Giọng nói của cậu nhẹ tựa lông chim, nó chạm tới màng nhĩ Cam Niệm khiến tâm cô ngưa ngứa.
Cô khẽ chớp mắt, hơi ngây người vài giây, “A… tớ không khóc.” Cô nói bằng giọng mũi nên hơi khàn mà thôi, sao lại nghe thành khóc được?!
Đầu bên kia phát ra một tiếng thở dài nhàn nhạt, sau đó giọng nói của Hứa Hoài Thâm lại một lần nữa truyền đến:
“Cậu muốn đến đây xem Gạo Nếp không?”
“Có có, cậu đang ở đâu?”
Hứa Hoài Thâm báo địa chỉ, Cam Niệm nói sẽ lập tức đi qua.
Sau khi tắt cuộc gọi, Hứa Hoài Thâm vuốt ve di động trên tay, khoé miệng khẽ cong lên.
Cam Niệm thay quần áo rồi ra cửa, vì để tiết kiệm thời gian, cô đã gọi taxi đến thẳng bệnh viện thú cưng.
Cam Niệm tiến vào trong, vừa tìm được phòng khám thì cô đã thấy Hứa Hoài Thâm đang ôm Gạo Nếp đứng ở bên cạnh.
“Hứa Hoài Thâm ——” Cam Niệm bước nhanh đi qua, “Gạo Nếp thế nào rồi?”
Cô nhìn chằm chằm Gạo Nếp, đáy mắt toát ra vẻ đau lòng, Hứa Hoài Thâm thấy thế liền an ủi:
“Nó ăn phải đồ ăn lạ, chắc là không nghe lời trốn đi lục thùng rác. Bác sĩ vừa chụp X-quang xong, bây giờ chuẩn bị tiêm thuốc. Cậu yên tâm, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn.”
Gạo Nếp ủ rũ như tàu lá héo, nó gối đầu lên cánh tay Hứa Hoài Thâm và không buồn nhúc nhích, đôi mắt thì uể oải ỉu xìu… trông rất đáng thương, vừa nhìn đã biết nó cực kỳ khó chịu.
Cam Niệm nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, “Gạo Nếp thật đáng thương.” Cô ngước mắt nhìn về phía Hứa Hoài Thâm rồi nhẹ giọng nói: “Sáng sớm nay tớ nghe Lâm Thịnh nói Gạo Nếp bị ốm. Cậu đừng lo lắng, nó tiêm thuốc xong là sẽ khoẻ lên thôi.”
Hứa Hoài Thâm nghe xong, ánh mắt rơi thẳng xuống gương mặt trắng nõn của Cam Niệm, đáy mắt cậu ẩn nhẫn cảm xúc đang quay cuồng.
Lúc bác sĩ đến thông báo đã chuẩn bị xong thuốc tiêm, Hứa Hoài Thâm bèn ôm Gạo Nếp qua đó, Cam Niệm cũng đi theo bên cạnh.
Khi bắt đầu tiêm, Cam Niệm nhẹ nhàng cầm lấy chân của Gạo Nếp để trấn an nó, cũng may Gạo Nếp rất phối hợp, nó không vì không thoải mái mà kháng cự mãnh liệt.
Sau khi tiêm xong, bác sĩ liền nói:
“Một người theo tôi đi lấy thuốc.”
Cam Niệm nói với Hứa Hoài Thâm:
“Cậu để tớ ôm Gạo Nếp cho, còn cậu đi lấy thuốc nhé.”
“Ừm.”
Hứa Hoài Thâm đi theo bác sĩ để lấy thuốc, bác sĩ còn dặn thêm mấy việc cần chú ý rồi nói cậu có thể mang chó về nhà.
Hứa Hoài Thâm cầm thuốc về chỗ phòng khám, cậu liền thấy Cam Niệm ôm Gạo Nếp ngồi ở trên ghế, khoé miệng mấp máy giống như đang lẩm bẩm nói gì đó.
Ánh đèn nhu hoà chiếu lên gương mặt cô càng làm nổi bật vẻ dịu dàng, xinh đẹp.
Tâm cậu đã bị lấp đầy từng chút, từng chút một…
Cam Niệm thoáng ngẩng đầu thì phát hiện ra Hứa Hoài Thâm đã trở lại, cô ôm Gạo Nếp đứng dậy:
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Trở về uống thuốc là không sao, chịu khó tẩm bổ là nó sẽ khôi phục như bình thường.”
