Cảm giác trên mu bàn tay của Hướng Gia Quân mãi vẫn không tan đi, giống như là bị đóng dấu vậy.
Cậu né tránh mắt anh, rụt rụt người về sau rồi nói nhỏ một câu: "Kỳ quái."
Thật ra người kỳ quái là cậu, đường tình như một trang giấy trắng, cho dù có tô màu nào lên cũng chưa kịp thích ứng, cứ phải cự nự chửi thầm vài câu thì mới dần dần mà quen được.
Hạ Trầm cũng không định chọc tức cậu, đạt mục đích rồi thì lùi lại một bước, đổi giọng nói chuyện chính: "Em chạy thoát thế nào, bị thương nhiều như vậy."
Hướng Gia Quân nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trước cổng trường đại học thì không dám mở miệng.
Cậu mới giết bốn người, trên lưng gánh càng nhiều mạng người thì càng không thể rửa sạch được máu tươi dính đầy đôi tay này.
Trong mắt thầy Hạ cậu sẽ như thế nào...!Nhưng dù có ra sao thì cũng sẽ không phải một kẻ lạm sát bạo lực và khát máu.
"Em..." Cậu ấp úng bịa chuyện để thoái thác, "Bọn họ bị xác sống bao vây nên em chạy thoát được."
Tình yêu làm cho người ta trở nên lo nghĩ hơn, lời này quả không sai.
Cậu tự khinh thường bản thân rồi lại không dám nói thẳng sự thật ra.
Ngón tay Hạ Trầm chạm nhẹ lên trán cậu, bình tĩnh như thể anh hoàn toàn tin lý do mà cậu vừa mới nói, nhưng câu hỏi tiếp theo lại đánh thẳng vào lòng cậu: "Cứ cho là vết thương ở lòng bàn tay, bụng và lưng đều là do sơ ý khi chạy trốn đi, vậy còn trán thì sao, sao lại bị thương nặng thế này?"
Trước đó cậu không kịp soạn nguyên một câu chuyện để hợp với lý do mình nói, suy nghĩ lướt thật nhanh trong đầu nhưng vẫn lắp bắp: "Lúc lái xe...!không để ý nên đụng vào thân cây."
"Ồ, hóa ra là vậy." Thầy Hạ rút tay về, hỏi tiếp, "Về chiếc xe mà em lái đến đây, sao chỗ va chạm ở đầu xe lại có vết máu thế?"
Đào từng cái hố một chờ cậu nhảy xuống, Hướng Gia Quân trúng bẫy của anh, lời nói dối như cầu tuyết càng lăn càng lớn, rốt cuộc cũng không che giấu nổi nữa.
"Đó là bởi..." Bởi vì đụng phải xác sống, máu xác sống bắn lên trên mui xe.
Hướng Gia Quân còn định ngụy biện theo bản năng nhưng mãi không nói được nên lời.
"Bởi vì em tự giết bọn chúng, đúng không?" Hạ Trầm dịu dàng hỏi.
Cậu giật mình ngẩng đầu, không ngờ thầy Hạ sẽ trực tiếp vạch trần cậu như vậy.
Cậu thật sự tự tay giết bọn họ, vô cùng quyết đoán, dù chỉ một chút dao động cũng không có.
Hạ Trầm đưa cho cậu chai nước, "Đừng liếm môi nữa, khô nứt hết cả rồi, uống thêm ngụm nước đã."
Đây là thói quen nhỏ của Hướng Gia Quân, mỗi khi cậu căng thẳng thì sẽ không nhịn được mà liếm môi, kết quả là càng liếm càng khô, càng khô càng liếm, đến cuối cùng thì da môi nứt nẻ.
Cậu nhận lấy chai nước rồi ngửa đầu ừng ực uống mấy ngụm, dường như sự căng thẳng trong lòng thật sự giảm một ít.
"Trước kia em từng can thiệp tâm lý chưa? Hoặc là từng đến phòng tư vấn tâm lý ở trường đại học chưa?" Hạ Trầm chuyển chủ đề, bất ngờ hỏi cậu.
Cậu vừa đóng nắp chai nước vừa lắc đầu.
Hạ Trầm thấy sự chú ý của cậu đã chuyển sang tò mò, bấy giờ mới từ từ kể tiếp: "Ở xã hội bình thường, nếu có nhân chứng chứng kiến hiện trường gây án và tạo thành ám ảnh thì sẽ được hỗ trợ tư vấn tâm lý.
Cho dù chỉ là một người bình thường thì việc thực hiện tư vấn tâm lý định kỳ cũng vô cùng cần thiết."
Hướng Gia Quân mơ hồ hiểu điều mà thầy Hạ muốn nói, nhưng chỉ lẳng lặng nghe.
