Diệp Dĩ Mạt bắt nạt em trai xong, mặt sảng khoái tinh thần. Tiểu tử Lý Thụy này nói rất đúng, quả thật nên gọi điện thoại cho Tất Tử Thần, tránh cho đến lúc đó cô bỗng nhiên xuất hiện, sẽ hù dọa người ta. Cho dù ai một chút chuẩn bị cũng không, chợt liền nghênh đón một người sống sờ sờ như vậy, cũng phải giật mình mà.
Lý Thụy rất tính giác ngộ, cảm thấy tính mạng của mình trị giá hay là giữ lại để tán gái thì tốt hơn, đối đầu cùng chị gái này hoàn toàn là tự sát từ từ. Cho nên cơm tối vừa kết thúc, anh liền lập tức ngoan ngoãn trốn vào trong phòng chơi game, cùng với năm ngày đi làm, túc xá của nhân viên lại không có Internet, cũng là bức chết anh.
Không có em trai tốt đùa giỡn, Diệp Dĩ Mạt rất là thương cảm trở về phòng, nhanh chóng tắm rửa, tóc ướt đến trên ban công hóng gió. Gió đêm hè không giống ban ngày ấm áp, thổi vào người lành lạnh, mát mát, cực kỳ thoải mái. Do dự một chút, Diệp Dĩ Mạt điện thoại cho Tất Tử Thần ‘tút tút tút. ’ xưa nhất ‘tút tút’ một tiếng, quả nhiên là người làm lính mà, Diệp Dĩ Mạt cười khẽ.
"Alo." Điện thoại tiếp thông, truyền đến âm thanh trong trẻo của đàn ông.
Diệp Dĩ Mạt nói không ra là cái cảm giác gì, âm thanh Tất Tử Thần rất êm tai, âm sắc rõ ràng, nhưng không phải cái loại khàn khàn trầm thấp mà rất nhiều người cảm thấy khêu gợi, lúc anh cười lên, nghe càng giống như là thiếu niên trong sáng.
Diệp Dĩ Mạt thừa nhận, cô cảm thấy không ghét anh, một phần nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì giọng nói của anh. Diệp Dĩ Mạt có một nửa thiện cảm, cho nên nói là một nửa, bởi vì cô còn chưa tới trình độ si mê, nhưng là, lý luận thêm thực tế, cô cũng sẽ đối với người có giọng nói dễ nghe sinh ra ấn tượng đầu tiên thật tốt.
"Doanh trưởng Tất," ở trong điện thoại, Diệp Dĩ Mạt phải rất thiết thực lựa chọn tránh gọi là ‘Tử Thần’ cái này rất dễ dàng làm cho người ta buồn nôn: "Anh đã nghe bác trai Tất nói gì chưa? Cuối tuần tôi sẽ đi tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường học cũ, bác trai Tất nhờ tôi giúp một tay mang ít đồ cho anh, đến lúc đó chúng ta gặp mặt đi." Diệp Dĩ Mạt hơi lén đổi một chút khái niệm, tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường với thăm anh, mọi người sau.
Tất Tử Thần chắc là biết đầu đuôi chuyện rồi, từ trong điện thoại có thể nghe được tiếng cười nhè nhẹ: "Tôi biết rồi, mẹ tôi đã gọi điện thoại cho tôi, vậy liền nhờ cậy cô, cô Diệp." Lúc mẹ gọi điện thoại cũng không phải là nói như vậy, mở miệng một tiếng ‘phải bắt được cơ hội’, ‘muốn ở cùng con gái nhà người ta thật tốt’ , đây rõ ràng là bị buộc tới ‘tham chồng ’mà.
Không biết làm sao ,bây giờ tâm tình của Tất Tử Thần cược tốt, cách điện thoại, giống như anh cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nha đầu đối diện kia nhíu lỗ mũi bất đắc dĩ, ưmh, mắt phải là thói quen cong lên, sau đó nháy mắt hai cái, ngây thơ như trẻ nhỏ, giống như lúc trước anh thấy vậy.