“Vậy là tốt rồi.” Cam Niệm cười.
“Chúng ta đi thôi.”
Ra tới bên ngoài, Hứa Hoài Thâm gọi xe taxi, Cam Niệm định nói mình về trước thì đã bị Hứa Hoài Thâm gọi lại: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Tớ chưa kịp ăn……”
“Vậy chúng ta cùng nhau ăn, tôi cũng chưa ăn. Cậu lên xe đi, để tôi đưa Gạo Nếp về nhà đã.”
Cam Niệm còn đang do dự thì Hứa Hoài Thâm đã mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
Cam Niệm đành phải bước lên.
Tới khu biệt thự nhà Hứa Hoài Thâm, cậu nói sẽ đem Gạo Nếp về cho mẹ chăm sóc, sau đó sẽ cùng cô ra ngoài ăn cơm.
Hứa Hoài Thâm ôm gạo nếp vào đến nhà, Hồng Hân lập tức tiến lên đón:
“Gạo nếp có khỏe không?”
Hứa Hoài Thâm rũ mi, “Nó vừa mới tiêm xong, bác sĩ bảo đợi chút nữa cho uống thuốc là được.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, con đưa Gạo Nếp cho mẹ.”
Hứa Hoài Thâm ngừng một lát rồi mới đưa Gạo Nếp cho Hồng Hân.
Thật ra Hồng Hân cũng có cảm tình với Gạo Nếp, sáng nay thấy nó bị ốm, bà cũng muốn cùng Hứa Hoài Thâm đến bệnh viện, nhưng con trai nói đi một mình nhanh hơn nên bà mới không đi.
Hồng Hân ôm Gạo Nếp, bà nhìn con trai rồi nói:
“Con vào ăn sáng đi, mẹ đã chuẩn bị hết rồi đó.”
“… Con còn có chút việc. Vừa rồi tình cờ gặp được bạn học, con và cậu ấy ra ngoài ăn.”
“Vậy hả, thế thì con gọi bạn vào ăn luôn cho vui.” Hồng Hân cho rằng bạn học mà con trai nói là nam sinh.
Hứa Hoài Thâm sờ sờ mũi, cậu dời ánh mắt sang chỗ khác rồi nhàn nhạt nói:
“Không cần đâu mẹ, tý nữa cậu ấy còn có việc phải đi.”
Thấy con trai xoay người muốn đi, Hồng Hân cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều:
“Ừ, vậy con ra ngoài cẩn thận đó.”
Cam Niệm ngồi đợi ở trên xe, trong lòng rối như tơ vò. Hôm nay có thể đến đây nhìn Gạo Nếp đã là hy vọng xa vời, cô không nghĩ tới cậu ấy còn chủ động rủ cô đi ăn sáng.
Cam Niệm ôm khuôn mặt có chút nóng lên của mình, khoé miệng không tự giác cong lên. Quả nhiên ở chung một chỗ với người mình thích… tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ.
Hứa Hoài Thâm trở lại xe, ngồi chung ghế phía sau với Cam Niệm. Cậu nhìn vào mắt cô: “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Ừm…… Tớ cũng không biết gần đây có gì ăn ngon, cậu tự quyết định là được rồi.”
Hứa Hoài Thâm suy nghĩ một lát, “Bác tài xế, cho bọn cháu đến phố sinh viên.”
Tài xế gật đầu, khởi động xe.
Hai người tiếp tục duy trì im lặng, ai cũng không chủ động mở miệng.
Xe chạy được một đoạn, Cam Niệm nhịn không được mà che miệng ngáp một cái, đúng lúc này lại bị Hứa Hoài Thâm bắt gặp.
“Cậu thức muộn?”
“… có thể do sáng nay tỉnh khá sớm, cũng tại tớ đã quen với giờ đi học.”
Cam Niệm mơ màng chớp chớp mắt, Hứa Hoài Thâm nhìn thấy thì cố nén cười, cậu nói:
“Vậy cậu ngủ một lát đi, phải lúc nữa mới đến.”
Cam Niệm gật đầu, “Mà chúng ta đi ăn cái gì vậy?”
“Đồ chiên Tô gia.”
