Sau lúc đó, hai người lại trao đổi không ít tin nhắn vô bổ.
Mỗi khi như vậy Nhan Noãn lại chửi thầm "Thứ gì đâu", "meme ít có thiểu năng", "thế này muốn người ta trả lời thế nào", cuối cùng vẫn cố gắng nặn ra gì đó.
Dù chỉ là mấy dấu chấm hoặc là meme của hệ thống, Úc Thiên Phi đều không chê.
Anh trả lời rất chậm nhưng vô cùng nhiệt tình, một lần có thể nhắn liền vài tin.
Giữa trưa Dương Nhược Liễu đến tìm cô gái quầy tiếp tân ở đối diện ăn cơm chung, sau khi về báo với Nhan Noãn, hôm nay bác sĩ Úc bận đến mức chân không chạm đất.
Nhan Noãn nhìn tin nhắn làm phiền cứ nửa tiếng lại xuất hiện, không hiểu sao lại muốn cười.
Dương Nhược Liễu nhìn dáng vẻ này của cậu, cố ý phát ra tiếng "chậc chậc".
Nhớ đến hình ảnh lúc sáng sớm, Nhan Noãn giật mình một cái, da mặt lại nóng lên.
Càng không ngờ Dương Nhược Liễu lại nhớ đến món nợ lâu lắc ngày trước.
"Nghĩ kĩ lại, không đúng nha!" Cô nàng ôm ngực cau mày: "Lúc trước khi em hiểu lầm bác sĩ Úc có ý với em, thì ra là anh lại đang xem kịch à? Chẳng phải em giống cô ngốc hay sao?"
"Không phải!" Nhan Noãn vội lắc đầu: "Lúc đó bọn anh còn chưa... Anh cũng không nghĩ sẽ... Ờm..."
"Ờm cái gì?" Dương Nhược Liễu hăng hái bừng bừng.
"Khi đó anh và cậu ta chưa có ý này." Nhan Noãn càng nói mặt càng đỏ: "Là, là chuyện sau này."
Lúc đầu Úc Thiên Phi hoàn toàn không có ý này, mà cậu cũng không trong mong quan hệ của hai người có thể phát triển đến mức hiện nay, mọi chuyện đều quá bất ngờ.
Ai có thể ngờ được Úc Thiên Phi sẽ chấp nhận cậu chứ?
Khi Nhan Noãn nhận ra điều này, cậu mỉm cười trong vô thức.
Dương Nhược Liễu thấy vậy, cực kì cố ý ho khan một tiếng. Sau khi hài lòng thưởng thức vẻ mặt hốt hoảng của Nhan Noãn, cô nàng lấy điện thoại trong túi ra.
"Anh giúp em một chuyện." Cô nàng nói: "Xem giùm em anh chàng đẹp trai này."
Cô vừa nói vừa mở một tấm hình, trong hình là một anh chàng nhìn khoảng chừng hai mươi, tóc cạo ngắn cũn, trông rất đẹp trai, nhưng nụ cười lại khá là thẹn thùng.
"Anh chàng này làm sao?" Nhan Noãn hỏi.
"Là hàng xóm mới dọn đến ở tầng dưới của em, còn đang học đại học." Dương Nhược Liễu nói: "Lần nào thấy em cũng chị ơi chị à, sau khi trao đổi cách liên lạc thì nhắn tin cho em cả ngày."
Nhan Noãn gật đầu: "Nhìn không tệ đâu."
"Ai hỏi anh chuyện này chứ." Dương Nhược Liễu giơ điện thoại lên chút: "Anh xem giúp em, cậu ta có đồng tính luyến ái không?"
"Hả?" Nhan Noãn sửng sốt.
"Không phải người ta nói các anh rất hiểu người cùng giới sao? Em cũng không muốn bị mừng hụt lần nữa đâu." Dương Nhược Liễu nói: "Cậu ta có phải hay không?"
Nhan Noãn cau mày cẩn thận quan sát hồi lâu, lắc đầu nói: "Thật lòng mà nói thì anh cũng chưa chắc biết nhiều hơn em, nhìn không ra."
"Anh vô dụng quá,: Dương Nhược Liễu chê xong, đảo mắt một vòng lại hỏi: "Vậy chồng anh thì sao? Bảo anh ấy xem giùm thử."
