Triển Thiểu Huy cứ như vậy mà quy định thời gian cuối tuần ra ngoài cùng Cố Hạ, đây là buổi tối cuối cùng trong một năm, những tin nhắn chúc mừng của Cố Hạ cũng gửi cho Triển Thiểu Huy, qua một lúc thì nhận được tin nhắn hồi âm, không phải lời chức mà là “Giữa trưa nay đi ăn cơm cùng vài người bạn, sau đó đánh bài.”
Cố Hạ không muốn tham gia tiệc tùng, trả lời anh: “Tôi chỉ đánh bài, không ăn cơm đâu.”
Đầu bên kia hùng hồn không hề khách sáo trả lời lại, “Cô còn nợ hơn một ngàn vạn, không ăn cơm thì dựa vào cái gì mà mang cô đi đánh bài? Không thì tôi dẫn cô đến sòng bạc, cô dựa vào bản lĩnh của mình mà thắng lại tiền về.”
Cố Hạ nào có thích đến mấy sòng bài đó? Giọng điệu của Triển Thiểu Huy làm cho cô không dám cãi lại, thỏa hiệp nói một câu, “Tôi không biết uống rượu.”, sau đó lại nghĩ thầm trong đầu tại sao tự nhiên mình lại thiếu nợ tên đại gia này hơn một nghìn vạn cơ chứ.
Tết tây đã đến, mùa đông đã chính thức đến, tòa nhà bằng thép, những rặng cây xanh ngắt cùng con đường lớn màu xám đều bao phủ bởi một màu giá lạnh, bầu trời âm u, bao phủ bởi một tầng mây dày, hình như tuyết sắp rơi, cơn gió thổi mạnh mẽ làm rung động những cây hoa, mang theo hơi lạnh nồng đậm.
Cố Hạ nhìn nhìn ra ngoài trời, cởi chiếc áo lông dày ra. Cô biết rõ hệ thống sưởi ấm ở đây mở vừa đủ, nhiệt độ trong phòng rất ổn định, những cô gái khác nhất định đều eo nhỏ chân dài tư thái nhẹ nhàng, đối phương là người có tiếng tăm, tên Triển Thiểu Huy kia cũng rất xem trọng thể diện, cô không xinh đẹp cũng không sao, nhưng cũng không thể quá dọa người, giữa nhiệt độ và phong độ thì Cố Hạ chọn phong độ.
Tuy chỗ ăn cơm cùng đánh bài nhất định không lạnh, nhưng mà trên đường đi Cố Hạ đã lạnh cóng, gió thổi qua những sợi tóc nhảy múa cuồng loạn, dường như mở mắt không ra, A Đông đón cô trước cửa xóm nhỏ, cũng không phải đi bộ quá lâu nhưng Cố Hạ lại cảm thấy trong thời gian này thì đoạn đường kia xa gấp vài lần, gió lạnh rót vào cổ áo, lạnh đến nỗi cô rùng mình, cho dù về sau trong ô tô có mở hệ thống sưởi ấm nhưng toàn thân cũng không thể ấm lên được.
Xe chạy thẳng đến phía bắc thành phố, phút sau thì ngừng trước khoảng sân rộng trước cửa một câu lạc bộ đêm, đây là câu lạc bộ của Triển Thiểu Huy, anh đang ở bên trong thị sát tình hình. Đến khi Triển Thiểu Huy lên xe, anh nhìn nhìn Cố Hạ, nói một câu, “Tóc rối hết rồi.”
Cố Hạ vội vàng lấy tay vuốt lại, ở trước mặt người khác mà hình tượng không tốt sẻ ảnh hưởng đến thể diện của Triển Thiểu Huy. Xe đi đến trước nhà hàng cạnh hồ Lâm, hai bên con hẻm có những cây trúc tu lòa xòa, bên cạnh có bồn phun nước, một bức điêu khắc hài hòa, thiết kế rất đẹp, nhưng mà Cố Hạ cũng không có tâm trạng mà ngắm, ven hồ nên gió rất lớn, lúc xuống xe cô rụt cổ lại, chạy nhanh vào tronng phòng.
Cửa sổ gian phòng đối diện hồ nước, bên ngoài mây nước xinh đẹp, như vậy cũng rất bình thường. Gian phòng thật to đã có một người đang ôm bạn gái của mình ngồi đợi, nhìn thấy Triển Thiểu Huy thì cười nói: “Triển thiếu, rốt cuộc cũng thấy cậu dẫn theo phụ nữ tới.”
Triển Thiểu Huy cười, “Anh Chung, hôm nay mang theo cô ấy đến để thắng tiền của anh, tôi đỡ phải lên sân khấu bị người khác chê cười.”