Cam Niệm vừa nghe tên liền nhớ đến chuyện cách đây một tuần, khi ấy cô còn chưa “lạnh nhạt” với Hứa Hoài Thâm. Lúc đang ăn bữa sáng ở phòng học, cô đã quay sang nói với cậu ấy là mình cực kỳ thích ăn ở “Đồ chiên Tô gia”.
Hứa Hoài Thâm khi đó đã nói cậu chưa từng ăn đồ ở đó, cô bèn bảo về sau có cơ hội nhất định sẽ dẫn cậu đi ăn một lần.
Không biết Hứa Hoài Thâm nhắc đến quán ăn này là thuận miệng nói hay là cậu ấy vẫn luôn ghi nhớ lời cô nói ở trong lòng?
Nhưng mà… Hứa Hoài Thâm chưa từng ăn ở “Đồ chiên Tô gia”, vậy sao cậu ấy lại biết có cửa hàng ở phố sinh viên?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, Cam Niệm dứt khoát nhắm mắt lại. Tuy nhiên sự tồn tại của cậu quá mãnh liệt, cô khó có thể đi vào giấc ngủ… trong lòng và trong đầu đều là hình bóng người bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên cô ở riêng với cậu sau vài ngày chiến tranh, cô cảm thấy tất cả những mất mát tích luỹ từ trước đến nay đều chậm rãi biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng ngập tràn.
Cam Niệm nhắm hai mắt, lông mi dài cong vút, đôi môi đỏ phấn nộn khép hờ.
Hứa Hoài Thâm không tiếng động liếc mắt nhìn, một lúc lâu sau cậu mới dời ánh mắt.
Đi đến phố sinh viên, hai người xuống xe.
Hứa Hoài Thâm lập tức nói:
“Cậu biết đường phải không? Cậu dẫn đường đi.”
“Được.” Cam Niệm mỉm cười, “Nhưng mà không phải cậu lớn lên ở thành phố T sao? Vậy mà sao không rành bằng người mới chuyển đến như tớ vậy?”
“Về cơ bản thì tôi chưa từng đến khu này,”
Cam Niệm như bừng tỉnh, chắc là cậu ấy không thích mấy nơi quá náo nhiệt? Mà trước đây cô cũng từng nghe cậu nói qua.
Cam Niệm tuỳ ý nhìn xung quanh, bước chân cũng nhanh hơn bình thường.
Hứa Hoài Thâm lấy di động, lặng lẽ tắt bản đồ trên Baidu.
Vừa nãy trước khi đến chỗ này, Hứa Hoài Thâm đã suy nghĩ nên đưa Cam Niệm đến chỗ nào ăn, sau đó cậu nhớ ra Cam Niệm nói thích ăn ở “Đồ chiên Tô gia”, cậu bèn mở bản đồ rồi tìm một chi nhánh khá xa.
Lộ trình mất gần nửa tiếng đồng hồ nhưng lại rất đáng giá.
Lúc này đã quá giờ ăn sáng nên người trong tiệm cũng không nhiều lắm, nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ phải xếp hàng. Hai người gọi sáu cái bánh bao chiên và hai cốc sữa đậu, sau đó ngồi xuống một bàn ngay sát cửa sổ.
Hứa Hoài Thâm đẩy đĩa bánh bao chiên đến trước mặt Cam Niệm rồi dặn dò:
“Cẩn thận nóng.”
Cam Niệm gật đầu nhưng vẫn không để ý mà cắn xuống mấy miếng, tiếp đó là uống một ngụm sữa đậu, chẳng mấy chốc cô đã ăn hết xong một cái.
Cam Niệm liếm sữa đậu trên cánh môi, lúc ngửa đầu lên nhìn Hứa Hoài Thâm, cô đã thấy cậu rút khăn giấy đưa đến trước mặt rồi khẽ mỉm cười nhìn cô.
Không biết cậu đã nhìn chằm chằm cô như vậy trong bao lâu…
“Cảm ơn…” Do quá đói mà lộ nét xấu ở trước mặt cậu, cô không khỏi thẹn thùng cúi đầu. Chờ đến khi cảm giác thẹn thùng đi qua, Cam Niệm mới nói, “Cậu cũng ăn đi.”
Hứa Hoài Thâm gật đầu, cậu gắp một cái bánh bao chiên rồi bắt đầu ăn.
“Hương vị thế nào?” Cam Niệm hỏi.