Nhan Noãn lập tức bị sặc nước miếng của mình, ho đến đỏ mặt: "Chồng, chồng cái gì..."
"Sao ạ, chẳng lẽ anh mới là chồng?" Dương Nhược Liễu ngạc nhiên: "Không nhìn ra nha!"
"Không phải... Bọn anh cái kia..." Trong lúc nhất thời Nhan Noãn không biết giải thích thế nào, xấu hổ vô cùng.
Dương Nhược Liễu không ngừng cảm thán: "Em phải lau mắt mà nhìn anh!"
Nhan Noãn kiên trì ngắt dòng suy nghĩ của cô nàng: "Chắc chắn cậu ta cũng không nhìn ra. Hay là, em hỏi Đường Giai Bách thử xem."
...
Thoáng cái đã đến giờ tan làm, Nhan Noãn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi đi đón Lucky.
Tên đần Úc Thiên Phi dính người lại không xem ai ra gì này, nói không chừng lại ôm ôm ấp ấp cậu trước mặt đồng nghiệp. Hình ảnh đó thật đáng sợ, Nhan Noãn không chịu nổi.
Ít ra cũng nên trốn ở nơi không ai nhìn thấy, ví dụ như phòng thay đồ của họ cũng không tệ. Nếu đóng cửa lại, hôn một chút cũng được.
Cậu ôm lòng bất an mà chờ mong đến phòng khám thú cưng Ba Trăm Triệu, đáng tiếc gặp được Lucky nhưng không thấy Úc Thiên Phi đâu.
"Bác sĩ Úc còn trong phòng phẫu thuật ạ." Cô nàng tiếp tân đã rất quen thuộc cậu: "Lucky ở đây, anh mau dẫn nó về đi ạ!"
Nhan Noãn khó tránh khỏi có hơi mất mát, hỏi: "Còn khoảng bao lâu nữa thì cậu ấy xong?"
"Nhanh thì hơn mười phút, chậm thì nửa tiếng." Cô gái nhỏ cười nói: "Dạo trước anh ấy xin nghỉ hoài, một đống phẫu thuật cắt trứng chưa kịp làm. Từ sáng hôm nay anh ấy đã bắt đầu cắt, bây giờ bên trong còn ba anh mèo đực nữa ấy."
Nhan Noãn liếc nhìn đồng hồ, cố lảng đi tìm chuyện khác để nói: "Chuyện phỏng vấn mấy ngày trước, về sau thế nào?"
Đối phương nghe hỏi thì thở dài: "Không giải quyết được gì hết, đàm phán không có kết quả. Ý bên bọn em là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo có thể giảm một phần tiền phẫu thuật, nhưng đối phương không chịu trả tiền còn muốn bọn em bồi thường, chuyện này sao được chứ! Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc phải lên tòa thôi."
"Bọn họ muốn kiện bọn em à?" Nhan Noãn hỏi.
"Không phải ạ, là ông chủ bọn em muốn kiện họ." Cô gái nói: "Bọn họ muốn kiện thì đã kiện từ lâu rồi, chính vì biết kiện không thắng nên mới quậy lên thế này!"
Nhan Noãn hiểu trong lòng, gật đầu, lại hỏi: "Tiền phẫu thuật họ cũng chưa trả sao?"
"Vâng, vốn nên ứng tiền trước, nhưng do ngày đó tình huống khẩn cấp, bọn họ không có tiền ngay được, bác sĩ Úc lo chó không kéo dài nổi nên làm phẫu thuật trước." Cô gái nghẹn lời không vui: "Lúc đó nghĩ nhiều lắm là lỗ ít tiền, bọn em cũng thấy nhưng thôi kệ, ai ngờ sẽ ầm ĩ thành thế này."
Nhan Noãn không khỏi thở dài.
"Bác sĩ Úc tốt bụng như vậy, em tức thay anh ấy." Cô gái nói.
Nhan Noãn thầm nghĩ, đúng thế.
...
Đợi một lúc lâu mà Úc Thiên Phi vẫn không ra ngoài, Nhan Noãn đành phải tiếc hùi hụi mà đưa Lucky về trước.