"Nhưng tận thế không có đủ điều kiện để làm vậy, mọi người đã hao hết sức lực để sống sót nên chẳng rảnh bận tâm đến sức khỏe tinh thần nữa.
Huống chi chỉ riêng quá trình nỗ lực sinh tồn thôi đã ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý rồi, đúng không?"
Cuối cùng thầy Hạ nhẹ nhàng hỏi một câu, cậu gật đầu rồi nhỏ nhẹ đáp: "Đúng."
Sau đó anh không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn cậu, Hướng Gia Quân ngầm hiểu, cúi đầu rầu rĩ nói: "Vậy em nên nhanh chóng làm quen, không nên có quá nhiều gánh nặng tâm lý."
Hạ Trầm cười, "Thông minh lắm.
Thật ra từ lúc em ném búa về phía xác sống trong kho hàng ở trung tâm thương mại là đã tự đeo gánh nặng lên lưng mình rồi, tôi không nói sai nhỉ? Nhưng từ khi tận thế bắt đầu, việc giết chóc đều là cần thiết, bao gồm cả mấy người lần này.
Hơn nữa..."
Câu tiếp còn do dự chưa nói thì Hướng Gia Quân đã ngẩng đầu nhìn anh, "Thầy Hạ à đừng úp mở nữa mà."
"Hơn nữa, thua dưới tay em là do năng lực của bọn chúng không đủ, may mắn cũng không đủ, chuyện này xem như cá lớn nuốt cá bé ở tận thế thôi."
Cậu nhìn khuôn mặt như công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp của Hạ Trầm, lòng cảm thấy trước đây thầy Hạ làm "thầy" của người khác cứ như chỉ là đang hóa trang thôi vậy.
Có thể thích ứng với hoàn cảnh chỉ trong thời gian ngắn, rũ bỏ thân phận ngày thường rồi khoác lên lớp vỏ một thợ săn máu lạnh, nội tâm thầy Hạ thật sự rất mạnh mẽ.
Hướng Gia Quân không khỏi thấy ghen tị.
Cậu là người hay ỷ lại vào trực giác của mình, mà ỷ lại trực giác thì thường sẽ không đủ lý trí, sẽ bỏ qua những chuyện có thể suy luận bằng logic và cũng dễ rơi vào vòng xoáy cảm tính.
Nhưng Hạ Trầm thì không.
Dường như Hạ Trầm luôn luôn lý trí và thấu đáo mọi chuyện.
Trực giác của Hướng Gia Quân lại vang lên tiếng còi báo động, cậu đột ngột dán sát tới rồi nghiêm túc hỏi: "Tại sao anh lại thích em? Đây cũng là điều có thể suy luận bằng lý trí hả?"
Thầy Hạ ngớ người, lát sau mới nhận ra cậu đang suy nghĩ lung tung gì, thản nhiên trả lời: "Không, chỉ là chỗ sơ hở trong lý trí của tôi trùng hợp bị em đụng phải thôi."
Cậu nghĩ một lúc mới hiểu ra là Hạ Trầm đang nói lời âu yếm.
Quả nhiên đây là điểm tốt của lý trí, có thể nói ra mấy lời sến súa mà còn không bị lặp mọi lúc mọi nơi.
Cậu thì không làm được, chỉ cần tới gần Hạ Trầm là đầu óc lúc nào cũng trống rỗng.
Hướng Gia Quân ngồi về chỗ, nhanh tay mở cửa xe, "Em muốn ra ngoài hít thở không khí." Nếu tiếp tục ngồi trong này thì cậu không phải chết vì ngượng mà sẽ chết vì kỹ năng tán tỉnh không bằng người ta mất.
Hạ Trầm cũng lập tức đặt tay lên chốt cửa, "Tôi đi cùng em."
Cộp một tiếng, cậu đóng cửa xe lại, "Em không ra nữa."
Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, ngay sau đó là giọng của thầy Hạ, "Em không thắc mắc tối hôm đó tôi ra ngoài làm gì à?"
Hướng Gia Quân lại cầm lấy chai nước, muốn dùng việc uống nước để che giấu sự rung động trong lòng nhưng vừa vặn nắp ra thì nghe thấy vấn đề này.
Cậu ngơ ngác, một lần nữa sự chú ý bị anh rời đi dễ dàng.
"Chắc là thủ đoạn dương đông kích tây của đám người đó nhỉ? Có phải anh phát hiện điều gì bất thường lúc gác đêm không?"
"Gần như thế, tôi nghe thấy có tiếng động cạnh xe, cho rằng có người muốn trộm vật tư nên mới đi xuống xem, nhưng lại bị kéo đi xa hơn." Hạ Trầm bình tĩnh kể lại chuyện đêm đó rồi lại vẫn cảm thấy có lỗi, "Tôi cũng không nên tự tiện hành động, xin lỗi em."