Nói xong lời này, Diệp Dĩ Mạt suy nghĩ một lát, cũng không còn cái gì khác có thể nói, liền trước tiên là nói về hẹn gặp lại."Vậy cứ như vậy đi, tôi cúp trước." Diệp Dĩ Mạt ngáp một cái, mới vừa nói xong lời này, rồi lại giống như nhớ tới cái gì, liên tục không ngừng gọi lại: "Đợi chút, doanh trưởng Tất, có phải anh có một người em gái không?" Này Tất Tử Nghiêu Tất Tử Thần, nói là trùng hợp, giống như cũng có chút thật trùng hợp chứ? Dù sao họ Tất cũng không giống như họ Diệp như vậy bình thường thấy nhiều.
"À? Có, có một em gái." Tất Tử Thần nhìn đồng hồ báo thức trên bàn một chút, giờ , sáng sớm ngày mai có tập huấn, đợi lát nữa còn phải đi kiểm tra phòng một lần."Thế nào?"
"Gọi là tất Tử Nghiêu sao?" Diệp Dĩ Mạt trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy, cô gặp qua Nghiêu Nghiêu rồi hả ?" Tất Tử Thần nhíu mày hỏi ngược lại, chỉ là lập tức lại tìm được đáp án mà mình nghi ngờ: "Đúng rồi, Nghiêu Nghiêu học cùng trường với cô, gặp qua cũng bình thường ."
"Uh, gặp qua mấy lần, Nghiêu Nghiêu mấy ngày trước tìm tôi nhờ tôi giúp cô ấy tìm gia sư dạy số học, tôi định bảo Lý Thụy giúp cô ấy học bổ túc." Cũng không có gì cố giấu diếm , Diệp Dĩ Mạt đem tất cả đầu đuôi câu chuyện đều nói ra. Chỉ là, ngày mai đưa Lý Thụy đi làm gia sư, chẳng phải là chính là đi nhà Tất Tử Thần à? Nghĩ đến bác trai Tất lúc nhìn thấy cô cười đến như vậy, Diệp Dĩ Mạt không khỏi có chút nhức đầu. Chuyện này, có chút không dễ làm đây nè.
"Được, cô an bài là được." Tất Tử Thần gật đầu một cái, săn sóc bổ sung: "Muốn tôi gọi điện thoại cùng tôi mẹ nói một tiếng không? Ba tôi bình thường cũng về rất trễ, lúc cô đi qua chắc chỉ có mẹ và em gái tôi ở nhà."
A ~ Diệp Dĩ Mạt thở nhẹ một hơi, bác trai Tất không có ở nhà là tốt rồi."Không cần, tôi đưa Lý Thụy đến nhà đã, không cần chăm sóc gì cả ." Diệp Dĩ Mạt cười cười, "Vậy cứ như vậy đi, ngủ ngon ~"
"Uh, ngủ ngon." Tất Tử Thần nghe am thanh bên đầu điện thoại kia, không khỏi nâng lên nụ cười yếu ớt, thật không có chuyện gì sao? Mẹ anh, giống như đối với ứng cử viên con dâu tương lai, rất có hứng thú đấy ~
Đồng thời, đối với đối thoại quen thuộc tự nhiên giữa hai người, Tất Tử Thần cũng cảm thấy thú vị, tổng cộng cũng không còn nói chuyện điện thoại nhanh chóng nữa, gửi tin nhắn đoán chừng cũng có thể đếm được số từ, cố tình hai người nói chuyện thật giống như quen biết hồi lâu, không có một chút cảm giác xa lạ. Này, coi như là khí thế hợp sao? Không có từ trước đến nay, Tất Tử Thần rất muốn cười.
Thật đúng là hợp khí thế mà. Nếu không, làm sao anh sẽ cảm thấy nha đầu này trong ngoài khác biệt thật đáng yêu? Là thế, là rất đáng yêu mà, chu mỏ cau mày mím môi, mỗi một động tác, cũng làm cho người cảm thấy, thật là muốn xoa bóp mà. 诶, làm sao anh lại nghĩ như vậy, nghĩ khi dễ khi dễ cô đây? Tất Tử Thần xoa huyệt Thái Dương khẽ cười, ai, mình rất lâu không có muốn làm chuyện tình vô lương ngây thơ như vậy nữa à.