“Ai thắng vẫn chưa xác định đâu.” Chung Hiến Kiệt cười nói, “Đối với cậu, tôi không cần phải thủ hạ lưu tình.”
Trong phòng rất ấm áp, người đàn ông ôm trong ngực người phụ nữ dáng người uyển chuyển, trang điểm tỉ mỉ, hôm nay mang một đôi giày, mặc thêm một chiếc quần ngắn, đầu gối và đùi đều lộ ra, làn da trắng như tuyết rất đáng chú ý. Cố Hạ không thể không bội phục đối phương mới là người chân chính khiến người khác động lòng, không biết trời lạnh như vậy cô gái xinh đẹp kia có bị lạnh cóng không. Cô lập tức cảm thấy may mắn mình không mặc quá dày, bằng không nhất định là sẽ dọa người.
“Cố Hạ, tới đây, chào Chung thiếu một tiếng đi.” Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ qua.
Triển Thiểu Huy giới thiệu vài câu, Cố Hạ biết tên của đối phương, gật đầu chào hỏi bọn họ, nhìn bạn gái trong ngực Chung Hiến Kiệt mấy lần, ngồi vào chỗ khẽ hỏi Triển Thiểu Huy: “Cô ấy có phải là diễn viên không?”
Triển Thiểu Huy ngồi bên cạnh khẽ gật đầu.
Khó trách nhìn qua lại thấy quen như vậy, cô gái kia là diễn viên đang lên, fan nhiều vô số, Cố Hạ và Từ Lộ Lộ cũng đang theo dõi bộ phim truyền hình cô ấy đóng, hai cô vô cùng yêu thích vai của cô minh tinh kia, ngồi trên ghế solon, Cố Hạ hỏi Triển Thiểu Huy: “Tôi có thể xin chữ kí của cô ấy không?”
“Có thể.” Triển Thiểu Huy nhẹ trả lời.
Cố Hạ rất phấn khích, lại nghe thấy anh thấp giọng nói: “Chẳng qua là nếu cô làm mất mặt tôi, tôi sẽ trực tiếp ném cô xuống cái hồ ngoài cửa sổ phòng này.”
Ánh mắt của anh nhìn về phía cửa sổ thật to, liếc mắt nhìn Cố Hạ, mang theo một chút uy hiếp, lại mang theo một chút chờ mong, như là muốn nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Cố Hạ khi bị rơi xuống hồ.
Nghĩ đến nước hồ lạnh như băng, Cố Hạ run rẩy, bĩu môi nói: “Như vậy mà cũng không được sao?”
Triển Thiểu Huy thấp giọng nói, “Hôm nay là buổi họp mặt cá nhân, tôi bảo cô đến làm việc, cô cứ làm cho tốt vào, đừng nghĩ đến cái gì khác.”
Trong lòng Cố Hạ khi nhắc tới Triển Thiểu Huy thật sự thấy rất chán ghét, cô rõ ràng không thích vậy mà còn ép cô, đã không có phúc lợi gì giờ lại còn uy hiếp cô. cô quay ngoắc đầu đi nhìn cô diễn viên cô yêu thích kia, gái đẹp đúng là gái đẹp, nhìn gần cũng không chút tỳ vết, chỉ là hai tay cọ tới cọ lui trên người đàn ông, giọng điệu thì nũng nịu, thật là kém xa hình tượng ngọc nữ trên màn ảnh, hình tượng thần tượng lập tức bị hủy diệt.
Cửa bị mở ra, môt đôi nam nữ từ bên ngoài bước vào, ánh mắt Cố Hạ lập tức bị hấp dẫn, vóc dáng của người đàn ông mười phần anh tuấn, khí chất ưu nhã, khuôn mặt sáng sủa góc cạnh; nguyên nhân mà cô gái kia hấp dẫn ánh mắt Cố Hạ chính là cô ấy mặc cực kì nhiều, trên đỉnh đầu còn đội một chiếc nón len, trên cổ còn quàng khăn cùng màu, nhìn cô ấy rất ấm áp; còn mặc thêm một chiếc áo khoác rộng bên ngoài, còn có cả một đôi bao tay, đương nhiên, quần áo trên người cô ấy cũng rất đẹp, ngọt ngào đáng yêu. Nhưng mà trong những bữa tiệc nhà giàu này Cố Hạ chỉ toàn nhìn thấy những cô gái ăn mặc hở hang khoe dáng người của mình, giờ nhìn thấy như vậy nên rất bất ngờ, thật ra cô càng muốn nói sớm biết có người ăn mặc như vậy thì tôi cũng sẽ mặc nhiều thêm một chút.
Người đàn ông bước đến chào hỏi, phòng rất ấm áp, anh ta vừa cởi khăn quàng cổ ra cho bạn gái, vừa nói: “Không nghĩ tới mọi người lại đến sớm như vậy, tôi không đến muộn chứ?”