Hướng Gia Quân mở to mắt.
Cậu nhớ lại câu xin lỗi mà tối qua mình nghe được trước khi ngất, lòng lại thấy căng thẳng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ giữa mình và Hạ Trầm ai đúng ai sai, làm sai là những người đã bắt trói cậu đi, thậm chí cậu còn cảm thấy may mắn vì người bị bắt cóc là mình.
"Anh nói xin lỗi làm gì chứ..." Hướng Gia Quân lẩm bẩm, rốt cuộc vẫn không chịu được bầu không khí ám muội trong xe, vội vàng mở cửa ra nhảy xuống.
Cậu nghe thấy tiếng hô của Hạ Trầm sau lưng, cùng lúc đó hai chân cậu mềm nhũn suýt nữa thì ngã lăn ra đất, may mà bám kịp lấy cửa xe.
"Nhãi con, có phải em bị mất trí nhớ không hả?" Thầy Hạ chán chường hỏi.
Vừa rồi Hướng Gia Quân quên mất tình trạng cơ thể mình nên làm chuyện dại dột.
Trải qua một phen tận tình khuyên bảo dạy dỗ của thầy Hạ cậu cũng tiến bộ hơn, vô cùng tự nhiên quay đầu lại rồi tươi cười lấy lòng, "Thầy Hạ lại đây giúp em đi, nhãi con này đi hổng nổi nữa rồi."
Trước khi Hạ Trầm rời khỏi tòa nhà đang xây dở thì đã giao hẹn với bọn Trang Phàm, nhờ họ chờ ở đó ba ngày, nếu qua ba ngày mà vẫn không thấy Hướng Gia Quân thì lái xe đến thành phố C sau.
Hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba.
Hướng Gia Quân nói hết điều mình nghe ngóng được từ miệng Nhậm Khai Vận cho Hạ Trầm, hai người quyết định đi tìm địa chỉ của viện nghiên cứu trước trong thời gian chờ Trang Phàm và hai bạn nhỏ tới.
Nói họ may mắn cũng không đúng, tuy lấy được tờ giấy kia nhưng trong đó cũng không ghi chi tiết mà chỉ đề cập đại khái, là một khu vực ở ngoại ô phía bắc thành phố C.
Hai người chờ qua trưa mới xuất phát lên cầu vượt sông.
Khu vực được nhắc tới trong tờ tài liệu là một đô thị cũ đã trải qua hai lần xây sửa, nhưng lần thứ hai còn chưa kịp hoàn thành, khắp khu vực là sự xen kẽ giữa cũ và mới, cách tòa nhà cao tầng mới xây hai con phố là làng truyền thống.
Hướng Gia Quân ngồi ở ghế sau như thường lệ, bọc cả người kín mít, không cho ánh nắng một chút xíu cơ hội chạm vào mình.
Cậu nhìn những tòa nhà dọc đường, xem kỹ từng cái một nhưng vẫn không có chút manh mối.
"Nếu viện nghiên cứu bí mật này là đường lui ở tận thế của dược phẩm Minh Hòa thì chắc chắn sẽ không được xây dựng công khai, phải có ít nhất là một lớp vỏ bọc." Cậu ung dung nói, cho mình quyền ngồi phân tích tình hình, "Có thể chỉ đơn giản là dùng việc chế thuốc thông thường để che đậy như ở thành phố B, hoặc cũng có thể sử dụng lớp bảo vệ càng nghiêm ngặt hơn, chúng ta cứ đi thế này không thể tìm được đâu."
Dù cậu nói không lớn nhưng Hạ Trầm nghe không sót một chữ, anh phối hợp hỏi lại: "Vậy em cảm thấy họ sẽ xây căn cứ bí mật này ở đâu?"
Hướng Gia Quân chợt nhớ tới bộ phim mà mình đã từng xem, cười nói: "Giống The Hive trong Resident Evil? Đi qua rất nhiều biệt thự rồi ngồi thêm một đoạn tàu ngầm nữa? Vậy thì chúng mình chết chắc rồi, lỡ như trong đó còn có cả AI."
"Rốt cuộc em xem bao nhiêu phim zombie thế hả?" Hạ Trầm bị cậu chọc cười, bất đắc dĩ nói, "Suốt ngày cứ tưởng tượng lung tung."
Cậu lắc đầu cực kỳ không đồng ý, "Anh đừng xem nhẹ trí tưởng tượng của con người, anh xem, không phải bây giờ một phần đã thành thật đấy à?"
Hơn mười ngày trước cậu còn thảnh thơi thoải mái nằm nhà chơi di động, chẳng thể ngờ được rằng một ngày kia xác sống lại thật sự xuất hiện.
—————.