“Khá ngon, phần vỏ giòn ngậy mà không ngấy.”
“He he, tớ nói rồi mà…” Cam Niệm uống thêm một ngụm sữa đậu, “Vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Bữa sáng này cũng là lần đầu tiên hai người ngồi cùng nhau sau khi phát sinh sự việc kia, Cam Niệm khó thể hiện ra vẻ cố ý lạnh lùng, hiện tại cô đã lộ ra trạng thái chân thật nhất.
Cam Niệm trời sinh đã thích cười thích nghịch ngợm, chỉ cần nhìn Cam Niệm là tâm tình Hứa Hoài Thâm càng tốt hơn.
Ăn uống xong xuôi, hai người cùng nhau đi bộ đến trạm xe bus để về nhà. Cam Niệm không yên tâm về Gạo Nếp, cho nên cô muốn Hứa Hoài Thâm về sớm để còn chăm sóc nó.
Hai người chậm rãi đi xuyên qua mấy dãy phố, chung quanh ít người qua lại, bầu không khí lại một lần nữa lâm vào an tĩnh.
Lúc đi qua một con ngõ nhỏ, Hứa Hoài Thâm một mình đi phía trước, Cam Niệm đi theo ở phía sau. Khi gần đến cuối ngõ, Hứa Hoài Thâm bỗng nhiên dừng lại, cậu xoay người đối diện với Cam Niệm.
Cam Niệm thiếu chút nữa thì không phanh kịp mà đâm vào người cậu, cô vội vàng lui về phía sau một bước, vậy nhưng Hứa Hoài Thâm lại tiến lên một bước.
“Cậu… cậu định làm gì?” Nhịp tim của cô không ngừng tăng tốc, đầu óc cũng có chút trống rỗng.
Khoảng cách giữa hai người thật sự gần, dáng người cao lớn của Hứa Hoài Thâm dường như che kín con ngõ nhỏ hẹp, cậu đưa lưng về phía ánh sáng khiến Cam Niệm không phân biệt được màu sắc trong đôi mắt cậu.
Một lúc sau cậu mới chịu mở miệng:
“Mấy ngày nay vì sao cậu lại tránh mặt tôi?”
Tiếng nói trầm thấp của Hứa Hoài Thâm làm đầu quả tim Cam Niệm khẽ run rẩy, cô vội vàng dịch chuyển tầm mắt, miệng vẫn không quên giải thích:
“Tớ không hề…”
“Có phải cậu đã biết chuyện cô chủ nhiệm tìm tôi?” Hứa Hoài Thâm chuyển đề tài.
Cam Niệm ngây ra, “Làm sao cậu lại biết?”
Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại, “Chính bởi vì chuyện này mà cậu bắt đầu trốn tránh tôi?”
Nhắc tới chuyện không vui, chóp mũi Cam Niệm lại chua xót, cô cúi đầu rồi lẩm bẩm nói: “Tớ biết cô chủ nhiệm tìm cậu để nói gì đó… Tớ sợ làm ảnh hưởng đến giấc mơ thi Thanh Hoa – Bắc Đại của cậu. Cô giáo hẳn là cũng bảo cậu cách xa tớ một chút. Hơn nữa cả ngày tớ đều làm phiền cậu… lại chưa từng hỏi cậu có thấy tớ phiền chán hay không.”
Hứa Hoài Thâm khẽ cau mày, cậu mím chặt môi, sau khi yên lặng vài giây thì giọng điệu bình tĩnh nói: “Ngày hôm qua kết thúc thi giữa kỳ, tôi tính qua được điểm, chỉ biết thành tích chắc chắn cao chứ không có thấp, cũng không cần phải so với những người khác, tôi tuyệt đối vẫn là người đứng đầu toàn trường. Kỳ thi biện luận bằng tiếng Anh cấp thành phố, tôi lại một lần nữa đạt điểm tối đa. Mấy ngày hôm trước tôi còn nhận được giấy khen đạt giải nhất của môn vật lý cấp tỉnh tổ chức vào tháng trước…”
Mà Cam Niệm đều xuất hiện trong khoảng thời gian này.
Hứa Hoài Thâm hơi ngừng lại, cậu cúi người nhỏ giọng nói tiếp:
“Vậy nên Cam Niệm — tại sao cậu lại nghĩ rằng sự xuất hiện của cậu sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của tôi?”