“Long Trạch, dù sao lát nữa cậu chịu phạt ba ly là được rồi.” Triển Thiểu Huy cười nói.
Long Trạch giúp Tiết Đồng cởi áo ngoài đưa cho bồi bàn rồi kéo cô tới, mọi người cùng giới thiệu lẫn nhau một lúc, Cố Hạ cũng khách sáo chào hỏi bọn họ, cho dù Tiết Đồng đã cởi áo ngoài nhưng vẫn mặc rất kín, Cố Hạ nhìn thấy đối phương mặc chiếc áo khoác dài mà lòng thầm nghĩ nếu như mình mặc như vậy tới tham gia bữa tiệc nhà giàu này, Triển Thiểu Huy có thể mắng cho cô té tát không.
Thừa dịp mọi người đàng nói cười, Cố Hạ ngồi cạnh Triển Thiểu Huy lặng lẽ hỏi: “Người tên Long Trạch kia có phải người đàn ông ra tay giúp đỡ ở vùng ngoại ô lần trước không?”
Triển Thiểu Huy dí đầu cô một cái, bất ngờ nói: “Cái đầu dưa này của cô mà cũng còn nhớ sao.”
Cố Hạ đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, anh ta rất đẹp trai, cho nên nhìn thấy thì liền nhớ ra.”
Triển Thiểu Huy dùng ánh mắt xem thường đảo một vòng quanh cô, “Cô quả nhiên là không thể nhìn thấy bản chất bên trong.”
“Tôi nhìn được mà.” Cố Hạ không phục nói.
“Hử?” Triển Thiểu Huy có chút kinh ngạc, “Cô còn có thể nhìn ra được cái gì?”
Cố Hạ ý bảo anh nhìn sang bên kia, “Tôi thấy được, anh ta sẽ không ném người anh ta dẫn theo xuống hồ.”
Bên kia, Tiết Đồng đi đến trước mặt cô diễn viên nói gì đó, cô diễn viên kia có hơi bất ngờ nhưng lại rất vui vẻ, lấy bút cùng giấy từ trong túi xách ra, kí xoạt xoạt rồi đưa cho cô ấy. Tiết Đồng cầm chữ kí, nói lời cảm ơn, “Cảm ơn chị, mẹ em mà nhìn thấy chị tự tay mình kí tên lên thì sẽ rất vui.”
Tiết Đồng cầm chữ kí ngồi xuống bên cạnh Long Trạch, Long Trạch thân mật ôm chầm lấy cô, trên mặt là nụ cười sủng nịnh. Tiết Đồng cũng nhận ra đó chính là diễn viên đang rất nổi tiếng, mỗi buổi tối bọn họ đều thích ngồi trước màn hình TV xem phim truyền hình, mẹ cô rất yêu thích cô diễn viên này. Tiết Đồng liền hỏi ý Long Trạch xem có thể xin chữ kí không, Long Trạch nói không sao cả, để cho cô tùy ý xin.
Cố Hạ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, lại quay đầu sang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Triển Thiểu Huy, ý nói là nhìn người ta tốt bao nhiêu, còn anh thì chỉ keo kiệt muốn ném người ta ra, còn bắt tôi làm cái này không thể làm cái kia.
Triển Thiểu Huy giải thích với cô, “Long Trạch không phải người thành phố C, cậu ta vừa tới không bao lâu, không quen thuộc tập quán, hơn nữa cậu ta…”
“Thật ra thì anh không cần phải giải thích với tôi.” Cố Hạ thâm trầm nói.
Triển Thiểu Huy nhìn ánh mắt hoài nghi của cô, trong lòng bất an, đơn giản nói: “Cô ấy ngủ cùng Long Trạch mỗi tối, nếu như mỗi tối cô cũng ngủ cùng tôi thì tôi cũng có thể dung túng cho cô làm bất kì chuyện gì.”
Cố Hạ nghẹn lời.
Nhưng mà những lời này ngược lại nhắc nhở cô, Cố Hạ bỗng phát hiện gần đây mình rất hay lui tới với Triển Thiểu Huy, lui tới cũng ngày càng mật thiết hơn, chẳng lẽ anh ta đối với mình…Cô nghĩ một lát, thấp giọng gọi: “Triển thiếu…”
“Hử?” Triển Thiểu Huy đang nói chuyện với người bên cạnh, quay đầu lại nhìn cô.
Cố Hạ vốn muốn hỏi Triển Thiểu Huy “Có phải anh có ý với tôi không?”, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy không ổn, mắt khẽ nhấp nháy, Cố Hạ hỏi, “Anh không hề có hứng thú với tôi, phải không?”
Triển Thiểu Huy hơi sững sờ một chút, ánh mắt sâu kín, không đáp lại mà hỏi: “Cô có không?”