Khi về đến nhà, cơm tối đã chuẩn bị tươm tất.
Mẹ của Úc Thiên Phi là một người phụ nữ cần mẫn, tay nghề nấu ăn rất ngon. Buổi tối phong phú khác hẳn với bình thường, Nhan Noãn thầm xúc động cả ngàn lần.
Trước khi ăn, cậu giúp mẹ Úc Thiên Phi bỏ một ít vào cặp lồng để hôm sau mang vào bệnh viện ăn.
"Vậy tối Úc Thiên Phi ăn gì ạ?" Cậu hỏi.
Mẹ Úc Thiên Phi cười nói: "Tùy nó thôi, nó muốn ăn cái gì thì mua cái đó." Nói xong, thấy Nhan Noãn muốn nói lại thôi, bà nói thêm: "Con cũng đừng lo cho nó quá, lớn như vậy rồi, không đói chết được đâu."
Nhan Noãn lúng túng cười.
Ăn cơm xong, Nhan Noãn muốn rửa chén lại bị cản lại.
"Bọn con đi làm cả ngày, chắc chắn là rất mệt." mẹ Úc Thiên Phi nói: "Dì ở bệnh viện phần lớn thời gian đều ngồi không, vừa khéo bây giờ vận động một chút."
Nhớ tới lời Úc Thiên Phi nói lúc sáng, Nhan Noãn không ngại nữa, để tùy bà làm.
Về đến phòng, cậu nhận được tin nhắn của Úc Thiên Phi, nói khoảng tám giờ sẽ về đến nhà.
Nhan Noãn cầm điện thoại đi loanh quanh mấy vòng, quyết định đi tắm trước.
...
Úc Thiên Phi nói cậu thơm. Lúc tắm Nhan Noãn cố tình ngửi sữa tắm và dầu gội của mình, cũng không có mùi gì đặc biệt.
Cậu nghi ngờ tắm thật sạch từ trên xuống dưới, tắm xong còn lén nhìn gương. Trên gáy hình như đúng là có ít dấu, cũng may được cổ áo và ngọn tóc che đi, ra ngoài không bị người ta nhìn thấy.
Nhưng ở nhà thì khác, nhớ tới còn có mẹ của Úc Thiên Phi ở đây, Nhan Noãn hận không thể bẻ thẳng cổ áo ngủ lên.
Cậu tắm rất kĩ, tốn không ít thời gian.
Tắm xong về phòng kiểm tra điện thoại, Úc Thiên Phi lại nhắn tin mới, nói là đang trên đường về.
Trong lúc nhất thời Nhan Noãn hồi hộp đến mức không biết nên bày ra tư thế gì.
Vừa mới chính thức yêu nhau đã lập tức chung giường, thật sự quá là thích, khiến cậu không biết làm thế nào.
Cậu vừa nhìn vào camera điện thoại chỉnh lại kiểu tóc, ngoài phòng có tiếng động vang lên, Úc Thiên Phi đã về.
Nhan Noãn đứng ở cửa phòng, nghe hai mẹ con nói chuyện trong phòng khách, cậu do dự một lúc chọn không ra ngoài.
Cậu cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, ngồi vào bàn sách, còn cố tình mở máy tính lên. Còn chưa kịp sắp xếp mặt bàn, cửa phòng được mở ra.
Úc Thiên Phi mạnh dạn đi vào, nhìn cậu, vô cùng tự nhiên đưa hai tay ra: "Mệt quá đi!"
Nhan Noãn ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt mấy cái.
Úc Thiên Phi càng mở rộng tay, im lặng ra hiệu với cậu.
Giống như anh rất cần một cái ôm.
Nhan Noãn cúi đầu đứng dậy, bước từng bước nhỏ qua đó, đi tới trước mặt anh, sau đó bị kéo vào lòng.
"Đã tắm rồi nữa." Úc Thiên Phi cúi đầu dụi vào cổ cậu: "Thơm quá, thơm quá đi mất!"
"Làm gì có mùi." Nhan Noãn mất tự nhiên nói: "Dùng chung chai sữa tắm với cậu thôi."
"Không phải mùi sữa tắm, là mùi của cậu." Úc Thiên Phi nói, hôn lên gò má cậu.