Biết tất Tử Nghiêu là em gái Tất Tử Thần, Diệp Dĩ Mạt cũng không có gì cố giấu diếm , ngày thứ hai lái xe đưa Lý Thụy đi trên đường liền khai báo: "Chị giới thiệu học sinh cho em là em gái của Tất Tử Thần, đợi lát nữa em cần chú ý một chút." Nói cho cùng, thật ra thì cũng không có gì cần chú ý, Diệp Dĩ Mạt cũng chính là thuận miệng nói như vậy, em trai của cô vóc người cao lớn tuấn lãng sáng sủa, cộng thêm trong nhà mỗi ngày ba đều dùng ‘cảnh dân một nhà hôn’, ‘xây dựng xã hội hài hòa’ hun đúc tư tưởng, thấy thế nào đều là năm thanh niên tốt Xã Hội Chủ Nghĩa mà.
Chỉ là Lý Thụy thì không phải là nghĩ như vậy rồi. Đặc biệt tìm gia sư vì em gái anh Thần? Được đấy chị, này không nói một tiếng , hắn còn tưởng rằng chị ấy không có tình cảm đối với anh Thần chứ, này muốn không có tình cảm, có thể chủ động giúp người nhà giải quyết việc cần kíp trước mắt như vậy? Còn đặc biệt dạn dò muốn anh cố gắng dạy cho tốt, nếu không sẽ cho roi ăn?
Ai ai, bạn nhỏ Lý Thụy anh hoàn toàn hiểu lầm rồi, chị anh đó là uy hiếp theo thói quen, không phải sợ ngươi đập chiêu bài của cô nha, làm cho người ta cho là cô giáo Diệp là tùy tiện tìm người tới lừa gạt học sinh đây này, như vậy sẽ không tốt.
"Chị, chị đối với chuyện của anh Thần thật là quan tâm ~" Lý Thụy liếm môi mập mờ mà cười nói, ánh mắt chuyển động, "Chị, chị nói chuyện chị cùng anh Thần này, có đùa giỡn không vậy?"
Diệp Dĩ Mạt biểu hiện, thật ra thì cô chứng kiến cái phút chốc con ngươi chuyển động kia của tiểu tử này cũng biết anh muốn nói gì rồi, hừ hừ, tiểu tử này đã nhiều năm như vậy, còn là không có tiền đồ như vậy.Đàn ông ơi!Đàn ông! Là đàn ông sẽ phải nén được nổi lời nói! Đó mới là thâm trầm! Tiểu tử Thụy nhi này rốt cuộc trẻ tuổi mà, có lời gì liền thích hỏi ra lời, chậc chậc, đây không phải là lập tức cho cô cơ hội trả thù sao?
"Chị nói Tiểu Thụy tử, em cái này là cảm thấy chị em già rồi không có cách nào quản em hay sao?" Diệp Dĩ Mạt cười đến ‘dịu dàng động lòng người’, Lý Thụy lại thấy sau sống lưng toát ra khí lạnh.
Chị, em sai lầm rồi! Em không nên cùng một dạng bát quái giống đàn bà ấy! Em muốn đứng như cây tùng ngồi như chuông được gió! Không nên tư tưởng giác ngộ thấp như vậy tục chỉ mới nghĩ bát quái rồi ! Anh nên suy nghĩ đến quốc gia đại sự, tình hình thế giới, bài học kinh nghiệm lịch sử, xây dựng tương lai!
"Chị. . . . . . em nhất định làm thật tốt, không cô phụ sự phó thác của chị, nhất định không đập bảng hiệu của chị ~" còn kém giơ lên móng vuốt đầu hàng, Lý Thụy vẻ mặt đau khổ khuôn mặt lấy lòng. Anh còn rất trẻ mà, nụ cười âm âm sâm sâm này của chị thật sự quá kinh khủng, anh không muốn mất sớm đâu!