“Không có.” Cố Hạ lắc đầu lia lịa, một giây cũng không hề do dự.
Sắc mặt Triển Thiểu Huy đen đi một nửa, trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô hẳn là nên tìm một cái gương mà soi lại đi.”
Cố Hạ nghe thấy anh lại châm chọc cô, cũng không tức giận, ngược lại lấy tay vỗ vỗ ngực, nhẹ giọng tự nói: “May mà không có, thật đáng sợ.”
Biểu hiện may mắn sống sót sau tai nạn trên mặt cô lọt vào mắt Triển Thiểu Huy lại thành vẻ ghét bỏ, một nửa còn lại trên mặt cũng đen đi nốt.
Triển Thiểu Huy quay ngoắc đi, dường như không muốn nói chuyện với Cố Hạ nữa, ý vị nói chuyện phiếm với người khác, anh gạt Cố Hạ sang một bên, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô. Qua vài phút sau, lại có một đôi nam nữ nữa đến, lúc này Triển Thiểu Huy cũng không giới thiệu cho Cố Hạ nữa, cố ý cô lập cô, có đôi khi, anh không phải chán ghét Cố Hạ bình thường mà là vô cùng, vô cùng chán ghét.
Mọi người đã đến đông đủ, thời gian cũng không còn sớm, mọi người đều ngồi vào bàn, Triển Thiểu Huy vẫn xem như trong phòng không có người nào là Cố Hạ, một mình ngồi xuống, chẳng những không gọi Cố Hạ mà cũng chẳng thèm nháy mắt bảo cô ngồi. Cố Hạ cũng không phải chứng kiến cảnh tượng kia lần đầu, thấy nhiều thành quen, cô cũng không thèm để ý, tự giác theo sau Triển Thiểu Huy ngồi xuống bên cạnh anh.
Triển Thiểu Huy cũng không để ý đến cô, Cố Hạ cũng không chủ động làm phiền anh, dù sao anh cũng là ông chủ của mình. Cố Hạ còn đang mừng rỡ vì được an nhàn, nhìn thấy người khác động đũa mà cô cũng bắt đầu buồn bực dùng bữa, đây là lần đầu đến nhà hàng đắt tiền ăn cơm, các món ăn bưng lên đều rất đặc sắc, màu sắc đẹp, mùi vị ngon. Trên bàn có vài món ăn nhẹ, rõ ràng đều là những món rất bình thường nhưng đặt trên bàn thì suýt nữa không nhận ra, ăn vào càng khiến cho khẩu vị người ta thêm mở rộng; có một dĩa rau trộn cực kì ngon, Cố Hạ ăn vào cũng không biết rốt cuộc là món chính hay món phụ, nhịn không được ăn một miếng rồi lại vài miếng…
Thức ăn trên bàn cũng không quá nhiều món, cô diễn viên kia động đũa một chút rồi đặt xuống ngay, nửa người tựa vào trong ngực Chung Hiến Kiêt, thỉnh thoảng lại gắp vài miếng đặt vào trong chén anh ta; Tiết Đồng ngồi đối diện cũng ăn không nhiều, không ngừng gắp rau vào chén cho Long Trạch; bên cạnh là Hàn Minh cùng bạn gái của anh ta thấp giọng trêu chọc nhau. Mà cô gái Cố Hạ nào đó ngồi bên cạnh mình thì lại vô tư ăn uống, Triển Thiểu Huy đã khó chịu lại càng khó chịu hơn, nhưng mà lúc này quả là kìm nén không được nữa, anh quay sang, nhìn thẳng vào Cố Hạ.
Ánh mắt của anh vô cùng mãnh liệt, Cố Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, “Sao vậy, Triển thiếu?”
Sắc mặt Triển Thiểu Huy hơi trầm xuống, “Cô vẫn chưa ăn xong sao?”
Hôm nay Cố Hạ vô cùng ý tứ, động tác tuy không tính là ưu nhã nhưng tối thiểu cũng khá nhã nhặn, cũng luôn mỉm cười, nghe thấy câu kia thì vẻ mặt cô mờ mịt nhìn Triển Thiểu Huy, “Tôi rất ý tứ mà, hình như cũng không kém ai.”
“Người khác khá hơn cô nhiều.” Triển Thiểu Huy hừ nhẹ một tiếng, “Gắp rau cho tôi.”
Tác giả: Ý tưởng của Triển Thiểu Huy chính là cái dạng này
Cố Hạ (chủ động thổ lộ): “Triển thiếu, em thích anh.”
Triển thiếu (đại từ đại bi): “Nếu cô đã thích tôi thành tâm thành ý như vậy, thế thì (thái độ kiêu ngạo), tôi đây cố mà thích cô vậy.”