"Tôi không có mùi nha." Nhan Noãn nói.
"Có, là mùi thơm." Úc Thiên Phi hôn từ gò má đến cổ: "Mùi hương dễ chịu."
Nhan Noãn không khỏi rụt người: "Cậu... Buổi sáng cậu còn chưa nói hết đâu đó."
"Hử?" Úc Thiên Phi hôn đến mê mệt, đầu óc trống rỗng.
"Điểm thứ tư của cậu, còn chưa nói." Nhan Noãn nhắc anh.
Úc Thiên Phi ngẩng đầu lên: "Ồ... Sao nào, cậu nhớ cả ngày nay à?"
"Cũng không có." Nhan Noãn nghiêng đầu đi: "Mới nhớ ra thôi."
"Hôn tôi một cái, hôn sẽ nó cho cậu biết." Úc Thiên Phi được voi lại đòi Hai Bà Trưng.
Nhan Noãn cau mày liếc anh, dùng môi chạm vào gò má anh một cái thật nhanh.
Nụ hôn này hơi qua loa, nhưng Úc Thiên Phi vô cùng ngạc nhiên.,
"Hôn thật này!" Anh lớn tiếng cảm thán.
Nhan Noãn thầm nghĩ, không phải là cậu bảo tôi hôn à.
Trong nhà không có ai khác, không lo bị nhìn thấy, hôn thì hôn, có làm sao đâu.
Úc Thiên Phi hăng hái, chỉ chỉ vào môi: "Chỗ này, phải hôn ở đây mới tính."
Nhan Noãn đỏ mặt ngửa đầu chạm nhanh vào môi anh: "Rồi, mau nói đi."
Úc Thiên Phi cười ngây ngô: "Điểm thứ tư là phân chia rõ ràng trong nhà chúng ta về..."
"Dừng." Nhan Noãn kịp thời ngắt lời: "Được rồi cậu không cần nói."
Đùa gì vậy, bầu không khí cũng bị mất đi. Cậu đẩy cánh tay Úc Thiên Phi ra, xoay người muốn chạy.
Úc Thiên Phi lại không cho, đuổi theo ôm chặt hơn: "Chuyện này rất quan trọng, tôi đã nghiêm túc lên kế hoạch rất lâu! Phân công hợp lý có lợi cho đoàn kết trong gia đình!"
Nhan Noãn tức giận trừng anh một cái, nói: "Xem như tôi biết sao cậu bị đá mãi rồi, lần nào cậu cũng vậy à?"
"Như thế nào?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Vừa bắt đầu đã nhiều kế hoạch như vậy, mới bắt đầu yêu đương đã bàn việc nhà."
"Đương nhiên là không rồi." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Chỉ nói với cậu thôi."
Nhan Noãn nhíu mày nhìn anh.
"Đây đều là chuyện sau khi kết hôn mới phải nghĩ đến." Úc Thiên Phi cười nói: "Trước đây nào có nghĩ kĩ như vậy, đều chưa đến bước này."
Nhan Noãn ngơ người: "Nhưng mà, chúng ta hoàn toàn không thể kết hôn."
"Kết hôn không phải chỉ là giấy chứng nhận kết hôn, mà là một loại trạng thái... Nói thế nào nhỉ, với quan hệ của chúng ta, hẳn là không cần phải làm quen nữa, không phải lo lắng chuyện thích ứng với cuộc sống sau này. Vốn dĩ trong điểm thứ nhất tôi đã muốn nói rõ, cậu lại không chịu nghe. Nói chung, tôi rất tự tin rằng chúng ta sẽ tiếp tục ở bên nhau mãi thế này. Tôi thích cậu như vậy, chỉ cần cậu..."
Nhan Noãn ngắt lời anh: "Cậu, cậu nói cái gì?"
"Tôi xác định có thể cùng cậu ở bên nhau mãi mãi, chỉ cần cậu đừng mãi nhớ đến... Cái gì nhỉ." Úc Thiên Phi vừa nói vừa giơ tay lên nhéo mặt cậu: "Cậu cũng thích tôi nhiều hơn chút đi."
Nhan Noãn thầm nghĩ, điều này hơn khó, tôi còn có thể thích cậu nhiều như thế nào nữa.