuống trấn an.
Một giọng nói như đang thở dài vang lên: "Thầy à, sao thầy lại ức hiếp Tiểu Dã rồi."
Là giọng của Phó Húc, anh đã quay lại.