"Tốt lắm, chị chờ em kết thúc sau đó tới đón em, nhớ gọi điện thoại cho chị ~"Diệp Dĩ Mạt nghĩ như vậy, đưa đến cửa chung cư liền rút lui, dù sao cô vẫn là biết rõ người lớn hai nhà đang có chủ ý gì, lờ mà lờ mờ tới cửa này, thật sự có chút không ổn.
Chỉ là lý tưởng là tốt đẹp, thực tế thì rất tàn khốc, giờ phút này Diệp Dĩ Mạt nhìn gương mặt Lý Thụy này cười đến mặt muốn ăn đấm rất muốn đánh lên mà, dì à, dì không cần nhiệt tâm như vậy, mặc dù cảnh vệ ở cửa làm cho người ta có chút kính sợ, nhưng là dì bảo bạn học Tiểu Tất ra ngoài đón người là được mà, về phần người lớn nhà người ta tự mình ở cửa chung cư chờ đón là sao?
Còn có bạn học Tiểu Tất à, cô Diệp chỉ là giúp em tìm gia sư mà thôi, phải dùng tới mẹ em nói thì vô cùng thần kỳ, để cho người lớn nhà cô ấy lâm vào sùng bái mù quáng sao? Lớn tuổi như vậy rồi, sùng bái thần tượng thật không tốt a ~
"Cô giáo Diệp à, Nghiêu Nghiêu nhà chúng tôi nhờ cô giúp đỡ nhiều hơn ~" Lý Mân lôi kéo tay Diệp Dĩ Mạt càng xem càng hài lòng, khó trách lão già nói khuê nữ này không tệ mà, diện mạo không có nói, cười lên rấtđẹp mắt, nhìn thân thể này, mặc dù hơi gầy, nhưng là nơi nên phát triển đều co thịt, về sau sinh con cũng dễ dàng.
Diệp Dĩ Mạt không biết người lớn có ý tưởng gì trong đầu, không đúng vậy không biết cái này làm sao bình tĩnh."Dì à, con đưa em trai con tới, vậy con đi trước đây ạ." Diệp Dĩ Mạt trừng mắt nhìn Lý Thụy, tiểu tử thúi, còn không mau giúp chị em thoát thân! Muốn bị đánh à!
Chỉ là, cô ngược lại xác định một chút, Tất Tử Thần người này dáng dấp quả nhiên giống như mẹ. Dì Lý mặt trái xoan sống mũi cao, da thịt trắng nõn, mắt to cũng không bởi vì năm tháng mà lưu lại nhiều dấu vết, cũng loáng thoáng có thể ở trên người Tất Tử Thần tìm được.
Nhìn người đẹp trước mắt, Diệp Dĩ Mạt trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng rất quỷ dị:Lão đại thô kệch toàn cưới được những cô vợ xinh đẹp?
Dì Lý cũng không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là một mỹ nhân thật sự. Ngay cả ba mặt đen của cô không phải cũng may mắn như vậy sao.Mẹ cô mất sớm, nhìn con gái là cô cũng biết, dung mạo nhất định là trên thanh tú; còn có dì Trần nữa, hồi còn trẻ tuổi cũng là một mỹ nhân xinh đẹp nhã nhặn đấy, nghĩ đến lần đầu tiên cô nhìn thấy dì Trần, dì Trần ôm đứa con trai hai tuổi, trên mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ bước mà đến, cô cỏn tưởng là người phụ nữ xấu giống như trên TV hay chiếu chứ, bởi vì người phụ nhữ xấu đều phải xinh đẹp mà!
"Tiểu Diệp à, đến đây, ăn trái cây ~" Lý Mân nhiệt tình chào hỏi, vẫn không quên Lý Thụy đang ngồi: "Tiểu Lý con cũng ăn đi, Nghiêu Nghiêu nhà dì sau này còn nhờ con giúp đỡ nữa ~”
Lý Thụy 囧, lời này làm sao nghe kỳ cục như vậy à?
Diệp Dĩ Mạt cười thầm, chế nhạo nói: "Lý Thụy à, Nghiêu Nghiêu sau này nhờ em giúp đỡ nữa đấy ~ em phải giúp cô ấy học bổ túc thật tốt đấy ~" hai chữ ‘học bổ túc’ này đặc biệp được nhấn mạnh.